Chương 50 Đại Lý
Chương thứ năm mươi: Đại Lý
Máy bay trên đường gặp phải luồng khí lưu mạnh, đặc biệt là lúc hạ cánh, quả thực như là đang rơi tự do. Loại tình huống này đối với JunHyung đã quen ngồi máy bay từ trước mà nói thì không có gì ghê gớm, nhưng đối với HyunSeung mà nói lại không thua gì một cơn ác mộng.
JunHyung nắm chặt tay cậu, an ủi cậu: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
HyunSeung cau mày không nói gì, trong nhất thời, cậu thậm chí còn nghĩ nếu như đây là khoảnh khắc sinh mệnh cuối cùng, có thể cùng JunHyung tay trong tay chịu chết như vậy, đái khái cũng là có thể tiếp nhận đi.
Cũng may, máy bay cuối cùng rất thuận lợi mà đáp xuống sân bay Đại Lý.
HyunSeung muốn đi toilet, JunHyung thì tính đi lấy hành lý ủy thác vận chuyển: "Seungie, đợi lát nữa cậu đi thẳng ra cửa chờ tôi, tôi cầm hành lý liền ra, đợi một lúc sẽ có xe buýt của nhà nghỉ tới đón chúng ta."
"Ừ." HyunSeung gật gật đầu, đi vào toilet.
Nhà nghỉ JunHyung đặt là ở trong khu ven hồ Nhĩ Hải, ngồi trên xe buýt lúc tới đó đã gần đến giữa trưa rồi, sau khi ăn cơm trưa xong lại nghỉ ngơi một lát, sau đó hai người thay quần áo thể thao đi ra ngắm phong cảnh.
Nhĩ Hải là một hồ nước ngọt cao nguyên rất đẹp, bởi vì rời xa đông đúc ồn ào mà rất ít bị ô nhiễm, hồ nước cực kỳ trong, từ xưa đã được gọi là "Vô hạ mỹ ngọc giữa quần sơn".
Lựa chọn của nhà nghỉ vô cùng đẹp đẽ độc đáo, mang dép gỗ xuyên qua con đê nhìn phong cảnh mặt hồ, thật sự không phải thích ý thông thường, cho dù trước đó tâm tình rất tối tăm phiền muộn, cũng sẽ trở nên sáng sủa lên.
JunHyung mỉm cười nhìn mặt hồ, mở miệng nói: "Seungie, phong cảnh ở đây không tệ chứ? Có thích không?"
"Ừ." HyunSeung gật đầu, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất đẹp, nhưng nói lại không nhiều lắm.
Cũng may JunHyung cũng đã tập thành thói quen, sau khi lôi kéo cậu câu có câu không nói chuyện một lúc, đột nhiên ngừng bước chân, cười nói: "Cảm giác này thật tốt! Seungie, chờ tôi một chút!"
"Làm gì vậy?" HyunSeung kéo JunHyung đang muốn đi, cau mày hỏi hắn.
JunHyung đưa tay day day ấn đường cậu, cười nói: "Ngốc, luôn nhíu mày để làm chi, tôi đi lấy đồ tới, cậu chờ tôi một lúc." Nói xong liền chạy về nhà nghỉ, chỉ chốc lát sau, hắn đã từ trong nhà nghỉ chạy ra, phía sau có thêm một đồ vật, là hộp đàn.
Lần này du lịch, ngoài đồ đạc cần thiết đi du lịch, JunHyung còn mang theo đàn violin của hắn. Đi tới chỗ nào cũng mang theo đàn violin, đây gần như đã thành thói quen của JunHyung rồi.
"Cậu muốn ở chỗ này kéo đàn?" HyunSeung nhìn JunHyung thuần thục mà mở hộp đàn bày ra tư thế, không khỏi hỏi.
JunHyung cười: "Đây không phải là một chuyện quá rõ ràng rồi sao." Nói xong đứng lên, bắt đầu kéo đàn.
Kéo lên là một khúc độc tấu của Mozart, JunHyung dường như đặc biệt thích tác phẩm này, khi ở nhà thường luyện tập, đến nỗi như HyunSeung đây một người đối với âm nhạc tao nhã thanh lịch không có bất cứ cái nghiên cứu tìm hiểu gì cũng có thể nhớ kỹ giai điệu của nó.
Hiện tại một buổi chiều đẹp, một khúc đàn violin, một đợt sóng xanh biếc, một trận gió nhẹ, mỗi một thứ đều khiến người ta cảm thấy thư thái, phảng phất như đã đi tới thế ngoại đào nguyên.
HyunSeung thuận tiện ngồi ở sàn gỗ bên cạnh JunHyung, hai chân lắc lư trên mặt hồ, nhắm mắt lại, gió mát thổi qua, trong lòng rất an tĩnh.
Một khúc hoàn tất, một tiếng vỗ tay rất nhỏ đột nhiên ở phía sau vang lên. Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trong sân lộ thiên ngắm cảnh, trong tay cầm chén hồng trà, khí chất ung nhiên.
Hắn thấy hai người đều quay đầu lại nhìn hắn, liền gật đầu chào hỏi, nói: "Kéo rất hay. Ta ngồi đây nghe, sẽ không ảnh hưởng các cậu chứ?"
JunHyung cười: "Không, đừng ngại." Đối với thính giả JunHyung luôn rất hiền hòa, có người lắng nghe âm nhạc của bản thân, cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Chính chủ cũng đã cảm thấy không có việc gì, HyunSeung người này thuần túy làm người qua đường đương nhiên không có ý kiến khác.
"Vậy thật tốt quá." Người nọ nở nụ cười, hướng HyunSeung vẫy tay, "Đến đây theo ta cùng ngồi nghe đi, ta mời cậu uống chén trà."
HyunSeung đối với việc này không có hứng thú, nhưng JunHyung lại cảm thấy chủ ý này không tệ, đẩy HyunSeung một cái bảo cậu đi qua.
"Tôi lại kéo cho các người một khúc đi, có thể thả lỏng tâm tình. Được rồi, ông muốn nghe cái gì?" Một câu đằng sau rõ ràng là nói với người đàn ông trung niên.
"Nga, không quan hệ, tùy tiện cái gì đều có thể, không cần quan tâm đến ta, cậu cứ kéo của cậu là được rồi." Người nọ đáp lại JunHyung cười cười, tiếp đó lại đưa cho HyunSeung một chén hồng trà.
JunHyung gật đầu, liền không để ý đến hai người, tự nhiên nhắm mắt kéo đàn. Chờ hắn kéo hết mấy khúc lúc quay đầu lại nhìn, người đàn ông kia đã đi rồi, chỉ còn lại có HyunSeung một mình ngồi ôm ngực, trước sau như một mặt không biểu tình.
"Ông ta đi rồi?" JunHyung thu dọn hộp đàn, cũng hướng sân lộ thiên đi tới.
HyunSeung gật đầu: "Ừ. Thấy cậu đang kéo đàn, không làm phiền."
JunHyung nhún vai, làm như đối với việc ấy có chút tiếc nuối.
HyunSeung quay đầu, trong ngực xẹt qua một tia cô đơn, đột nhiên cảm thấy khoảng cách cùng JunHyung lại trở nên xa xôi.
Khi mặt trời lặn về Tây, hai người ngồi ở ven hồ Nhĩ Hải ăn cơm, đều là mấy món tôm a cua a, v.v. HyunSeung thích ăn.
JunHyung vừa giúp HyunSeung lột vỏ tôm, vừa cùng cậu nói chuyện, nhưng hứng thú của HyunSeung vẫn không cao.
JunHyung mơ hồ cảm giác được HyunSeung tâm tình sa sút, phát huy tài ăn nói của hắn, nỗ lực đùa HyunSeung cười, nhưng HyunSeung đáp lại cũng rất ít. JunHyung trong lòng cảm thấy buồn bực, thật sự không rõ vì cái gì mà cậu lại mất hứng như thế, rõ ràng buổi sáng ra cửa còn có thể cảm thấy được cậu vui sướng và chờ mong. Bởi vì nghĩ không ra, cho nên lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Vốn định cùng ăn một bữa tối bên hồ lãng mạn lại bởi vì cả hai người đều có tâm sự mà trở nên ăn không biết vị.
Buổi tối lúc tắm rửa xong một mình nằm ở trên giường, tâm JunHyung liền sống lại, đầy đầu đều là ảo tưởng về cơ thể HyunSeung. Chờ HyunSeung mặc quần lót ống rộng từ phòng tắm đi ra, hắn càng trở nên miệng khô lưỡi khô, con mắt quả thực không biết nên để chỗ nào.
Mà HyunSeung lại không hề phát giác trực tiếp xốc chăn lên chui vào, tự nhiên đưa tay kéo thắt lưng hắn, cái đầu tựa vào ngực hắn.
"Tim của cậu... đập thật nhanh." HyunSeung có chút mơ hồ không rõ mà nói.
JunHyung nội tâm đang thiên nhân giao chiến, nỗ lực mà ngăn chặn tà niệm dưới đáy lòng, trầm thấp đáp lại: "Đó là đương nhiên."
HyunSeung nhắm mắt lại, không nói gì nữa, trong ngực nổi lên một cỗ phiền muộn không hiểu ra sao, không biết vì cái gì, càng tới gần JunHyung, lại càng cảm thấy xa cách.
JunHyung cảm ứng được tâm tình của HyunSeung, gập cánh tay vuốt ve đầu tóc cậu, ham muốn dần dần biến mất, thản nhiên nói: "Làm sao vậy, mất hứng sao?"
"Không có." HyunSeung có chút rầu rĩ nói.
"Thế nhưng vì sao tôi lại cảm thấy cậu đang mất hứng?"
"Tôi không có."
JunHyung hít vào một hơi, nâng khuôn mặt cậu, lẳng lặng mà nhìn một lúc, ánh mắt thâm thúy mà phảng phất như muốn đem người hút vào.
HyunSeung tránh được đường nhìn, vùi đầu vào cổ hắn, không nói lời nào.
JunHyung cũng không chịu để cậu tránh được, chấp nhất mà lật khuôn mặt của cậu lại, "Seungie... Cậu có phải đang sợ hãi hay không?"
HyunSeung không lập tức đáp lại, một lúc sau mới nói, "Tôi cũng không biết."
JunHyung xoay người đem cậu đặt dưới thân, con mắt vẫn nhìn vào sâu trong mắt cậu, cùng cậu ánh mắt giao nhau, "Seungie, đừng sợ hãi... Mặc kệ là phát sinh chuyện gì, tôi đều ở cùng với cậu, được không?"
Ánh mắt HyunSeung xuyên qua hắn, nhìn trần nhà, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
JunHyung cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn cậu, bộ dạng ôn nhu mà cẩn thận từng li từng tí kia thật giống như cậu là một thứ báu vật hiếm có vậy.
Hắn thử thăm dò đem đầu lưỡi từ giữa môi HyunSeung dò xét đi vào, rồi lại bị kỹ xảo trúc trắc của cậu cản lại, hắn hôn lên khuôn mặt cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu khẽ rì rầm: "Thả lỏng, được chứ?"
"Đừng..." HyunSeung phát ra một tiếng mập mờ, cả người lại càng khẩn trương hơn. Không cần nói JunHyung là lần thứ mấy thân mật, đều có thể dễ dàng làm cậu rơi vào cảm giác run rẩy.
Cảm giác được HyunSeung đáp lại, JunHyung kích động mà tim đều yêu thương, hắn hôn cậu thật sâu, cuồng nhiệt mà ghìm chặt cậu, phảng phất như muốn cùng cậu hợp lại làm một.
Một hồi lâu sau, hai người mới từ trong trạng thái chặt chẽ này tách ra. Ánh mắt HyunSeung dường như càng thêm sâu hơn, sâu không thấy đáy.
JunHyung nhìn con ngươi đen nhánh và biểu tình thản nhiên của HyunSeung, càng cảm thấy mình sờ không tới được suy nghĩ của đối phương, một cỗ lửa nóng vừa mới dấy lên lại phai nhạt xuống.
Hắn lại cúi đầu, chặt chẽ ôm cậu một hồi, sau đó buông ra, xoay người nằm ở bên cạnh cậu, đem cậu kéo vào trong ngực, thấp giọng: "Seungie... Tôi đối với cậu như vậy, làm cậu cảm thấy khó chịu sao?"
Qua hai ba giây, HyunSeung mới đáp lại: "Vì sao cậu lại nói như vậy?"
"Quên đi, tên nhóc cậu cái gì cũng đều không hiểu." JunHyung thở dài, buông cậu ra, xoay người đưa lưng về phía cậu.
HyunSeung ngẩng đầu, kéo bờ vai của hắn qua, nhìn đôi mắt hắn, cất cao thanh âm: "Không hiểu cậu có thể nói cho tôi biết a."
JunHyung nhìn lại cậu, xoa xoa tóc cậu, cười nói: "Được rồi, không có việc gì đâu, ngủ đi, ngày mai còn phải đi chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro