Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

Sau khi Lee Sanghyeok tỉnh dậy, anh thấy mình đang rúc người vào chiếc giường lớn thoải mái của Moon Hyeonjoon, anh hoàn toàn đang trong tình trạng khoả thân, nhưng cậu thì lại mặc đầy đủ quần áo, chỉ là khoá kéo quần của cậu chưa được kéo lên, và tiểu Hyeonjoon vẫn đang vùi sâu vào cơ thể anh.

Sau cơn choáng ván, tức giận và ngượng ngùng anh nhanh chóng bò về phía trước, khiến dị vật trong cơ thể anh bị lôi ra ngoài, mang theo cảm giác kỳ lạ và âm thanh cọ xác tục tĩu.

Lee Sanghyeok không khỏi há hốc sau khi nhìn thấy thứ được lôi ra khỏi cơ thể, nó thực sự là một "con quái vật" to lớn, phủ đầy dâm thuỷ và tơ máu của chính anh.

Anh tức giận, nhìn thẳng vào vị bác sĩ đang nằm nhàn nhã nghiêng người, đôi mắt xanh ngọc lục bảo sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu.

Lee Sanghyeok run rẩy mặc quần áo, lắp bắp hỏi:

"Cậu có ý gì?"

"Tôi xin lỗi."

Moon Hyeonjoon nói một cách thờ ơ trong khi khoả thân nằm nghiêng.

"Tôi không ngờ được anh lại có phản ứng đáp lại mạnh mẽ với loại thuốc bôi trơn đó, sau đó tư thế của anh lại thực sự quá quyến rũ. Tôi không đặc biệt hứng thú với tình dục đồng giới, nhưng lần này là ngoài mong đợi của tôi, anh thật hấp dẫn."

Moon Hyeonjoon đứng dậy, cởi bỏ chiếc áo blouse trắng lỏng lẻo, mở cúc quần cởi bỏ chiếc quần tây sang trọng.

"Cậu... Cậu đang làm gì vậy?"

"Để chuộc tội, nếu anh cảm thấy hành vi này có hại cho lòng tự trọng của anh, tôi không ngại nếu anh thực hiện các biện pháp trả thù tương tự -"

"Không! Đừng -"

Lee Sanghyeok hoảng sợ chạy ra khỏi cửa. 

Sau khi quan hệ tình dục mãnh liệt và bất thường trong ngày khiến anh rất mệt mỏi, Lee Sanghyeok dễ dàng chìm vào giấc ngủ, vì một thế giới khó lường và một trò đùa đen đủi với anh một cách khó tin. Và có vẻ anh cũng không thể tưởng tượng được vẫn còn điều khó tin hơn nữa đang chờ đợi anh.

Chứng mất ngủ của anh đã được chữa khỏi mà không cần dùng đến thuốc, điều này khiến Lee Sanghyeok càng hối hận hơn vì đã vội đến bệnh viện, nhưng chứng táo bón khủng khiếp bắt đầu sau sự việc đó càng khiến anh không thể chấp nhận được.

Táo bón là một trong những căn bệnh hành hạ nhất, cảm giác đè nặng và đau đớn ở vùng bụng dưới khiến người mắc bệnh gần như phát điên. Cuối cùng, đừng nói là vận động mạnh, ngay cả di chuyển và ngồi cũng không thể ngăn được cơn đau quặn thắt.

Lee Sanghyeok lại phải đi khám. Anh chọn ngày thứ hai, ngày mà anh nghĩ rằng sẽ không có nhiều người, để không quá lúng túng khi nói về tình trạng của mình ở phòng khám.

"Trước đây anh đã gặp phải trường hợp như thế này chưa?"

"Lần trước... Chắc có lẽ tôi đã nói với bác sĩ Hyeonjoon về trình trạng của mình."

Anh miễn cưỡng lẩm bẩm.

"Vâng, vậy anh đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho trưởng khoa."

"Trưởng khoa?"

"Anh không biết sao, bác sĩ Hyeonjoon đã được bổ nhiệm làm trưởng khoa vì năng lực vượt trội và trình độ ý khoa tuyệt vời."

Vị bác sĩ trẻ trả lời và kết nói điện thoại. Lee Sanghyeok nhìn anh ta nói chuyện với Hyeonjoon bằng những lời tâng bốc, ngoại trừ câu hỏi đầu tiên, vị bác sĩ trẻ không ngừng gật đâu trả lời:

"Dạ, vâng..."

Lee Sanghyeok không khỏi cảm thấy có chút khinh thường anh ta.

"Xin chờ một chút."

Anh ta mỉm cười nói.

"Trưởng khoa nói cậu ấy sẽ phụ trách bệnh án của anh, tình trạng của anh cần cậu ấy tự mình giải quyết."

"Không cần."

Lee Sanghyeok không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng và nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt anh lập tức méo mó vì cơn đau quặng ở bụng.

"Tôi đi xem thử trưởng khoa đã đến chưa -"

Vị bác sẽ trẻ vội vàng rời đi.

Lee Sanghyeok nằm lại một mình trong cãn phòng trống trãi, trong lòng anh cảm thấy bất an khó hiểu, sự xuất hiện của Moon Hyeonjoon cũng không an ủi được anh.

"Có vẻ như tình trạng của anh rất nghiêm trọng." 

Moon Hyeonjoon nói với vẻ mặt dịu dàng.

 "Không sao đâu, chúng ta hãy bôi trơn đơn giản, và anh sẽ sớm cảm thấy thoải mái."

"Tại sao... tại sao lại là cậu?" 

Anh yếu ớt hỏi.

"Tôi tưởng anh sẽ cảm kích vì sự chu đáo của tôi." 

Moon Hyeonjoon ngạc nhiên mở to mắt, nói:

"Mới có mấy ngày thôi, tôi nghĩ vết thương của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thích hợp để người khác nhìn thấy. Và nếu phải phẫu thuật thì sao? Tôi đang tôn trọng sự riêng tư của anh."

Lee Sanghyeok đỏ mặt và không còn gì để nói. Moon Hyeonjoon cũng không lãng phí thời gian nữa: 

"Xin hãy cởi quần ra và nằm sấp trên ghế tựa. Hông hơi đẩy ra sau."

Anh ngoan ngoãn ngồi với động tác cứng ngắc, Moon Hyeonjoon đeo đôi găng tay cao su màu trắng, chậm rãi bước lại gần, mở rộng mông của anh, hậu huyệt ở vùng bí mật đã chuyển sang màu đỏ đậm tuyệt đẹp do gắng sức lâu ngày. Cậu hoài niệm trượt qua nơi bí mật hơi nhô ra, ngón trỏ có bôi trơn từ từ đi vào.

Chất bôi trơn đơn giản trong ruột dường như không phát huy tác dụng: 

"Có vẻ như chúng ta sắp phải thử dùng thuốc bôi ruột."

Moon Hyeonjoon lấy một ống chất làm sạch ruột, cắt bỏ niêm phong và nhét nó vào "lối mòn" đã được bôi trơn. Anh không khỏi cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh nào, nhưng hậu huyệt vẫn không khỏi co thắt.

Cậu bằng một tay tiêm chất làm sạch ruột, còn tay kia bắt đầu xoa bóp cơ mông để giúp chúng thư giãn. Một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua thành ruột, cộng thêm sự nhào nặn đầy khiêu khích, đã đánh thức ký ức bi thảm ngày đó của Lee Sanghyeok, khiến anh không khỏi vùi đầu thật sâu dưới cánh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro