Chương 33 Trận đấu (thượng)
Chương thứ ba mươi ba. Trận đấu(thượng)
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
"Nguy rồi." Hyun Seung rốt cục tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, lập tức từ trên giường bật dậy, cậu day day cái đầu ngủ đến có phần choáng váng, lẩm bẩm, "Sao lại không gọi tôi dậy chứ."
Sau khi nói xong câu này, lại nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, ngơ ngác mà nhìn.
Tối qua....cậu hình như nói với Junhyung gì đó?
Lúc này Junhyung đẩy cửa tiến vào, trên đầu còn ướt át, cầm một cái khăn mặt lau, thấy Hyun Seung trên giường mở con mắt mở to, cười nói: "Cậu tỉnh?"
Hyun Seung đưa con mắt nhìn hắn, nói: "Cậu sao lại không gọi tôi dậy?"
"Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không sao." Junhyung nói như thế.
"Đã lãng phí thời gian cả một buổi sáng rồi." Hyun Seung lần nữa ngồi dậy, trực tiếp cởi quần ngủ áo ngủ hôm qua Junhyung trong lúc cậu nửa ngủ nửa tỉnh thay cho , vẻn vẹn chỉ mặc cái quần con liền xốc chăn xuống giường mặc quần áo.
Tay Junhyung cầm khăn mặt khẽ run lên, thầm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt trầm tối nhìn chặt tấm lưng trần trụi bóng loáng của cậu, mà Hyun Seung đối với việc này lại không hề có cảm giác: "Buổi chiều chúng ta đi thẳng tới đó sao?"
Junhyung thầm hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt nói: "Ừ, tôi đã gọi cho huấn luyện viên rồi."
"Được."
"Động tác nhanh một chút đi, đi ra ăn cơm. Ăn xong chúng ta liền đi." Junhyung vừa nói, vừa hướng ngoài cửa đi ra.
"Ừ."
Hai người ngồi ở trong xe rộng rãi, Hyun Seung nhìn chiếc xe mới tinh này một chút, phân vân nói: "Cậu mua xe rồi?"
"Ừ." Junhyung giúp cậu cột chắc dây an toàn, tiếp đó cột dây của mình, khởi động xe, quay xe, thuần thục mà hướng phía cửa ga ra ngầm đang mở đi ra ngoài.
"cậu còn chưa trưởng thành."
Junhyung cười, trực tiếp nói: "Tôi ở Mỹ đã từng sát hạch lái xe rồi."
Hyun Seung vẫn có chút ngờ vực: "Hàn Quốc cũng chấp nhận?"
"Nộp phí kiểm tra sát hạch lần nữa, tốn chút tiền là ổn rồi." Đang nói, Junhyung đã đem xe đi đến đường lớn rồi, "Thế nào, ngồi xe của tôi sợ sao?"
"Không có." Hyun Seung cúi đầu, nhắm mắt lại bắt đầu buồn ngủ.
"Này này, ngủ thẳng đến 12 giờ mới dậy đó, cậu lại ngủ?"
"Dù sao cũng không có việc gì làm." Hyun Seung vo ve mà đáp lại.
"Thật là....." Junhyung từ kính chiếu hậu nhìn cậu, lắc đầu bật cười.
. . .
. . .
Khi hai người đến trung tâm thể dục của thành phố vẫn còn rất sớm, lại chờ thêm chốc lát, một chiếc xe buýt chở đội viên mới tiến vào.
Trận tứ kết lúc sáng đã phân thắng thua, thắng tiến vào chung kết, buổi chiều bọn họ chỉ cần thắng trung học Thự Quang, liền có thể tiến vào trận chung kết ngày mai.
Trên thực tế đối với trung học Thự Quang mà nói, tiến vào trận tứ kết đã là một chuyện đáng quý rồi, hiện tại mỗi một bước đều đã vượt quá mong đợi. Chỉ là nếu đã tiến vào tứ kết rồi, nếu như không tranh thủ một chút dường như lại có lỗi với bản thân.
Cho nên hôm nay, đội cổ vũ của cấp 3 Seoul tới 4 xe, ngoại trừ người cùng trường, còn có khán giả khác hâm mộ mà tới, cũng giơ lên tấm bảng cấp 3 Seoul, gần chiếm hết một nửa sân vận động.
Tuy nói trận này chẳng qua chỉ là một trận tứ kết học sinh trung học bình thường, thế nhưng lại có hơn chục phóng viên tới xem.
"Oa, các cậu xem, bên sân thật nhiều phóng viên! Trời ạ, nhật báo vãn báo đều tới!"
"Trận buổi sáng vậy kia cũng không có nhiều người như vậy!"
"Cậu không hiểu sao! Mặc dù cùng là trận tứ kết, nhưng trận này là quyết đấu giữa đại hắc mã nhân khí tối cao với ông vua không ngai, chủ đề béo bở!"
"Được rồi, coi như cậu có chút nhãn lực...."
Đợi đến khi đội viên hai bên vào sân, trên khán đài lập tức náo động lên.
"Oa, người nào là Junhyung? Người nào là Hyun Seung?"
"Người cười đến rất chói lọi kia khẳng định là Junhyung!"
"Người không cười kia nhất định là Hyun Seung!"
"Số 7 Junhyung!"
"Số 9 Hyun Seung!"
"Trời ạ, hai người đều rất đẹp trai!"
"Hyun Seung! Hyun Seung! cố lên!"
Bên Trung học Thự Quang, một nam sinh đẩy đẩy Hwan Hee, sau đó chỉ chỉ về phía Seoul, nói: "Hai người bọn họ xem ra rất được hoan nghênh."
Hwan Hee quay lại nhìn thoáng qua, nhún nhún vai, không nói chuyện, gẩy bóng lên một cái, đem chân lăng không đá vào khung thành.
"Oa! Hwan Hee kia cũng không tệ! Sút bóng thật đẹp!"
"Đúng đúng...."
« Ngay cả cậu cũng có fan hâm mộ! Tôi không sống nổi!" Nam sinh kêu lên.
Hwan Hee khiêu khích mà nhìn hắn một cái, nhếch nhếch mi nói: "Thế nào, bội phục tôi không?"
"Cút!" Nam sinh kia cười nhấc chân đá hắn, bị hắn lách người một cái tránh được.
Trong đội bóng đá Seoul, Chang Sub liên tục nhìn đội Thự Quang bên kia cũng đang thích ứng với sân bãi.
"Làm sao vậy, cậu căng thẳng sao?" Hậu vệ cùng hợp tác với Chang Sub lấy khuỷu tay đẩy ngực hắn hỏi.
"Căng thẳng cái quỷ!" Chang Sub xem thường mà nhìn hắn, tiếp đó lại lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hắc hắc cười nói, "Tôi là quá hưng phấn! Đụng tới đội 'Ông vua không ngai' mạnh mẽ này, cả người tôi đều cảm thấy hăng hái!"
"Cậu thật đúng là...."
Huấn luyện viên sờ sờ cằm, mặt mang theo tươi vui mà nhìn các đội viên trên sân. Trước đó hắn còn lo lắng mọi người sẽ vì đối thủ là Ông vua không ngai Trung học Thự Quang mà sợ đến chân mềm nhũn mất hết ý chí chiến đấu, không nghĩ tới hiện tại xem ra, trái lại hưng phấn nhiều hơn là căng thẳng. Chỉ có điều quá hứng phấn cũng dễ mắc sai lầm, hắn phải chú ý nhắc nhở một chút. Nghĩ vậy, hắn hướng Junhyung và Jong Kook trong sân vẫy vẫy tay, hai người liền chạy về phía hắn.
"Seungie, còn hồi hộp sao?" Junhyung chạy đến bên cạnh Hyun Seung nhẹ nhàng áp lên đầu cậu.
Hyun Seung vừa làm vận động nóng người, vừa nói: "Tôi không hồi hộp."
Junhyung cười: "Vậy là tốt rồi."
Hyun Seung liếc mắt nhìn hắn, "Vừa rồi huấn luyện viên nói với cậu cái gì?"
"Bảo tôi kèm kỹ Hwan Hee."
Hyun Seung đánh mi, nói: "Vậy trận này cậu phải đá vị trí tiền vệ phòng ngự?"
Junhyung gật đầu: "Ừ."
Hyun Seung nhăn mi lại, không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, trận đấu chính thức bắt đầu.
Đội Thự Quang không hổ mệnh danh là Ông vua không ngai, trận đấu vừa mới bắt đầu liền chiếm thế chủ động,tỉ suất không chế bóng đạt tới 70%, khiến cho Seoul có chút trở tay không kịp.
Junhyung theo phân phó của huấn luyện viên trở thành tiền vệ phòng ngự, mặc dù phòng ngự mạnh hơn. Nhưng thay thế Junhyung đá vị trí tiền vệ là 1 nam sinh kỹ thuật cùng chuyền bóng đều không tốt lắm, gần như rất ít khả năng đem bóng đột phá sang nửa sân kia của đối phương, khiến cho Seoul rõ ràng là thủ cường công nhược, trong vùng cấm cực kỳ nguy hiểm. Thật vất vả Junhyung một cước tính chuẩn chuyền dài chọc thủng phòng tuyến của đối phương, Chang Sub vừa mới bắt đầu tăng tốc đã bị một hậu vệ của Thự Quang dùng động tác ngầm đẩy ngã xuống đất, mất đi cơ hội tốt tiến công.
Chang Sub tức đến mắng to, hướng phía trọng tài kháng nghị, kết quả đương nhiên là cái gì cũng không có. Tất cả động tác mờ ám không bị trọng tài phát hiện đều là động tác trong phạm vi hợp lý.
Đã không còn sự hỗ trợ của hậu trường, trong khoảng thời gian này Hyun Seung cũng gần như thành một người ẩn hình.
Nửa trận đầu đã qua đi 30 phút, Thự Quang rốt cục đem ưu thế biến thành bóng vào, mặc dù Hwan Hee bị Junhyung kèm chặt muốn chết, nhưng bóng hắn chuyền lại đem người khác quay vòng vòng, đây là sai lầm lớn nhất trong nửa trận đầu của Seoul.
7 phút sau, vẻ mặt Hyun Seung tỏ ra càng ngày càng trầm xuống, trong hơn mười phút đồng hồ còn lại, cậu không hề dừng ở phía trước chờ bóng, mà là chủ động chạy về nửa sân nhà đoạt bóng.
Nếu như các ngươi đã không chuyền tới, vậy thì để ta tự mình tới đoạt!
Hyun Seung nhếch miệng, tăng tốc cứng rắn từ dưới chân đối phương cắt bóng, giống như gió mà hướng khung thành Thự Quang chạy đến. Khi đối thủ xoay người muốn đuổi theo phát hiện bản thân đã rớt lại phía sau quá xa rồi.
Các đội viên của Thự Quang đều đuổi qua, mắt thấy sẽ đối với Hyun Seung hình thành thế bao vây, nhưng biểu tình của Hyun Seung không hề biến hóa, lãnh tĩnh mà làm một động tác giả như muốn đá vào góc dưới bên phải, ngay trong nháy mắt cậu liền sửa lại hướng đá, bóng chạy vào chỗ trống trong khung thành của Thự Quang.....
Khán giả bên ngoài sân lặng ngắt như tờ, đều căng thẳng mà nắm chặt chai nước trong tay, huấn luyện viên của hai đội ngồi ở ghế huấn luyện viên càng cảm thấy tâm đều đã muốn treo lên cuống họng rồi.
Đúng lúc này, thủ môn đội Thự Quang vốn đã phán đoán sai phương hướng lại giống như kỳ tích mà ngón tay đang chỉ xuống mặt đất, lại vung lên, trong thời khắc mành chỉ treo chuông đem bóng đỡ ra xà ngang.
Bóng chưa vào! Hyun Seung ngã trên mặt đất, hai tay che mặt, hối hận chính mình vừa nãy sút bóng quá nhẹ, nếu như tốc độ bóng nhanh hơn chút nữa, thủ môn tuyệt đối không xông tới được.
"xôn xao—–" Những người ủng hộ trung học Thự Quang nhảy dựng lên, vì một cú cứu bóng đặc sắc này mà hò hét vỗ tay tán thưởng, bên cạnh máy ảnh của phóng viên loang loáng chụp không ngừng.
Đây là một cơ hội tốt nhất của Seoul trong nửa trận đầu này!
Trọng tài thổi còi chấm dứt nửa trận đầu, ngay cả phạt góc cũng không cho Seoul lấy một quả.
Huấn luyện viên thống khổ mà ôm đầu ngồi xổm ở bên sân, thực là đáng tiếc, một cước vừa rồi của Hyun Seung mặc dù chưa đi đến nơi, nhưng lại đem tinh thần của Seoul toàn bộ nâng cao, nếu như thừa thắng xông lên không hẳn không có cơ hội, đáng tiếc không còn thời gian nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro