Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Quốc vương Long quốc


Long quốc là vương quốc lớn, và giàu mạnh nhất. Tất cả các quốc gia nhỏ đều sợ bị Long quốc xâm chiếm và thôn tính.

Tuy nhiên nơi đây không bao giờ phát động chiến tranh, ăn hiếp các nước nhỏ một cách ngang ngược. Những đất nước kia tất nhiên cũng muốn thân cận với Long quốc để làm chỗ dựa, vì vậy từ lâu, họ luôn tìm cách kết thân với đức vua.

Cứ 10 năm, quốc vương Long quốc sẽ có chuyến thăm các nước láng giềng, đây cũng là dịp tốt để các nước nhỏ tranh thủ đặt hôn ước, củng cố sức mạnh hoàng tộc.

Hoàng hậu của cha hắn trước kia là người của Nguyệt quốc, nay đã là Hoàng thái hậu, vì vậy lần này Quốc Vương của Nguyệt quốc nuôi hi vọng có thể gả công chúa cho hắn, có được sự ủng hộ của Long quốc, chắc chắn việc thao túng các nước xung quanh là điều rất dễ dàng, cứ nghĩ tới, ông ta lại cười thầm.

Kế hoạch có vẻ rất thuận lợi, chỉ có điều An La công chúa nghe đồn Quốc Vương Long quốc xấu xí vô cùng.

Vì vậy cô ta nhất mực từ chối. Quốc vương Nguyệt quốc phải đe dọa mãi, công chúa mới chịu gặp mặt.

Ở buổi gặp mặt, cô ta không ngờ rằng, vị vua 20 tuổi đó, không hề xấu xí như lời đồn mà ngược lại cơ thể rất rắn chắc, khuôn mặt điển trai, cả người toát lên hào quang. Mái tóc đỏ quyến rũ cùng đôi mắt hổ phách toát lên vẻ cường ngạnh.

Cả buổi, An La giả vờ e thẹn, thỉnh thoảng cô ta lại liếc mắt đưa tình với hắn.

Tiếc là khác với cha mình, vừa nhìn thấy Thái hậu đã si mê, ép bà về cung thì Khang Nghĩa Kiện lại hờ hững với phụ nữ, thậm chí khi nghe gợi ý hôn ước, hắn liền từ chối không chần chừ.

An La công chúa vì thế mà thấy ấm ức, cô xinh đẹp ngời ngời, bao nhiêu nam nhân đều muốn cô, thế tại sao hắn có thể làm cô ta bẽ mặt như vậy chứ ?!

Nhưng cũng vì thế, hắn lại có sức quyến rũ lạ thường với mọi phụ nữ khi chỉ mới nhìn hắn.

Buổi gặp mặt kết thúc, Khang Nghĩa Kiện tặng Nguyệt quốc một chiếc cung tên lớn làm bằng ngọc quý, rồi lịch sự từ biệt ra về.

An La, cô ta đương nhiên là không nỡ để lỡ cơ hội này, vì thế cô ta cứ bám theo hắn.

Khang Nghĩa Kiện vào xe ngựa. Vắt chéo chân dựa vào ghế, nhìn sang người hầu cận đang chuẩn bị cho xe ngựa chạy. Hắn đưa tay ra hiệu:

- Ta vẫn chưa muốn về, Đã đến đấy thì ít ra cũng nên đi thăm quan một chút đã chứ.

Khóe môi ranh mãnh nhếch lên. Người hầu cận e ngại.

- Nhưng thưa Quốc Vương nếu người đi như thế, e là người dân sẽ nổi loạn...

Không cho anh ta nói hết câu. Khang Nghĩa Kiện liền gõ ngón tay lên áo của anh ta.

- Cho ta mượn quần áo của ngươi. Ngươi với ta tráo y phục. Ngươi chỉ cần ngồi trong xe chờ ta là được.

Người hầu cận đổ mồ hôi. Nhưng anh ta làm sao có thể chống lại hắn được chứ....

Nghĩa Kiện bước ra khỏi xe ngựa với bộ trang phục giản dị của người dân bình thường. Ngay lúc đó An La đi đến, cô nghe người hầu gọi hắn là Khang Nghĩa Kiện, cô ta há hốc, hắn định đi đâu? Biến thành người dân rồi sống ở đây luôn sao?!

Đôi mắt Khang Nghĩa Kiện nhìn xung quanh xem xét nơi này. Xem ra Nguyệt quốc cũng là một đất nước giàu mạnh, người dân sinh sống đầy đủ sung túc. Phiên chợ ở đây cũng bày bán những mặt hàng nhập khẩu đắt tiền.

Đang đi thì hắn dừng lại trước một đám đông lớn, bên trong có hai người đang hát vui vẻ. Cả hai người đều rất đẹp, đặc biệt là người với mái tóc màu xanh lam kia, nhìn cậu như nữ thần vậy, cả đời hắn, chưa bao giờ gặp mỹ nam nhân đẹp đến thế.

Ánh mắt của cậu, thực sự rất quen, cứ như là hắn gặp ở đâu rồi....

Hắn bần thần hồi lâu, cũng giống như bao nam nhân cùng nữ nhân ở đây.

An La đứng đằng sau, lộ rõ vẻ mặt khó chịu. Cũng chỉ là ca hát, có gì mà sánh được với cô, nếu cô hát, chắc chắn sẽ tuyệt hơn nhiều.

Khang Nghĩa Kiện dù sao cũng là Quốc Vương, hắn không giống như những người khác mà đánh mất sự tỉnh táo của mình, vẫn bình tĩnh rồi rời khỏi đám đông, tiếp tục việc tham quan của mình.

Đến gần tối, Nghĩa Kiện mới trở lại xe ngựa đi sang vương quốc Jan, đây là quốc gia cuối cùng trong nhiệm vụ viếng thăm của hắn.

Đường đi, nếu đi vòng sẽ mất 2 ngày, còn nếu qua rừng phía Nam sẽ nhanh hơn nhiều, chỉ một đêm nhưng người ta đồn rừng đó có yêu ma, chưa ai dám đi.

Khang Nghĩa Kiện vốn dĩ không tin chuyện ma quỷ nhảm nhí đó nên vẫn ra lệnh cho lính đi đường rừng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyến thăm hỏi này thôi.

Họ đi trong 1 giờ rất thuận lợi, nhưng đến 1 tiếng sau, có tiếng hú vang trời, một con sói xám to lớn chặn xe ngựa, rồi xuất hiện cả bầy sói.

Chẳng mấy chốc, cả đàn sói xông tới, bọn chúng thi nhau rú lên thành một dàn đồng ca chói tai.

Ở lễ hội thả đèn hoa đăng, Kim Tại Hoàn nghe thấy tiếng chó sói trong lòng cậu bỗng nhiên có dự cảm, vội vàng kéo Phác Chí Huân đứng dậy.

- Chí Huân, đi thôi.

- Sao vậy, Tại Hoàn?

- Có lẽ Mẫn Hiền có mồi rồi, ta phải tới đó kiếm chút đỉnh... công lực của ta sẽ mạnh hơn rất nhiều...

- Tại Hoàn, đừng làm hại con người.

- Em thuộc Tiên Tộc, em không hiểu nỗi khổ của chúng ta đâu, mà Mẫn Hiền chỉ gây khó dễ cho những người đi vào rừng tối thôi, những người trốn vào đó chắc hẳn cũng chẳng làm việc gì tốt đẹp đâu, là người xấu đấy, Chí Huân !

Cậu miễn cưỡng chịu thua, hai người trốn vào một góc vắng người rồi bay đến chỗ Hoàng Mẫn Hiền.

Lúc họ tới thì một khoảng rừng đã nhuốm đầy máu tươi.

Duy chỉ có một người duy nhất, đối diện với cả đàn sói xám mà hắn ta không hề sợ hãi, vẫn dùng kiếm chiến đấu tới cùng. Trên môi Khang Nghĩa Kiện nhếch lên xông đến giết dần, cuồng sát gần hết cả đàn sói. Đôi mắt hắn ánh lên tia của quỷ, tiếng cười quỷ mị cất lên. Bỗng nhiên, Hoàng Mẫn Hiền xông đến rạch lên tay hắn đường cắt sâu xuống da thịt. Trong móng vuốt đó, có tẩm một chất độc dược làm tê cứng và vô hiệu hóa thần kinh của con người ngay tức thời. Kiếm của hắn rơi xuống. Khang Nghĩa Kiện thân người bất động ngã lên mặt đất. Hoàng Mẫn Hiền nắm lấy cơ hội đó, định xông tới cắn vào cổ hắn thì Chí Huân nhìn thấy vầng hào quang sáng, phát ra từ chiếc dây chuyền trên cổ mình, cậu giật mình, hốt hoảng.

Không được rồi.

Mẫn Hiền, không được.

Người đó là Quốc Vương, tam giới có luật, linh thú dám động vào Quốc Vương, vĩnh viễn đừng mong tu thành người.

Phác Chí Huân chạy đến, chắn ngang, che chắn cho cả người hắn, cả hàm răng sắc nhọn của Mẫn Hiền ghim sâu lên chiếc cổ trắng của cậu, máu đỏ rỉ ra từng giọt.

- Chí Huân, cậu làm gì vậy hả?... Chí Huân !"

Hoàng Mẫn Hiền giật mình hét lên.

- Người đó... là Quốc Vương, đừng động vào hắn ta.

Phác Chí Huân hơi loạng choạng, đứng dậy chạm lên vết thương, định đi đến đỡ hắn dậy thì đã bị Hoàng Mẫn Hiền ôm quay trở về hang đá, Tại Hoàn đang mãi hấp thụ máu mấy tên cận vệ, nhìn thấy Chí Huân bị thương cũng phát hoảng, vội vã chạy theo Mẫn Hiền.

An La công chúa cùng người hầu nấp cạnh hang đá, chứng kiến hết sự việc, cả hai run rẩy, lúc trước vài tên lính trên xe ngựa của cô đã sợ hãi mà tháo chạy về trước, chỉ có cô ta vẫn liều mình cùng người hầu ở lại, vì cô tin hắn có đủ sức mạnh, nhưng giờ mới biết, con người không thể đối đầu với linh thú, quả thật là vô cùng kinh hãi. Mãi một lúc sau An La mới hoàn hồn, cô mới thì thầm với người của mình.

- Mau lấy dao đâm vào lưng của ta. Ta nhất định phải tận dụng thời cơ này để quốc vương thuộc về mình !

Cô tỳ nữ lo ngại.

- Nhưng mà...

- ĐÂY LÀ LỆNH ! NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC CHỐNG ĐỐI !

Cô ta giật mình, vội vàng cầm lấy con dao lên, ngập ngừng một lúc rồi lấy hết can đảm đâm xuống. An La đau đớn, thét lên. Cô ta cắn răng nhịn cơn đau xuống rồi chạy tới ôm Khang Nghĩa Kiện.

30 phút sau, hắn cuối cùng cũng tỉnh, trước mặt hắn là người con gái yếu ớt, khuôn mặt tái mét, tỳ nữ bên cạnh thì khóc lóc không ngừng.

- Đức vua, ngài tỉnh rồi sao ?

- Là cô cứu ta ?

Hắn hỏi nghi hoặc.

- Đừng bận tâm...

- Công chúa còn nói không bận tâm, người suýt bị con sói đó ăn thịt mà... người xem lưng người ra nhiều máu quá...

Tỳ nữ khóc lóc lo lắng.

An La chỉ mỉm cười, hắn nhìn lưng cô ta, mặc dù đã được băng bó nhưng máu vẫn thấm qua rất nhiều, chắc chắn vết thương của cô rất nặng.

Khang Nghĩa Kiện cởi áo của mình, choàng lên người cô ta rồi ôm vào lòng thì thầm.

- An La, cả đời này tôi nhất định sẽ bảo bọc em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro