Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Thật đáng yêu!"

"Đáng yêu quá!".

"Thật là đáng yêu! Quả thật là đáng yêu giống như công chúa Bạch Tuyết nhỏ ──".

Mọi người loay hoay, xoay quanh một cô bé đang ngồi trên salon, lên tiếng than nhẹ, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của cô bé, chỉ hận không thể đưa tay véo một cái.

Cô gái nhỏ biết mình lấy được sự yêu thương của người lớn, khuôn mặt trái xoan kiêu ngạo hất mặt lên, trên gương mặt búp bê lộ ra nụ cười "đáng yêu", ngạo nghễ liếc mắt nhìn một cô bé ngồi đối diện với mình, cô bé mập ── "Ơ, nói đến cô bé của nhà họ Triệu ── tại sao lại mập như thế này?". Một người phụ nữ mập ghét bỏ một cô bé khác đang ngồi trên ghế.

"Đúng vậy, cô bé mập này đúng là vũ nhục gene của cha mẹ nó! Không ngờ cha mẹ xinh đẹp ưu nhã như vậy lại sinh ra đứa con như thế này! Đột biến gen!".

"Xì, điều này thì có gì kỳ lạ? Bây giờ đều đang phổ biến ──".

"Phổ biến cái gì?". Mấy người phụ nữ ở đây đều xúm vào hỏi.

"Phổ biến việc nhận con nuôi!".

"Đúng vậy, làm việc tốt, mỗi ngày làm một việc thiện à! Đứa nhỏ xấu xí này có thể là đứa con nuôi của vợ chồng nhà họ Triệu, ha ha!". Một người phụ nữ mập khác che miệng cười.

Những người phụ nữ này đều là những quý phụ có tiền nhất Đài Bắc, đều ở đây nói xấu một cô bé sáu tuổi, miệng kia, mặt kia còn giống hơn những người bán hàng ở chợ.

Triệu Lệ Dĩnh chính là đứa bé mập trong lời nói của những người phụ nữ đó. Cô bé chỉ lặng yên ngồi ở trên ghế của mình, cái đầu cúi thật thấp, nhìn chằm chằm vào đầu gối được xếp quy củ.

Cha nói, hôm nay là sinh nhật của chú.

Cha mẹ của bé đang trên đường đến khách sạn, sau khi bé tan học liền ngồi trên xe đi thằng đến đây. Nhưng mà bây giờ bé hi vọng cha mẹ đừng đến, không đến thì sẽ không nghe được những lời khó nghe này... Bởi vì, mặc dù bé còn nhỏ nhưng mỗi một lời nói của các cô các dì ở đây, bé đều hiểu được.

Bé không phải con của cha mẹ sao?

"Nhưng mà tôi nghe nói, con bé xấu xí của nhà họ Triệu này là vợ chưa cưới của con thứ hai nhà họ Ngô đấy!", đột nhiên một giọng nói toát ra, thần bí nói thầm.

Hóa ra là một người phụ nữ cả người "lấp lánh", giống như con chuột châu đầu ghé tai với mọi người, cố gắng nói chuyện, tỏ vẻ bà ta biết nhiều thông tin.

"Vợ chưa cưới?!". Một người phụ nữ gầy như que củi, cất cao giọng thét chói tai. "Đùa gì thế! Chỉ là một đứa bé sáu tuổi thôi mà, bà có lầm không vậy?".

"Không lầm đâu... Nghe nói trước kia ông Triệu có ân với nhà họ Ngô, nên cháu gái của ông ấy mới được như vậy, mới có thể kiếm được một cửa hôn sự với nhà họ Ngô".

"Tổn thọ quá! Thật không ngờ, vợ chồng Triệu gia sinh ra đứa con gái xấu xí như vậy, lại có thể với cao tới nhà họ Ngô...... A a a a a──".

Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng màng nhĩ của những người phụ nữ ở đây ── "A ── con gián ──".

"A ── Rắn ── Aaaaaaaa ──".

Trong một cuộc yến tiệc thượng lưu, náo loạn, những "quý phụ" đó chạy trốn thục mạng, sắc mặt nhăn nhó, chổng vó.... Loại nào cũng có.

"Tiểu cường" bò loạn khắp nơi, một con rắn xanh ưu nhã bò trên sàn nhà bóng loáng của khách sạn, truy đuổi con mồi cho bữa tối.... Mà cô bé bị ghét bỏ kia, trấn định ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cảnh loạn. Một lúc sau, rốt cuộc cô bé cũng đứng lên, nhặt con rắn xanh trên đất, vuốt ve yêu thương. "Tiểu Ái ngoan, em đã ăn no chưa?", giọng nói trẻ thơ, mềm mại, "Ở đây không chơi được, chúng ta bảo bác tài xế chở chúng ta về nhà nhé".

Không dám nói, con gián là do bé "phóng sinh" nhưng mà vẫn thủ thỉ với "con rắn" đáng sợ... Đến khi cô bé bỏ con rắn vào trong túi áo thì tất cả những "quý phụ" ở đây đều giật mình kinh hãi, nhìn chằm chằm "Tiểu quái vật"....

Dù sao về nhà là tốt rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ và Tiểu Ái, bọn họ nhất định sẽ không làm cho ngực bé đau đau.... Cô bé sáu tuổi suy nghĩ trong lòng.

Vẻ mặt của cô bé bình tĩnh, dường như không nhìn thấy những ánh mắt kinh hãi mà mọi người đang nhìn cô.... 6 năm qua, đây không phải là lần đầu tiên cô bé bị hại. Chỉ cần "bạn bè" của cha mẹ nhìn thấy bé một lần thì cô sẽ bị nói xấu một lần.... Mặc dù chỉ là một đứa bé, không hiểu được nhưng cô bé có thể phân biệt được không khí ác ý và thiện ý.

Vậy mà đây là lần đầu tiên, Lệ Dĩnh, rốt cuộc tìm được cách tự an ủi mình ── cách đó gọi là "trốn tránh".

Lệ Dĩnh ngồi thẫn thờ trước gương trang điểm dán chữ hỷ, nghĩ trong lòng, đây là chuyện gì, cô đã biết là sẽ xảy ra ác mộng mà.

"Triệu Lệ Dĩnh, cô đúng là một kẻ đần độn.......".

Cô nhìn chằm chằm vào gương, lẩm bẩm tự mắng.

Trong gương, tân nương trong lễ phục trắng.... không hề đẹp!

Bởi vì cô trang điểm quá đậm, son môi đánh quá hồng, hai bên má hồng đánh đều nhưng màu đỏ vui mừng không hợp với làn da tái nhợt của cô.

Từ nhỏ đến lớn cô đã có dự cảm, biết rằng mình sẽ không có được hạnh phúc!

Bởi vì vịt con xấu xí vẫn là vịt con xấu xí, chỉ có trong truyện thiếu nhi mới có vịt con xấu xí biến thành thiên nga.

"Triệu Lệ Dĩnh, cô đúng là một kẻ đần độn........".

Cô lại tự mắng mình một lần nữa. Lần này, nước mắt rơi xuống gương mặt phấn hồng.

Nếu như cô là chú rể, nhất định cô cũng sẽ bỏ chạy. Cô tự ti nghĩ ngợi.

Đúng vậy. Hôm nay là ngày kết hôn của cô, Triệu Lệ Dĩnh.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, chú rể đều vắng mặt, chỉ có một mình cô dâu đứng ở lễ đường. Lễ cưới thần thánh lại trở thành một trò cười, xã hội thượng lưu lại thêm một câu chuyện cười về cô con gái xấu xí của nhà họ Triệu.

"Chắc là do cô dâu quá xấu nên chú rể mới bỏ chạy.....".

"Nói cũng đúng! Con gái xấu xí của nhà họ Triệu làm sao có thể xứng với đứa con thiên tài của nhà họ Ngô!".

Những tân khách trên lễ đường, không đợi được, nói ra những lời đả thương người ngay trước mặt cô và cha mẹ cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt uất ức chảy xuống không ngừng, hai hàng kẻ mày theo nước mắt của Lệ Dĩnh kéo dài thành hai vệt đen tức cười trên gương mặt của cô.

"Tiểu Dĩnh, con có khỏe không?". Mẹ Triệu đi vào trong phòng nghỉ của cô dâu, trên gương mặt xinh đẹp không giấu được vẻ lo lắng.

"Con... con tốt lắm". Quay lưng về phía mẹ, Lệ Dĩnh lau khô nước mắt, cô xoay người, trên mặt nở nụ cười. "Mẹ, con không có việc gì". Cô nháy mắt, cười hi hi với mẹ xinh đẹp.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lệ Dĩnh, mẹ Triệu thương cho đứa con ngốc không biết gì, gương mặt trang điểm đậm bị nước mắt làm cho lem hết.

"Không có việc gì là tốt rồi", bà thở dài.

Vào lúc này, bà không biết phải làm sao để an ủi con gái mình.

Mặc dù bà rất muốn tìm đối phương để lý luận, giành lại công bằng cho con gái, nhưng mà thế lực của nhà họ Ngô....mẹ Triệu âm thầm lắc đầu.

Mặc dù nhà họ Triệu cũng không nhỏ nhưng mà so với nhà họ Ngô tung hoành cả hai bên hắc bạch, lại có bối cảnh, vẫn còn kém xa. Ngày trước cha chồng lập hôn sự này, bà đã lo lắng, cảm thấy hai nhà không môn đăng hộ đối!

"Me, con không sao cả, mẹ không phải lo lắng cho con!". Giọng của Lệ Dĩnh nhẹ nhàng, an ủi mẹ xinh đẹp.

Mẹ Triệu đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Lệ Dĩnh. "Con yên tâm, cha con đang chuẩn bị đến nhà họ Ngô để đòi lại công bằng cho con".

"Không cần đâu mẹ!", Lệ Dĩnh trợn to hai mắt, "Thật ra thì con không hề buồn, ngược lại còn rất vui, thật đó!".

"Lệ Dĩnh, con đừng nói dối mẹ".

"Thật mà", cô nhấn mạnh việc mình không hề buồn, "Nếu như không phải vì ông nội thì con còn lâu mới mặc loại quần áo phô trương như vậy, nhìn rất kỳ cục!". Cô cố ý tháo mạnh tấm lụa trên đầu.

Mẹ Triệu kinh ngạc mở to hai mắt.

"Bởi vì con không muốn gả cho tên hoa hoa công tử, tự cho mình là đúng đó!". Lệ Dĩnh giải thích. "Cái tên Ngô Diệc Phàm, mọi người đều biết con sẽ phải gả cho một tên háo sắc, rất không tốt! Như bây giờ mới là tốt nhất, may mà vừa rồi anh ta không đến. Bởi vì con đã quyết định sẽ cự tuyệt anh ta trước mặt cha xứ, thật đó!". Cô lại cường điệu một lần nữa vì sợ mẹ không tin mình, còn làm một cái mặt quỷ.

Mẹ Triệu trợn mắt nhìn con gái, nghe những lời nói này của Lệ Dĩnh, bà không hề vui mừng mà còn cảm thấy lo lắng hơn.

Nhưng mà bà không nói được câu gì.... bởi vì bà hiểu rất rõ con gái mình, Lệ Dĩnh cố tỏ ra vẻ kiên cường nhưng thật ra nội tâm của con bé rất yếu ớt.

Cái này phải trách bà và chồng! Nếu như ngày xưa họ đưa Lệ Dĩnh ra nước ngoài, con bé có thể tránh được vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu, sẽ không đánh đồng với đứa trẻ nhà giàu khác.

Mẹ Triệu không nói gì, nhìn con gái. Hoàng tử ếch có công chúa cứu vớt, bà vẫn tin rằng, con gái bà là công chúa ếch. Nhưng phải chờ đến khi nào thì Lệ Dĩnh mới có thể gặp được bạch mã Hoàng tử của con bé?
Mẹ Triệu thở dài một tiếng.

Bà cũng không biết mình đã sai cái gì..... Nhiều năm qua, Lệ Dĩnh vẫn là nỗi day dứt trong lòng bà.

~~~~

Tại cuộc đua xe thế giới ở thành phố Detroit (thành phố lớn nhất bang Michigan, Mỹ), có mười lăm kỹ thuật viên đang cố gắng làm nhanh hết sức quán trình ở trạm sửa chữa vì cuộc đua xe đang tiến hành gay cấn.

"Đổi lốp, chỉnh phách, thêm dầu!".

"GO!GO!GO!GO".

Phanh, chiếc xe đua lao ra khỏi Pir-Stop (đường dừng lại sửa xe trong quá trình đua), tiếng động cơ vang lớn, tia lửa tóe ra ở đuôi xe.

"Ra sân! Vào Pir không tới chín giây, không đến chín giây Prad đã lên đường!".

Thông báo tình huống của tay đua đứng đầu, vài chục vạn người xem hoan hô như sấm rung động cả sân đấu Detroit.

"Nuôi một đội xe, một năm đầu tư hai tỷ năm nghìn bảng Anh, tương đương với mười hai tỷ năm trăm triệu tiền Đài Loan".

Trong sân, gần với đường Pir-Stop, giọng của một người đàn ông phương đông trầm thấp, vượt cả tiếng hoan hô của quần chúng.

"Thu về rất khả quan, nhìn trên mặt con số". Một người đàn ông tóc vàng mắt lam, ưu nhã gác chân, lười biếng trả lời. Dường như những tiếng cổ vũ gào thét không hề liên quan đến anh ta.

"Ý của anh là quảng cáo? Tiền tài trợ? Hay là tiền hoa hồng ở TV?", một người đàn ông khác hơi nghiêng người, chăm chú nhìn trận đấu.

"Tiền đặt cược ở sòng bạc. Trước khi cuộc thi đấu bắt đầu đã quyết định thành bại của trân đấu".

"Ý của anh là lợi ích phi pháp?".

Người đàn ông tóc vàng huýt gió: "Đây không phải là sở trường của anh à?".

Người đàn ông phương đông nhếch môi. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta không vì nụ cười mà nhu hòa, ngược lại còn tà ác lãnh khốc hơn.

"Vậy thì, cuộc đua này, ai sẽ là người thắng cuối cùng?".

Người đàn ông tóc vàng ranh mãnh, nháy mắt mấy cái: "Anh phải rõ ràng hơn tôi chứ".

Đột nhiên tinh thần của quần chúng trong trường đua kích động hẳn lên "Lá cờ màu xanh, chỉ còn một đoạn cuối cùng.....".

"Kết thúc". Người đàn ông tóc vàng đứng lên, phủi mông một cái.

"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, A Giới".

Cuộc đối thoại còn đang diễn ra, mọi người đã kích động thông báo, "Prad vô địch là Prad.....".

"Ngô Diệc Phàm là người thắng cuối cùng, không phải sao?". Giang Giới nhếch môi, đắc chí vuốt mái tóc vàng, con ngươi càng sâu hơn bình thường.

"Không có ai mặc bộ đồ Armani đến xem đua xe cả". Long Nham đột nhiên nói sang truyện khác, mặt không đổi sắc phê bình đối phương.

"Thật sao?". Giang Giới bĩu môi. "Vậy thì xin lỗi".

Anh ta ngửa đầu cười lớn rồi bỏ đi.

"Đúng là người làm cho người ta ghét". Long Nham lẩm bẩm.

"Prad", Cô gái có thân hình nóng bỏng cố gắng vây lấy tuyển thủ vô địch vừa xuống xe.

Nhưng trước khi Ngô Diệc Phàm bị phụ nữ bao quanh, Long Nham đã ra ám hiệu, ý bảo anh nên rời khỏi mỹ nữ như lang hổ kia.

Ngô Diệc Phàm không tình nguyện rời khỏi chỗ đó, toàn thân mô hôi đi đến gần bạn tốt, tính cách cuồng dã không chịu gò bó. "Bán mạng diễn xuất vậy mà không được nếm ngon ngọt, cậu không phải là bạn chí cốt của tớ".

"Tin tưởng mình, tiết mục tối nay sẽ bù lại cho cậu". Long Nham nói, vẻ mặt duy trì sự lạnh nhạt.

"Xem ra là cậu hiểu rất rõ tớ, kịp thời đấy". Ngô Diệc Phàm cười.

"Cậu thắng".

"Tất nhiên là tớ thắng, còn nói gì được sao?".

"Cậu không nên thắng", Long Nham chỉ trích hắn. "Hử?".

"Cậu thắng thì tớ sẽ tổn thất mười tỷ, ai muốn chứ?".

Ngô Diệc Phàm cười: "Là mười tỷ tiền đánh cược hả?".

"Tớ đang nói việc làm ăn, A Phàm".

"Tớ cũng đang bàn chuyện làm ăn với cậu", Ngô Diệc Phàm thu lại khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt thay đổi trong chốc lát, "Nghĩ lại mà xem, Sliver Medalist thích tớ như thế nào? Trong trận đánh cược tay đua vô địch, tiền sẽ tự động vào túi của chúng ta".

Long Nham nhìn anh, một lúc sau, anh ta nhếch môi cười, "Ngô Diệc Phàm, cậu là một con hồ ly, một con hồ ly xấu xa".

"No, no, no......", Ngô Diệc Phàm khoát tay, vẻ mặt đổi thành cợt nhả, xoay người đi về phía những người phụ nữ, "Tớ không phải hồ ly, tớ là Prad, "tiểu báo" có tốc độ nhanh nhất".

Long Nham nhìn chằm chằm vào bạn tốt, không quên nhắc nhở: "A Phàm, ở đây nghiêm chỉnh buôn bán, chuyện chơi bời đừng nên quá".

Ngô Diệc Phàm quay người lại, "Muốn trò chơi được đủ vị, tất nhiên phải chơi oanh liệt rồi". Tận hưởng lạc thú trước mắt. Anh tuân theo quy luật triết học của cuộc sống.

"Tớ nhớ cuộc đua ở Nhật Bản, dường như có một việc quan trọng mà không giấu được". Mặc Long Nham không biến sắc, nhắc đến.

Khuôn mặt tươi cười của Ngô Diệc Phàm bỗng dưng cứng đờ.

Cuộc đua lần trước ở Nhật Bản. Đương nhiên là anh hiểu Long Nham đang nhắc đến chuyện nào. "Này, Long Nham, cậu có biết chuyện gì sẽ phá vỡ tình anh em của chúng ta không?".

Long Nham nhếch lông mày.

"Chỉ có một, phụ nữ". Một người phụ nữ phiền phức.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Ngô Diệc Phàm, xuất hiện nét mặt khó chịu hiếm thấy. Long Nham đáng chết, cậu ta không nên nói những lời sát phong cảnh như thế này vào lúc anh cầm chức vô địch.

Long Nham nhìn chằm chằm vào bạn thân vội vàng đi về phía những người phụ nữ. "Bàn chân có bôi dầu à....". Anh lại lẩm bẩm. Đứa con thiên tài của nhà họ Ngô "phong lưu thành tính, làm sao có thể vì một mối hôn sự mà buông tha cho cả rừng rậm?".

Mọi người đều biết, danh hiệu "Hắc Báo" không phải là hư danh..... "Hắc Báo thật sao?". Long Nham tự lẩm bẩm. Khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ chế nhạo.

Các anh em đều biết ý nghĩa thực sự của "Hắc Báo".

Nhiều năm qua, không hề có trường hợp ngoại lệ. Đứa con thứ hai nhà họ Ngô đào hoa phong lưu, nhưng một khi gặp được người phụ nữ làm anh ta nghiêm túc, thì sau một khắc sẽ nhanh nhẹn như con báo đen, chân chạy nhanh như được bôi dầu.

~~~~~~

Hai tháng sau đám cưới đó, Lệ Dĩnh mới đột nhiên phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Trước lúc kết hôn, cô không hề chụp ảnh cưới.

Ngồi trên giường, Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm trang bìa của tạp chí, gương mặt nở nụ cười "hư hỏng" của người đàn ông anh tuấn, lẩm bẩm: "Quả nhiên là anh ấy có mưu tính từ trước".

Cảm thấy mũi cay xe, cô hít mũi, nháy nháy mắt. "Đồ quỷ sứ đáng ghét, bại hoại, tại sao anh là người làm cho người ta ghét như vậy, mà phụ nữ vẫn thích anh?". Cô chửi mắng người đàn ông trên trang bìa tạp chí, tay trái tay phải đều đang ôm phụ nữ -- vị hôn phu trước của cô, Ngô Diệc Phàm.

Trên trang bìa, gương mặt tuấn tú mê chết người không cần đền mạng, với tài phú của nhà họ Ngô, nhất định có rất nhiều người phụ nữ tự động hiến thân như tre già măng mọc.

Mà trong những người phụ nữ ngốc đó còn có cả cô, Triệu Lệ Dĩnh.

Cô bắt đầu chú ý anh từ khi cô biết được hai người có hôn ước.

Thực tế thì, Lệ Dĩnh vẫn lén lút thu thập những thông tin liên quan đến Ngô Diệc Phàm. Cho nên cô biết, ngoại trừ thân phận là tổng giám đốc của công ty dầu mỏ nhà họ Ngô ở Mỹ, còn là tay đua nổi tiếng thế giới vô địch giải đua xe F, những mỹ nữ ở bên cạnh anh, dù là vì mục đích gì thì cũng nhiều đến nỗi không đếm được hết.

Mà cô, Triệu Lệ Dĩnh, ngoại trừ danh phận "vị hôn thê" hư vô mờ mịt thì thực tế, cô không có bất kỳ quan hệ nào với Ngô Diệc Phàm.

Cho đến khi anh hủy hôn, giữa bọn họ, cả mối liên hệ "ngoài miệng" cũng không có... Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm vào trang bìa tạp chí, đột nhiên vợ chồng họ Triệu bước vào phòng ngủ của con gái.

"Lệ Dĩnh?".

Nghe được tiếng gọi của mẹ, Lệ Dĩnh hốt hoảng cầm gối đè lên quyển tạp chí, "Mẹ, cha, có việc gì thế ạ?".

Cô quay đầu cười hì hì, không yên tâm còn đặt mông ngồi lên gối, chặn lại khuôn mặt đẹp trai và nụ cười đáng ghét.

"Lệ Dĩnh, anh Giới của con vừa gọi điện nói sẽ đến Đài Loạn, hỏi xem con có đến biệt thự của nó ở vài ngày?". Mẹ Triệu ngồi lên giường con gái, cẩn thận hỏi nhỏ.

Mặc dù trong hai tháng nay, ngoài mặt Lệ Dĩnh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng mà mẹ Triệu vẫn không yên tâm, bởi vì bà không tin, con gái bà rất nhạy cảm, sẽ không hoàn toàn không quan tâm như ngoài mặt.

"Anh Giới?". Đôi mắt Lệ Dĩnh tỏa sáng, giả vờ như rất thích thú.

"Đúng vậy, là anh Giới của con mời con đến biệt thự của nó chơi mấy ngày". Cha Triệu cầm tay của vợ, nhẹ nhàng nói với con gái.

Nhà họ Triệu ở Đài Loan có chút danh tiếng ở giới kinh doanh, tài sản có khoảng mười tỷ, cũng được coi là một nhà giàu bậc trung nhưng nếu so với nhà họ Giang, bà con xa ở nước Mỹ thì giống như lấy trứng chọi đá.

"Tại sao anh Giới lại có thời gian rảnh đến Đài Loan chơi vậy?" Lệ Dĩnh chần chừ hỏi.

Thực ra cô không muốn ra khỏi cửa.

Bởi vì chỉ cần đến biệt thự nhà họ Giang, nhất định cô sẽ nhìn thấy nhiều người quen, Lệ Dĩnh không thích chút nào. Những người đó tự cho mình cao thượng, mình thuộc "xã hội thượng lưu", thường xuyên bình phẩm, chỉ chỉ chỏ chỏ cô.

"Nghe nói là chuyện mở rộng công ty ở Châu Á, đến Đài Loan xem xét. Mấy năm gần đây, mục tiêu đầu tư của toàn cầu chuyển hướng vào Châu Á, cha của anh Giới của con có một công ty xe lớn như vậy. Từ hơn mười năm trước ông ấy đã rút tiền bạc về Trung Quốc, muốn thâm nhập vào thị trường người Hoa. Con cũng biết từ nhỏ Giang Giới đã rất giỏi, ngoài được cha nó coi trọng thì nó cũng rất được Hội đồng quản trị nể trọng, tương lại cơ hội Giang Giới đến Đài Loan là không thiếu". Cha Triệu bội phục nói.

Một trong bốn công ty xe lớn nhất nước Mĩ, Chủ tịch đã tìm được người thừa kế, J.K Fort. Anh có một cái tên Trung Quốc, Giang Giới.

J.K tóc vàng, mắt lam có một cái tên khác bằng tiếng Trung vì trong cơ thể anh có một phần mười sáu huyết thống Trung Quốc.

"Nhưng mà, cha, con không muốn đi.....".

"Tại sao không đi?". Thấy Lệ Dĩnh cau mày, mẹ Triệu thấy khẩn trương. "Đi chơi có gì không tốt. Không phải con thích nhất là anh Giới của con sao?".

"Vâng, nhưng mà bây giờ con không muốn ra ngoài.....".

"Nhưng mà con nên ra ngoài đi một chút". Giọng của mẹ Triệu luôn mềm nhẹ, đột nhiên bén nhọn. "Con có biết không, con đã tự nhốt mình trong phòng hai tháng nay rồi!".

Lệ Dĩnh trợn to hai mắt, trong con mắt có sự kinh hoàng, ngạc nhiên, dường như không biết vì sao đột nhiên mẹ lại trách mắng mình. "Mẹ, không phải con cố ý. Con chỉ cảm thấy mệt mỏi nên mới ở trong phòng cả ngày lẫn đêm, có thể là do thời gian nghỉ ngơi của con hơi dài một chút....".

"Không phải như vậy! Thật ra trong lòng con đang rất buồn đúng không! Tại sao con không nói ra? Tại sao phải dấu diếm cảm xúc thật trong lòng con với mẹ....".

"Được rồi".

Cha Triệu lên tiếng ngăn cản mẹ Triệu, vợ ông khẩn trương không tự chủ được mà ép con gái.

Nhưng ông ngăn cản quá chậm.

Mẹ Triệu khó khăn. Trong lúc vô tình bà đã nói với con gái toàn bộ những gì không đành lòng chôn sâu ở đáy lòng.

"Mẹ, thật sự là con không giấu mẹ....". Lệ Dĩnh tái mặt, cô mở to đôi mắt, đồng ý: "Mẹ, nếu như mẹ muốn con đi thì con đi cũng được". Cô vẫn không quên mỉm cười.

Nhìn nụ cười làm đau lòng người của con gái, cha Triệu chán nản thở dài.

"Lệ.... Lệ Dĩnh". Trong lòng mẹ Triệu còn khổ sở hơn so với ai khác. "Thật ra mẹ....".

Bà nghẹn ngào, đột nhiên đứng lên, lao ra ngoài.

Cha Triệu vội vàng đuổi theo.

Lệ Dĩnh ngồi trên giường ngủ, không nghĩ rằng việc làm thật thường của mình đã làm cho cha mẹ thân ái lo lắng vì mình như vậy.

Nước mắt chợt rơi xuống gương mặt của cô... Không được, cô phải có biểu hiện "bình thường" mới được!

Rút quyển tạp chí đè dưới mông, Lệ Dĩnh ném nó đến góc tường xa xa.

"Tớ nhất định sẽ làm được.... Đúng không, tiểu Ái". Cô quay đầu nhìn bình thủy tinh ở đầu giường, cô lầm bầm nói với con rắn xanh.

Giơ tay lau khô nước mắt trên mặt, cô cười nói với con rắn xanh: "Tiểu Ái, tớ sẽ đến chơi nhà anh Giới, cậu có muốn đi hay không?".

Con rắn cả người đầy vảy xanh, bất cứ ai nhìn đến sẽ cảm thấy sợ, da gà nổi lên... tiểu Ái khẽ nhúc nhích cái đầu giống như hưởng ứng vấn đề của Lệ Dĩnh... "Quyết định vậy nhé, ngày mai tớ sẽ nói với cha mẹ là tớ muốn đến biệt thự của anh Giới chơi". Cô cười cười, lẩm bẩm.

Lệ Dĩnh tin rằng, ngày mai khi mẹ nghe được câu đó, nhất định sẽ vui mừng... chắc chắn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro