Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Lột một tầng da (H một chút)

Tầng cao nhất tòa nhà điện ảnh Tinh Thần, trong văn phòng, Maya cùng Ảnh Nhất đứng đối diện với Tần Thắng. Im lặng nghe xong bản ghi âm lấy được từ chỗ tên cầm đầu, Tần Thắng nhíu mày.

"Liên hệ Thẩm Uy."

"Thiếu gia, Thẩm Uy cũng không phải sẽ tham dự chứ?" Maya không hiểu tại sao thiếu gia lại muốn liên hệ với người đã hại mình.

"Sẽ không!" Tần Thắng gõ ngón tay lên mặt bàn, lắc đầu. "Nếu hắn nhúng tay vào, hiện tại tôi đã không lành lặn ngồi ở đây."

"Thiếu gia nói phải." Ảnh Nhất lúc này mới lên tiếng. "Ngũ lão gia đã cho người giám sát Thẩm gia, Thẩm Uy quả thật không biết về chuyện này."

"Vậy thì dễ làm." Tần Thắng gật đầu. "Ghi âm ở trong tay chúng ta, không nuốt được Thẩm thị ít ra cũng lột được một tầng da."

"Vâng, tôi đã hiểu." Maya cũng là một người thông minh, vừa nghe đã hiểu thiếu gia nhà mình muốn làm gì, im lặng lui ra muốn liên hệ qua A quốc.

"Thiếu gia, còn Thẩm Ly, ngài tính như thế nào?"

"James đang ở Z quốc, buổi trưa cùng dùng bữa thôi." Không đáp lời Ảnh Nhất, Tần Thắng cười rồi nói một câu không ăn nhập gì, nhưng lại khiến Ảnh Nhất rùng mình, thiếu gia so với tam lão gia còn đáng sợ hơn.

Buổi trưa, Trần Bính Lâm tới Tinh Thần, đón anh nhà tới Phẩm Hương Cư dùng bữa, cậu cũng muốn tiếp xúc với người như James, dù sao hiện tại cậu cũng đã là một phần của Hoàng gia.

"Hoàng, cậu thật sự khiến tôi bất ngờ."
James vừa thấy hai người đi vào phòng đã lập tức đứng dậy đón tiếp, nhìn qua lại giữa bọn họ, tò mò đánh giá.

"Hôn lễ không công khai, cho nên không thông báo cho anh." Tần Thắng buồn cười, người này có thể nói là tâm thần phân liệt, nhìn y lúc này niềm nở, nhưng nếu nói về sự tàn nhẫn thì còn trên cả anh.

"Không sao." James khoát tay, nhìn qua Trần Bính Lâm. "Xin chào, tôi là James Smith, cậu thật ngầu và đẹp trai đó." Quả nhiên ai cũng phải công nhận là cậu rất ngầu.

"Chào anh, tôi là Trần Bính Lâm."

"Định khách sáo đến bao giờ vậy? Ba người không đói sao?" Người thiếu kiên nhẫn là Hoàng Đình, cô đã sớm đói chết rồi.

"Tới đây." James nhanh chân chạy trở về bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.

"..." Trần Bính Lâm nhìn qua Tần Thắng, ý nói: Đây là ông trùm mà anh nói?

"..." Tần Thắng bất đắc dĩ yên lặng đáp lại: Lỗi hệ điều hành thôi...

"Haha." Trần Bính Lâm phì cười, cũng không miệt mài với chủ đề nam nhân khác nữa, kéo tay anh đi đến bàn tròn.

"Hai vị một giây không show ân ái là sẽ chết sao?" Hoàng Đình tức muốn chết. Người anh trai nghiêm nghị, chưa từng ngừng bắt nạt cô lại cứ như vậy thâm tình nhìn một nam nhân? Đúng là cú sốc tinh thần này quá lớn rồi.

"Ghen tỵ?" Tần Thắng liếc mắt nhìn qua James. "Đã sớm bảo em vơ lấy một tên xui xẻo nào đó lại không nghe."

Hai người dùng ngôn ngữ Z quốc nên James chỉ biết cười cười nhìn theo, chứ một chữ cũng không hiểu. Không phải y không muốn học ngôn ngữ Z quốc, chỉ là quá khó, học không nổi!!!

Bữa trưa trôi qua được một lát, Tần Thắng mới nói qua chuyện chính.

"James, muốn nhờ bên anh làm chút chuyện."

"Ồ? Hoàng cũng có lúc cần tới thế lực của tôi? Cậu nói đi." James ngạc nhiên nhìn lên người đối diện, nói thật y cực kỳ kiêng nể người này.

"Chuyện tại A quốc Hoàng gia không tiện nhúng tay, vẫn là anh làm có phần thuận tiện hơn." Tần Thắng cười khẽ, khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn nhưng lời nói ra một chút cũng không giống với vẻ mặt anh. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng cười nói. "Có hứng thú với sân bãi Over và Ngân hàng quốc tế E của Thẩm thị chứ?"

"Hứng thú! Vốn đã nhăm nhe từ lâu, tiếc là Thẩm rất cáo." Nói đến đó, ánh mắt James sáng lên. "Cậu có cách gì sao?"

"Cách thì không có. Chỉ là điểm yếu của Thẩm Uy đang trong tay tôi." Tần Thắng
xoay xoay bút ghi âm trên tay.

"Ồ." James tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm bút ghi âm. "Nói cụ thể xem."

Tần Thắng nói hết mọi chuyện vừa xảy ra, cũng đưa bút ghi âm cho James, y vui vẻ nhận lấy, Thẩm thị y không sợ, xem như Tần Thắng mượn đao giết người đi nữa, thì y vẫn có tự tin lấy được sân bãi Over và Ngân hàng quốc tế E.

"Việc này giao cho tôi." Không cần suy nghĩ, James đã đồng ý luôn, dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có.

"Về phần Thẩm Ly kia, cho cô ta nếm chút đau khổ là được, đừng làm quá, kích thích lão cáo già Thẩm Uy thì không nên, không chừng cá chết lưới rách." Tần Thắng nhắc nhở. Nếu nữ nhân kia không phải đầu thai ở một nhà tốt, có một người cha tốt thì sớm đã biến mất khỏi trái đất rồi. Hừ!

"Anh kiêng kỵ chi thứ sao?" Hoàng Đình đột ngột hỏi.

"Ừm." Tần Thắng gật đầu thừa nhận. "Năm năm, đủ để bọn họ dưỡng tốt bản thân, sớm thì vài năm, muộn thì năm năm tới, Hoàng gia có khả năng lại phải trải qua một trận gió tanh mưa máu."

"Anh nói đúng. Nếu để bọn họ bắt được nhược điểm của anh, vậy liền không tốt." Hoàng Đình cũng hiểu lo lắng của anh trai.

"Tiếp tục." Tần Thắng không nói tiếp, ra hiệu tiếp tục dùng bữa.

Có vẻ Thẩm Uy sợ ném chuột vỡ bình, nhanh chóng chuyển giao hai tài sản đang đứng tên lại cho James Smith, đồng thời giải cứu Thẩm Ly đã bị dọa cho sợ đến tinh thần suy sụp ra. Lúc rời khỏi nhà chứa, Thẩm Uy quay đầu nhìn thoáng qua James, hỏi:

"Người nọ thực ra có thân phận gì?"

"Là người Thẩm thị không trêu chọc nổi." James cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi.

"Ba, chắc chắn là Trần Bính Lâm dở trò. Hoàng tiên sinh, anh ấy sẽ không đối xử với con như vậy." Thẩm Ly như điên cuồng nắm lấy áo Thẩm Uy hét lên.

"Con câm miệng!" Thẩm Uy lần đầu nổi giận với con gái yêu. "Còn chưa biết bản thân ngu xuẩn đến mức nào sao?"

Thẩm Uy thầm cảm thấy may mắn, may mắn rằng hai người kia không xảy ra chuyện, nếu không bồi cả Thẩm thị vào cũng không thoát khỏi sự trả thù của hắn... Lại nhớ mấy hôm trước ông nhận được cú điện thoại từ Z quốc, một nữ nhân nói với ông, đây là lần cuối chủ nhân của cô bỏ qua cho Thẩm Ly, ông biết, giới hạn của người nọ đã tới!

Buổi tối, mọi chuyện qua đi, Tần Thắng nằm trên ngực tiểu nam nhân, khẽ ngẩng đầu hôn lên cằm cậu.

"Bính Lâm, việc của Thẩm Ly, em không có ý kiến sao?"

"Cô ta yêu anh, nhưng loại tình yêu mù quáng lại ích kỷ này khiến bản thân từ một cô gái hồn nhiên biến chất. Đáng lẽ nếu cô ta không phải tiểu thư Thẩm thị thì kết cục đã khác. Anh làm vậy em có thể hiểu." Trần Bính Lâm vừa đáp vừa vuốt ve lưng trần của anh.

"Ừm." Tần Thắng vui vẻ cười. Với bản chất của anh, kết cục của Thẩm Ly như hiện tại là quá nhẹ nhàng. Nhưng anh cũng có điều cố kỵ, thêm một kẻ địch mạnh mẽ anh thực không muốn chút nào. Vị trí người thừa kế của anh lúc nào cũng có kẻ nhăm nhe. Nghĩ xong, anh cuối đầu ngậm lấy yết hầu tiểu nam nhân, ý mời gọi rõ ràng.

"Hừm, anh muốn làm gì vậy?" Trần Bính Lâm bị bất ngờ, nhưng lập tức hiểu ý, cười lưu manh.

"Em không rõ sao?" Tần Thắng trở mình, cưỡi lên người cậu, hai chân quỳ hai bên hông cậu. "Muốn làm em!"

"Được." Trần Bính Lâm thoải mái gật đầu, chỉ là bộ phận nam tính của cậu đã sớm đứng lên như có như không ma sát
hậu huyệt Tần Thắng.

"Ưm~." Bị kích thích, âm thanh rên rỉ tự nhiên thoát ra, Tần Thắng đỏ mặt, cúi người cắn lên môi cậu. "Hư hỏng!"

"Tự mình ngồi lên." Trần Bính Lâm vuốt ve hai bên eo anh xuống đến mông, ra lệnh.

Tần Thắng cũng không nói gì, chỉ là nâng người, cấm lấy tiểu Bính Lâm đặt tại hậu huyệt của bản thân, từ từ ngồi xuống. "A~ chồng."

"Anh chính là yêu tinh!" Trần Bính Lâm vốn nghĩ có thể bình tĩnh trêu đùa anh, nhưng sự thật chứng minh lại không thể! Chỉ thấy cậu đẩy người lên, dương vật thâm nhập sâu vào huyệt khẩu khiến người phía trên kêu thành tiếng.

"Em muốn giết anh sao Trần Bính Lâm?"

"Ừm, muốn làm chết anh!" Không ngừng lại, Trần Bính Lâm liên tục nâng hông, ra vào có quy luật, một lần lại một lần khiến người phía trên không nhịn được tiếng rên rỉ mê người!
______________________

E quốc, trong một căn phòng tối, có bốn người đang ngồi. Vị trí đầu tiên là Hoàng Thịnh, lãi đại chi thứ Hoàng gia. Bên phải ông là lão nhị Hoàng Vấn, bên trái là trưởng nam Hoàng Vỹ cùng trưởng nữ Hoàng Manh.

"Không ngờ Tần Thắng lại bỏ qua cho Thẩm Ly?" Hoàng Manh cảm thấy chuyện này có chút ngoài ý muốn.

"Từ lúc hắn kết hôn con cảm thấy hắn thu liễm hơn rất nhiều." Hoàng Vỹ nói.

"Đừng coi thường hắn, hắn có lẽ chỉ làm vậy để khiến chúng ta mất cảm giác thôi." Lão nhị chi thứ Hoàng Vấn âm trầm nói.

"A Vấn nói đúng, hắn so với Hoàng Phụng còn tàn nhẫn thâm độc hơn, sao có thể vì một nam nhân mà thay đổi chứ?" Hoàng Thịnh hừ lanh.

(Hoàng Phụng là Hoàng lão tam, gia chủ hiện tại của Hoàng gia)

"Ba nói rất có lý." Hoàng Vỹ gật đầu. "Nếu người đó quan trọng với hắn thì lúc này Thẩm Ly chỉ còn là một thi thể mà thôi."

"Anh cả, vậy kế hoạch vẫn đúng hạn chứ?"

"Không thể mất cảnh giác. Dù sao chúng ta cũng đã đợi ngần ấy năm, thêm vài năm cũng không sao, còn hơn là bồi mạng vào." Hoàng Thịnh gõ tay lên bàn gỗ, suy tư.

"Ba, con muốn trở về Z quốc một chuyến." Hoàng Manh đột ngột nói.

"Con muốn làm gì?" Hoàng Thịnh không vui hỏi.

"Chỉ là du lịch thôi, anh, đi cùng chứ?" Câu sau là hỏi Hoàng Vỹ.

"Đi chứ!" Hoàng Vỹ cười. "Xem xem tiểu nam nhân kia như thế nào lại khiến đại ca của chúng ta mê luyến như vậy, đến mức A quốc cũng không muốn trở về."

"Đừng làm chuyện điên rồ." Hoàng Thịnh dặn dò.

"Vâng."

Tần Thắng bị tiểu nam nhân làm đến hôn mê bất tỉnh, cả việc tẩy rửa thân thể cũng là được người ôm tới ôm lui hoàn thành. Một âm mưu đang hướng tới anh, không, là hướng tới bọn họ nhưng anh lại không biết chút gì. Mà dù có không biết đi chăng nữa, anh cũng có thể tự tin ứng phó một cách đơn giản. Dù sao đời này của Hoàng gia, còn chưa có ai là đói thủ của anh. Hơn nữa còn có Hoàng Đình và Hoàng Mỹ, hai cô nương này cũng không phải quả hồng mềm, một Hoàng Manh, một Hoàng Vỹ, có lẽ không đụng được tới góc áo của anh đã bị đuổi trở lại E quốc rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro