Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

Lee Sanghyeok sợ hãi lùi lại, đụng phải tấm kính lạnh lẽo, anh quay đầu lại thì phía sau là một thân hình gầy gò như bộ xương, có thể nhìn thấy một số nội tạng và một ít cơ bắp, nhưng lại không hề 0có da, trong hốc mắt có một nhãn cầu tròn trịa nhìn thẳng vào mắt anh. 

Nội tạng không được lớp da bao phủ, khiến anh có thể nhìn thấy nhịp tim đập chậm, phổi co giãn nhẹ nhàng, ruột quằn quại từ từ và một ống được đưa từ lỗ niệu đạo vào bàng quang chưa phát triển. 

Lee Sanghyeok sợ hãi ngồi trên mặt đất, những bóng đen xung quanh dần dần tụ lại, chúng đều là những thân thể giống như thây ma. Anh sợ hãi bò đến chân Moon Hyeonjoon, ôm lấy chân cậu, khi mở miệng anh mới nhận ra giọng mình đứt quãng và run rẩy đến mức không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.

"Anh cảm thấy những người này có thể là ai?" 

Moon Hyeonjoon cúi đầu nhìn anh, cười nói:

"Tôi đây -! Người đang nắm giữ bí mật cao nhất, là Chúa của thế giới!"

Lee Sanghyeok ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn ngập mùi vị tà ác khó tả.

"Những người này đều là những người có ảnh hưởng nhất hoặc giàu có nhất trên thế giới. Nhưng họ đều có lúc phải chết. Nỗi sợ chết đã khiến họ xây dựng nên pháo đài rộng lớn này, và tôi là chủ nhân xứng đáng nhất ở đây!"

"Giống như những bản sao sống và cơ thể vật chất cấp thấp những công nghệ như tốc độ tăng trưởng nhanh chóng chỉ có thể đảm bảo cho việc kéo dài tuổi thọ của họ."

"Và thứ mà ta nắm vững là bản sao ba chiều của ký ức và ý thức chủ thể!"

Lee Sanghyeok nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc trước mặt và bắt đầu lùi lại trong sợ hãi.

"Sanghyeokie, sở dĩ tôi đạt được những thành tựu này đều là vì anh, tất cả đều vì anh đó anh có biết không -" 

Moon Hyeonjoon nhấn vào nút màu đỏ trên bảng điều khiển.

"Điều mà ta chưa bao giờ muốn làm..."

Các cơ thể xung quanh dần dần chìm vào chất lỏng màu xanh lam, và một số cơ thể lơ lửng dần dần tụ tập trước mặt họ. Moon Hyeonjoon dùng sức nâng cằm anh lên. Lee Sạnghyeok bị buộc phải nhìn về một phía, đó là anh! 

Anh nhìn chằm chằm vào "chính mình" đang khoả thân với những chiếc ống giống nhau được đưa vào miệng, lỗ mũi, hậu môn và dương vật, cùng các điện cực nối với núm vú và rốn.

"Khi tôi lần đầu đánh mất anh, điều tôi thích làm nhất khi đó chính là thủ dâm trên cơ thể anh."

Lee Sanghyeok nhìn vào "thân thể" còn chưa phát triển đầy đủ, anh thật sự nhìn không ra có gì thú vị.

"Sau này tôi đã có thể tìm ra cách tốt hơn." 

Moon Hyeonjoon mỉm cười ra hiệu một cách tượng trưng, ​​"thân thể" của anh trượt ra khỏi khe thoát hiểm bên dưới, nó từ từ đứng dậy.

"Tôi dùng chính mình ý thức khống chế anh. Ví dụ như tôi muốn..."

Moon Hyeonjoon chưa kịp nói xong, nó đã đột ngột bắt đầu thực hiện những động tác ghê tởm, vẻ mặt dâm đãng và những động tác điên cuồng, khiến anh đỏ mặt.

"Hoặc..." 

Nó lại bắt đầu bò tới, liếm phần nhô ra ở phần dưới cơ thể của Moon Hyeonjon một cách tục tĩu qua chiếc quần tây sang trọng, Lee Sanghyeok ngượng ngùng quay đầu đi.

"Nhưng một ngày nọ, ngay cả những điều này cũng không thể thỏa mãn em được nữa, anh biết không? Em ngày càng khao khát anh điên cuồng hơn, cuối cùng em chọn tìm cách khiến anh có thể tái sinh, và để khiến anh cũng phải lòng em, em đã phải tôn rất nhiều công sức đó."

"Em đã an bài cho tôi đi đến bệnh viện quân khu?" 

Lee Sanghyeok nói:

"Mọi thứ xung quanh tôi thực tế đều là cạm bẫy, bệnh tật của tôi cũng là do em sắp đặt, bởi vì em có thể dễ dàng khống chế thân thể tôi, khi trời tối thì đoạt đi tầm nhìn của tôi. Tôi chỉ là món đồ chơi của em?"

"Anh thậm chí có thể đoán được những điều này. Anh thực sự là Sanghyeokie thông minh của tôi."

"Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao em không điều khiển tôi trực tiếp yêu em."

"Anh nghĩ rằng tôi chưa thử sao?"

Moon Hyeonjoon giận dữ nói: 

"Tôi đã nghiên cứu rất chi tiết nhưng chỉ có thể tìm thấy tư liệu về thuốc thúc tình và cảm xúc hưng phấn. Không có bất kỳ cơ sở lý thuyết nào giải thích nỗi ám ảnh vô lý của tôi với anh." 

Moon Hyeonjoon giận dữ quay lại lôi kéo anh. 

"Theo tôi."

Lee Sanghyeok bình tĩnh đi theo, anh đi theo sau Moon Hyeonjoon vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, nơi chỉ có hai chiếc hộp thủy tinh, bên trong là một hình người cháy xém, đầu bị xẻ đôi, cơ thể rõ ràng đã bị chia cắt và được ghép lại với nhau. 

"Đây là cách anh báo đáp công sức của ta!" 

Moon Hyeonjoon đau khổ nhìn cái xác và giận dữ buộc tội anh. Lee Sanghyeok quay lại nhìn cậu đầy bối rối. Cậu nói: 

"Anh không nhớ? Không sao cả. Cứ coi như là món quà sinh nhật của anh, cũng có thể nói là món quà kỷ niệm ba tháng ngày anh thức tỉnh. Sanghyeokie, anh có thể khôi phục lại tất cả ký ức của mình!"

Như đáp lại mệnh lệnh của Moon Hyeonjoon, Lee Sanhyeok đột nhiên đau đầu dữ dội, nhiều thứ chôn sâu trong tìm thức đang từng bước dâng lên, nó khiến anh choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro