Chap 15: End
Hắn, ra trận từ năm 13 tuổi, chưa từng biết sợ là gì.
Đã có lúc, lưỡi kiếm kề ngay cổ, thương tích đầy mình, hắn cũng chỉ cười nhạt.
Hắn là Quốc Vương.
Muôn dân đều dựa vào hắn, quốc gia có giàu mạnh hay không, còn trông chờ vào hắn, người khác có thể run rẩy, nhưng hắn không cho phép mình như vậy.
Nhưng hắn không ngờ có lúc hắn yếu đuối như thế này.
Trước mặt cậu, quả thật hắn không còn là chính mình nữa.
Khang Nghĩa Kiện run rẩy giật lấy cây dao ấy, xé một mảnh vải cầm máu cho cậu. Trước Phác Chí Huân, hắn cố tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu, thì với quân lính, hắn điên cuồng bấy nhiêu.
Lính của Long Quốc, may mắn người có võ thuật cao cường, nhanh chóng mời được những thái y có tiếng nhất ở các vùng lân cận đến.
Họ đều bảo, vết thương không sâu.
Đắp thuốc xong vài tiếng sau có thể tỉnh.
Tại sao hắn lại lo lắng ?
Hắn lo lắng, tim như có lửa thiêu cháy, suốt nửa ngày đó, hắn không dám rời giường.
Cho tới khi, mi mắt cậu khẽ nhíu lại, thì ai đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Em…
Cậu ngây ngốc nhìn hắn, rốt cuộc hỏi.
- Anh là ai?
Hắn đợi cậu tỉnh, cũng không nghĩ ra là sẽ phát sinh tình huống này.
Thái y nói, có lẽ cậu bị sốc, tạm thời mất trí nhớ. Hắn cho bọn họ lui, lo lắng đến gần cậu nói.
- Không sao cả, tôi là Khang Nghĩa Kiện.
- Vậy sao ?!
- Còn em là Phác Chí Huân, vợ của tôi.
Khoé môi cậu khẽ cười, cậu thực ra rất ổn, vẫn bình thường. Chỉ là khi đó nghĩ mình sẽ chết, ai ngờ lại được hắn cứu.
Nếu giờ Nghĩa Kiện hỏi, hai mạng nào, hồ ly nào, quả thật có 10 lá gan Chí Huân cũng không dám hé răng.
Không có cách nào cả, đành giả bộ ngốc thôi.
Tha thứ cho cậu, cậu là vợ, câu nói ấy, ngọt ngào lắm, ấm áp lắm.
Khang Nghĩa Kiện nghĩ về những gì cậu nói trước khi ngất đi, có thể do khi đó quá tức giận nên cậu mới nói như vậy, nên hắn không để ý nhiều. Hắn vờ kể họ là đôi vợ chồng nghèo, hàng ngày cậu ở nhà dệt vài trồng rau, hắn đi săn đi bắn.
Hắn toàn nói dối. Lần đầu tiên phải nói dối, nhưng thà nói dối, còn hơn nhắc lại những kí ức đau buồn, sợ rằng, cậu nhớ ra, sẽ ghét bỏ, sẽ cự tuyệt hắn.
Phác Chí Huân biết toàn chuyện lừa gạt, mà cậu vẫn muốn sống trong thế giới ấy.
Cậu mệt mỏi, uống chút thuốc rồi lại ngủ thiếp đi. Hắn ra lệnh rút quân, căn nhà gỗ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại cậu và hắn. Lúc này, hắn không còn Quốc Vương nữa, chỉ là một người bình thường, chăm sóc vợ của mình.
Người hầu của hắn về kinh thành lấy thuốc, ngày hôm sau hoàn thành nhiệm vụ, đây là thuốc trị mà sư phụ lại cho hắn, rất có hiệu quả. Thoa lên vùng da cổ của cậu, chỉ sau ba giờ đã gần như mọc da non.
…
- Chí Huân, sao em không nghe lời ?
Phác Chí Huân bị hắn quát giật nảy, có người mặt tối đen rồi.
- Đừng giận, em ngồi không rất chán, nấu ăn cho anh cũng là việc giết thời gian mà.
- Nhưng anh không muốn.
Hắn tiến tới, giúp cậu khuấy nồi cháo.
- Chí Huân, hôm nay ta săn được rất nhiều thú, bán đi được kha khá tiền.
- Vậy sao ? Anh giỏi quá!
Mắt Chí Huân sáng rực phấn khích, cậu vui lắm. Cậu vui không phải vì số tiền hắn kiếm được, mà là vì mong ước bao lâu được trở thành hiện thực, hắn bên cậu, trìu mến với cậu.
Trong mắt hắn, cậu không còn là người xấu nữa, là vợ nhỏ đáng yêu. Dù cho một ngày hắn phát hiện cậu vẫn còn trí nhớ, căm hận cậu, dù biết cậu có thể bị giết nhưng cậu vẫn sẽ liều mình, giống như con thiêu thân lao vào lửa vậy. Biết sẽ chết, nhưng ánh lửa kia, quá rực rỡ, quá ấm áp.
- Em định thưởng anh cái gì đây?
Hắn ghé tai cậu thì thầm, tay không yên phận luồn qua vạt áo nghịch ngợm, hại Chí Huân mặt đỏ bừng đẩy hắn ra.
- Anh... biến thái !
- Biến thái cũng tốt mà
Hắn cười, bế cậu vào nhà, một màn xuân sắc kích tình diễn ra. Con người này, cậu có cảm giác hắn không bao giờ biết mệt mỏi là gì, lúc nào cũng khiến cậu chết đi sống lại.
Cũng may hắn không hoàn toàn bạo lực, sáng hôm sau, tận tình mang nước và đồ ăn cho cậu.
- Em sắp thành heo rồi.
- Làm heo thì em vẫn đáng yêu thôi
Hắn cười, nhéo nhẹ má cậu.
Thời gian trôi nhanh đến mức, hắn suýt quên mất, hắn là một Quốc Vương.
Tổng thái giám tự mình xuất cung đến bẩm báo hắn. Nguyệt quốc, Vương quốc Jan và Roma kết hợp lại, muốn lật đổ Long Quốc, bọn chúng đã đánh tới cổng thành phía Nam, lực lượng rất mạnh, lần này dựa vào mình tướng quân e rằng sẽ không ổn.
Hắn không thể không có trách nhiệm.
Đêm đó, hắn đã nói với cậu ngày mai hắn phải đi. Nhưng hắn sẽ quay lại, rất nhanh thôi, cậu nhất định phải đợi hắn.
Chí Huân ôm hắn thật chặt, nói hắn đừng bận tâm, cậu tin lời hắn, cậu sẽ ở căn nhà gỗ này đợi hắn về sẽ chỉ làm vợ của hắn thôi.
Tờ mờ sáng hôm sau, hắn hôn nhẹ lên môi cậu rồi rời khỏi.
…
Phác Chí Huân lại quay về cuộc sống như trước, nỗi nhớ hắn, tăng dần theo mỗi ngày.
Đêm nào cậu cũng nghĩ về hắn, trằn trọc không ngủ được, rồi lại ra trước cổng ngồi ngờ.
Hắn sẽ về, phải không?
Một tháng trôi qua, không có chút tung tích gì cả. Thấy người dân đồn hắn đích thân xuất chiến, chiến trường hiểm ác, cậu vô cùng lo lắng cho hắn.
Ngày cuối cùng của tháng đó, có một vị khách quý đến thăm cậu. Phác Chí Huân chưa kịp quỳ xuống hành lễ đã bị người của cô ta giáng cái tát rất mạnh.
- Đánh, đánh nó cho ta…
Phác Chí Huân hoảng hốt ngơ ngác, An La Hoàng Hậu và cậu, rốt cuộc có thù oán gì chứ ?
Cô ta không nói một lời, chỉ ra lệnh đánh.
Đến tối, Hoàng Hậu của Long Quốc, rời khỏi căn nhà gỗ cùng người hầu, bỏ lại bên trong chàng trai có mái tóc xanh nằm thoi thóp bên vũng máu loang lổ với vết thương rải rác trên thân thể
...
Quốc Vương Long Quốc thắng trận, thu phục ba quốc gia làm loạn.
Cả nước mở tiệc ăn mừng hai ngày hai đêm.
Hắn ngồi trên ngựa, cùng quân lính về hoàng cung, trong lòng một mớ ngổn ngang. Nhìn kĩ một người hát dạo trên đường kia, gợi nhớ về người nào đó.
...
Từ khi hắn sinh ra, chưa từng gặp ai đẹp đến vậy. Giọng hát của cậu thanh tao, ánh mắt cậu vừa xa xăm lại vừa quen thuộc. Đã có lúc, hắn nảy ra ý định, muốn hỏi cậu là ai, đến từ đâu?
Cậu gặp nạn, hắn ra tay cứu. Cậu là một tiểu thiếu gia lanh lẹ hoạt bát, trước giờ chưa ai có thể đuổi kịp hắn, nhưng cậu thì có thể. Cậu xin hắn mang cậu theo, tim hắn đột nhiên thấy ấm áp.
Nếu như, chỉ là nếu như thôi, hắn không nợ An La một món nợ, nhất định sẽ đưa cậu đi cùng, nhất định là vậy. Chiếc dây chuyền của cậu, hắn luôn đeo trên cổ. Một lần ngắm là một lần thổn thức.
Hắn luôn nghĩ ai có thể dùng mạng mình đánh đổi cứu một người khác, đó ắt hẳn là người tốt nhất thế gian. Hắn tin An La là người như vậy. Nhưng mà ý nghĩ đó, buộc hắn chấp nhận sự thật rằng, Chí Huân chính là người độc ác nhất thế gian.
Cậu, không việc gì không dám làm.
Từ việc đẩy ngã An La, phạt cung nữ quỳ đến chết tới hạ độc các phi tần mang thai.
Hắn tức giận vì chính bản thân mình, hắn bất lực.
Hắn đã thề rằng, cả đời sẽ bảo vệ An La, cậu lại năm lần bảy lượt suýt lấy mạng cô ấy, nhưng hắn không có cách nào ra tay giết cậu cả, không có cách nào giết cậu.
Kiếm rạch tay cậu, chẳng khác kiếm rạch tim hắn.
Tự nhủ không nhìn cậu, chẳng qua là chút ngoại hình hơn người thôi, vậy mà lúc ở gần, lại lén lút liếc trộm cậu.
Bên Chí Huân, Nghĩa Kiện hắn không còn là Quốc Vương, cũng chẳng còn là chính hắn.
Khát khao có cậu, mâu thuẫn với tướng quân mà xông vào phòng ngủ của anh.
Giam giữ Lại Quán Lâm.
Cưỡng bức cậu.
Nói dối cậu.
Hắn bật cười, không ngờ, có một ngày, vị Quốc Vương là hắn đây, lại có thể gây ra những chuyện quá đáng như vậy.
Những ngày chiến đấu, mà hắn nhớ cậu đến điên cuồng. Nơi đầu tiên hắn nghĩ tới, hắn muốn trở về, kì lạ là không phải hoàng cung mỹ lệ xa hoa, mà là căn nhà gỗ nhỏ ấy.
- Quốc Vương, trong thành xuất hiện linh thú đang hút máu người dân !
Tiếng thị vệ khiến hắn giật mình. Tướng quân đằng sau lập tức điều quân tới vây bắt. Sau một lúc, rốt cuộc linh thú ấy cũng được giải tới trước mặt hắn, thì ra là một con sóc thành tinh.
Sóc nhỏ gặp Khang Nghĩa Kiện lập tức biến hình, nước mắt giàn giụa.
- Người kia, tha cho ta đi, nể tình em ta từng cứu ngươi.
Cả đoàn binh lính ôm bụng cười rũ rượi, ai mà tin lời nói của một con linh thú chứ ? Khang Nghĩa Kiện nghi ngờ người trước mắt gian dối nên ra lệnh tướng quân canh chừng cẩn thận, còn hắm thì phóng tức tốc về kinh thành.
Hắn là muốn gặp Hoàng Hậu nói chuyện .
Cái gì hắn cũng có thể đáp ứng. Ngôi vị Hoàng Hậu giữ cho cậu, đảm bảo cậu sẽ là người tôn quý nhất Long Quốc.
Hắn muốn xin cậu một ân huệ, mong cậu tha thứ cho hắn, mong nàng chấp nhận hắn đón về cung.
..
- Hoàng Hậu, xin tha cho nô tỳ.
- Ngươi biết quá nhiều rồi, vẫn nên chết đi thì hơn, chỉ có người chết mới không thể mở miệng được.
- Hoàng Hậu, sao người có thể độc ác tới vậy? Nô tỳ theo người từ năm bảy tuổi, thay người làm bao việc xấu xa. An La hoàng hậu, nếu người không nể tình, nhất định giết nô tỳ, một ngày nào đó nô tỳ thề Quốc Vương sẽ biết tất cả. Năm đó là người tự đâm mình, người cứu Quốc Vương không phải là người. Con của các phi tần đều bị người hãm hại rồi đổ lên đầu Phác Chí Huân. Cậu ấy ở tận trên núi người cũng không tha...
- Mau tát vỡ miệng con ả này cho ta. Ngươi tưởng ngươi giỏi sao? Quốc Vương ngày mai mới về đến nơi, chỉ cần mấy tiếng, ta thề sẽ quét sạch dòng tộc nhà ngươi, để xem các ngươi làm ma rồi thì tố cáo kiểu gì !
- Hoàng Hậu… Người chắc chắn gặp quả báo…
- Lôi nó ra ngoài cho ta.
Cô ta giận dữ quát tháo, tiếc rằng không có lấy một tên nào nghe lệnh.
Phản rồi.
Loạn rồi.
Muốn chết cả rồi sao?
- Lôi Hoàng Hậu xuống, giam tại đại lao, lột bỏ tư trang, không có lệnh của ta không ai được vào !
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, An La van xin trong vô vọng, hắn đi rồi, một cái quay đầu lại cũng không có.
Thân làm Quốc Vương mà không thể phân rõ đâu là sự thật, hắn tự thấy bản thân vô dụng, nhục nhã.
- Chí Huân, oan ức cho em rồi. Ta nhất định thay em lấy lại công bằng.
Nhưng rốt cuộc, hắn còn một việc thắc mẵ, năm ấy là ai cứu mình?
- Người kia, tha cho ta đi, nể tình em ta từng cứu ngươi.
Hắn nhớ lại lời con linh thú đó, nửa tin nửa ngờ nhìn Kim Tại Hoàn.
- Tôi xin thề tôi nói thật, năm đó anh bị Mẫn Hiền tấn công, là Chí Huân đã xông vào cứu anh.
- Chí Huân không giống ta. Em ấy là cáo tiên. Em ấy tốt bụng, thân thiện lắm. Nhiều năm trước em ấy vì cứu một đứa trẻ mà truyền cả tiên đan vất vả tu luyện cho nó…
- Chí Huân vì loài người mà mất đến hai mạng, ngày ta đang bị phạt dưới chân núi, bà bảo tha cho ta, bà kể là Chí Huân mạng thứ ba bị mất khả năng của hồ ly rồi, bây giờ em ấy sống ở nhân gian, hết mạng này sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, quay về Tiên Tộc.
- Này, ngươi vẫn không tin à? Không tin thì chúng ta cùng đi tìm em ấy đối chứng, ta đang định hút đủ khí lực sẽ đi tìm em ấy…
- Tha cho ta đi, ta trước giờ chỉ hút máu những kẻ xấu chuyên đi cướp bóc, hãm hại dân lành thôi...
…
Sóc nhỏ luôn miệng, Quốc Vương chỉ khẽ phẩy tay, quân lính hiểu ý thả linh thú về rừng.
Hắn nghĩ gì, hiện tại hắn cũng không rõ.
Chỉ thấy đầu óc một mảng trống rỗng, đờ đẫn. Ánh mắt ấy, thảo nào hắn vẫn luôn nhìn thấy màu xanh lam.
Lông con hồ ly đó, bao nhiêu năm rồi hắn vẫn nhớ nó xanh dịu nhẹ ra sao, mềm mượt như thế nào?
Thì ra lại chính là cậu.
Những lúc ôm cậu vào lòng, ấm áp ngọt ngào không thể tả được.
Cái mạng thứ ba này của tôi, cũng là vì ngài mà chết. Từ nay, tiểu hồ ly là tôi, cùng ngài một chút quan hệ cũng không có!
Tiểu hồ ly nhỏ, vì hắn mà mất đi hai mạng. Còn hắn, chỉ biết hành hạ, sỉ nhục cậu.
Cảm thấy cậu rất đẹp, thì ra cậu thực sự là tiên. Mạng thứ ba của cậu, nhất định từ nay về sau hắn sẽ cố gắng để bảo vệ, yêu thương, che chở cậu.
Phác Chí Huân sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn.
...
Chí Huân, cuối cùng hắn cũng về, rốt cuộc hắn đã về.
Chí Huân, hắn đã giữ lời hứa quay lại, cậu chắc chắn cũng sẽ giữ lời mà chờ hắn, phải không?
Chưa bao giờ lòng hắn nhiều cảm xúc như vậy, từ nhớ nhung tới sự ăn năn, từ hồi hộp xao xuyến tới ngột ngạt bức bối.
…
Căn nhà nhỏ vẫn thế, đem đến cho hắn cảm giác bình dị dễ chịu. Hoa đào nơi đây nở quanh năm, những cánh hoa khẽ rơi, phủ lên vai hắn, quang cảnh, chẳng khác nào thiên đường.
Khang Nghĩa Kiện gọi thật to.
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió và tiếng núi rừng. Cậu mãi làm gì mà không ra đón hắn?
Khi mở cánh cửa gỗ, hắn tưởng như mình bị ai giáng một cú thật mạnh. Chí Huân của hắn nằm đó, bất động, máu xung quanh khô đen lại, sống lưng hắn truyền tới cảm giác lạnh buốt.
Hắn điên cuồng gào thét, ra lệnh cho thái y.
Hay thật !
Những người y thuật cao nhất Long Quốc, lại lần lượt trả lời hắn họ bất lực.
Tim hắn, như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua, hắn dường như chết đứng
Khang Nghĩa Kiện ôm cậu, cứ như vậy gắt gao ôm cậu, một lời cũng không nói.
Ba ngày hôm sau, ở mạn rừng phía Tây, có một nam nhân tóc đỏ ôm một chàng trai tóc xanh lam, cùng trầm mình xuống hồ.
Cùng chiều hôm đó, Long Quốc làm lễ tang mười ngày.
Người ta tìm được di thư của Quốc Vương truyền ngôi cho con của của Lương Ngọc, lệnh An La xuống làm cung nữ giặt đồ, mỗi ngày bị đánh mười roi. Nếu dám tự tử, sẽ giết cô ta cùng đứa con theo cùng.
Ở một góc trong căn nhà gỗ, có hai hàng chữ, được viết đậm bằng máu, bất kể là người hay linh thú, chỉ cần bước chân tới đây đều nước mắt lưng tròng.
Em là hồ ly nhỏ, nguyện vì anh mà tới nhân gian.
Ta là vương một nước, nguyện cùng em sống trọn kiếp sau.
-------------------
Hoàn chính văn ><
Cảm ơn các readers thân thương đã ủng hộ (〃°o°〃)
Chân thành cảm ơn ♡
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro