Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Gặp lại

Khi biết được chuyện này, tộc tưởng linh thú rất tức giận, Mẫn Hiền và Tại Hoàn bị phạt xuống dưới chân núi làm việc vặt cho con người 500 ngày.

Nhìn tiểu bảo bối yêu quý, bà chỉ biết lắc đầu. Thằng bé này, đúng là có trái tim vô cùng nhạy cảm, gặp ai cũng giúp được. Hồ ly có 9 mạng, bà đã mấy trăm vạn tuổi còn chưa mất mạng nào, Phác Chí Huân chỉ mới hơn 1000 năm, đã mất 2 mạng.

Cũng may mà đưa về kịp thời, nếu không chắc cũng chẳng kịp cứu chữa, bà thở dài lắc đầu, tập trung chữa trị cho thằng cháu bướng bỉnh kia.

Phác Chí Huân sau 3 ngày thì hồi phục, vẻ mặt vô cùng ăn năn hối lỗi, cũng may bà chỉ mắng vài cậu vài câu rồi quay đi.

- Awww may quá, cứ nghĩ mình tiêu luôn chứ.

Cậu thở phào, mừng thầm trong lòng. Nhưng thân thể cậu vừa bình phục nên rất sức khỏe yếu. Kết quả là cậu bị nhốt ở động đến 1 năm. Cậu đương nhiên khi nghe bà nói thế liền phản bác ngay, ngày nào Chí Huân cũng lẽo đẽo theo sau mè nheo bà cho mình xuống núi nhưng không có tác dụng. Cậu đành tự kỉ ngồi trong phòng tu luyện đếm ngày trôi qua. Là một năm lận đấy !
.
.
.
Một năm sau...
.
.
.
Phác Chí Huân đang ngồi trong phòng, mỉm cười vui vẻ. Nay đã là 1 năm rồi. Cậu bật dậy đi ra khỏi phòng. Khi cậu chuẩn bị nhảy xuống chân núi thì. Bỗng tiếng của bà vọng đến làm cậu khựng cả người lại.

- Chí Huân con bây giờ đã thành tinh rồi, cùng lên chỗ sư tổ với bà, chúng ta sẽ học một số phép thuật

Chí Huân phụng phịu.

- Bà, chẳng phải bà nói khi luyện thành tinh sẽ cho con xuống núi, làm bạn với con người sao mà đã 1 năm trôi qua rồi cơ mà !?

- Chí Huân con đã 2 lần xuống núi, đều gặp nạn cả 2 lần, con chưa chán xuống núi à ?

Cậu không nói gì, đôi mắt Saphire khẽ lay động.

- Chết tiệt ! không khóc được !!!

 À ờ, thật ra thì bà của cậu rất nuông chiều cậu vì vậy mỗi khi cậu khóc thì bà sẽ cho đi ngay. Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ còn cách này thôi. Chiếc đuôi xanh lam của Phác Chí Huân ngoeo nguẩy đưa lên sau lưng mình. Cậu đưa tay ra sau, véo mạnh vào nó. Đau đến phát khóc !

Đôi mắt cậu rưng rưng. Cứ như một viên đá quý ẩn sau lớp nước mắt đó. Bà cậu đành chịu thua, đưa cho Phác Chí Huân một chiếc hộp ngọc, dặn dò.

- Thôi được, trong đây là sách về thế giới con người, Phác Chí Huân, con phải đọc kĩ, 10 ngày sau ta quay lại kiểm tra, nếu nắm chắc, ta sẽ cho con xuống núi

Ánh mắt nhỏ sáng rực rỡ hứng khởi.

Cậu đọc rất nhanh, chỉ sau 3 ngày, đã gọi bà kiểm tra. Phác Chí Huân vốn có tính thông minh, là niềm hãnh diện đối với gia tộc nên việc này có thể nói là khá dễ dàng với cậu. Bà đặt lên tay cậu một chiếc chuông nhỏ.

- Công lực của con hiện tại có thể đánh được cả tiểu binh đội. Nhưng con lại không biết phép thuật, như vậy sẽ rất nguy hiểm, chi bằng con cứ học được phép biến hình, khả năng nghe trăm dặm và phép kháng độc cho cơ thể, sau đó xuống núi vẫn chưa muộn.

- Nhưng con không đợi được, con muốn đi chơi, đi chơi về rồi luyện sau vẫn được mà, với lại cái chuông này, có phải con rung nó thì bà sẽ tới cứu con đúng không? Con vẫn có khả năng di chuyển nhanh mà, chỉ cần gặp nguy hiểm, con hứa sẽ ngay lập tức ẩn về động.

Cậu năn nỉ muốn gãy lưỡi cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý. Trước khi đi, bà dặn dò cậu đủ thứ chuyện, sau đó mới yên tâm bay về Tiên Tộc.

.....

Phác Chí Huân đọc trong sách, nói Long quốc là quốc gia hưng thịnh nhất, vì vậy cậu muốn tới Long quốc trước.

Năm ngoái cậu đã đến Nguyệt quốc, quả nhiên nơi đó rất đẹp. Nhưng khi đi đến Long quốc, cậu há hốc mồm... so với nơi này... Nguyệt quốc chưa là gì.

Đường xá của Long quốc rất rộng rãi, người dân cũng đông đúc, bán rất nhiều món. Cậu bước đi trên con đường đông đúc người. Những ánh mắt điều đổ về phía cậu. Họ chưa từng thấy cho người con trai nào xinh đẹp như thế. Với mái tóc màu xanh lam dài mềm mại, đôi mắt mang màu xanh của bầu trời phẳng lặng. Một nét đẹp nhẹ nhàng, đáng yêu đến nữ nhân cũng phải ghen tị. Phác Chí Huân đi ngang qua một quán sushi. Ô, giờ cậu mới biết sushi ngon đến như vậy nha !
 
Và tình hình trong quán đã khiến cậu liên tục giật mình. Chủ quán cứ mải ngắm cậu mà quên cả tính tiền, cũng vì cậu, nên chỗ nào cậu đặt chân đến mua là có rất nhiều người vây lại mua cùng, hàng hóa trở nên đắt khách.

Vì vậy, chẳng mấy chốc, cả kinh thành truyền tai, nháo nhác đồn đại có vị thiếu gia đẹp như nữ thần, phố xá vì thế mà đông vui nhộn nhịp hơn thường.

Thế giới con người khác với Tiên Tộc, có người tốt, ắt sẽ có người xấu, họ nhìn thấy Phác Chí Huân liền có hai kẻ đi theo sau cậu Chúng liền cười gian xảo với nhau, hôm nay nhất định được món hời lớn.

Cậu biết nhưng vẫn thản nhiên chơi đùa. Đến gần tối, cậu mới rẽ vào một ngõ vắng, định là sẽ đạp hai tên này một trận vì cứ bám theo cậu, làm buổi đi chơi này mất vui. Cậu bẽ tay răn rắc.

- Hai tên này, nếu thực sự là người xấu, mình nhất định sẻ bắt về cho Tại Hoàn 'tẩm bổ' chắc chắn anh ấy sẽ thích lắm đây~~
   
Hai kẻ kia cứ đeo theo trêu chọc. Phác Chí Huân giật giật khóe môi, đè nén cơn giận xuống.

- Hai người, đừng chọc tôi nữa. Để yên cho tôi đi

Một tên đưa tay giật lấy tóc cậu. Mặt Phác Chí Huân đen lại, bàn tay nắm chặt, những móng vuốt sắc lạnh dần dần lộ ra, chỉ cần một giây thôi, cũng sẽ đủ để cậu tiễn chúng về trời cùng tổ tiên rồi.

Ông trời đúng là không cho cậu tận dụng cơ hội của mình. Ông ta cứ xem cậu như 'Thụ đáng yêu, dịu dàng' cần được sự bảo vệ của ai đó. Thế quái nào lại bất công như vậy ???  Một nhát kiếm lóe ngang qua tầm mắt cậu, lưỡi kiếm đi một đường cùng một lúc giết chết hai kẻ đó. Người này trông rất quen... mái tóc màu đỏ quyến rũ cùng đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia quỷ dị kia. Dù có đội một chiếc nón nhưng cũng không che được sự anh tuấn của hắn.

Bỗng chiếc dây chuyền trên cổ cậu sáng lên. Cậu giật mình hét trong lòng.

- Là... Đức vua sao ???

Thế quái nào mà Quốc Vương lại ăn mặc như vậy ?!

Cậu lướt đến gần giật lấy chiếc nón, nhìn thật sâu vào mắt hắn. Hắn là ai, sao lại quen tới vậy? Cảm giác này không đơn thuần là người mà cậu chỉ mới gặp lần đầu tiên...

Hắn và vị Quốc Vương 1 năm trước bị Mẫn Hiền tấn công ?! Là cùng 1 người sao ?!

Cậu không dám chắc, cũng có thể cậu đã suy nghĩ quá nhiều, có rất nhiều quốc gia, có một nùi quốc vương, sao có thể trùng hợp như vậy được !?

Hắn một tay giật mạnh chiếc nón từ tay cậu, nhưng cậu không chịu buông, hắn nghiêm giọng.

- Nhóc con, buông ra đi!

Giọng nói của hắn, trầm ổn mê người, khiến tim cậu đập loạn, nhân lúc Phác Chí Huân còn ngây người ra đó, hắn liềm lấy lại được nón của mình. Khang Nghĩa Kiện hắn cực kì khó chịu với những ai có hành động lỗ mãng như vừa rồi. Nhưng hắn phải thú nhận... Đôi mắt mang màu Saphire đó đúng là có sức quyến rũ với hắn. Trong khoảnh khắc mắt cậu và hắn chạm nhau, thì tim hắn đã đập lỡ 1 nhịp. Hắn toan bỏ đi thì...

- Này, ngươi.... À ơ... cái tên đầu đỏ kia. Ngươi là người ở đâu vậy ?!

- Tôi sống ở Long quốc.

Nói rồi, hắn nhanh như cắt biến mất.

Cậu hậm hực quay đi, lầm bầm trong miệng nhất định phải cho tên kia 1 trận vì dám cướp đi cơ hội tỏa sáng của mình cũng như dám gọi cậu là nhóc. Khỉ thật ! Phác Chí Huân cậu đây đã lớn rồi đấy ! Hắn nhỏ hơn cậu đến cả trăm tuổi mà dàm thất lễ như vậy sao ?!

'Thịch'

Tim cậu cứ đập như vậy từ khi gặp hắn ta
"Khoan... khoan đã nào ! Mình thích hắn sao? Giống như Tại Hoàn thích Mẫn Hiền??? Anh ấy nói tim mình cũng như vậy khi ở bên anh Mẫn Hiền mà?! Thế quái nào mà mình thích hắn ta ngay được cơ chứ !!! "

Phác Chí Huân chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu, vương vấn như vậy. Cậu quyết định bay về động ngay. Cũng tại vì hắn mà cậu mất hết cả hứng !

Thật ra cẫu cũng không biết tại sao mình lại bám theo hắn nữa... "Riết chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa"

Cậu giật giật mí mắt, cũng may cáo là loài có chiếc mũi cực thính, chẳng mấy chốc cậu đã thấy dấu tích của hắn. Nhưng Phác Chí Huân sợ làm phiền người ta, cậu chỉ dám im lặng nhẹ nhàng, theo sau.

- Cậu đi theo tôi bao nhiêu đấy là đủ rồi.

- Làm sao anh biết?

Phác Chí Huân giật mình, quả là Quốc Vương, thân thủ cũng giỏi hơn người thường, cậu di chuyển nhẹ như vậy mà hắn vẫn nhận ra.

- Cậu rốt cuộc muốn gì?

- Tôi... tôi... Hahaha.... chỉ là tốt bụng muốn theo anh... nơi này rất nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ anh !

Hắn cười khẩy, má cậu bắt đầu đỏ lên. Chết tiệt! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy chứ?!

Mũi dao nhỏ phóng ra từ phía hắn lao về trúng con rắn đang bám trên áo cậu. Phác Chí Huân giật mình. Từ lúc nào mà con rắn đó xuất hiện vậy?!

- Cậu mau quay về đi, vừa rồi nếu 'kẻ yếu đuối cần cậu bảo vệ' này không ra tay thì tính mạng của cậu coi như vứt đi rồi.

"Tính mạng của con rắn đó gặp nguy kịch mới đúng đấy!" Phác Chí Huân phản bác thầm, máu của cáo Tiên Tộc. Tuy nó không có tác dụng với Quốc Vương nhưng đối bới những kẻ khác thì máu của cậu là độc dược mạnh nhất đấy ! Nếu cắn cậu thì xem như con rắn kia chầu trời

- Nếu anh đã cho là vậy, thì giờ nếu tôi về một mình, e là mạng cũng không còn, có tốt bụng thì cõng tôi về đi

Cậu hất cằm nói vặn lại. Chí Huân chỉ muốn trêu chọc hắn một chút thôi nhưng không ngờ....

- Nhà cậu ở đâu, tôi sẽ đưa cậu về

"Ơ... hắn làm thật à... " Cậu nghĩ thầm rồi toan từ chối.

- Nhà tôi ở xa lắm, nhà cũng chỉ có tôi và bà, mà bà đi vắng rồi, rất lâu mới về... haha... xem ra anh không giúp được rồi

- Vậy tôi sẽ đưa cậu vào kinh thành, nơi đó không sợ nguy hiểm

Cậu thừa sức có khả năng quay về động chỉ trong vài phút. Nhưng chắc chắn cậu sẽ không gặp được hắn... Sao cậu lại muốn ở đây vì hắn cơ chứ?! Cái cảm giác tim đập loạn thế này là sao?!
 
Tại Hoàn và Mẫn Hiền từ bụi cây lú đầu nhìn Phác Chí Huâm cùng hắn. Hai người bị bà phạt xuống chân núi để làm việc vặt cho con người nhưng không ngờ đang định quay về nhà thì lại gặp Chí Huân nha~ Nhìn cái vẻ mặt đó là biết thích người ta rồi. Tại Hoàn và Mẫn Hiền nhìn nhau cười nguy hiểm

- Đánh nhanh, rút nhanh

Tại Hoàn nhanh chóng chuyển đổi linh hồn với Chí Huân. Cậu bị tráo đổi thân thể. Hiện tại linh hồn Chí Huân là đang ở cơ thể của Tại Hoàn. Cậu giật mình định nhảy xuống can ngăn trước khi Tại Hoàn làm bất cứ việc ngu ngốc nào khi đang trong cơ thể cậu. Mẫn Hiền giữ lấy Chí Huân, kéo cậu ra sau thân cây rồi bịt miệng cậu lại.

- Cậu cứ yên tâm. Em ấy sẽ làm tốt thôi

- Tôi... tôi thích anh... cho tôi đi theo đi...

Khang Nghĩa Kiện ngẩn người một lát, rồi lạnh lùng nói.

- Nhóc thích tôi? Nhóc biết gì về tôi? Nhóc còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu, con người có thể thích rất nhiều người, nhưng tuyệt đối chỉ nên ở cùng người họ yêu, giờ tôi còn rất nhiều việc cần giải quyết, mong nhóc thông cảm...

Tại Hoàn nghĩ ngợi một lúc, cậu đưa tay gỡ sợi dây chuyền trên cổ đưa vào tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng.

- Cái gọi là thích, là yêu đó, tôi rất thích chiếc dây chuyến này, anh cứ giữ lấy, đừng quên tôi, khi nào anh nghĩ thật kĩ, tôi sẽ tìm anh.

Nói xong, Kim Tại Hoàn  nhanh chóng quay người chạy đi, cười cười ra hiệu cho Mẫn Hiền đang bịt miệng Chí Huân, lẻn đi khỏi đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro