Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Chương 18:

Bởi có những con đường càng bước lại càng đauKý ức mông mênh bị giẫm nát qua những tháng ngày chờ đợi.

- Giới thiệu với cậu, đây là Lucy, người yêu của mình.......Lucy à, đây là bạn thân của anh, anh ấy tên là Natsu Dragneel, hai người làm quen nhau đi.

.........................................................................

- Remi à, chuyện khi nãy.................

- Em quên rồi, anh đừng lo, đây sẽ là bí mật giữa em và anh nhưng có thể cho em biết về mối quan hệ giữa anh và Lucy không?

- Cô ấy......................thôi không có gì em đừng quan tâm. Giữ kín chuyện này dùm anh nhé.

- Em biết rồi, ah, khi nãy anh để quên điện thoại trên xe của em, chị Lisana gọi cho anh đó, hình như là mười mấy cuộc gọi nhỡ . Dạo này, sao em không thấy anh gặp chị ấy nữa, ngày xưa , hai người thân thiết lắm mà.

- Chỉ là............trong một thời gian dài, anh đã lầm lẫn giữa yêu và si mê...............

Bước xuống xe, không quên cám ơn Remi, Natsu đi thằng vào nhà. Căn nhà tối om, anh mò mẫm cánh tay tìm công tắc gần cửa ra vào, anh đưa mắt đến chiếc sofa màu trắng, đã từng có một thân hình nhỏ nhắn đợi anh rồi ngủ quên trên ghế , anh đã từng không để tâm đến điều đó dù chỉ một giây. Rồi chỉ còn lại chiếc ghế trơ trọi, anh ghét cái cảm giác hụt hẫng ,những cái nhói bất chợt, thời gian rồi sẽ xoa dịu tất cả mọi thứ à, anh không tin điều đó.

Cái thân hình nhỏ bé của cô vẫn nằm gọn trong tay anh , anh cúi xuống hôn vào chiếc cổ thanh mảnh của cô, tận hưởng mùi hương trái cây ngọt ngào , ít nhất , cô đã không đẩy anh ra khi mà một chút kí ức về anh cũng không còn.

Chào anh, em tên là Lucy Heartfilia, ngốc, dĩ nhiên anh biết cô tên gì, chỉ toàn nói những điều ngớ ngẩn. Cô không nói gì với anh nữa, cả buổi tối, chơi với những con gấu rồi thỉnh thoảng lại lay nhẹ áo Gray, Gray quay lại, xoa đầu cô rồi đặt lên má cô những cái hôn nhẹ nhàng . Anh nghe tiếng Remi xuýt xoa gần đó, bảo rằng hai người rất xứng đôi. Nụ cười hôm ấy của anh sao mà gượng gạo.

Natsu tắt đèn trong phòng , hình ảnh anh phản chiều mờ mờ trên cửa sổ nhờ ánh đèn đường hiu hắt chiếu vào , im lặng , tối. Bóng đêm đè nặng lên từng hơi thở, tiếng gió rít ngoài kia tạo nên những âm thanh gai người , tiếng nhạc nhẹ vang lên gần đó, giai điệu rất quen nhưng anh không thể nhớ được tên bài hát, con tim bất chợt nhói từng cơn hòa với những nhịp đập mãnh liệt khi bất chợt nghĩ về một ai đó . Cô, bên cạnh anh thật gần, gần đến nỗi có thể thấy đường nét trên gương mặt thanh tú, gần đến nỗi , có thể thấy đôi mắt to tròn của cô đang hướng về một người khác , không phải anh , gần đến nỗi , chỉ cần dang tay ra là có thể ôm cô vào lòng.

Đôi môi ấy đỏ như màu máu
Gọi tên anh dù là trong giấc ngủ
Bàn tay nhỏ liệu đã trong bàn tay khác
Có ấm áp như là trong tay anh

Cô ấy rất quan trọng với anh ♥♥♥

- Lucy à, anh phải ra ngoài có chút việc, em đi ngủ trước đí, không cần đợi anh , hứa với anh là không ra ngoài tắm mưa nhé, bệnh là anh đánh đòn đó.

- Em biết rồi, anh về sớm nhé.

Ngốc à, anh sẽ không buông tay ra đâu , anh sẽ không để mất em lần nữa. Tiếng mưa rả rích ngoài kia, Lucy nằm thao thức, cô nhớ đến lời nói của người ấy. Không một chút sợ hãi khi có một cánh tay lạ ôm lấy cô từ phía sau , trong giây lát, cô đã chỉ muốn đôi tay ấy siết cô chặt hơn nữa, mùi hương ấy cô chẳng muốn rời ra, đôi môi ấy mân mê chiếc cổ thanh mảnh của cô, chỉ là những đụng chạm rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp.

- Cậu chủ à, có chuyện không hay rồi, cô Lucy...................

11h , Gray về đến nhà, trời mưa tầm tã bên ngoài kèm theo những tiếng sấm vang trời . Không đợi cô giúp việc nói hết câu, Gray chạy ngay đến phòng cô . Ở phòng khách , anh đã có thể nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và tiếng cô la thất thanh. Cánh cửa màu trắng hiện ra trước mắt , anh đẩy vội cửa vào. Những chiếc ly, những bình thủy tinh màu mà ngày trước cô rất thích , nằm la liệt trên sàn nhà , vỡ tan thành từng mảnh , cửa sổ mở toang , rèm cửa bị giật xuống đất , bị cắt thành từng mảnh tơi tả. Áo quần cô ướt sũng nước, anh đoán có lẽ khi nãy cô đã ra ngoài nghịch mưa . Lucy dùng tay đập mạnh vào chiếc gương trên tường , tiếng rắc khô khốc vang lên ,một đường nứt dài hiện ra , dòng dung dịch đỏ thẫm chảy ra từ cô, rồi cô lại tiếp tục đập mạnh vào đó, ban đầu chỉ là một vết nứt nhưng với những lực tác động liên tục , chiếc gương nhanh chóng tạo những mảnh vụn nhỏ ghim sâu vào tay cô, anh có thể nghe thấy tiếng kim loại khi cứa vào da thịt . Gray hốt hoảng chạy đến , ôm lấy cô từ phía sau, cô quay lại nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn. Bất chợt , cô đẩy mạnh anh ra, Gray mất đà, té xuống đất, cô dùng chai nước hoa gần đó, ném vào anh nhưng anh đã tránh kịp thời, rồi cô lại dùng những đồ vật gần đó, ném vào anh , vừa ném vừa hét lớn:

- Tôi ghét cô, ghét cô, cô đã cướp đi người tôi yêu nhất, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô biến đi.

Gray không cách nào lại gần cô khi mà cô cứ liên tục ném đồ vào người anh , một cây kéo xước nhẹ qua người anh , cô vẫn nói những câu không đầu không đuôi. Lucy cầm một bình hoa lớn, cô giơ chiếc bình thật cao, chuẩn bị ném , anh bị cô dồn vào góc tường nên không còn đường nào để tránh, anh nhắm hai mắt, chuẩn bị hứng chịu cơn đau sắp tới. Tiếng bình hoa bị ném xuống đất, vỡ tan tành, cô chạy đến níu lấy tay anh, giọng nói cô hoảng loạn, đôi mắt cô ràn rụa nước mắt:

- Anh à, đừng đi , đừng bỏ em , đừng bỏ em .................

Cô ôm anh thật chặt như sợ anh sẽ bất ngờ biến mất, thấy cô có vẻ bình tĩnh trở lại, anh vuốt ve dọc lưng cô , thì thầm những lời dỗ dành vỗ tai cô, khi đã nghe tiếng cô thở đều đều, anh mới bế cô lên giường. Cô ngủ say, anh nhẹ nhàng lấy những mảnh thủy tinh còn ghim trên tay cô, và dọn dẹp mọi thứ trong phòng . Có vẻ như những cơn ác mộng lại quay về tìm cô, dù là trước kia, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô hoảng loạn như hôm nay. Tiếng thở dài của anh chìm trong đêm, kéo cô vào lòng, anh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tiếng la hét hoảng loạn của cô lúc giữa đêm làm anh giật mình tỉnh dậy. Lucy nằm co rúc người lại, những câu nói không rõ ràng hòa vào tiếng hét . Cô run rẩy bên dưới lớp chăn, mặc cho anh có gọi thế nào. Từ miệng cô, bọt mép sùi ra, kế đó là dòng máu đỏ thẫm, Gray vội vã, dùng hai tay mở miệng cô ra, nhét những ngón tay vào để không cho cô tự cắn lưỡi mình . Cô cắn chặt vào tay anh, đau nhưng anh không thể rút tay ra được. Lucy quẫy đạp liên tục trên giường, chiếc drap giường phẳng phiu nhanh chónh nhàu nát , những tiếng ư ử phát ra từ miệng cô . Khi cảm thấy cô không còn cắn vào tay mình nữa, anh mới chầm chậm rút tay ra, bất ngờ, cô ngồi dậy, định chạy trốn khỏi anh nhưng anh đã đã kịp thời kéo cô lại , cô đấm thùm thụp vào lưng anh , cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi tay anh , rồi cô cắn mạnh vào vai anh , vai anh ứa máu nhưng anh vẫn không buông cô ra . Tiếng la hét thất thanh lại vang lên, giọng cô khản đi, mệt vì la, cô gục trên vai anh , Gray cảm nhận một dòng nước nóng hổi rơi trên vai mình, .............cô thiếp đi trong mệt mỏi .

Lucy bị sốt, cô run cầm cập, Gray đắp khăn lên trán cô, mãi một lúc sau , cô mới có thể chìm vào giấc ngủ, anh xót xa khi nhìn thấy cô thở một cách khó nhọc, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt , đôi mắt cô vẫn còn những vệt nước mắt đọng lại , đôi môi không còn đỏ mọng như mọi hôm mà trở nên thô ráp, anh nắm chặt tay cô, đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.

Anh thức dậy lần thứ hai trong đêm bởi cảm giác khó thở , nghèn nghẹn ở cổ. Gray từ từ mở mắt ra , Lucy đang ngồi trên người anh , dùng hai ta siết chặt cổ anh , móng tay cậu bấu vào vùng da trên cổ, đôi mắt cô man dại , cô mím chặt môi , dồn hết sức lực vào đôi tay bóp chặt cổ anh . Anh cố hết sức đẩy hai tay cô ra nhưng không được , anh gần như lịm đi, mọi vật xung quanh trở nên mờ nhạt , giọng nói cô khản đục vang lên:

- Tôi hận anh , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh .

Bỗng nhiên, Lucy buông lỏng đôi tay , cô ôm lấy ngực rồi gục trên người anh, thở một cách khó nhọc , cô ngất đi. Tiếng sấm chớp ngoài kia xé tan màn đêm, cô thì thầm một cái tên nào đó.

Những ngày sau đó, những cơn ác mộng về đêm lại tìm đến cô, cô la hét , sợ hãi, khóc lóc trong giấc ngủ. Nửa đêm , anh giật mình thức giấc, không thấy cô bên cạnh , anh vội vã chạy ra ngoài, cô đang đứng dưới nhà, trời thì vẫn mưa, đôi mắt cô hướng về xa xăm, cô bảo sẽ đợi người đó về, đôi môi cô cười thật tươi khi nhắc về người đó, nụ cười của cô có khi nào là của anh .

Gray hoãn lại chuyến đi, với tình trạng sức khỏe và tinh thần không ổn định như hiện nay , cô sẽ không thể chịu được chuyến bay dài . Remi đến nhà Gray thường xuyên hơn , cô sẽ giúp anh chăm sóc Lucy mỗi khi anh đi vắng . Lucy cũng có vẻ rất thích Remi, mỗi khi Remi tới, cô cười rất vui vẻ. Remi hay dẫn cô đi uống nước , rồi đến các trung tâm mua sắm, cô đưa Lucy đến những nơi náo nhiệt để cô không còn nghĩ lung tung nữa. Remi cũng dẫn Lucy đến một lớp học dạy cầu lông, vì theo cô, vận động một chút cũng rất tốt cho cơ thể. Lucy vẫn không thể yên giấc vào buổi tối nhưng cô cũng không còn nói linh tinh nữa, bệnh tình cũng được cải thiện hơn.

........................................................................

- Remi à, tình hình của Lucy như thế nào rồi?

- Khá hơn trước nhiều rồi nhưng ban đêm vẫn còn la hét trong giấc ngủ, tội anh Gray lắm , lo lắng cho cô ấy nên mấy bữa nay ốm hẳn ra. Mà anh có vẻ quan tâm đến Lucy quá nhỉ.

- Ah không , em đừng nói bậy , anh chỉ buột miệng hỏi thôi, không có chuyện gì đâu.

- Uhm , em biết rồi, em giỡn thôi mà, [ đúng là có tật giật mình] . A, em định mua cái gì tặng cô ấy, anh có ý kiến gì không?

- Quả cầu tuyết bằng pha lê tím, cô ấy rất thích .............. anh ...........nghĩ vậy.

- Anh tinh tế thiệt đó, ngay cả anh Gray còn chưa biết , em phục quá, anh biết rất rõ về người yêu của bạn thân mình, người khác nhìn vào sẽ tưởng anh mới là người yêu của Lucy đó.

- .....................

- Hôm nay, anh biết là ngày gì không?

- Không, là ngày gì đặc biệt à?

- Không, em chỉ hỏi vậy thôi..................... [ Hôm nay là sinh nhật em.................]

Natsu không giấu được niềm vui mừng khi nghe tin chuyến đi sẽ bị hoãn lại, anh biết mình ích kỷ nhưng anh chỉ vừa gặp lại cô, anh không muốn phải xa cô lần nữa. Mỗi ngày, anh đậu xe ở một góc khuất, lén nhìn lên cửa sổ phòng cô. Anh chỉ muốn chạy ngay đến nhà Gray, muốn chính đôi tay mình chăm sóc cho cô nhưng không thể, anh chỉ có thể quan sát từ xa, từ trong xe nhìn lên cửa sổ, anh có thể thấy cô rạng ngời dưới ánh nắng, rồi khi cô tưới cây , nghịch nước trong vườn, nụ cười của cô vẫn rất đẹp. Mưa xuống, cô thích chí la lên, cô đang bị bệnh, không thể dầm mưa được , Gray nhẹ nhàng kéo cô vào trong, anh nhìn thấy một chút hờn dỗi hiện lên trên khuôn mặt cô. Từ lúc nào,chạm vào cô là điều không thể............. Anh không cần phải lo lắng phải quá nhiều, Gray sẽ chăm sóc cô tốt hơn anh.

Cửa sổ phòng cô tối om, không còn đèn ngủ hắt ra nữa, Natsu vẫn ngồi đó thật lâu. Anh muốn sưởi ấm cho thân hình nhỏ bé của cô, muốn ôm cô thật chặt,muốn cảm nhận từng hơi thở nónh hổi phả trên cổ anh, muốn nhìn thấy gương mặt lúc say ngủ của cô..................anh không thể.

Natsu chỉ chạy về nhà, thay quần áo , nằm nghỉ một chút, rồi anh lại chạy đến góc khuất quen thuộc. Hôm nay, Gray có việc phải ra ngoài, Remi cũng bận nên chỉ có một mình cô. Tiếng cửa sắt mở ra vang lên, cô lấp ló nhìn ra ngoài , xoay lưng đóng cửa lại, rồi chạy ra ngoài. Chắc chắn, Gray sẽ không để cô ra ngoài một mình thế này, Natsu xuống xe, anh khóa cửa xe lại và chạy theo cô.

Lucy đi loanh quanh khu phố, có cái xích đu , cô tiến lại gần và ngồi lên, tiếng kót két vang lên. Anh nhìn thấy dải băng trắng trên đôi tay cô khi cô dùng tay vịn vào hai bên sợi dây sắt của xích đu . Cô khẽ nhíu mày khi xòe bàn tay ra, anh chỉ có thể đứng nhìn, nếu bay giờ chạy đến, anh chỉ làm cô sợ. Lucy chạy theo mấy con mèo gần đó, nụ cười của cô , anh cứ mãi dán mắt vào đó, nụ cười, đó là điều anh không thể đem đến cho cô. Nếu anh buông tay.............cõ lẽ............sẽ tốt hơn cho cô.

Một giọt nước rơi trên mặt anh , rồi hai giọt, ba giọt.........cơn mưa lại tìm đến. Tiếng vỗ tay thích thú, cô ngửa mặt lên trời để mưa tạt vào mặt. Không là gì với cô nhưng với anh , cô là tất cả, không biết anh cũng không sao, anh vẫn sẽ luôn quan tâm đến cô, không yêu anh cũng không sao, anh vẫn sẽ luôn dành tình yêu cho cô.

- Lucy à, vào nhà đi, em................đang bị bệnh.

Có cái chạm nhẹ trên vai cô, cô xoay người lại, cô biết người đó, đó là bạn thân của Gray, nhưng có cái gì đó mơ hồ không rõ.

- Tôi................có thể..............ôm anh không?

Lucy ôm chặt lấy Natsu, mưa nhưng vẫn thấy ấm, đôi tay anh siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô . Cô nghe thấy trái tim anh đập thình thịch, người anh nóng hổi, Lucy ngước lên, cô chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, đôi tay cô mân mê gò má, rồi lướt nhẹ tay đến khóe môi anh . Khi nhìn anh, cô lại cảm thấy nhói trong lòng, nhưng vẫn không muốn rời ra. Natsu khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt to tròn nhìn anh , anh đã tìm kiếm cô khắp nơi, bây giờ cô đang ở bên anh, thật gần. Điều đó là không thể nhưng chỉ một chút thôi...................... Natsu hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc nhưng cô vẫn không đẩy anh ra, dần dần, cô há miệng ra để chiếc lưỡi của anh luồn vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô. Lucy luồn tay vào tóc anh , kéo anh lại gần để nụ hôn sâu hơn. Điều đó là không thể nhưng chỉ một chút thôi.......................

Ngày mưa không anh
Phố cũng ngập nước mắt
Em chìm trong dòng người tấp nập
Lặng lẽ ở một góc
Vẫn tìm, nhưng không thấy anh

Ngày mưa không anh
Nước loang loáng trên mặt đường trầy trụa
Em thấy hình ảnh mình trong đó
Một mình...................

Em là mưa , em chỉ muốn làm cuộc sống anh dịu mát nhưng không biết rằng những cơn mưa dai dẳng , ướt át chỉ khiến anh mệt mỏi. Em chỉ là cơn mưa, ngày xưa, cơn mưa ầm ĩ reo vui vì nghĩ rằng có thể ở bên cạnh anh, hôm nay, mưa lầm lì như nước từ khóe mắt. Trong lòng em, cơn mưa nỗi buồn cũng đang bắt đầu nhỏ giọt . Anh à, đừng lo, sao mưa mãi được , có ai đã từng nói, mưa đi liền với nước mắt, chỉ gợi lại những nỗi buồn mênh mang .......anh à, bây giờ, chẳng thể phân biệt được mưa và nước mắt nữa rồi. Em lại hòa vào những giọt mưa khác , vỡ òa, những cảm xúc dịu dàng lại ùa về cùng nỗi nhớ miên man từ nơi nào chẳng biết . Có những khi nỗi nhớ hóa thành nước mắt, và nước mắt lại lẫn lộn với mưa......................

- Xin chào, cô có phải là Lisana Strauss không?

- Cô là ai, sao lại biết số của tôi ?

- Tôi là ai không quan trọng, cô vẫn còn quan tâm đến người tên là Natsu Dragneel chứ, nếu có hứng thú thì tối nay hãy đến bar X, tôi sẽ giúp cô giành lại người đàn ông của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro