Chương 2
Chương 2:
Tit..tit..tit
Tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên, một ngày của Lucy bắt đầu. Cô chậm chạp xoay người, với tay tắt cái nút trên đồng hồ báo thức. Đôi mắt cô nhắm nghiền, toàn thân như không còn sức sống. Chỉ vừa mới chợp mắt mà đã bị réo dậy rồi. Cô uể oải ngồi dậy, lê từng bước đến phòng tắm, cô vừa đi vừa ngủ, đầu cô va phải bức tường, cũng tốt như vậy sẽ khiến cô tỉnh táo hơn. Vệ sinh cá nhân xong, cô thay quần áo rồi chạy vội đến chỗ làm. Bây giờ mới 4h, trời vẫn còn tối lắm, dư âm của trận mưa tối qua kết hợp với sương sớm làm cho không khí xung quanh thật lạnh. Cô co người lại, cái áo sơ mi mỏng tang chẳng giúp ích được gì nhiều. Lạnh, lạnh quá, cô chạy thật nhanh , đế có thể quên đi cái lạnh. Mọi vật vẫn còn đang ngái ngủ,người ta vẫn đang tận hưởng cuộc sống trong cái chăn bông mềm mại, ấm áp, có một cô bé dáng người nhỏ thó, chạy thoăn thoắt từ nhà này đến nhà kia, một tay là chồng báo cao ngất ngưỡng, một tay là những hộp sữa. Thân người cô oằn xuống dưới sức nặng của chồng báo và những lốc sữa, thật ra cô đã tham lam lấy nhiều hơn bình thường, cô đã trễ tiền nhà hơn hai tháng rồi, cô cũng cần tiền mua một số vật dụng cá nhân nữa, cô phải mua thêm áo khoác, tới mùa lạnh rồi, không khéo cô bị viêm phổi mất. Cô mím môi,gồng mình đi, nặng, nặng quá, không , đừng nghĩ nó nặng thì nó sẽ không nặng. Cô tiếp tục đi , thân hình mảnh mai, yều đuối của cô như một cọng cỏ phất phơ trong gió, ngọn cỏ ấy bị gió cuốn đi trong vô vọng, cuốn đi, đi mãi, liệu có dừng lại không? Công việc cực nhọc là vậy nhưng tiền lương lại chẳng là bao, cô không có lựa chọn, một là chấp nhận bị bòn rút sức lao động nhưng vẫn nhận được những đồng lương ít ỏi hai là đi chỗ khác mà xin việc. Còn khối đứa muốn có công việc như cô. Cuộc sống nực cười như vậy đấy, làm thật nhiều nhưng chẳng nhận lại được bao nhiêu, thế mà vẫn cố gắng làm.
5h, Lucy lại tiếp tục quay cuồng trong lịch làm việc bận rộn của mình. Cô chạy đến tiệm cơm cúi phố, một đống chén dĩa đang chờ cô giải quyết. Cô như mất dạng dưới cái núi chén ấy, tanh, mùi tanh của thức ăn thừa xốc vào mũi cô khiến cậu buồn nôn, xung quanh cô vương vãi những ly tách, muỗng, nĩa, đồ ăn vụn vặt rơi rớt. Cô rung mình khi bàn tay chạm phải làn nước lạnh buốt, phải rửa thật nhanh vì còn phải đến trường nữa.
7h, cô phóng như bay đến trường. 5 tiết học nhanh chóng trôi qua, cô nằm gục xuống bàn, đầu óc cô quay cuồng, nó mông lung, không tập trung được vào bất cứ thứ gì. Cô không bao giờ để mình rơi vào trạng thái này quá lâu, cô muốn mình tỉnh táo. Lucy đứng dậy vào toilet, cô lien tục xốc nước vào mặt .
Cô rảo bước đi tới hành làng phía tây của trường. Đó là căn cứ bí mật của cô. Từ đo cô có thể nhìn ra một con song nhỏ, cô cứ luôn thắc mắc không hiều tại sao giữa Fiore rộng lớn lại có 1 dòng sông thế này. Nhưng bậy giờ điều đó không quan trọng , điều mà cô mong muốn hiện nay là được ngắm nhìn cái dòng nước êm ả ấy. Nó làm cô nhớ đến cô nhi viện, nơi cô cũng có những tháng ngày tuổi thơ hạnh phúc. Cô nhi viện nằm cạnh một con suối nhỏ. Ngày còn bé, cô vẫn thường một mình ra ngồi cạnh bờ suối, đặc biệt là lúc hoàng hôn, khi ấy,một màu đỏ ấm áo bao trùm cả con suối, không biết bao lần cô đã ngất ngây trước cảnh tượng ấy mà ngủ quên ở đó. Cô nhớ cái vùng quê thanh bình của mình quá, cô nhớ những nụ cười trong trẻo, những đứa trẻ ngây ngô, nhớ cái cách người ta đối xử với nhau bằng tình cảm chứ không phải vì tiền. Vì đam mê ngôn ngữ, cô phải thắt lòng rời khỏi cái chốn thân thương ấy để đến Fiore - một nơi của lừa lộc, toan tính và danh lợi
Đám chìm trong suy nghĩ, cô không biết có người đang đi tới. Mãi đến khi một mùi nước hoa thơm nồng lảng vảng quanh cô, Lucy mới biết có ngưới bên cạnh. Cô quay người lại không biết ai đã phát hiện ra căn cứ bí mật của cô. Là anh, ánh mắt anh và cô giao nhau, lại đôi mắt đen hút hồn ấy. Lucy à, cô đang nghĩ gì vậy, sao lại nhìn chằm chằm vào người khác không chớp mắt như vậy? Cô bị biến thái à?Cô đang nhìn một đứa con trai đấy! Nhưng cô không dứt ra được, làm sao đây tim cô đập mạnh quá, 2 người đang đứng rất gần, anh ấy sẽ nghe mất.
1s2s........................20s
Cô cắn mạnh vào môi mình khiến nó tóe máu. Đau, cô tỉnh rồi. Cô đứng bật dậy, lách người ra khỏi anh, luống cuống đi về phía cầu thang. Bất chợt, Natsu kéo tay cô lại, cô vùng ra nhưng bàn tay anh siết mạnh hơn khiến cô đau điếng, Lucy nhăn mặt vì đau. Chưa kịp phản ứng thì anh đã thô bạo xô cô vào tường, dùng hai tay ép chặt vai cô, khiến cô muốn vùng vẫy cũng không được. Anh mạnh quá, sao cô không thoát ra được." Đó là do cô không mạnh bằng anh hay do cô không muốn"Phải chăng cô đang muốn chìm dưới đôi tay mạnh mẽ ấy. Sau những nỗ lực vô vọng, Lucy cũng bỏ cuộc
- Anh muốn gì? Cô hỏi sau khi đã thu hết can đảm nhìn vào mắt anh
Khuôn mặt anh và cô chỉ còn cánh nhau vài cm. Không ổn rồi, tim cô sắp nhảy ra ngoài mất. Hơi thở anh phả đều đều vào mặt cô, mùi nước hoa nồng nàn quyện với mùi đàn ông khiến cô đờ đẫn. Đây có phải là thuốc mê phải không?Cô chỉ muốn vùi mặt vào ngưới anh, tận hưởng cái hương thơm chết người ấy. Hình như cô đã nghiện nó mất rồi. Lucy lại cắn mạnh vào môi, môi cô lại tóe máu, bầt chợt tay anh đặt lên môi cô, dịu dàng chạm nhẹ vào vết thương, chầm chậm lau đi những vết máu. Ánh mắt nhìn cô sao mà da diết thế!!!!!!!!!!!!!!
- Sao lại làm mình chảy máu thế?
Giọng nói anh như rót mật vào tai cô, giọng nói trầm ấm , như 1 bản nhạc du dương đưa con người ta vào cõi đê mê. Anh liếm nhẹ vào môi cô, rồi lại ngước lên nhìn cô. Cô nhắm nghiền hai mắt, tại sao cô chỉ biết đứng bất động thế này, làm gì đi chứ Lucy. Anh cúi sát hơn, gần hơn, càng ngày càng gần..............................................
1s
2s
3s
Lucy mở mắt ra, anh đổ gục lên vai cô, ngủ ngon lành
Lucy's pov
- Aish.............làm người ta hết hồn. Ngay cả khi ngủ anh cũng khiến người ta sợ sao?
Lucy từ từ ngồi xuống, cô đỡ lấy anh, đặt đầu anh lên vai mình. Anh và cô cứ ngồi đó, 2 con người dựa vào nhau, 1người đang ngủ, 1 người chốc chốc lại mỉm cười hạnh phúc. Sao hôm nay anh lại ân cần như vậy? Mặc, cô không cần biết. Lucy luôn muốn mình phải thật tỉnh táo nhưng chỉ trong những giây phút này thôi, cô muốn chìm trong giấc mộng này, giấc mộng có anh kề bên. Lucy cảm thấy buồn ngủ, cô cũng tựa đầu vào anh. Thời gian như dừng lại, xung quanh chỉ còn anh và cô.
Lucy mở mắt ra, trời đã tối, anh cũng đã đi từ lúc nào. Cô tiếc nuối nhìn vào khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh mình. Sao lúc nào cô cũng bị bỏ lại một mình thế? Cô lặng đi vài phút. Cô hít một hơi nhẹ, mong tìm lại một chút dư âm mùi hương trên cơ thể anh........... Thôi bỏ đi, đã qua những giây phút mộng mị rồi, cô phải trở lại với hiện tại. Đã 6h30 rồi, săpđến giờ làm việc ở tiệm café, cô đứng dậy, vươn vai mấy cái rồi nhanh chóng bước đi. Lucy tự nhủ sẽ không bao giờ tới đây nữa, cô sẽ tìm một nơi khác, nơi mà anh không ở bên cô, nơi mà chỉ có cô lặng lẽ nhớ về anh.
Còn về Natsu, vì mải mê đàn đúm với lũ bạn ở vũ trường nên sáng nay mắt anh cứ díp lại.Anh đi đến hành lang phía tây, một nơi mà hầu như không ai biết trong trường, dự định chợp mắt 1 chút. Mà hình như có người, lạ thật chỗ này ngoài anh ra thì còn ai biết chứ. Cô nhóc ấy quay lại
Natsu' pov
- Aish.............trên đây cũng bị làm phiền sao, con nào thế không biết? Sao nhìn nó quen quen. Hình như là cái con hôm qua mình cứu nó nhưng sao nó nhìn mình chằm chằm thế? Ui phải công nhận môi của con nhóc này đẹp quá, đỏ mà căng mọng một cách mời gọi. Này , con down kia sao mà cắn môi đến chảy máu vậy, môi cô đẹp lắm đó, phải cẩn thận chứ. Yah sao tự nhiên bỏ chạy, cái con nhóc này kì thật đè chặt vào tường mà cứ vùng vẫy mãi khiến mình cũng mệt theo nó. Hỏi tôi muốn gì à? Đừng lo tôi không ăn thịt cô đâu. Nữa lại cắn môi, con này không biết đau à? Tội cái môi xinh xinh quá, sao tự nhiên nhìn muốn liếm vậy ta, tôi liếm một chút nhé. Thôi rồi, chịu hết nổi rồi, buồn ngủ quá, mắt mở không lên rồi, tôi mượn vai một chút nhé.
Natsu mở mắt ra, thấy cô cũng đang tựa đầu vai anh mà ngủ ngon lành
Natsu's pov
- Ngủ ngon quá ta! Cho cô dựa thêm một chút đó, cám ơn vì khi nãy cho tôi mượn vai
Natsu muốn ngồi thêm một chút với cô nhưng anh nhận được một tin nhắn
From: Lisana
- Anh à đến đây nhanh đi, em đang buồn
Lisana bé bỏng của anh đang không được vui, anh không muốn như vậy. Đành phải đi trước vậy, anh nâng đầu cô lên, để nó dựa vào tường. Lần này anh đã chọn Lisana .
Cô gặp anh ở hành lang, cô muồn tránh anh nhưng sao cứ chạm mặt thế này. Làm ra vẻ bình thản nhất có thể, cô đi lướt qua anh. Anh kéo tay cô lại, 1 dòng điện chạy qua người cô khi tay anh chạm vào tay cô
- Đợi một chút
- .....
- Tên gì đấy?
- Lucy Heartfilia
- Làm " đồ chơi" của tôi đi
- .....
- Hiểu không vậy? Tôi bảo, làm " đồ chơi" cuả tôi đi
Anh đang nòi gì vậy? Cô thật sự không hiểu, " đồ chơi " là thế nào? Sinh viên hạng ưu của lớp A đang không hiểu tiếng mẹ đẻ của mình. Thấy mặt cô ngơ ngác,anh lên tiếng:
- Cô ở dưới quê lên phải không? Đơn giản là cô đi theo tôi, tôi bảo gì làm nấy, không được cãi, không được có ý kiến, tôi không để cô thiệt đâu, tôi sẽ cho cô tiền.
- Tôi không cần tiền.
Giọng cô như nghẹn lại. Tiền , đúng rồi, cô cần tiền nhưng cô muốn mình làm ra nó chứ không phải xin sự thương hại của người khác. Cô thảm hại lắm àh? Thảm hại tới mức phải có người bố thí cho cô sao?
- Đừng làm ra vẻ thanh cao, tôi không thích đâu. Lúc đầu, ai cũng giả đò như thế nhưng càng ngày sẽ càng đòi nhiều tiền đấy. Coi như cô đồng ý nhé. Reng chuông đợi tôi ở cổng.
Anh bẹo má cô rồi bước đi, bất chợt anh quay lại
- Nhớ đúng giờ đó. Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu. Chỉ có cô chờ tôi biết chưa?
Chỉ mới gặp mặt vài lần sao lúc nào anh cũng làm tổn thương cô thế?" Đồ chơi"- Cô chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng cô biết 1 khi đồng ý trở thành đồ chơi của anh, anh sẽ càng xem thường cô hơn, cô sẽ càng rẻ tiền trong mắt anh. Nhưng làm " đồ chơi" của anh, cô sẽ được ở bên anh, dù biết rằng sớm muộn gì mình cũng bị anh vứt bỏ. Không lẽ cô đã......anh rồi ư? Không,ngay cả từ"y.e.u" cô cũng không dám nghĩ tới. Cô có quyền yêu ai chứ? Ngưới cô yêu lại là anh, thật nực cười!!! Nhưng cô lại muốn ở bên cạnh anh, muốn được nhìn anh, muốn tất cả những gì thuộc về con người anh.
Lucy' s pov
- Mày điên à, anh ấy không bao giờ là của mày dù chỉ trong giấc mơ.
Cô miên man chìm trong suy nghĩ, cô không thể tập trung nghe giảng như mọi khi. Có nên chờ anh trước cổng trường không?
- Lý trí: Điên à? Có biết nhục không? Mày chấp nhận để người ta rẻ rúng, xem thường, muốn làm gì thì làm à?
- Con tim: Cô yêu anh ấy mà, chỉ cần được ở bên anh, cô có thể làm bất cứ điều gì mà. Chẳng phải cô vẫn luôn mong điều này sẽ xảy ra sao? Cô không cần phải lặng lẽ nhìn anh từ xa nữa..........
Lý trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt cô, giữa tình yêu và lòng tự trọng cô phải chọn cái gì đây?
Reng...reng...reng
Reng rồi, làm sao đây, có nên đến đó không? Cô nhớ đến lời nói của anh: " Tôi không có tính kiên nhẫn đâu" , cô lại càng rối hơn. Cô chạy như bay đến cổng trường,vậy là con tim đã thắng lý trí rồi, con người ta khi yêu thật ngu muội,mù quáng chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo nên. Vì yêu nên không cần tự trọng, yêu thật nhiều nhưng hãy xem sẽ nhận lại được bao nhiêu? Người ta sẽ mãi mãi yếu đuối như vậy sao? Thật nực cười khi ai đó đã nói rằng: Thượng đế tạo ra con người là để yêu nhau....."
Cô đến nơi rồi, may quá anh còn chưa tới, nhìn đồng hồ, giờ học đã qua được 5 phút rồi, mới 5 phút mà, chắc anh đang đến. Cô chỉnh lại đầu tóc, quần áo, cô không đẹp như anh nhưng ít nhất cũng phải gọn gang, tươm tất chứ.
10 phút..........không sao chắc thầy cô giữ lại để giảng bài
15 phút..........sắp tới rồi , chờ thêm chút nữa đi
30 phút..........chờ thêm tí xíu nữa thôi, anh sẽ đến mà
1 tiếng.......... .............
1 tiếng 30 phút.............
3 tiếng 45 phút.............
Mưa, trời bắt đầu mưa, lạnh quá, cô thích mưa nhưng mưa bây giờ thì cứ như ông trời đang trêu cô vậy, trêu cái sự ngu muội của cô thì chờ đợi một người chỉ xem cô như một món " đồ" không hơn không kém. Sân trường vắng lặng, ai nấy đã ra về từ lâu, thỉnh thoảng có người chạy vội qua tìm chỗ trú mưa, họ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, có một con điên đứng dưới mưa. Ừ chắc cô điên thật rồi.
Kìa anh cũng đến, cô biết thế nào anh cũng đến mà, chắc anh không có thói quen đúng giờ, không sao, cô sẽ tập làm quen với nó. Khi yêu, con người ta thật lố bịch, luôn ép mình làm những điều mà mình không hề muốn.
Anh không đi một mình, anh đi cùng một cô gái. Anh cầm áo khoác ngoài che cho cô ấy, anh sợ cô ấy bị ướt mà quên rằng chính mình cũng đang bị ướt như chuột lột. Anh quan tâm cô ấy quá nhỉ, chắc anh yêu cô ấy lắm phải không? Natsu vội đưa cô gái ấy vào xe, anh đi ngang qua cô, anh có nhìn thấy cô không?
Natsu quay lại, anh đã nhìn thấy cô, cũng may cô không vô hình trong mắt anh.
- Sao không về đi, đứng đây làm gì.................................................... Àh tôi quên mất, tôi bận đột xuất, cô về đi........
- Ít nhất,anh cũng phải xin lỗi tôi chứ
- Cô về đi
- Anh xin lỗi tôi trước đã
"Bốp" cô cảm thấy má mình nóng hổi, rát buốt. Anh vừa mới tát cô, má cô ửng đỏ, đau nhưng không nhiều bằng con tim
- Hỗn láo, hèn mọn như cô sao thích làm cao thế? Cô chỉ là đồ chơi thôi, cô được phép lên tiếng sao?
Anh lên xe, bỏ cô một mình lại đó, giữa trời mưa buốt lạnh. Lucy hướng mắt nhìn theo anh, chiếc xe vẫn đều đều chạy, chạy mãi, chạy mãi, rồi khuất hẳn trong màn mưa. Lạnh, vì đứng dưới trời mưa, tức vì phải đợi chờ, đau vì cái tát hay vì một thứ gì khác?...............................
Ở nhà Natsu
Natsu đang ngồi trong phòng, anh hướng mắt ra cửa sổ, trời vẫn mưa tầm tã, anh ghét mưa, không biết tại sao, chỉ đơn giản là ghét. Rồi anh nghĩ đến cô. Bực mình, cô thật phiền phức, nếu khi nãy trời không mưa anh đã cho cô thêm vài cái tát rồi, cho bỏ tật giả vờ thanh cao, anh chúa ghét những người như vậy. Reng chuông anh bận nên không tới được, ai bảo cô chờ.Ngu ngốc!!!!!!!!!!
Flashback
- Anh Natsu ở lại trường với em, em chưa muốn về nhà- Lisana õng ẹo lên tiếng
- Sao thế? Ở nhà ai chọc công chúa giận à?
- Sao hôm nay anh nói nhiều thế? Ớ lại trường với em.
- Được rồi, ý em là ý trời, anh không dám cãi nhưng một chút có gì thưởng cho anh không?
- Tối nay, em sang nhà anh ngủ......................
End Flashback
Lisana bước ra từ phòng tắm, chiếc áo ngủ màu đen tôn lên làn da trắng ngần, mịn màng, một bên dây áo như cố tình rơi xuống, thấp thoáng một cái gì đo đỏ, xinh xinh. Natsu nhìn cô ngây dại,cô tiến đến bàn, lấy điện thoại, gọi về nhà
- Mẹ, tối nay con học nhóm với bạn rồi ngủ ở đó luôn. Dạ dạ con biết rồi, mẹ đừng lo, mẹ ngủ ngon nha.
- Em nối dối điêu luyện quá. Lisana bé bỏng, ngây thơ của nhà họ Strauss đây sao. Natsu ôm cô từ đằng sau.
- Nếu anh muốn thì bây giờ em cũng có thể qua nhà bạn em mà.
- Không dễ vậy đâu, em còn nợ anh chưa thưởng đó. Natsu hôn vào tóc cô, đôi tay muốt dọc từ vai xuống eo, từ từ lần mò vào trong lớp áo.
Lisana đẩy anh ra, quay lại nhìn anh nũng nịu:
- Con nhóc hồi chiều là ai vậy?
- Ghen à? Sợ anh bỏ em theo nó sao?
- Anh dám à?
- Không dám cũng không nỡ.
Có từng âm thanh mút lưỡi, những tiếng rên xiết đều đều vang lên. Trong phòng tràn ngập mùi vị của ái tình, của nhục dục, có hai con thú đang quấn lấy nhau..........
Lucy nằm liệt giường mấy ngày liền, cô ốm nặng, sốt, cảm, và đủ thứ bệnh khác. Từ lúc bệnh tới giờ, cô đã uống thuốc gì đâu. Có hai lý do: một, cô đi không nổi, hai, quan trọng là hai, từ khi lên Fiore tới giờ, có khi nào bệnh mà cô uống thuốc đâu. Bệnh một chút là khỏi thôi, mua thuốc làm gì tốn tiền. Cô cần tiền cho những việc khác quan trọng hơn là sức khỏe cô!!!!!!!!!!!
Natsu's pov
- Quái, cái con nhóc này, mấy bữa nay biến đi đâu không biết, đang định sạc cho nó một trận vậy mà nó lặng mất tăm luôn.
End Natsu's pov
Cô lếch từng bước nặng nhọc tới trường. Sao hôm nay cái gì cũng chỏng ngược xuống đất vậy? Cô đã nghỉ ba ngày rồi, hôm nay có chết cũng phải đi học. Cô đứng không vững, chân cô run rẩy, Lucy phải vừa đi vừa bám vào tường, mặt thì cúi gằm xuống đất, bộ dạng cô lúc này được miêu tả bằng bốn chữ:" cực kỳ thảm hại". Bằng một nỗ lực phi thường, cô cũng tời được trường. Từng bậc một dẫn lên cầu thang, lầu 1, 2,3, cố lên còn một lầu nữa (chú thích: Lucy vừa đi vừa cúi gằm xuống đất).
Một người đứng chặn trước mặt cô nhưng cô không còn đủ sức mà ngước lên nhìn người đó, cô vẫn giữ nguyên cái tư thế hiên ngang ấy mà lên tiếng:
- Xin lỗi, tránh đường cho tôi một chút.
Người đó vẫn không nhúc nhích, cô nhẫn nại lên tiếng:
- Anh gì ơi, làm ơn tránh sang một bên.
Người đó vẫn tiếp tục đứng, quả thật lúc này, cô có muốn chửi cũng không được, sức đâu mà chửi. Cô vét cạn những tàn dư cuối cùng, nhìn lên. Là anh............ Một khoảng im lặng kéo dài........ Cô mệt lắm, cô không muốn gặp anh trong lúc này, có chuyện gì sẽ nói sau vậy. Cô lê từng bước chân mệt mỏi, Natsu à, hãy để cô yên lúc này nhưng anh đã kéo cô lại.
- Bị gì đó?
- ...................
Anh hỏi để làm gì? Tại ai mà cô bị như vậy?
Anh đưa tay lên trán cô
- Bị sốt rồi, sao không ở nhà thêm mấy ngày nữa.?
Cô đi học nhờ vào học bổng của trường, cô không phải muốn nghỉ thì nghỉ, cô không như anh, có thể tự do thoải mái ra vào trường.
Anh cứ đứng mãi trước mặt cô, cô đứng không nổi nữa rồi, nếu không bị anh chặn lại thì nãy giờ cô đã có thể đến lớp, ngồi vào ghế, úp mặt xuống bàn. Ít ra thì ngồi vẫn đỡ hơn đứng chứ. Cô chịu không nổi mà phải ngồi xuống bậc thang, đầu cô tựa vào tường, mắt lim dim, nãy giờ cô có nói với anh tiếng nào đâu, cô đuối quá. Anh nhìn cô dửng dưng, Natsu rút từ ví ra một xấp tiền, quăng xuống đất.
- Tại tôi mà cô bị cảm, cầm tiền đi khám bệnh đi, trông cô thảm hại quá.
Đến lúc này thì đã quá sức chịu đựng của Lucy, lại tiền , cô xin anh lúc nào mà anh luôn lấy tiền ra uy hiếp cô vậy. Cô đứng bật dậy, định là sẽ mắng anh một trận vì cái tội xem thường người khác, nhưng hình như đó là cả một quyết định sai lầm, vừa đứng dậy, Lucy đã thấy trời đất chao đảo, cái gì cũng quay mòng mòng. RẦM! Cô té xuống, xung quanh cô tối dần ,mờ dần. Trước khi mất hết ý thức, cô vẫn kịp nhìn anh, anh chẳng thèm nhìn cô một cái, mắt cô dần khép xuống, anh cũng đi xa dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro