CHƯƠNG 4
Theo động tác của Moon Hyeonjoon, đầu ống thuốc càng đè nặng lên vùng nhạy cảm trong cơ thể anh.
Giống như thật lâu sau, loại "tra tấn" dịu dàng này cuối cùng cũng kết thúc, có một phần chất lỏng tràn ra, Moon Hyeonjoon lau nó lên mông anh, cảm giác trơn trượt làm bề mặt tiếp xúc tăng thêm độ nhạy cảm, khiến anh bất giác vặn vẹo mông.
"Anh có thể thử ... Chắc đã tốt hơn rồi."
Moon Hyeonjoon cười nói. Lee Sanghyeok ngơ ngác đứng dậy, kéo quần lên rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Anh ngồi trong toilet, khổ sở nhìn chằm chằm vào phân thân đang nửa cương cứng, hít thở sâu bao nhiêu lần cũng vô ích, cuối cùng cam chịu đưa tay ra.
Khi Moon Hyeonjoon mở cửa, cậu nhìn thấy vẻ mặt của Lee Sanghyeok đang nhắm mắt, đắm chìm trong dục vọng, tiểu Sanghyeok đã hoàn toàn cương cứng dưới sự vuốt ve, anh dùng hai tay vuốt ve thật nhanh, miệng phát ra một tiếng rên nhẹ. Cậu đột nhiên vươn tay nắm lấy tiểu Sanghyeok, khiến cơ thể anh rung chuyển dữ dội, anh mở mắt ra.
Moon Hyeonjoon đã ngăn chặn hành động của anh. Cậu ngồi xổm trước mặt anh, ngậm lấy tiểu Sanghyeok đang căng cứng vào miệng, đầu cậu hơi lắc qua lại, tiểu Sanghyeok hưng phấn nhanh chóng bắn trong miệng, khiến anh hoàn toàn bối rối trước khoái cảm ngoài ý muốn. Lee Sanghyeok chỉ biết nhận sự giúp đỡ của cậu một cách bất lực, hai tay anh chỉ có thể ôm lấy đầu cậu, đột nhiên tiểu Sanghyeok trơn trượt nhảy ra tát vào mặt cậu, Moon Hyeonjoon không quan tâm, tiến lên mút và liếm nó lần nữa và lại ngậm vào. Đồng thời vươn tay về phía hai bên của anh, giữa hai cánh mông cậu tìm được hậu huyệt bí ẩn đang siết chặt mà đâm vào.
Ngay cả khi găng tay cao su đã bôi trơn, Lee Sanghyeok vẫn thở hổn hển vì đau đớn khi hai ngón tay cậu cùng đi vào một lúc.
Moon Hyeonjoon dùng sức khuấy động bên trong, cuối cùng ấn vào một điểm nhô lên, chọc mạnh, khiến anh hét lên, hậu huyệt co rút mạnh mẽ, cậu kịp thời rút tay ra, một dòng tinh dịch tanh nóng hổi bắn thẳng vào miệng cậu một lúc. Cảm giác thoải mái khi cả trước và sau cùng lúc được chăm sóc, khiến anh mất hết sức lực ngã nhào xuống.
Cậu liếm hết chất dịch màu trắng trên cơ thể mềm nhũn của anh, quay người rời đi.
Lee Sanghyeok vẫn còn rất bối rối cho tận đến khi rời khỏi bệnh viện. Thân thể anh vốn luôn khỏe mạnh gần đây thường xuyên mắc phải một số căn bệnh lạ. Mỗi lần anh tới bệnh viện quả thực có thể giảm bớt đau đớn, nhưng lại bị thay thế bằng một sự "sỉ nhục" ngoài ý muốn, sự việc trùng hợp đến đáng sợ, anh cảm giác như có một tấm lưới đen quấn quanh mình, đang dần dần siết chặt lại.
Lee Sanghyeok quyết định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, sau hai lần gặp gỡ khiến anh quyết định không bao giờ đến bệnh viện nữa. Tuy nhiên, số phận là không thể trốn thoát, anh vô tình ngã từ thanh chắn ngang và gãy xương sườn, xe cứu thương nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện. Khi anh thức dậy vào ban đêm, sự bối rối trong lòng thậm chí còn lấn át nỗi đau ở vết thương. Người đã luôn được ngưỡng mộ vì sự nhanh nhẹn từ khi còn nhỏ như anh, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Chuỗi tai nạn tưởng chừng như một âm mưu đen tối nào đó đang chực chờ cơ hội, gần như sẵn sàng nuốt chửng anh.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, có người lặng lẽ đi vào, anh nhắm mắt giả vờ ngủ. Có người đang bước đến bên giường, lặng lẽ cúi đầu nhìn anh, kể cả khi nhắm mắt anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt đó, khiến Lee Sanghyeok cảm thấy sợ hãi không tả xiết.
Đột nhiên hai cánh môi ấm áp ẩm ướt nhẹ nhàng hôn lên môi anh, Lee Sanghyeok không dám cử động một chút nào. Có một bàn tay to lớn luồn xuống dưới chăn, sờ nắn bộ ngực trần của anh, vuốt nhẹ, sau đó nắm lấy hạt đậu nhỏ xoa nắn qua lại. Anh khịt mũi hai lần, giả vờ tỉnh dậy, bàn tay đó vẫn không dừng lại, thậm chí còn đưa tay xuống không chút do dự, Lee Sanghyeok sợ hãi mở to mắt, và bắt gặp một đôi mắt sáng ngời trong bóng tối. Anh choáng váng, tưởng mình đang gặp ác mộng.
Đèn bật sáng, Moon Hyeonjoon đóng cánh cửa ngăn cách mọi âm thanh lại, cậu bước đến chỗ anh lôi kéo chiếc chăn bông ra.
Ngực và bụng của Lee Sanghyeok được băng bó và cố định bằng khung thép, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phần thân trên của anh ta không thể cử động được, phần thân dưới mặc một chiếc quần ngủ đã bị cậu xé toạc, chỉ còn lại một chiếc quần lót trơ trội, anh sửng sốt nhìn cậu, Moon Hyeonjoon khẽ mỉm cười.
"Tôi sẽ không làm gì anh đâu, xin đừng lo lắng."
Moon Hyeonjoon trói đôi tay của anh vào đầu giường, rồi buộc chiếc khăn tay lên miệng anh. Lee Sanghyeok không thể làm gì, anh chỉ có thể ngượng ngùng và giận dữ nhìn cậu cúi đầu hôn lên "hạt đậu nhỏ", nụ hôn nhẹ ban đầu dần dần chuyển thành liếm và cắn, cơ ngực rắn chắc của anh dần dần bị bao phủ bởi những vết cắn. Bàn tay của cậu vòng qua các bộ phận bí ẩn, cậu mạnh mẽ tách hai chân của anh ra, đi đến hậu huyệt bí ẩn từng bị tàn phá.
Đúng như lời hứa, Moon Hyeonjoon không làm đến được bước cuối cùng mà đã rời đi sau khi anh đạt được cơn khoái cảm, anh dường như ngửi được mùi tinh dịch vương lại trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro