Chap 5: Tiên đan
- Bà à, tiểu mỹ nam đáng yêu như vậy, giết đi thì phí lắm
Ở thời điểm này, chỉ có Lại Quán Lâm dám lên tiếng.
Hắn là đứa cháu được Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nhất, nếu như Khang Nghĩa Kiện lạnh lùng khó gần thì Lại Quán Lâm lại khiến cho người ta có thiện cảm bởi vẻ thư sinh nho nhã, đối xử vô cùng hòa nhã với mọi người ở mọi tầng lớp, địa vị.
Hắn thực ra là thừa kế ngai vàng theo dự tính từ trước của Long Quốc, là người xuất sắc nhất trong tám Hoàng Tử.
Nhưng Vân Dung, là Thái Hậu hiện tại, sinh cho vị vua già ấy hoàng tử thứ 9. Lo lắng ông ta vì yêu thương Vân Dung mà thiên vị cho Khang Nghĩa Kiện lên làm Hoàng đế. Thái Hoàng Thái Hậu liền sai người hầu, hàng ngày bỏ một lượng thuốc độc trong thức ăn của Khang Nghĩa Kiện.
Kế hoạch của bà ta, mấy năm đầu khá thành công. Mặc cho Thái Y hốt hoảng, khó khăn, chữa trị. Khang Nghĩa Kiện lúc ấy còn nhỏ, phải nằm liệt trên giường, thân hình nhỏ bé gần như sắp kiệt quệ. Thỉnh thoảng lại ho ra ngụm máu.
Đến khi 7 tuổi, 7 năm cơ thể ngấm thuốc độc của bà ta. Hơi thở yếu ớt, hắn đã mất máu rất nhiều... Mọi người trong cung đều xót thương. Có lẽ Khang Nghĩa Kiện sẽ chẳng còn sống được bao lâu...
Vân Dung khóc cạn nước mắt, giây phút người hầu tới, họ đem Khang Nghĩa Kiện đến nơi chôn cất. Khuôn mặt hắn trắng bệch, hơi thở đã ngừng hẳn. Tim bà tưởng như ngừng đập.
Tấm lụa đỏ vắt lên, che khuôn mặt hắn lại. Bà đau lòng nhìn người hầu mang con mình đi. Khi cánh cửa khép lại, bà khụy xuống, cả người đổ ập lên sàn nhà...
- Hức... Kiện... Nghĩa Kiện của mẹ...
Bà cắn môi nước mắt rơi ngày một nhiều. Cũng do bà, do bà chưa bảo vệ cho hắn. Do bà mà hắn chết. Vân Dung rút lấy con dao gọt trái cây trên bàn định kết liễu đời mình.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy ?!
Cánh cửa mở toan ra. Khang Nghĩa Kiện chạy vào gọi lớn. Không lẽ bà đã lên thiên đàng cùng con mình rồi sao ?! Bà còn chưa hạ dao mà ?!
- Đợi mẹ, mẹ sẽ đi cùng con để chuộc lỗi
- Mẹ đang làm gì vậy?! Con vẫn chưa chết. Mẹ đừng suy nghĩ dại dột. Bỏ dao xuống đi.
Vân Dung như người mất trí, lao xuống ôm lấy thân người bé nhỏ khiến hắn chút nữa là ngã ra sàn. Lúc này, bà mới biết đó không phải là mơ, cũng không phải ở thế giới bên kia, Nghĩa Kiện không những vẫn sống mà sức khỏe lại tràn trề, khuôn mặt tươi tắn đầy sức sống. Vân Dung đưa tay, xoa nhẹ mái tóc đỏ của hắn.
- Là ai ? Ai đã cứu con ? Mẹ phải đi đền ơn người đó !
- Con không biết. Khi tỉnh lại thì con đã thấy người hầu xung quanh bất ngờ, vui mừng ôm lấy con...
Khang Nghĩa Kiện gãi đầu, hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Một người hầu cận từ ngoài bước vào phòng.
- Thưa Thái Hậu, ông trời quả nhiên thương yêu chúng ta. Khi chúng thần định đặt Hoàng tử vào quan tài thì cả cơ thể người được một con cáo bao bọc, lông của nó, mềm như tuyết, màu lông của nó trông rất lạ. Là màu xanh lam đấy Thái Hậu! Đẹp vô cùng! Đôi mắt nó long lanh, cứ như đang phản chiếu lại bầu trời kia ! Nó truyền cho Hoàng Tử một viên kẹo nhỏ. Sau khi người nuốt vào, sắc mặt liền trở nên hồng hào, khỏe mạnh như vậy. "
Vân Dung cả người bàng hoàng, những điều mà người hầu kể kể, bà nửa tin nửa ngờ, là do người này bị lẩn thẩn, mắt có vấn đề, hay thực sự Nghĩa Kiện đã được truyền tiên đan từ hồ ly ?! Bà suy nghĩ một lúc nhưng rồi lại cho qua, việc đó chẳng quan trọng, quan trọng là con của bà đã trở về.
Khang Nghĩa Kiện từ sau sự việc đó, càng lớn càng anh tuấn, thông minh, mạnh mẽ và vô cùng quyết đoán, thật sự rất tuyệt vời khi đưa hắn lên ngôi vua. Cha hắn hết mực tin tưởng hắn nên đã không ngần ngại đưa hắn lên ngai vàng.
Thái Hoàng Thái Hậu cố làm lớn chuyện, nhưng quần thần lúc đó không ai về phe bà, căn bản, ai cũng công nhận, Nghĩa Kiện Hoàng Tử có khí chất và trí tuệ hơn người, có thể đưa Long Quốc lên một tầm cao mới.
Quả thật, từ ngày hắn kế nhiệm, quốc gia ngày một giàu mạnh.
Nhưng càng vì thế, An La lại ngày càng kiêu căng, hống hách ngang ngược, Thái Hoàng Thái Hậu cực kì chướng mắt muốn trừ khử cô ta !
- Bà à, con nghĩ bà nên bình tĩnh lại...
- Quán Lâm hôm nay lại cãi bà ư? Con là muốn làm phản sao?!
Phác Chí Huân khẽ cười, chỉ cần lắc chiếc chuông nhỏ trong tay, lập tức bà sẽ tới cứu cậu, nếu cả bà không cứu được, cùng lắm cậu mất thêm một mạng nữa, chẳng to tát gì mấy.
- Thái Hoàng, bà giận quá không nghĩ tới những việc khác rồi, tiểu thiếu gia này, ít nhất cũng là người đẹp hiếm có, bà nhìn xem, bà có thể kiếm được mỹ nữ nào đẹp hơn cậu ta sao ?
- Thằng nhóc đó đẹp thì có ích gì chứ !?
Thái Hoàng giận dữ.
- Sao lại không có ích? Bây giờ Quốc Vương chỉ yêu thương mình An La Quý Phi, coi cô ta như ngọc quý. Khang Nghĩa Kiện là một con người sắt đá, chỉ với một đêm mà động lòng là một việc bất khả thi... lỗi cũng không phải tại Phác Chí Huân.
- ...
- Giữ cậu ta lại, dạy dỗ dần dần, mà cũng không cần dạy dỗ, con nghĩ, Quốc Vương hiện giờ đang mê muội cô ta, nhưng tới một ngày, hắn cũng sẽ nhận ra bộ mặt 'cừu non' của Quý Phi, lúc đó, Phác Chí Huân chắc chắn sẽ có cơ hội
- Quốc Vương yêu thương cô ta như vậy, ngay cả tháng trước cô ta nhẫn tâm giết 7 cung nữ, Khang Nghĩa Kiện vẫn bảo vệ cô ta, Quán Lâm, giả định của con, có phải quá phi lý không ?
- Bà à, bàn cờ này, chúng ta không được vội vàng
Lại Quán Lâm cười cười, thì thầm gì đó với Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ thấy môi bà cong lên. Phác Chí Huân cuối cùng cũng được thả ra.
Thái Hoàng sai người đốt cháy tẩm cung của cậu, rồi lấy cớ, sắp xếp cậu ở tẩm cung nhỏ hơn, nhưng lại gần với chính điện của Khang Nghĩa Kiện.
Hàng ngày, cậu được dạy dỗ đủ thứ, Thái Hoàng còn mời một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng là hớp hồn người khác ở phương Bắc đến chỉ bảo, Phác Chí Huân học rất nhanh, nhưng cậu cũng chỉ là đối phó, cậu không muốn có được trái tim hắn bằng cách đó...
Nhưng cũng là công cóc hết cả thôi, Khang Nghĩa Kiện chủ yếu chỉ toàn đi đến tẩm cung của An La, các phi tần khác thì thi thoảng được hắn thăm hỏi. Riêng chỗ Chí Huân, rất rất gần với chính điện của hắn, nhưng Nghĩa Kiện lại chưa bao giờ thèm đặt chân tới.
Cậu là đang nhớ hắn sao ?
Tình yêu, thật là ngu ngốc và dại khờ làm sao ~
Mặc cho hắn yêu người khác, mặc cho hắn sỉ nhục cậu, cậu vẫn lén lút mỗi đêm nhìn trộm hắn.
Cậu dùng những khả năng còn sót lại của hồ ly, hàng ngày nấp sau tấm rèm mà theo dõi Khang Nghĩa Kiện.
Hắn ngủ, cũng thật đẹp...
Ngay cả khi hắn ngọt ngào yêu chiều An La cũng thật đẹp. Một bậc đế vương sao có thể chung tình tới vậy? Cậu lại càng cảm thấy ngưỡng mộ, cảm thấy tim mình rung động vì hắn... nhiều hơn.
...
Ngày qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua, nhàm chán, lặng lẽ...
Cho tới một ngày, An La trúng độc, Thái Y từ mọi nơi đổ về, đã ba ngày ba đêm, cô ta vẫn chưa tỉnh.
Khang Nghĩa Kiện tức giận, ánh mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm. Sát khí hắn lan tỏa làm các quan đại thần run rẩy. Tay hắn siết lại thành nắm đấm, đánh mạnh lên tay ghế làm nó nứt ra không ít.
- ĐI TÌM CHO TA !!! TRA TẤN HẮN ĐẾN CHẾT !!! AI DÁM KHÁNG LỆNH TA GIẾT CHẾT CẢ GIA ĐÌNH KẺ ĐÓ !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro