CHƯƠNG 7
"Được rồi, bây giờ hãy nằm xuống sàn đi."
Dù đã có suy nghĩ và biết trước số phận bi thảm mình sắp phải đối mặt nhưng Lee Sanghyeok vẫn ngoan ngoãn thực hiện theo lời cậu, đầu gối anh run rẩy gần như không thể chống đỡ được cơ thể.
"Bò về phía trước."
Một bàn tay nặng nề xoa mông anh với vẻ xúc phạm, Lee Sanghyeok lưỡng lự.
"Bụp!"
Một sợi roi da quất mạnh vào cặp mông trần của anh, khiến anh suýt nhảy dựng lên.
"Nhanh lên!"
Lee Sanghyeok vội vàng bò lên.
"Tại sao? Tại sao cậu ta có thể nhìn thấy trong một không gian không hề có anh sáng!"
Anh tuyệt vọng nghĩ, sự việc vừa rồi đã chứng thực suy nghĩ của anh.
"Dừng lại!"
Cảm nhận được ánh mắt u ám của Moon Hyeonjoon nhìn chằm chằm vào cơ thể anh đang hoàn toàn lộ ra trước mặt cậu, nó khiến anh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mông anh cũng co lại vì căng thẳng.
"Lăn sang trái!"
Có một sự khó chịu trong giọng nói của Môn Hyeonjoon.
"Bộp!"
Lại một roi nữa quất mạnh vào eo anh, roi hơi trượt qua hạt đậu nhỏ trước ngực, anh rên rỉ đau đớn, cuối cùng không nhịn được mà rơi ước mắt. Bị roi đánh không thương tiếc, khiến anh như một kẻ con cún vụng về làm theo.
"Lăn qua là tốt."
"Đúng vậy, làm lại lần nữa đi."
Lee Sanghyeok không dám nghĩ lung tung nữa, lại lăn đi theo lời cậu.
"Lộn nhào về phía trước."
Đây là những động tác rất đơn giản, nhưng trần truồng thực hiện trước mặt người khác đó lại là một sự tra tấn tinh thần nặng nề, nhưng anh cũng không dám bướng bỉnh không thực hiện.
"Đứng dậy, rẽ phải 45 độ, bò về phía sau, không được dừng lại."
Lee Sanghyeok tuân theo từng mệnh lệnh một mà cậu đưa ra.
"Dừng lại! Ngồi xổm xuống. Lùi lại, nâng mông lên, bước sang bên phải, ngồi xuống!"
"A!"
Anh hét lên một tiếng, trên mặt đất có thứ gì đó cứng rắn và lạnh lẽo đâm vào cơ thể, khiến anh chật vật muốn đứng dậy, hai chân liều mạng giãy giụa trên mặt đất, lưng cũng đau nhức dữ dội khiến phần thân dưới hoàn toàn mất đi sức lực, liên tục co giật như thể bị đóng đinh xuống đất.
"Không được cử động!"
Roi quất về phía anh, Lee Sanghyeok đau đớn co giật. Anh kiềm chế bản thân không vặn vẹo. Một ngón tay mảnh dẻ vặn vẹo quanh hạt đậu đang sưng tấy vì bị đánh, hai cánh môi lạnh lùng chuyển sang mút lấy hạt đậu còn lại. Mong muốn thoát khỏi nỗi đau nhưng cảm giác khoái cảm lại khiến anh ngây người, anh vùi mặt vào ngực kẻ đã gây ra cảnh khốn cùng cho mình.
Moon Hyeonjoon nâng mông anh lên, kéo chúng ra khỏi thanh kim loại. Anh tiếp tục làm theo chỉ dẫn, hai chân quấn quanh vòng eo cậu, ngoan ngoãn phơi bày hậu huyệt xinh đẹp ra chào đón tiểu Hyeonjoon vào.
Anh đã tìm thấy niềm hạnh phúc của riêng mình trong những cú nhấp liên tục ra vào trong thân thể anh.
Lee Sanghyeok dần dần nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang đắm chìm trong tình dục mãnh liệt trước mặt, Moon Hyeonjoon đẹp trai hơn những gì anh tưởng tượng trong bóng tối, một loại hưng phấn đột ngột dâng lên, anh không khỏi say mê trước sự quyến rũ đó.
Cảnh tượng khi anh làm theo nhưng gì cậu nói lại xuất hiện, nó khiến anh lại rơi vào xấu hổ. Moon Hyeonjoon im lặng mặc quần áo cho anh:
"Em sẽ đưa anh đến một nơi."
Sau bốn giờ lái xe, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng được đưa đến một viện nghiên cứu nằm ở ngoại ô thành phố, là một pháo đài kiên cố khổng lồ này được xây dựng bởi Moon Hyeonjoon. Điều kỳ lạ là không một ai phản đối việc này. Bác sĩ Moon Hyeonjoon là người duy nhất có được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
"Anh có biết điều gì dẫn đến sự đồng thuận này không?"
"Làm sao anh có thể biết được!"
"Lý do là ở anh đó! Sanghyeokie thân mến."
"Anh không thích làm những trò đùa ngớ ngẩn."
"Anh không tin? Thật sự em rất buồn khi anh nghi ngờ những gi em nó đó."
Sau khi hai người xuống xe đi đến một tòa nhà hình trụ to lớn, Moon Hyeonjoon đặt tay lên ổ khóa điều khiển, cánh cửa kính chống đạn dày mười centimet lặng lẽ mở ra, bên trong trống rỗng không có môt ai.
Lee Sanghyeok đi theo sát cậu, nhưng anh lại do dự ở cửa thang máy, Moon Hyeonjoon kéo anh vào và áp đầu anh vào ngực cậu. Anh tự hỏi làm thế nào mà cậu lại biết rõ sự sợ hãi của anh nhưng nó vãn khiến anh cảm thấy thoải mái.
Thang máy đi xuống tầng 12 dưới lòng đất, sau khi hai người đi ra, cả hai lại đi xuống một tầng cầu thang khác, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng nhìn thấy một người. Đó có vẻ là một nhà nghiên cứu, mặt tái nhợt mặc áo khoác trắng, khẽ gật đầu với Moon Hyeonjoon rồi lại "bay" đi như một bóng ma, anh cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
Sau khi trải qua một loạt thủ kiểm tra phức tạp, một cánh cửa kim loại giống như cửa kho tiền xuất hiện, có vẻ được điều khiển bằng chức năng quét đồng tử. Việc quản lý phong tỏa chặt chẽ khiến anh đầy tò mò, nơi này là nơi bí mật gì, tại sao cậu lại đưa anh đến đây, Lee Sanghyeok tin rằng anh sắp có được câu trả lời.
Bên trong cửa là một hành lang dài, bên trong hành lang có một vầng sáng màu xanh nhạt huyền bí, tỏa ra từ chất lỏng màu xanh nhạt trong tấm kính trong suốt, giống như một thế giới dưới nước khổng lồ, có những bóng đen mơ hồ bơi trong chất lỏng, giống như một loài cá khổng lồ và nguy hiểm.
Lee Sanghyeok ngơ ngác nhìn cảnh tượng thần bí và kỳ lạ trước mắt, một bóng đen dần dần đến gần, sau khi nhìn rõ thì anh phát ra một tiếng kinh hãi. Nó trong giống như một cái xác chết, nhưng không đó là người sống!
Mặc dù hắn có vẻ cứng ngắc không thể cử động, tuy nhiên nếu để ý kỹ vẫn có thể thấy ngực hắn hơi phập phồng, nhưng hắn có vẻ không cần thở, mấy cái ống mảnh mai từ đâu nhô ra, điều khiển chuyển động và hoạt động sống của hắn. Khuôn mặt của người đàn ông không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt mở to với đồng tử giãn hoàn toàn khiến anh liên tưởng đến một tên ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro