Chương 11
Cô hận anh!
Hận anh vì bỗng dưng lại nhục nhã cô, hơn nữa bỗng dưng anh xuất hiện làm loạn cuộc sống yên tĩnh của cô.
“Lệ Dĩnh, em làm sao vậy? Không khỏe à?”. Trương Trạch do dự đến trưa, rốt cuộc cũng đi đến hỏi cô.
“Em không sao”. Lệ Dĩnh lắc đầu.
“Gần đây thời tiết hay thay đổi, anh thấy em cả buổi sáng vẫn thường cau mày, anh cứ nghĩ rằng em ngã bệnh”.
“Em không sao”. Lệ Dĩnh nói, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không sao thì tốt…..”. Trương Trạch gãi gãi đầu, dừng một chút mới hỏi. “Gần đây bác gái vẫn thu xếp để em xem mắt sao?”.
Lệ Dĩnh sửng sốt một chút. “Vâng”.
“Nói thật thì”. Trương Trạch ngồi xuống cạnh Lệ Dĩnh. “Lệ Dĩnh, anh vẫn muốn hỏi em, em nghĩ cứ kết hôn như vậy sao?”.
Không khi trầm xuống. “Nhưng mà mẹ em vẫn hy vọng em kết hôn”. Lệ Dĩnh thành thật trả lời.
“Vậy em thì sao?”.
“Em?”. Cô bất đắc dĩ mỉm cười. “Không kết hôn cũng được, nếu như có thể tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn thì không gì không thể”.
Đã ba năm qua, đây là quan niệm mà cô vẫn ôm chặt.
“Anh không hiểu, Lệ Dĩnh, ‘đối tượng thích hợp’ mà em nói có tiêu chuẩn như thế nào?”.
Cô ngây người trong chốc lát. “Anh hỏi vậy thì, thật ra thì cũng chẳng có tiêu chuẩn gì cả! Chỉ cần hai người thấy đối phương thuân mắt, đối phương nguyện ý lấy em là được”. Cô cười ha hả.
“Nếu như vậy, tại sao em không nghĩ đến anh?”. Trương Trạch lấy dũng khí hỏi cô.
Lệ Dĩnh nín thở. “A, chúng ta làm bạn bè không phải rất tốt sao?”. Cô cười trả lời.
Trương Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Nếu như vậy thì anh tình nguyện không làm bạn bè của em”. Sau đó anh nói.
Lệ Dĩnh hít sâu một hơi, nói lảng sang truyện khác. “Trương Trạch chúng ta không nên nói về cái này……….”.
“Đinh đang”. Tiêng chuông gió ngoài cửa vang lên, đến khi Lệ Dĩnh nhìn thấy người đi vào là ai thì sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi.
“Anh đến đây làm gì?”. Cô đứng phắt dậy, tư thế phòng bị, hơi kích động. Cô không thể quên được tối qua, Ngô Diệc Phàm đã nói những câu nhục nhã cô như thế nào.
Ngô Diệc Phàm đi thẳng vào trong cửa hàng, cười hỏi. “Em mở cửa hàng mà không chào đón khách đến sao?”.
“Tiệm này của chúng tôi không chào đón anh”. Cô nhìn chằm chằm gương mặt cợt nhả của anh.
Anh lại dám ra vẻ như không có việc gì, tối hôm qua đáng ra cô nên đến đồn cảnh sát.
“Lệ Dĩnh, ai đây?”. Trương Trạch hỏi.
Trương Trạch bị tình trạng này làm hồ đồ, anh chưa bao giờ gặp Lệ Dĩnh kích động như vậy.
Lệ Dĩnh còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Ngô Diệc Phi nói. “Tôi là vị hôn phu của Tiểu Dĩnh”.
Trương Trạch ngây ra.
“Ngô Diệc Phàm!”. Lệ Dĩnh thật không thể tin được, người đàn ông này da mặt dày như thế. “Mời anh lập tức đi ra ngoài”. Cô giận dữ mắng.
Nhưng anh không những không đi mà còn tùy tiện ngồi xuống, phách lối duỗi thẳng chân. “Dù sao anh cũng đã đến đây rồi, vừa đúng lúc, em hãy giới thiệu một chút “chồng” em với “vị hôn phu” của em đi chứ”. Anh chế nhạo nói.
“Lệ Dĩnh, rốt cuộc anh ta đang nói gì vậy?”. Trên mặt Trương Trạch lộ vẻ kinh ngạc sững sờ.
Mặt Lệ Dĩnh đỏ bừng.
Cô tức giận đến bên cạnh anh. “Rốt cuộc là anh có đi hay không?”.
“Làm sao?”. Anh nhếch môi cười vô lại. “Em sợ hai người đàn ông sẽ đánh nhau?”. Anh đùa cợt nói.
“Ngô Diệc Phàm, anh đúng là người làm người ta chán ghét đến cực điểm”. Cô cắn răng nói.
Anh cười ta tiếng. “Thật sao? Như vậy cũng không tệ! Dù sao thì anh cũng chưa từng bị người phụ nữ nào “ghét”, anh cũng muốn thử xem nó có tư vị như thế nào”.
Cô tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lệ Dĩnh?”. Trương Trạch nghi ngờ nói. “Em chưa bao giờ nói cho anh biết là em đã có vị hôn phu? Nếu như vậy tại sao em lại chấp nhận bác gái sắp xếp xem mắt ──”.
“Trương Trạch!”. Cô vội vàng ngắt lời anh. “Em đi ra ngoài một chút”.
Không đợi Trương Trạch trả lời, cô kéo Ngô Diệc Phàm đi, kiên quyết lôi hắn ra ngoài.
“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”. Cô tức giận kéo anh đến một công viên nhỏ, chất vấn.
Anh không hề lo lắng mà nhìn cô gái đang tức giận, “Một người phụ nữ đã kết hôn mà vẫn cần xem mắt? Lại nói, chồng của em đúng là người hào phóng, biết rõ rằng trong ba năm em vẫn không ngừng xem mắt mà vẫn dễ dàng tha thứ cho em?”.
“Đủ rồi”. Cô tái mặt nói. “Anh còn muốn châm chọc tôi đến khi nào?”.
“Ai là người nói láo trước?”. Anh thu hồi khuôn mặt tươi cười bất cần đời.
“Vậy thì làm sao? Tôi thích tùy tiện nói một chút, đâu có ai bắt anh phải tin là thật”. Cô lạnh nhạt nói.
Anh nhếch môi cười lạnh. “Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói ── lời nói dối sẽ phải trả giá thật lớn?”.
“Nếu như không phải anh lại xuất hiện, quấy rầy cuộc sống của tôi thì tôi cũng đâu có nói láo”. Cô xoay người muốn đi về cửa hàng vật nuôi. Ngô Diệc Phàm kéo tay cô lại.
“Thật kỳ lạ”. Anh cười nhẹ. “Càng ngày anh càng cảm thấy sự khiêu chiến của em càng thú vị hơn so với bất kỳ trò chơi nào”.
Lệ Dĩnh tái mặt sửng sốt.
Sau đó cô thoát được tay anh, không quay đầu mà chạy thẳng về cửa hàng vật nuôi.
~~~~
Buổi chiều hôm sau, Lệ Dĩnh đang chuẩn bị công việc ở cửa hàng vật nuôi thì cô nhận được điện thoại của mẹ gọi đến ── “Lệ Dĩnh, con đang qua lại với tên họ Ngô à?” Giọng nói mẹ Triệu có vẻ rất hoang mang.
Đột nhiên có một dự cảm không lành bao phủ trong lòng Lệ Dĩnh, sắc mặt cô tái nhợt, cô hỏi. “Mẹ, con không hiểu ý của mẹ”.
“Ngô Diệc Phàm vừa gọi điện cho cha con, yêu cầu nhà chúng ta khôi phục lại hôn ước ba năm trước, nếu như cha con không làm thì cậu ta sẽ cướp đi mối khách hàng quan trọng của công ty”. Mẹ Triệu lo lắng nói.
Nghe mẹ nói như vậy, Lệ Dĩnh không thể tin được. “Anh ta bị điên rồi”.
“Lệ Dĩnh?”. Mẹ Triệu sửng sốt.
“Mẹ, hôm khác con sẽ gọi lại cho mẹ”.
Lệ Dĩnh cúp điện thoại, ngay cả đồng phục làm việc cũng không kịp cởi xuống, cô chỉ quay đầu báo với Trương Trạch một tiếng, sau đó cầm ví lên ── cô biết đi đâu để tìm Ngô Diệc Phàm bây giờ!
Chỉ cần đến tập đoàn Ngô thị, sẽ tìm được người!
“Cô muốn tìm A Phàm?”. Ngô Diệc Tư hếch mày nhìn chằm chằm cô gái, coi thường sự nổi giận của cô.
“Anh ta đang ở đâu?”. Lệ Dĩnh không sợ, nhìn chằm chằm vào anh cả nhà họ Ngô, người máu lạnh trong truyền thuyết.
“Cô không nhận lầm tôi với A Phàm, cũng rất thú vị đấy chứ”. Ngô Diệc Tư thong thả ung dung nói.
Lệ Dĩnh lạnh nhạt nói. “Tôi không có thời gian để đứng đây lãng phí với anh, anh hãy dứt khoát nói cho tôi biết anh ta ở đâu”.
Ngô Diệc Tư nhếch môi. “Không biết tiểu thư họ gì?”.
“Việc này không quan trọng”. Lệ Dĩnh nhìn thẳng vào đối phương.
Ngô Diệc Tư nhìn lại, đột nhiên nhớ tới hình như anh ta đã nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi.
Anh rút một tờ giấy trắng ghi một địa chỉ lên. “Cô đến địa chỉ phía trên sẽ tìm được A Phàm”. Anh giao tờ giấy cho cô gái.
Mặc dù Lệ Dĩnh hơi nghi ngờ vì quá trình lấy rất dễ dàng nhưng cô không do dự nhận lấy, tùy ý liếc mắt nhìn địa chỉ trên tờ giấy. “Nếu như không tìm được người thì tôi sẽ lại đến tìm anh”.
“Xin cứ tự nhiên”. Ngô Diệc Tư nhún vai.
Lệ Dĩnh cầm tờ giấy rời khỏi phòng làm việc của Ngô Diệc Tư.
“Em đoán không sai mà, cá tính xúc động của cô ấy ba năm rồi vẫn không đổi”. Một người đàn ông có dung mạo giống hệt Ngô Diệc Tư đi ra từ đằng sau cánh cửa ngầm của văn phòng.
“Lừa cô ấy đến đó thì có ích gì cho em?”. Ngô Diệc Tư hỏi.
“Em chỉ muốn ôn chuyện cũ mà thôi”. Ngô Diệc Phàm trả lời.
Ngô lão đại hếch mày.
Lần này ngay cả anh cũng không đoán được A Phàm đang nói đùa hay là nghiêm túc. Con gái nhà họ Triệu, rõ ràng chính là người mà nó đã không cần, trừ phi ─── A Phàm thay đổi tâm ý?!
“Tùy em, đừng đùa quá trớn là tốt rồi”. Ngô Diệc Tư cười như không cười nói.
Ngay cả bảo vệ của tòa nhà cũng không ngăn được cô gái đó thì anh vẫn không đắc tội là tốt nhất.
Cục diện rối rắm này cứ để người tạo ra dọn dẹp là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro