(1) Không thể tụt hậu mãi được
Ánh nắng xế chiều thật đẹp, chẳng hề nóng bức, bởi ngôi trường nằm lọt thỏm trong những tán cây cao lớn, màu xanh mát rượi phủ kín cả mái trường.
Kiến trúc của trường Bangtan thật hoàn mỹ, những dãy phòng được sơn màu trắng nằm sát hai bên đường.
Thế nhưng, lúc này tôi và thằng bạn thân chẳng còn lòng dạ để thưởng thức vẻ đẹp đấy. Chúng tôi rầu rĩ ngồi trên bãi cỏ trong sân trường.
"Tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?". Yoongi lên tiếng trước.
Hai tiếng đồng hồ trước, chúng tôi vẫn còn hăng say lắm, nhưng bây giờ lại ỉu xìu thế này.
Bực bội quá!! Tôi muốn gào thật to.
Cả hai chúng tôi vốn tốt nghiệp loại giỏi trường cấp hai Bàn Tán.
Không bao lâu nữa chúng tôi sẽ lên cấp ba, trải qua bao tháng ngày đèn sách, bỏ cả chuyện vui chơi, khó khăn lắm chúng tôi mới thi đậu vào trường trung học trọng điểm Bangtan của thành phố Tomorrow.
Tuy còn một thời gian nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng dường như chẳng kìm chế nổi sự háo hức của mình, chúng tôi quyết định đến trường Bangtan để cảm nhận bầu không khí ở đấy.
Nhưng vừa mới đến, chúng tôi đã thấy nặng trĩu cõi lòng. Chỉ vì tôi chưa bao giờ thấy sân trường nào rộng và đẹp đến thế! (Sân trường: thank you)
Có nhiều người đang chơi trượt ván ở bãi đất trống, từ những chiếc áo sơ mi màu sắc tươi tắn, chiếc quần bò trượt ván hiệu Nike và giày trượt ván màu trắng cho đến những cú đảo người của họ... tất cả đều toát lên một phong cách thật sành điệu.
Tôi và Yoongi cứ nhìn chằm chằm vào những anh chàng đẹp trai ấy, suýt nữa là ngạt thở. *^_^*
Bên trái dãy phòng học là bãi cỏ xanh mượt, không biết đó có phải là nơi tổ chức họp vào buổi sáng không?
Có nhiều người nằm đọc sách trên bãi cỏ, có người tựa như đang ngủ, nếu chúng tôi không nhìn nhầm, có cả những người đang yêu, họ hôn nhau như đang ở chỗ không người!
Nếu lúc đó bạn nghe thấy tiếng gì đó, tám phần là âm thanh do tròng mắt chúng tôi rơi xuống!
"Jimin, nhìn kìa, sân bóng bên kia thật lớn!".
"Ở đâu? Để mình xem". Yoongi kéo tôi chạy trên con đường rợp bóng râm.
Quả nhiên, bên phải có một sân bóng rất lớn. Bên ngoài sân bóng treo tấm băng rôn: "Trận thi đấu bóng đá giữa hai trường Trung học Bangtan và Trung học BT21".
Một trận đấu gây cấn đang diễn ra trong sân bóng, những nam sinh cao lớn, rắn chắc, tóc nhuộm vàng chạy nhảy trong sân, có rất nhiều nữ sinh mặc váy ngắn vừa đưa điện thoại lên chụp hình vừa gào to cỗ vũ.
Đám cổ động viên trong sân chia ra làm hai phe. Một phe gào lớn: "Kim Nam Joon, cố lên! Kim Nam Joon!".
Phe bên kia cũng không kém, cố sức gào lớn hơn: "Jeon Jung Kook, cố lên! Jeon Jung Kook, cố lên!".
Họ cứ gào như thế, tôi không biết ai là Jeon Jung Kook (chồng cưng đó), ai là Kim Nam Joon, nhưng có lẽ họ là những người nổi tiếng.
Tôi nghe một nữ sinh đứng sau lưng nói: "Anh Nam Joon thật là tuyệt! Cú đá phạt góc đẹp cực kỳ! Tư thế ngã cũng thật hấp dẫn!".
"Đúng thế, đúng thế, may mà mình đậu vào trường Bangtan, vậy là sau này, hằng ngày mình có thể được gặp anh Nam Joon rồi!". Cô nữ sinh bên cạnh nói.
"Hy vọng nhanh đến ngày khai giảng! Nghe nói anh Nam Joon vẫn chưa có bạn gái đấy!! Chúng ta phải cố lên!".
"Nhưng nếu là học sinh của trường BT21, mình có thể được gặp Jeon Jung Kook! Lại còn có cơ hội tham gia vào nhóm Hip Hop của anh ấy nữa!".
"Mình cũng vậy, So Jung, mình cũng thích anh Jung Kook lắm. Mình thấy cả hai người đều tuyệt như nhau, dù hai style hoàn toàn khác nhau!! Mình thích vẻ đàn ông ở Jung Kook, làm bạn gái anh ấy chắc rất hạnh phúc!". Cô vừa nói xong, mọi người đều kêu ồ lên.
Tôi và Yoongi đưa mắt nhìn nhau gượng cười.
Thì ra, chúng tôi thật lạc hậu, chúng tôi chẳng biết gì về Kim Nam Joon, Jeon Jung Kook, lại còn nhóm Hip Hop gì đấy nữa. Tôi chưa nghe qua bao giờ.
Thật ra không chỉ như thế, hôm nay tôi mới phát hiện rằng, tôi chẳng khác gì một sinh vật thời nguyên thủy mới được thả từ rừng sâu ra: mặc đồng phục, đeo kính mắt! Chưa bao giờ mặc quần ngắn! Chưa bao giờ nhuộm tóc! Chưa bao giờ đụng đến mỹ phẩm! Chưa bao giờ giảm cân (những điều này không thể tha thứ được, thật là kém quá!) Chưa bao giờ trốn học! Chưa bao giờ nộp bài trễ! Chưa bao giờ chơi game online! Chưa bao giờ trượt ván! Chưa bao giờ đến quán bar!
Càng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương!
Thật ra đã ngần này tuổi mà chưa có chàng trai nào theo đuổi tôi cả, bọn chúng chỉ bảo:
"Jimin, cho tớ mượn vở bài tập toán xem thử".
"Jimin, động từ tiếng Anh này nghĩa là gì? Có thể dùng ở thì quá khứ không?"
"Jimin, bài tập số ba của môn ngữ văn... ".
"Jimin, bài tập số bốn của môn địa lý... ".
Yoongi cũng chẳng hơn gì, chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, hoàn cảnh của hai đứa chẳng khác gì nhau.
Hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng, mười sáu năm nay tôi đã quá ngây ngô! Chúng tôi tái mặt nhìn nhau. Người ta nói thi đậu vào trường trung học trọng điểm xem như là một bước đến với thành công. Nhưng hôm nay, dường như sự việc không đơn giản như chúng tôi từng tưởng tượng.
"Ôi!". Khi tôi đang sững người ra để suy nghĩ, chợt như có vật gì đập mạnh vào đầu, tôi mất thăng bằng chúi người về phía trước. Người tôi vừa ngã xuống thì nghe tiếng kêu hoảng lên.
"Jimin, Jimin, cậu không sao chứ!". Lúc này, tôi mới biết một anh chàng nào đấy sút bóng trúng ngay đầu tôi. Không đau lắm, nhưng chúi nhủi trước mặt đám đông thế này thì thật là mất mặt.
Ôi, lần đầu đến trường Bangtan mà đã xấu hổ đến thế!
"Bạn không sao chứ?". Một bàn tay to khỏe đỡ tôi đứng dậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đó chính là người đã sút bóng vào đầu tôi, trông cậu rất đẹp trai, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt nên trông cậu càng tràn đầy sức sống. Khi cậu đưa tay kéo tôi, lập tức tôi cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng vào người.
"Ồ, không sao, không sao, mình... ". Tôi đứng lên, chúng tôi đang đứng rất gần nhau.
Mặt tôi đỏ ửng, lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, tôi không biết nói gì, vì thế bất giác tôi xoa đầu.
"Có phải bạn đau lắm không? Nào, để mình xem thử!". Cậu ta kéo đầu tôi đến gần, nhẹ nhàng xoa lên đấy.
"Xoa một lát sẽ khỏi đau thôi!". Trông cậu rất bình thản.
Con tim tôi thì cứ đập thình thình bởi đây là lần đầu tiên tôi đứng sát một người con trai, và cũng chưa ai có thái độ ân cần với tôi như vậy. Tôi bối rối, không biết phản ứng thế nào.
"Nam Joon, vừa rồi mình cũng bị ngã, cậu xoa cho mình được không?".
"Nam Joon, còn mình nữa, còn mình nữa!".
"Mình cũng vậy... ". Bọn con gái xung quanh kêu lên chí chóe. (Xem ra đội bóng của trường Bangtan giỏi thật, một quả bóng mà có thể đánh trúng nhiều người... )
Vậy anh ấy chính là Kim Nam Joon? Là một trong những nhân vật đang gây chú ý? Tôi suy nghĩ.
"Không sao, mình... mình hết đau rồi, mình phải đi đây!". Tôi chợt thấy ái ngại, đẩy cặp mắt kính trên mũi, ngượng ngùng nói. Tôi khẽ kéo áo Yoongi: "Chúng ta đi thôi!".
“Kim Nam Joon, cậu có chơi nữa không? Chúng tớ đang đợi cậu đấy!”. Một anh chàng trong sân gọi to.
“Mình không sao, bạn ra sân đi, họ đang chờ bạn kìa!”. Tôi vừa chỉ ra sân vừa nói với Kim Nam Joon.
“Bạn không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám thử không?”.
“Kim Nam Joon, xong chưa, cậu đúng là em nào cũng chẳng tha!”. Một anh chàng cất tiếng gọi.
“Vậy mình đi đây!”. Kim Nam Joon ôm bóng chạy ra sân.
Trận đấu lại tiếp tục, nhưng tôi và Yoongi không muốn xem nữa, vì thế chúng tôi đi xe buýt về nhà.
Trước khi đi, tôi còn trừng mắt về phía anh chàng ba hoa đáng ghét kia! Tôi cảm thấy bực bội vì câu nói sau cùng của cậu ta, không hiểu sao tôi lại tự ti đến thế.
Hừ, cũng không biết cậu ta tên gì, sau này đừng để tôi gặp lại.
“Jimin, hôm nay cậu thật may! Ngày đầu tiên tới trường mà đã được anh chàng đẹp trai ôm rồi! Này, vừa rồi hai người thế này này…”.
Yoongi vừa nói vừa nhiệt tình diễn lại cảnh lúc nãy. “Cậu đang nghĩ gì vậy, có nghe mình nói không?”. Tôi bị Yoongi cốc một cái thật đau.
“Không được, chúng ta không thể như thế này được!”. Tôi chợt kêu toáng lên.
Tôi quay người lại, nói với Yoongi với vẻ cương quyết nhất: “Từ hôm nay trở đi, chúng mình bắt đầu thay đổi cuộc sống, chúng mình không còn là những học trò ngoan nữa, cứ mãi như thế, chúng mình sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát mất!”.
(Trong lúc này mà tôi có thể bình tĩnh để nói ra câu danh ngôn đầy triết lý, nồng nặc mùi văn chương như vậy, cả tôi cũng phải khâm phục mình. Tôi tự nhủ: Park Jimin, mày thật tuyệt, cuộc cách mạng sẽ thành công!)
Yoongi sửng sốt, một hồi sau nó cũng chẳng phản ứng gì.
Nhưng tôi không thể đợi được nữa: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng mình phải trở nên xinh đẹp hơn, lộng lẫy hơn! Chúng mình phải nổi bật hơn! Chúng mình phải đánh nhau khắp nơi! Và cả yêu đương nữa! Chẳng hạn như, chẳng hạn như anh chàng Kim Nam Joon!! Bởi vì, bởi vì… chúng mình không thể tụt hậu mãi!!!”
😁😁😁😁😁😁😁😁😁😁😁😁😁
Lâu ngày không lên, tặng mấy bạn truyện mới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro