
Chương 26: Là anh, giới tính không quan trọng
Đấu giá hội diễn ra được một nữa liền trở nên sôi nổi, bởi vì món đồ sẽ được đấu giá lúc này là một bộ phận của chiếc motor đầu tiên được sản xuất. Tuy không đẹp mắt nhưng mang ý nghĩa đặc biệt cho những người đam mê motor, trong đó có Trần Bính Lâm,
chỉ thấy cậu mắt long lanh nhìn Tần Thắng, nãi thanh làm nũng...
"Bảo bảo, em muốn cái kia."
"..." Tần Thắng bị định trụ một lúc mới phản ứng lại được, bật cười cưng chiều.
"Được được, sẽ mua cho em." Nói rồi liền giơ bảng.
"10000000bath."
"Vị khách ghế lô số 18 ra giá 10000000bath, còn ai ra giá cao hơn không?"
"11000000bath."
"Vị khách ghế lô số 46 ra giá 11000000bath." Ghế lô 46 là nơi Mộ Dung Nhật cùng Hoàng Vỹ đang ngồi.
"Bính Lâm, xem ra người này muốn cạnh tranh với anh cả." Hoàng Đình e sợ thiên hạ không loạn, góp gió!
"Tiểu Đình, Tinh Thần..."
"Em im miệng! Em im miệng còn hông được sao?"
"Đình tỷ, ủy khuất tỷ rồi." Nói là nói vậy,
nhưng một chút cũng không thấy tia thương cảm nào trong ánh mắt Trần Bính Lâm, cậu vẫn còn ghim lần kết hôn bị cô cắt đứt chuyện tốt kia.
"..."
"Em thích không? Tôi mua cho em?" James không hiểu Z ngữ, lại nghĩ Hoàng Đình muốn mua bộ phận kia liền lên tiếng.
"..." Hoàng Đình cảm thấy nhân sinh quá không có ý nghĩa rồi! Anh trai anh rể bắt nạt không nói, gặp lão nam nhân nhị hóa(*) này nữa không biết là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
(*)nhị hóa: nhị là mắng khờ khạo, ngốc nghếch=> nhị hóa là đồ khờ, đồ ngốc. Ở đây ý nói James "chậm tiêu" trong mặt tình cảm hoặc một chuyện gì đó.
"11300000bath."
"Ghế lô số 18 tiếp tục tăng 300000bath, 11300000bath, còn ai tiếp tục hay không?"
"11700000bath." Là người thừa kế gia tộc tài phiệt đứng thứ 9 thế giới, Mộ Dung Nhật không thiếu nhất chính là tiền!
"14000000bath." Tần Thắng không để ý lắm, vẫn nhàn nhạt giơ bảng, một lần tăng lên 2300000bath, mọi người xung quanh nhìn nhau, tình huống này là gì?
"Mẹ nó, rốt cuộc là tên nào nói Hoàng tiên sinh phụ thuộc Trần thị? Như thế này mà là phụ thuộc? 14000000bath nói ra mắt không nháy lấy một cái."
"Đúng thế! Lão tử mà biết là kẻ nào hắc Hoàng tiên sinh liền đánh hắn!"
"Vội gì, chỉ là 14000000bath, CEO của công ty điện ảnh lẽ nào không có nổi số tiền này?"
"Nói cũng đúng."
Theo bàn tán của người tới tham gia, giá trị món đồ đã lên một tầm cao mới, 46000000bath! 46000000bath một bộ phận đã cũ kỹ, hai người này không phải đầu óc có vấn đề chứ? Đây đều là suy nghĩ của đa số người, bọn họ tuy tham dự đấu giá nhưng đấu giá hội này quy mô không lớn, không hạn chế thân phận người tham gia.
"Bảo bảo, ngừng đi, để xem hắn muốn làm gì." Trần Bính Lâm âm trầm nhìn qua hướng đối diện, vậy mà không nhìn thấy sự đắc ý của Mộ Dung Nhật, trái lại là ôn nhu?
"Xem ra hắn thích em." Tần Thắng tất nhiên cũng nhìn thấy tia ôn nhu trong mắt Mộ Dung Nhật, trong lòng anh thực sự không thoải mái!
"Em chỉ yêu anh, mặc kệ hắn!" Nhìn thấy sự khó chịu của anh nhà mình, Trần Bính Lâm lập tức lấy lòng.
"46000000bath lần thứ nhất, 46000000bath lần thứ hai, 46000000bath lần thứ ba. Chúc mừng vị khách ở ghế lô 46."
Một lát sau, vật phẩm vậy mà được đưa
tới ghế lô số 18, mọi người hứng thú xem phản ứng của năm người đang ngồi. Chỉ cần có đầu óc liền hiểu cuộc cạnh tranh vừa rồi là vì làm vui lòng mỹ nam tử Trần tam thiếu.
"Đưa trở lại đi!" Trần Bính Lâm đến liếc nhìn một chút cũng không, trực tiếp từ chối!
'Trần thiếu, vị khách kia nói ngài nhất định phải nhận lấy, nếu không hắn sẽ hủy nó." Phục vụ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không dám nhìn Tần Thắng, khí trành quá đáng sợ rồi...
"Tùy tiện." Trần Bính Lâm nhún vai. Đùa sao, món đồ yêu thích và anh nhà, chọn cái gì còn cần suy nghĩ?
"..." Ngồi đối diện, Mộ Dung Nhật nắm chặt nắm tay, hắn cảm thấy bản thân mới mở đầu đã thất bại rồi!
"Mộ Dung Nhật, thu hồi tâm tư của cậu đi. Em ấy là của tôi!" Tần Thắng thình lình nâng cao âm lượng nói ra, người có mặt khi nghe tới dòng họ Mộ Dung liền sửng sốt.
"Mộ Dung? Không phải như tôi nghĩ chứ?"
"Mộ Dung gia giàu có thuộc top 9 thế giới?"
"Hoàng tiên sinh vậy mà dám chính diện đối kháng cùng người này?"
"Hồng nhan họa thủy rồi."
"Xem ra chúng ta trước giờ không ai nhìn thấu Hoàng tiên sinh. Nhìn người ngoại quốc cùng đi còn có chút câu nệ với ngài ấy liền rõ."
"Đúng vậy. Xem ra bối cảnh không thấp chút nào!"
"Hoàng Tần Thắng, cạnh tranh công bằng. Tôi sẽ từng bước theo đuổi Bính Lâm." Mộ Dung Nhật không phục, lúc trước không nghĩ Trần Bính Lâm thích nam nhân nên hắn luôn che giấu tình cảm với cậu, nhưng hiện tại, hắn cũng có tư cách cạnh tranh chứ?
"Cậu muốn bị đánh tiếp?" Trần Bính Lâm khinh bỉ liếc qua. "Tôi không thích nam nhân! Chỉ vừa vặn anh ấy là nam nhân mà thôi!" Ý của cậu rất rõ ràng, vì là Tần Thắng, cho nên giới tính là gì không hề quan trọng.
"Oa oa oa, tôi mới nghe cái gì? Soft chết tôi rồi!!!" Hội trường bởi vì câu nói của Trần Bính Lâm, nháy mắt sôi sục lên.
"Tôi đi chết đây!!!"
"Chúng ta đi!" Trần Bính Lâm đứng dậy,
đấu giá hội lần này không có ý nghĩa gì
nữa rồi.
"Mộ Dung Nhật, đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, Mộ Dung gia thịnh hay suy đều dựa vào sự thức thời của cậu." Tần Thắng ám chỉ nhìn qua Hoàng Vỹ, sau đó tay bị tiểu nam nhân nắm lấy kéo đi rồi.
"..." Mộ Dung Nhật cảm giác bản thân vừa bị độc xà nhìn chăm chú, hắn rùng mình một cái, không nói nên lời nhìn theo bóng lưng năm người rời đi.
Trên đường trở về, Tần Thắng âm tình bất định im lặng không nói chuyện, Trần Bính Lâm cũng thức thời không lên tiếng, chỉ cầm bàn tay anh vuốt ve từng ngón một, hết sức chăm chú.
"Đại thiếu gia, Ảnh Tam đã trở về." Thình lình, Tiêu Thập liếc kính chiếu hậu, nói khẽ. Vừa rồi Ảnh Tam từ E quốc trở về nhưng Tần Thắng cùng Hoàng Đình đang ở hội đấu giá không tiện làm phiền, vì vậy hắn nói cùng Tiêu Thập một tiếng sau đó đi nghỉ ngơi, mấy ngày không ngủ nghỉ ai cũng sẽ mệt cả.
"Ồ, Hoàng Manh như thế nào rồi?" Tần Thắng bị khơi lên hứng thú.
"Lúc đầu rất phối hợp cai nghiện, nhưng không lâu đã bị Ảnh Tam ảnh hưởng, hiện tại chi thứ từ trên xuống dưới gà bay chó chạy."
"Vậy thì tốt." Tần Thắng nhếch khóe miệng lên, một chút cũng không thương cảm. Anh hiền lành lắm, mấu chốt là đừng đụng tới điểm giới hạn của anh thôi.
"Chuyện Mộ Dung Nhật..." Trần Bính Lâm thấy anh nhà mình đã bình thường trở lại, lên tiếng hỏi.
"Hừ, không cho em nhắc tới hắn." Tần Thắng liếc mắt nhìn qua tiểu nam nhân. "Chuyện của hắn anh sẽ tự mình giải quyết."
"Được!" Tần Thắng càng bá đạo càng thu hút, Trần Bính Lâm nhịn không được mắt lạnh nhìn lên kính chiếu hậu,
đối mắt với Tiêu Thập, Tiêu Thập hiểu ý kéo lên tấm chắn giữa ghế lái và ghế sau lên, không nhìn không nghe.
"Em muốn làm gì đây~." Tần Thắng bật cười, né người ra sau.
"Muốn làm anh!" Trần Bính Lâm thuận thế đè lên người anh, vội vã hôn lên môi anh, tham lam quấn lấy đầu lưỡi anh, bàn tay không an phận lần mò vào
trong áo anh, khẽ gẩy lên điểm hồng trước ngực, cho đến khi thanh âm rên rỉ của anh không nhịn được thoát ra mới ngừng trêu chọc, đưa tay xuống, qua lớp quần tây vuốt ve tính khí đã bán ngẩng đầu của anh...
Tiêu Thập cảm thấy thật cực khổ, đoạn đường về Giai Mỹ chỉ mất ba mươi phút
vậy mà hắn phải đi tận hơn hai tiếng, vòng đi vòng lại mấy vòng cho đến khi được lệnh đi trở về. Tới dưới biệt thự, hắn im lặng nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình là được ÔM lên phòng!!!
"Không ngờ đại thiếu gia lại ở phía dưới!" Tiêu Thập cảm thán, suy nghĩ có nên nói cùng Tiêu Tam và Tiêu Ngũ hay không, cuối cùng vẫn không nói, mạng sống quan trọng nhất.
Phòng tắm lượn lờ hơi nước, Tần Thắng tỉnh lại thấy bản thân đang dựa vào ngực tiểu nam nhân ở trong bồn tắm.
"Tỉnh?" Trần Bính Lâm cưng chiều hôn lên đỉnh đầu anh.
"Ừm, mấy giờ rồi?" Tần Thắng tìm vị trí thoải mái, dụi đầu vào cổ cậu.
"Sắp qua ngày mới. Còn mệt không?" Tay đưa xuống nước nhẹ nhàng massage eo anh.
"Hoàn hảo." Tần Thắng lắc đầu.
"Ngày mai anh đi A quốc sao?" Vừa massage Trần Bính Lâm vừa buồn bã hỏi.
"Ừm, có một số chuyện anh phải đích thân ra mặt, nếu không sợ có chuyện." Dù sao anh cũng quản lý xưởng vũ khí nhiều năm, Hoàng lão ngũ mới qua tiếp quản, nhiều người không phục, còn có kẻ âm thầm ngáng chân.
"Em đợi anh trở về." Trần Bính Lâm hiểu, cho nên chỉ là an tâm đợi người trở về bên cạnh cậu là được rồi.
"Thời gian tới Hoàng gia có hợp tác một hạng mục cùng Mộ Dung gia, tạm thời Mộ Dung Nhật chưa thể động, hắn cũng không ngu đến mức đối đầu với anh, nhưng Hoàng Vỹ anh đã có kế hoạch đối phó, em chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt, biết không?" Vòng tay qua cổ tiểu nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn theo lời nói rơi lên cổ, lên cằm, lên má, lên môi cậu.
"Nếu không còn mệt nữa, thêm một lần,
thế nào?" Siết chặt eo người trong lòng, để anh cảm nhận bộ vị phía dưới một lần nữa đứng lên, Trần Bính Lâm cắn lấy vành tai anh hỏi ý kiến.
"Ừm." Tần Thắng đối với chuyện này hầu như có đòi hỏi có đáp ứng, huống hồ anh cũng rất thoải mái, chỉ là eo và phía sau lúc kết thúc có chút khó chịu mà thôi.
Bồn tắm ngập nước, nước ấm theo loại vận động nài đó tràn ra ngoài, hai thân thể ở trong đó quấn lấy nhau, hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ...
_______________
Happy New Year 🎉🎉🎉
Chúc mọi người năm mới zui zẻ nhá, năm qua mọi người đã vất vả khi đợi tui gòi (hic, có lỗi í mà tại lười), xin hứa năm sau sẽ siêng hơn ạ
Trộm vía, OTP lò vi sóng thành công quá ạ. Trộm vía, trộm vía tỷ lần.
Tuần sau tui lại thi gòi, nên lại tạm biệt các mom nhớ.
Yêu ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro