Chương 13
Hôm sau Lệ Dĩnh ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, có lẽ do cảm đêm cô lăn lộn khó ngủ, khi tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Sau khi uống thuốc, cô lại nằm trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã qua thời gian ăn cơm, cô cũng cảm thấy ăn không ngon cho đến buổi chiều khi dạ dày bắt đầu đau cô mới miễn cưỡng xuống lầu tìm thức ăn.
Trên bàn ăn ngay cả một chút đồ ăn cũng không có, cô nhớ là Ngô Diệc Phàm có để một thùng mỳ tôm ở phòng bếp. Đi vào nơi trước kia cô đã từng vào nhiều lần, cô tìm được một thùng mỳ ăn liền trên đất, chuẩn bị nấu một bữa ăn đầu tiên cho mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm A Phàm! Rõ ràng anh ấy đang ở đây, tại sao ông lại ngăn cản tôi đi tìm anh ấy”. Giọng nói bén nhọn của một cô gái truyền vào.
“Tiểu thư, cậu A Phàm không có ở đây, sáng sớm hôm nay cậu ấy đã đi ra ngoài rồi”. Quản gia Giang tỉnh táo giải thích.
Lệ Dĩnh nghe thấy tiếng cãi vã thì đi ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy Lâm Vi đang đứng ở cổng ── cô nhớ buổi tối hôm đó cô gặp Ngô Diệc Phàm ở bãi đỗ xe của nhà hàng đã nghe thấy tên cô gái này.
“Tôi không tin, trừ khi tôi tận mắt thấy không có ai ở nơi này!”.
Lâm Vi ngó vào bên trong, đúng lúc Lệ Dĩnh đi ra.
“Là cô!”. Lâm Vi nheo mắt nhìn chằm chằm Lệ Dĩnh.
Quản gia Giang có ý tốt nên lên tiếng cảnh cáo. “Tiểu thư Lệ Dĩnh, cô hãy về phòng……”.
“Đúng là tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ngốc hơn cô!”. Lâm Vi lên tiếng giễu cợt Lệ Dĩnh.
Không chỉ quản gia Giang ngây người mà Lệ Dĩnh cũng sững sờ nhìn cô gái đang mắng mình.
“Buổi tối hôm đó sau khi gặp tôi đã điều tra qua, thì ra là cô và A Phàm còn có hôn ước?”. Lâm Vi bĩu môi chê cười, cố ý lắc đầu với Lệ Dĩnh. “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ trên đời này lại có một nữ nhân mặt dày mày dạn như cô”.
Lệ Dĩnh không nói gì, cô chỉ đứng nhìn cô ta. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi mím chặt lại.
Quản gia Giang đứng trước mặt Lâm Vi. “Tiểu thư Lệ Dĩnh, cô hãy nghe lời tôi, cô hãy lên phòng đi..”.
“Tại sao không để cho tôi nói hết lời?”. Lâm Vi trách cứ ông quản gia. “Tôi nói rõ ràng chỉ có tốt với cô ấy thôi”. Cô ta nói.
Lần đầu tiên quản gia Giang lộ vẻ khó chịu với khách. “Vị tiểu thư này, cô đến tìm thiếu gia A Phàm, không hề có liên quan gì đến tiểu thư Lệ Dĩnh”.
“Không sao”. Rốt cuộc Lệ Dĩnh cũng mở miệng nói chuyện. “Để cho cô ta nói, tôi muốn nghe”. Cô tái mặt, đứng vững nói.
“Nếu như cô muốn nghe thì tôi sẽ nói cho cô biết”. Lâm Vi cười cười nhìn chằm chằm gương mặt trắng thuần của Lệ Dĩnh. “Ba năm trước đây cô là chuyện cười của xã hội thượng lưu, lúc ấy ngay cả lễ đường A Phàm cũng không bước vào, tôi nghĩ rằng ý của anh ấy đã rất rõ ràng ── cô không phải là người phụ nữ mà A Phàm muốn!”. Lâm Vi cười xem thường.
“Thật sao?”. Giọng điệu của cô càng lúc càng bình thản, không hề có dấu hiệu bị chọc giận. “Vậy cô nghĩ rằng, anh ấy muốn cái gì?”.
Lâm Vi khinh miệt cười lạnh. “Đàn ông muốn cái gì? Đương nhiên là một nữ nhân thứ thiệt rồi!”. Cô ta nhìn qua toàn thân Lệ Dĩnh. “Trong giới thượng lưu, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm cũng biết, mỗi ngươi đều cười nhạo cô không biết lượng sức mình, vọng tưởng muốn với cao tới nhà họ Ngô”.
“Có lẽ cô nói đúng!”. Từ đầu đến cuối Lệ Dĩnh vẫn rất bình tĩnh. “Hôn ước từng làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà vì vụ hôn ước này cho nên đến bây giờ tôi vẫn là vợ chưa cưới của Ngô Diệc Phàm”.
Lâm Vi nheo mày, nói ra lời ác độc hơn nữa. “Đúng là nực cười, đến bây giờ cô vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày ! Nói cô đần, cô vẫn rất đần! Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, một mối hôn ước không thể buộc được lòng của một người đàn ông! Nhưng mà người phụ nữ như cô, tôi thấy cho dù cô có tốn cả thời gian cả đời cũng không hiểu được tại sao lúc đó người đàn ông của cô lại bỏ cô, làm cô mất mặt trước mặt mọi người!”.
Sắc mặt của Lệ Dĩnh rất tệ, quản gia Giang lo lắng nhìn cô.
“Tôi nghĩ rằng cô đã hiểu làm gì đó”. Cô vẫn rất kiên cường, thậm chí còn nở nụ cười. “Trên thực tế, mấy ngày trước A Đường đã cầu hôn với tôi”.
Lâm Vi kinh ngạc trợn to mắt, sau đó lộ vẻ khinh thường. “Không thể nào! Phụ nữ giống cô có đầy đường, làm sao A Phàm có thể cầu hôn với cô được”. Cô ta cười nhạo.
“Nếu thật sự là như vậy?”. Lệ Dĩnh mỉm cười tự tin. “A Phàm đang ở cùng với tôi, đây chính là minh chứng tốt nhất, nếu như cô còn không tin thì có thể hỏi anh ấy”.
Khuôn mặt Lâm vi cứng đờ. “Cô đừng tự lừa mình dối người, cô chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi”. Cô ta nheo mắt.
“Vậy thì cô cứ chờ đi. Bây giờ một là cô lựa chọn rời khỏi đây hoặc là cô ở lại đây và tự rước lấy nhục, chẳng qua là tôi sợ đến lúc A Phàm về thì cô sẽ càng xấu hổ”. Lệ Dĩnh nhàn nhạt nói.
Sau đó cô cũng không thèm xem đối phương có phản ứng gì đi thẳng lên lầu.
“Mời cô trở về”.
“Tại sao? Tôi sẽ đợi A Phàm trở lại, vạch trần lời nói dối không biết xấu hổ của cô ta”. Lâm Vi cười lạnh nói.
“Nhưng ──”.
“Cô không nên tới đây”. Ngô Diệc Phàm tựa vào cánh cửa nói.
Anh đã đứng đây được một lúc, nói cách khác, vừa rồi anh đã nghe hết tất cả.
“A Phàm!”. Lâm Vi vui mừng tiến đến chỗ anh, nhưng sắc mặt của Ngô Diệc Phàm làm cô ta dừng lại. “A Phàm, em đứng ở dưới lầu tập đoàn Ngô thị thật lâu mới đợi được Ngô Diệc Tư, chính anh ấy nói cho em biết anh đang ở đây. Em cũng định chờ anh về rồi mới nói nhưng mà đã hai ngày em không được gặp anh rồi, em rất nhớ anh, cho nên mới chạy đến đây tìm anh”. Cô ta lấy lòng nói.
Ngô Diệc Phàm đã sớm đoán được, chắc chắn A Tư sẽ không để anh thoải mái mà.
“Nếu bây giờ cô lập tức rời khỏi đây thì tôi sẽ không so đo với cô”. Anh trầm giọng nói.
Khuôn mặt Lâm Vi cứng đờ. “A Phàm, anh làm sao vậy? Em tới đây tìm anh ──”.
“Không phải vừa rồi cô tự xưng là một nữ nhân thành thục sao?”. Gương mặt tuấn tú của anh lạnh lùng. “Chúng ta đã kết thúc, cô phải rõ ràng hơn ai hết chứ”.
Lâm Vi sửng sốt. “A Phàm, anh đang nói đùa đúng không?”. Cô không tin cô lại không bằng người phụ nữ kia!
“Tôi chưa bao giờ nói đùa với phụ nữ”. Anh lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà rõ ràng anh về nước vì em”.
“Về nước vì cô?”. Anh cười ra tiếng. “Rõ ràng cô biết rõ, Ngô Diệc Phàm muốn một phụ nữ chữ không cần trò chơi”.
Lâm Vi trợn to hai mắt.
“Biến, tôi không muốn nghe bất kỳ một lời nói độc ác, cố gắng ra vẻ thương hại người phụ nữ của tôi”. Anh bỏ lại câu đó rồi đi vào trong, trong lời nói rõ ràng đang uy hiếp.
Khuôn mặt Lâm Vi biến sắc. Trong lời nói của Ngô Diệc Phàm đã xác minh chuyện lúc nãy.
Không đếm xỉa đến vẻ mặt của Lâm Vi, anh nói với quản gia Giang. “Lão Giang, tiễn khách, nếu cô ta còn không đi thì kêu A Nham tới bắt cô ta đi”. Anh không lưu tình nói.
Quản gia Giang toét miệng cười. “Vâng, thiếu gia A Phàm, tôi sẽ lập tức làm theo”. Nhất định ông sẽ làm theo, đuổi người phụ nữ đáng ghét này đi!
Lệ Dĩnh không thể tin được, tại sao ngay cả một người xa lạ cũng có thể chạy tới mà nhục nhã cười nhạo quá khứ của cô?
Cả ngày Lệ Dĩnh rúc trên giường, chịu đựng cơn đau dạ dày cả buổi chiều.
Cô định xuống lầu kiếm chút đồ ăn nhưng bây giờ ngay cả mỳ ăn liền cũng không ăn được, bởi vì cô bụng rỗng cả ngày nên cơn đau lại tăng lên.
Sau khi trở lại phòng cô định lên giường nằm nhưng cửa phòng lại mở ra. Cô thấy Ngô Diệc Phàm thì sửng sốt một chút.
“Có chuyện gì sao?”. Cô rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại.
Cô không ngờ anh lại trở về sớm như vậy.
“Vừa rồi chính em đã thừa nhân em là vợ chưa cưới của anh?”. Anh nhếch môi hỏi cô.
Lệ Dĩnh mở to mắt. “Bây giờ tôi rất mệt, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói”. Cô không ngờ hắn lại nghe được hết.
Anh túm lấy tay cô. “Bây giờ em không nói dối thì lại trốn tránh. Cái trò chơi này em còn định chơi bao lâu?”.
Cô hất tay anh ra. “Vấn đề này tôi nên hỏi anh mới phải! Lúc anh biến mất trước mặt tôi, tôi không cần miễn cưỡng mình ứng phó với anh”.
Anh vỗ vỗ tay. “Chậc chậc, hỏa lực công kích càng ngày càng mạnh, ngay cả Lâm Vi cũng không phải đối thủ của em”.
“Nhìn thấy tôi bị nhục nhã anh cảm thấy rất vui vẻ sao?”. Cô hỏi.
“Anh chỉ muốn biết em sẽ ứng phó như thế nào”.
“Thật sao?”. Cô cười lạnh. “Giống như ba năm trước đây, chú rể bỏ tôi lại trong hôn lễ để cho tôi bị mọi người nhạo báng! Để cho người nhà tôi không thể ngóc đầu lên được. Sau đó anh xem tôi ứng phó như thế nào?’.
Sắc mặt Ngô Diệc Phàm chợt trầm xuống.
“Rất xin lỗi anh, sau ba năm tôi đã không còn là đóa hoa yếu ớt trong nhà kính nữa rồi! Anh muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của tôi? Để anh thất vọng rồi, bởi vì anh tuyệt đối không thể thấy được kết quả mà anh mong muốn!”. Cô giống như con nhím xù lông. “Loại tổn thương này không đáng kể chút nào, quan trọng là không thể dẫm lên vết xe đổ!”. Cô kiên cường nói.
Những đau bụng làm cho Lệ Dĩnh cau mày. Hơi gấp eo lại, cô che giấu sự khổ sở, làm như không có việc gì lên giường.
Thế nhưng anh lại nhìn ra sắc mặt cô tái nhợt.
“Em ốm à?”. Anh nheo mắt.
“Không phải chuyện của anh…..”. Cô lật người.
Những một giây sau, co rút làm cô cuộn cả người lại. Thấy khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch, vẻ mặt Ngô Diệc Phàm biến đổi.
Anh tiến lên một bước, không quan tâm cô đang giãy giụa mà mạnh mẽ ôm lấy cô.
“Không có việc gì, tôi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi”. Cô quật cường nói, lại không nhịn được rên lên…. Ngô Diệc Phàm thấy cô đang ôm chặt bụng thì hỏi. “Em đã ăn cơm chưa?”. Anh trầm trọng.
Dạ dày quặn đau làm cô không thể chống lại. Cô lắc đầu một cái, nhíu chặt mày, khổ sở nhắm mắt lại.
“Dạ dày không thoải mái sao?”.Giọng của anh mềm lại, đặt tay lên bụng cô.
“Ừ……..”. Cô xấu hổ nghiêng người sang, vẫn muốn cự tuyệt anh.
Ngô Diệc Phàm kéo cái tay cố chấp của cô ra, đặt bàn tay mình lên chỗ dạ dày cô.
“Lão Giang!”. Anh gọi.
Quả gia Giang bước vào. “Thiếu gia A Phàm, có chuyện gì sao?”.
“Trong nhà có thuốc dạ dày không?”. Anh hỏi.
“Có, trong tủ thuốc vẫn có”. Quản gia Giang trả lời.
“Ông mang lên đây, tiện thể bưng một chén cơm trắng và vài món ăn dễ tiêu hóa nữa”. Anh nhanh chóng phân phó.
“Vâng”. Quản gia Giang lập tức xuống lầu làm theo.
“Tôi muốn ăn cháo………”. Lệ Dĩnh cau mày yêu cầu. “Không được, đau bụng tuyệt đối không thể ăn cháo”. Anh bá đạo nói.
Bụng cô rỗng cả ngày, vừa nghĩ đến nhai cơm khô là cô đã nuốt không trôi rồi. “Nhưng……..”.
“Nghe lời”. Anh dụ dỗ, giọng nói nhẹ nhàng. “Em đừng như trẻ con”.
Mặt Lệ Dĩnh đỏ lên.
Cô quay mặt đi làm mặt tức. Mấy ngày ngay biểu hiện thành thục kiên cường của cô lại bị phá vỡ lộ chút tùy hứng trẻ con trước mặt anh.
“Chờ đến lúc dạ dày em không đau nữa thì em muốn ăn gì anh cũng không cản”. Anh nói.
Sau khi quản gia Giang đem thuốc dạ dày lên, anh tính đút thuốc cho cô uống.
“Để tự tôi uống là được rồi”. Cô uống thuốc, từ chối sự giúp đỡ của anh.
Anh cũng không nói thêm. Sau khi cô uống xong thuốc đột nhiên anh ôm lấy hông cô.
“Anh làm cái gì đấy?”. Cô phòng bị hỏi.
“Anh xoa bóp cho em một lúc để chút nữa em ăn cơm”.
“Không cần ──”.
Anh không để ý đến lời từ chối của cô, từ đằng sau ôm lấy hông cô, bắt đầu xoa bóp phía trên dạ dày.
Mặc dù bàn tay anh xoa bóp rất dịu dàng, thoải mái đến nỗi cô thở dài một tiếng…. Thế nhưng bàn tay anh đã vài lần chạm vào nơi mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô cứng ngắc.
“Tôi tốt hơn nhiều rồi”. Khuôn mặt Lệ Dĩnh đỏ lên. Thì ra anh cũng là người rất biết chăm sóc người khác.
“Từ từ, thêm một chút nữa, đến lúc cả người em thả lỏng thì tôi sẽ buông ra”. Anh thấp giọng nói.
Lệ Dĩnh không hiểu tại sao giọng anh nghe lại có vẻ khàn khàn. Cô đỏ mặt, chỉ có thể im lặng để mặc anh tiếp xục xoa nắn trên bụng cô….. Một lát sau, cơn đau cũng đỡ dần…. cô nhắm mắt lại, toàn thân dần buông lỏng……..
“Khá hơn một chút rồi hả?”.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.
Đột nhiên Lệ Dĩnh mở mắt ra. “Tốt hơn nhiều rồi”. Cô vội vàng uốn éo rời khỏi ngực anh.
Cô lại để mặc mình say mê trong đó!
Đúng lúc quản gia Giang bưng thức ăn đi vào, cô mở to mắt nhìn chằm chằm những đĩa thức ăn phong phú.
“Mau ăn cơm đi, nếu không khi thuốc hết tác dụng thì sẽ lại đau bụng đấy”. Anh thấp giọng nói.
Lệ Dĩnh trầm mặc bưng chén cơm lên ăn, khóe mắt nhìn theo bóng anh đi ra ban công, chỉ còn mình cô ngồi trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro