Chương 7
Chương 7:
Trời lại mưa rồi, không có gì để làm, ra ngồi gần cửa sổ, vừa uống cà phê, vừa ngắm mưa thôi.Mưa lớn quá nhỉ, mưa lại nhớ tới anh rồi. Natsu à, anh là đồ xấu xí, đi biệt tăm biệt tích chẳng nói với em tiếng nào, chỉ để lại tờ giấy với một dòng ngắn gọn: " Tôi có việc sang Paris vài tháng". Trước khi đi chỉ nói được với em thế thôi sao? Anh đúng là người khô khan. Anh không thể viết thêm mấy dòng an ủi em sao, đại khái là bảo em đừng buồn hay anh sẽ thường xuyên gọi điện về cho em. Viết thêm mấy dòng đó anh sợ tốn mực à? Giận anh rồi đó. Cà phê uống hết rồi, mưa vẫn còn nặng hạt lắm, ngồi ngắm mưa thêm chút nữa. Tiếng mưa nghe vui tai quá, mưa cứ rơi, đừng dừng lại, mình không muốn nghe tiếng lòng thổn thức vì anh.
Natsu à, đang làm gì vậy? Nhớ anh quá đi, đã một tuần rồi đó, đi đâu sao chẳng chịu gọi điện về thế, gọi cho anh thì chỉ nhận được tìn hiệu máy bận. Anh hư quá, mai mốt về nhà em không nấu cơm cho ăn đâu đó Hihi giỡn thôi, ai lại nỡ bỏ đói Natsu của em, yêu anh nhất mà, anh làm gì cũng tha cho anh . Lại mưa rồi, vẽ trái tim tặng anh đó. Trái tim em anh cướp lâu rồi nhưng vẫn muốn tặng anh. Tim của em to không, dĩ nhiên là phải to rồi, vì Lucy yêu Natsu nhiều lắm, nó phải to mới có thể chứa hết tình cảm của em dành cho anh chứ. Mau về nhé, nhớ anh không chịu được. Nếu anh về sớm thì phần thưởng sẽ là một cái bánh chocolate thật lớn, thích nhé....................
Tạnh mưa rồi, ở nhà chán quá, không có gì làm, đi tản bộ một chút thôi. Không khí lành lạnh, mọi vật có vẻ tươi mát hơn sau cơn mưa. Ah có cái xích đu. Natsu ngốc, giờ này anh đang ở đâu thế? Theo đúng kịch bản phim Hàn Quốc, thì lúc này em đang ngồi buồn bã trên xích đu, anh sẽ bất ngờ xuất hiện, bịt mắt em lại, và hỏi anh là ai. Dĩ nhiên, em biết đó là anh, hai đứa sẽ cùng cười, anh sẽ đẩy cho em thật cao, em sẽ hét thật to nhưng em không sợ vì biết chắc rằng anh sẽ luôn bên em. Em ngồi đây hơn hai tiếng rồi, sao anh chẳng chịu xuất hiện thế. Có mấy đứa nhóc nãy giờ nhìn em bằng đôi mắt căm thù vì em giành xích đu với tụi nó, mấy nhóc thông cảm nha, chị đang ngồi đợi chồng. Natsu chết tiệt, ghét anh, đi chơi vui quá, quên luôn người ta......
Mưa nữa rồi, nói vậy thôi,mình thích mưa mà, mưa bao lâu tùy thích. Haha, trời mưa, người ta chạy như vịt để tìm chỗ trú . Wao,ngưỡng mộ hai người đó quá,lãng mạn quá đi. Mình ở trong nhà cũng chưa chắc ấm áp bằng họ. Ui, mình vô ý quá, sao cứ nhìn chằm chằm vào cảnh tình cảm của người ta vậy. Nhưng thật sự là mình không rời mắt ra được. Nụ hôn ấy kéo dài bao lâu rồi nhỉ, hẳn họ yêu nhau lắm, yêu đến nỗi chẳng để ý gì đến cơn mưa lạnh buốt hay những cái nhìn khó chịu từ những người xung quanh, chỉ còn biết có nhau. Mình hiểu cảm giác đó mà, mình và anh, nụ hôn đầu, ướt át, say đắm, bất giác đưa tay lên sờ vào môi, nhớ đến đôi môi anh, mềm, ngọt ngào, dịu dàng.......... Natsu mặt thộn, sao chưa chịu về, muốn em chết vì nhớ mới chịu phải không?
Natsu yêu dấu, vẫn nhớ anh nhiều lắm. Em thích mưa lắm, em vẫn thường mơ một ngày nào đó, sẽ cũng người mình yêu nắm tay nhau đi dưới mưa. Trong những giấc mơ chập chờn không có thật, em luôn thấy mình nhỏ bé cô đơn, co rúm trong cơn mưa nhưng anh đã xuất hiện, dùng bàn tay to lớn, ấm áp của anh nắm lấy tay em. Em không còn sợ, không còn run rẩy nữa, vì có anh. Em ước gì mình đừng bao giờ tỉnh lại, em muốn mãi mãi chìm vào giấc mơ ấy. Dù biết là mộng mị nhưng vẫn không muốn rời ra.........
Và em tỉnh mộng, bàng hoàng nhận ra em chỉ có một mình. Bất giác đưa tay ra hứng mưa, biết mình thật trơ trọi. Nước mưa lạnh buốt trên tay em, mưa thấm đẫm nỗi buồn không có anh . Natsu à, không biết anh đã đi bao lâu rồi, em không muốn đếm từng giờ từng phút nữa, trong ký ức của mình, em chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc hai chúng mình ở bên nhau chứ không phải những khi chờ đợi mòn mỏi thế này. Em ngồi thế này đã rất lâu rồi, mặc cho thời gian cứ trôi, em vẫn chờ anh.....................
Trời mưa rồi,may mà mình có đem theo dù. Thôi không cần dù nữa, lâu rồi không tắm mưa. Gửi Natsu đáng ghét, vợ vẫn đang nhớ chồng da diết. Anh biết vì sao em thích mưa không? Vì dưới mưa, em được là chính em, em không cần phải che đậy cảm xúc của mình, dưới mưa, không ai biết em đang khóc, nước mắt hòa với nước mưa mặn chat. Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt trong cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa. Mưa lạnh buốt, từng giọt, từng giọt thấm vào áo xoa dịu phần nào cơn đau trong em. Nhưng em biết rồi mưa cũng sẽ tạnh, cơn đau lại tiếp tục dày vò, bóp nát trái tim em chừng nào anh không ở bên .
[/IMG]
Tên ngốc kia có biết là đã đi bao lâu rồi không?
Nhớ anh quá, ngủ không được, đi lang thang khắp nhà, không hiểu sao lại bước vào phòng anh. Đi tới chiếc giường ngủ của anh, nằm xuống, úp mặt vào gối, thơm quá, có mùi của chồng, ngửi không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không biết chán. Chồng xấu xí, nệm êm thế này mà không chịu về , anh hay gọi em là con ngốc nhưng em thấy anh còn ngốc hơn em. Mới 6h25 , trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nằm thêm chút nữa. Không có anh ở nhà thì càng khỏe chứ sao, không cần phải dậy sớm làm bữa sáng cho anh, có thể ngủ bao nhiêu tùy thích. Uhm, lăn tới lăn lui, chẳng chợp mắt thêm được tí nào. Không khí buổi sớm lành lạnh hòa quyện với âm thanh réo rắt của mưa, một bản nhạc nhẹ nhàng cho một ngày mới, lại thêm một ngày anh vắng nhà
Chú ý, chú ý, hôm nay là sinh nhật bạn Natsu, thế mà bạn ấy vẫn chưa chịu về. Em đã nhủ lòng là cứ để mặc cho thời gian trôi ngồi chờ anh, nhưng không thể được, em biết mình đang dối lòng vì từng ngày trôi qua cũng là lúc nỗi đau trong em ngày một chồng chất. Tính luôn hôm nay, anh đã đi được 27 ngày rồi. Đừng nói với em là anh không nhớ sinh nhật mình nha!!! Em đã trang trí nhà cửa thật đẹp rồi, vừa mới học được cách làm bánh kem dâu, ngon lắm đó, người hảo ngọt như anh chắc chắn nhìn là mê liền. Sao anh ăn ngọt nhiều mà không mập được lên tí nào thế, người gì mà cứ như cây gậy, nói chơi thôi, Natsu của Lucy là manly số một, yêu Natsu nhất nhà. À quên, em có mua quà tặng anh. Em phân vân rất nhiều, chẳng biết nên tặng anh cái gì.... Cuối cùng cũng suy nghĩ ra, hehe, em sẽ tặng anh một cây dù. Đừng có coi thường cây dù của em nhá, anh rất ghét mưa đúng không, có nó, anh sẽ không lo bị ướt, chưa hết , nó còn có màu xanh ngọc bích, màu ưa thích của anh đó, thấy em tâm lý chưa? Lệnh cho anh phải xuất hiện trong vòng 3 giây, em nhắm mắt lại và bắt đầu đếm nha: 1.........2...........3. Mở mắt ra, ui, sao chẳng có ai vậy nè. Không sao, cứ đợi chút nữa, hôm nay là sinh nhật anh, biết đâu anh sẽ về............................. Natsu à , anh mà không về , em sẽ một mình ăn hết ổ bánh ngon lành này đó. Đáng ghét, khuya rồi, ngồi đợi mà ngủ quên luôn, được rồi, em sẽ xử hết cái bánh này, không chừa cho anh đâu, ủa sao thế, khi nãy mình cho nhiều đường lắm mà, sao tự nhiên thấy mặn........................
Đang nằm ngủ, mơ màng nghe tiếng xe, quen lắm, có phải anh về không? Phóng như điên xuống nhà, chạy ra mở cửa, anh à.................................. Không phải, đó là tiếng xe của người hàng xóm mới về, em thấy ở cánh cửa ngôi nhà đối diện, người vợ mừng rỡ đón người chồng về. Trước khi cánh cửa đóng lại, em còn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy. Ah, vậy là chồng đã về với cô ấy, hạnh phúc quá. Em đứng như vậy rất lâu, chẳng hiểu sao mắt cứ dán chặt vào ngôi nhà đối diện, rồi em lại nhìn vào phía chân trời nhạt nhòa trong cơn mưa, mong chờ một bóng hình quen thuộc, đáp lại chỉ là màn đêm não nề, ánh đèn đường hiu hắt và cơn mưa xối xả tát vào mặt lạnh buốt. Vào nhà lúc này chỉ càng cảm thấy hiu quạnh hơn ,có lẽ em sẽ chờ anh thêm một chút nữa...........................
Ắt xì....... Bị cảm rồi, đứng suốt đêm ngoài mưa không cảm mới lạ. Em nghe nói những lúc người chồng đi xa, nếu người vợ đăt một lọ hoa ngay cửa sổ thì chồng yêu sẽ nhanh chóng về với mình. Em đọc được cái này trên mạng, chẳng có cơ sở khoa học gì hết, nhưng thôi làm theo thì cũng đâu có mất gì.Hihi, cắm hơi xấu! Mau về xem kiệt tác của vợ nè, màu chủ đạo vẫn là màu xanh anh thích.......... Bình hoa thứ ba rồi nhá, em vừa mới thay bình cũ. Này, em hái gần hết hoa sau vươn rồi đó, còn chưa chịu về là em phải sang hái trộm hoa nhà hàng xóm đó. Năn nỉ mà, mau về đi..................
Hình như em mắc bệnh tự kỷ rồi, đêm không muốn ngủ, muốn ra ngoài đứng chờ anh. Cũng may, đang khuya, người ta ngủ hết rồi, em không muốn người ta nhìn mình như một con điên. Vậy là đã một tháng 10 ngày rồi, sáng, em có gọi điện liên tục nhưng anh không chịu bắt máy, em lại dùng điện thoại công cộng gọi cho anh, quả nhiên, có người bắt máy. Nhưng người bắt không phải là anh, là một giọng nữ, em biết giọng nói đó nhưng thôi em không muốn nhắc đến. Anh đi Paris vì công việc, thế thôi, em không muốn ghen tuông như những người đàn bà khác, em vẫn tin vào anh. Em không muốn suy diễn lung tung, mệt mỏi lắm. Vậy là, đêm đến, đứng chờ anh. Sáng giờ có mưa đâu, ngay lúc mình mới ra khỏi nhà thì lại mưa tầm tã thế này. Không sao, tốt mà, ít nhất còn có mưa vỗ về. Uhm, trong mưa, đêm ,lạnh, thấm thía hai chữ cô đơn. Cô đơn là thế sao? Là khi đi giữa một biển người vẫn không thể tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc, là khi khát khao vòng tay mạnh mẽ của anh , ôm vào lòng để biết mình cô đơn, nhỏ bé đến thế nào...... Anh từng bảo, trong mưa tầm nhìn của anh rất kém, anh không thể nhìn rõ được. Em sợ Natsu của em đi xa trong một thời gian dài sẽ không nhớ ngôi nhà dấu yêu của chúng ta như thế nào, đã vậy bây giờ trời đang mưa tầm tã, sợ rằng anh sẽ đi lạc, không sao, em vẫn ngồi đây mà, anh về sẽ thấy em ngay.......................
Hôm nay là đúng hai tháng rồi, tại anh mà em xuống 3 ký ,khi về hỏi tại sao em ốm là em cắn anh liền đó. Sáng sớm thức dậy, luôn làm hai phần thức ăn, một cho em , một cho anh, biết đâu anh sẽ về đột xuất, rồi đến trường, dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp mọi thứ trong nhà, lâu lâu chạy sang phòng anh, ngửi cái mùi quen thuộc cho thỏa nỗi nhớ. Rồi lại đi lòng vòng trong cái ngôi nhà rộng thênh thang. Trời lại mưa,mưa bắn từng giọt vào tấm kính, không còn thấy gì ngoài kia nữa. Nước mưa làm khung cảng mờ ảo hay chính những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào của em khiến cho em không còn nhìn thấy mọi thứ nữa. Nhạt nhòa, nhạt nhòa....................phải chăng mọi thứ chỉ là hư vô. Lẽ nào từ trước đến nay, anh luôn là ảo ảnh, một ảo ảnh do chính em tạo ra. Có thể vì quá khát khao yêu thương nên thấy buồn và vô vọng.................................
End pov
Lucy gục đầu xuống, che đi những giọt nước mắt của chính mình.
- Cạch
Là tiếng mở cửa, có phải vì nhớ anh quá nên cô lại tự tạo ra ảo giác không? Không đúng, cô nghe tiếng chân, tiếng hành lý đặt xuống đất. Cô nghe rõ ràng tiếng mở cửa rồi kế đó là tiếng sập cửa. Là anh, Natsu, anh đã về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro