Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Chương 17:

Chiều những ngày mưa, gió thổi nhè nhẹ, mưa lất phất bên ngoài. Vừa nghe tiếng chuông cửa, khuôn mặt Gray rạng rỡ hẳn lên, khác hẳn với cái vẻ ủ rũ , mệt mỏi khi nãy, Natsu chạy ra mở cửa, Natsu cũng đang tò mò về người có thể khiến cho Gray- bạn thân của Natsu vui vẻ như vậy. Chỉ là một người đưa thư, Natsu kí tên rồi nhận một xấp thư . Lá thư trên cùng được gửi từ một hội thảo ngôn ngữ, ngày xưa, khi nhìn thấy những lá thư như vậy, cô nhất định sẽ rất vui. Có khi, anh thấy cô cầm bức thư mân mê từ sáng đến chiều.

Khi nãy vội vã đến, anh cũng chưa có cơ hội quan sát kĩ ngôi nhà, phòng khách có cửa kính nhìn ra vườn, mọi vật dụng trong nhà có màu sắc rất nhã nhặn, cửa sổ có rèm cửa màu trắng, những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa. Anh đã từng nghĩ chỉ có cô mới có cái sở thích này, dù có bận rộn đến đâu, cô cũng luôn tưới nứơc đều đặn những chậu hoa ấy. Anh đã tìm được một người có sở thích giống cô. Natsu sẽ còn đứng đó nếu không nghe tiếng gọi sốt ruột của Gray.

Nhận xấp thư từ tay Natsu, khuôn mặt Gray không giấu được vẻ thất vọng, làm Natsu lại càng tò mò muốn gặp người đó hơn. Qua những gì Gray kể, Natsu biết được đó là bệnh nhân của Gray, bị tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ, cô ấy có đôi mắt to và cười rất đẹp. Rất lâu rồi, Natsu không thấy bạn mình vui vẻ như hôm nay.

Một lúc sau, Remi tới, Natsu còn đang lo Remi lạc đường không đến được. Thật ra, lúc bị thương,Gray cũng không gọi điện cho Remi. Nếu không nhờ một buổi sáng, Remi ghé ngang bệnh viện tìm chú của Gray và được ông nói lại thì Remi cũng không biết. Ba người nói chuyện thật vui vẻ, vì Remi có cuộc hẹn lúc 7h nên không ngồi lâu với Gray được. Natsu cũng muốn để Gray nghỉ ngơi nên đã đưa Remi về.

Ngoài trời, mưa rả rích , ngồi trong xe, Remi bật bài nhạc yêu thích của mình, Natsu chú tâm lái xe vì vào những ngày mưa, tầm nhìn của anh rất kém. Bất chợt Remi lên tiếng:

- À , anh gặp người yêu của anh Gray chưa?

- Chưa, hình như hôm nay cô ấy đi đâu thì phải, em gặp cô ta rồi à?

- Vâng, mấy lần trước đến nhà, em có gặp, cô ấy dễ thương lắm nhưng thấy em thì bỏ chạy. Anh Gray nói cô ấy sợ người lạ, cô ấy tên cái gì Lu đó.........tự nhiên em quên mất..................

Remi còn nói gì nữa sau đó nhưng Natsu không để ý. Mưa vẫn rơi tầm tã bên ngoài, trời mưa lớn thế này, chắc phải có ai đó đang rất thích thú. Anh đã từng ghét cay ghét đắng những cơn mưa nhưng mưa đã đem cô đến cho anh, vậy thì một lần nữa, những cơn mưa hãy đem cô về . Mưa, anh sẽ không để cô lạnh nữa, không bao giờ.

Chiếc xe dừng lại trước căn nhà có những chiếc cột chạm khắc tinh xảo theo phong cách Hy Lạp. Remi gỡ dây an toàn nhưng vẫn ngồi yên trên ghế , mắt nhìn Natsu chăm chú. Khó chịu bởi ánh mắt của Remi, Natsu lên tiếng trước:

- Không vào nhà đi nhóc, chẳng phải em nói có hẹn sao, coi chừng trễ đó.

- Anh không có gì muốn nói với em sao?

- Không, ý em là sao? Thôi, mau vào nhà đi.

- Em biết rồi, cám ơn anh đã đưa em về nhà, anh lái xe cẩn thận .

Remi mở cửa bước xuống, tiếng động cơ xe lại vang lên, mưa làm nhạt nhòa những hình ảnh qua gương chiếu hậu, anh không nhìn thấy Remi ướt sũng trong mưa, đứng nhìn theo chiếc xe của anh rất lâu.

- Giả vờ nói yêu em anh nhé, em cũng chỉ định giả vờ là đang được anh yêu nhiều lắm.

♥♥♥

2 năm trước ở Mỹ

Kéo lê chiếc hành lý nặng nề vào căn nhà chung cư mà trước khi sang đây anh đã đặt trước, Natsu để hành lý ở một góc phòng khách rồi đi tìm phòng ngủ, chuyến bay dài làm anh cảm thấy mệt mỏi. Phòng ngủ nằm ở tầng hai, chiếc giường được trải drap phẳng phiu, Natsu nằm xuống, cảm giác êm ái ở lưng làm anh thấy dễ chịu.

Lúc Natsu mở mắt ra, trời cũng đã tối, anh ra ngoài, tìm một cửa hàng thức ăn nhanh rồi ghé vào. Chọn một góc khuất trong cửa hàng, Natsu ngồi xuống, tiếng nhạc nhẹ vang lên, từ chỗ anh ngồi có thể nhìn ra bên ngoài nhờ lớp cửa kiếng. Có những bước chân vội vã trên đường do trễ giờ hay vì một lý do nào khác, có những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh , phía xa, xe cộ vẫn chạy tấp nập.

Một cơn mưa bất chợt, mọi người bên ngoài chạy một cách hối hả , những mái hiên chật cứng những người đứng trú mưa. Đường phố mới khi nãy còn đông vui,thoáng chốc, trở nên ảo não , khung cảnh nhạt nhòa qua lớp cửa kiếng. Một bản nhạc có giai điệu thật buồn hòa âm với tiếng mưa ngoài mưa. Natsu đã muốn đi thật xa để trốn những cơn mưa. Mưa, anh luôn ghét mưa.

Hai tháng, Lucy đã rời khỏi anh, không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng đủ để dày vò một ai đó. Thư viện, khu vui chơi, viện ngôn ngữ và những nơi cô hay lui tới, mỗi ngày anh đều đến đó. Anh sợ cái cảm giác khi nhìn thấy một dáng người cũng gầy gầy, cũng có cái lưng nhỏ nhắn như cô, chạy đến ôm thật chặt, thì mới phát hiện ra người đó không phải là cô, cái cảm giác hụt hẫng và nhói trong lòng. Anh muốn đi thật xa, trốn cái cảm giác khó chịu đó.
Natsu lững thững bước ra ngoài, mưa, dù là ở nơi nào, lạnh tê tái. Anh cứ thế, bước về phía trước, mưa thấm ướt chiếc áo anh đang mặc, những giọt nước mưa luồn vào trong .

Mưa lớn quá, nếu có cô ở đây, cô sẽ nhảy lên một cách thích thú, anh đã nghĩ, nếu đi thật xa, anh có thể quên, anh sẽ không nhớ nữa. Đôi mắt to tròn, đôi môi màu máu và cả nụ cươi ngờ nghệch khi đứng dưới mưa,tất cả..............

Trong một thoáng, những giọt mưa không còn bắn vào mặt anh nữa, Natsu ngước lên, chiếc dù màu trắng che phía trên đầu, một cô gái đeo cặp kiếng màu đen, nhìn anh mỉm cười:

- You can be cold. Take it

Natsu nhận chiếc dù từ tay cô gái ấy, đôi bàn tay cô ta rất ấm, một mùi hương nhẹ thoảng qua khi anh đứng gần cô gái lạ mặt. Cô ta dùng chiếc áo khoác che chắn cho đống sách trên tay không bị ướt. Cô nhìn anh mỉm cười lần nữa rồi vẫy tay chào tạm biệt, trước khi đi không quên nhắc anh hãy mau về nhà, đứng lâu dưới mưa có thể bị cảm. Cô gái ấy chạy đi, anh quay đầu nhìn theo, cho đến khi cái dáng cao gầy đó khuất hẳn trong màn mưa.

Natsu lại tiếp tục những chuỗi ngày lang thang đây đó ở xứ người. Những bước chân vội vã trên đường, những ánh nhìn không thiện cảm,những gương mặt xa lạ, những cửa hàng thức ăn nhanh với những món đầy dầu mỡ, những lời nói tục tỉu trên tường ,có cảm giác anh đang xem một bộ phim nhạt nhẽo nào đó. Natsu ghé vào các shop quần áo , chọn cho mình những bộ trang phục, những đôi giày, những sợi dây chuyền theo style của mình. Rồi lại đến những quán bar , hòa mình vào cơn trụy lạc. Anh đã từng nghĩ cuộc sống đó là thiên đường.

Lại một buổi sáng dậy muộn, đợi mãi nhưng không có một vòng tay quen thuộc đánh thức. Natsu đến một quán nước nào đó, có cánh cửa bằng gỗ màu trắng. Lucy đã từng nài nỉ anh dẫn đến một quán nước như là một buổi hẹn hò, chỉ là một việc đơn giản, anh cũng không thể làm cho cô, không đúng, anh chưa hề làm được việc gì cho cô. Cô vẫn nhớ anh chứ, cô sẽ không quên anh chứ, hãy hận anh thật nhiều vì ít ra cô còn nhớ đến anh .

Lang thang trên đướng phố, mua một chiếc điện thoại mới , đến cửa hàng bàn đĩa mua những bộ phim hay đĩa nhạc mới. Đã đi hết tất cả những nơi có thể đi, nhưng ngày vẫn còn dài lắm. Có một công viên gần đó, công viên........là nơi cô rất thích.

Buổi chiều, thời tiết mát mẻ,những cơn nhó nhè nhẹ thổi, những người lớn tuổi đi dạo trong công viên, có mấy đứa bé chơi đùa với thú cưng của mình, xa xa, người nhiếp ảnh tự do chọn những tầm nhìn tốt và bấm máy, những tiếng la hét trong khu vui chơi. Natsu hướng sự chú ý về một cô gái có cái dáng cao gầy, đang lom khom tìm cái gì đó, cô ấy có khuôn mặt rất quen. Coi gái ấy tiến đến gần anh hơn, Natsu vẫn không rời mắt, cho đến khi cả hai nhìn nhau .

Cô gái với chiếc dù màu trắng, một chút ngỡ ngàng hiện lên gương mặt cô nhưng chỉ vài phút sau đó, cô ta mỉm cười với anh, có lẽ cô đã nhớ ra. Cô ấy bảo sẽ quay lại ngay rồi lại tiếp tục cuối thấp người xuống, tìm kiếm , miệng thì lẩm bẩm gì đó, nghe như đang gọi một con mèo vì anh nghe có tiếng meo meo. Cảm thấy thích thú, Natsu đi theo sau lưng cô ấy. Cô tiến tới những bụi cây, nhìn dáo dác rồi lại tìm ở những bụi cây khác. Cuối cùng, lôi ra được một con mèo trắng muốt đang lim dim ngủ, miệng kêu gừ gừ vì có người phá hỏng giấc ngủ của nó.

Cô gái ấy tên Remi Reder, và cũng là em họ của Gray, lúc nhỏ cô vẫn thường chạy theo anh giành kẹo. Nói một lúc, mới biết cả hai đều là người ở Fiore. Remi đang theo học ngành thiết kế nữ trang ở Mỹ. Tìm được người quen ở đây, Remi rất vui, cô đã chủ động rủ anh đến ở cùng tại căn hộ của mình, Natsu cũng chỉ có một mình nên đã đồng ý.

Căn hộ của Remi nằm ở đường chính, gần trường cô đang theo học. Phòng Natsu bên cạnh phòng Min trên tầng một. Remi là một cô bé rất thân thiện, cô rất hay cười.

Con mèo trắng muốt như cục bông của cô tên là Susu, những lúc Remi không có ở nhà, Susu thường chui vào lòng Natsu nằm cuộn tròn rồi lim dim ngủ. Remi nói rằng con Susu thường không thích người lạ, nó chỉ thích được Remi và chị cô vuốt ve, cô rất ngạc nhiên khi thấy nó thích nằm trong lòng anh . Remi có một thói quen kì lạ là thích nói chuyện với cục bông trắng muốt ấy. Có bữa đi học về Remi khoe với nó rằng mẫu thiết kế của cô được điểm cao nhất hay hôm đó bất cẩn , cô đi và bị té rất đau hoặc cô vừa tim được một quán ăn mới. Lúc đầu, Natsu hơi khó chịu vì thói quen đó nhưng lâu ngày, anh cũng quen dần.

Natsu đang ngủ, có tiếng cửa mở một cách rụt rè, chiếc giường anh nằm khẽ lún xuống vì hình như có ai đó vừa trèo lên. Natsu mở mắt ra, mặt anh và Remi đang rất gần nhau. Nhóc nói rằng máy điều hòa bị hư, muốn ngủ nhờ phòng anh một đêm, thật ra, hôm nay, Remi vừa xem một bộ phim kinh dị nên không dám ngủ một mình, anh biết điều đó nhưng không nói ra. Natsu mỉm cười, vòng tay sang eo cô, kéo Remi lại gần. Remi đang rất sợ, cô đang áp sát vào lòng anh . Lucy của anh cũng đã từng rất sợ, nhưng anh đã không ôm cô vào lòng như lúc này........

Giáng sinh, một ngày lễ lớn ở Mỹ, Remi không phải đi học, mấy ngày liên tục, Remi nằng nặc đòi Natsu chở đi mua những vật trang trí nhà cửa và cây thông . Ngoài đường lúc này rất nhộn nhịp, có những vòng hoa màu xanh , những cái chuông nhỏ treo trước cửa những quán ăn, shop quần áo, và khắp mọi nơi. Những bộ áo ấm và những chiếc khăn quàng cổ nhiều màu sắc, tuyết rơi dày đặc , những bài hát thánh ca vang lên.

Remi có việc nên đã ra ngoài từ sớm, hôm nay cô hẹn anh ở chỗ cây thông lớn trong quảng trường. Remi tặng anh một chai nước hoa, Natsu không biết phải tặng cô cái gì vì hình như cô chỉ thích đồ ăn thôi. Còn 20 phút nữa là đến giờ hẹn, Natsh nhanh chóng thay quần áo vì không muốn Remi đợi. Có một gift shop gần đó, người ta chen chúc nhau để mua những món quà tặng cho người thân. Mùa giáng sinh năm nào, Natsu nhìn thấy Lucy đứng tần ngần trước một cửa hàng , mắt dán chặt vào quả cầu tuyết, cô rất thích phải không? Anh đã định mua tặng cô nhưng không hiểu sao lại quên mất.

Tuyết rơi lạnh quá, cái thân hình nhỏ bé của Lucy không biết có chịu lạnh được không? Cô có đang ngốc nghếch đứng chờ anh ở một góc nào đó không, đừng chờ nhé, anh không muốn cô bị lạnh đâu. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh sẽ không buông ra mà sẽ nắm thật chặt. Anh nhớ nụ cười của cô, nụ cười ấy có còn dành cho anh .

Natsu đi đâu đó anh không rõ, giữa một biển người như thế nhưng chẳng tìm được một gương mặt quen thuộc. Cô đơn- cảm giác không thể gọi thành tên, dòng người vẫn đi, vẫn ồn ào. 12h, tiếng reo hò vang lên, Natsu lặng lẽ đi về nhà, căn nhà tối om, Remi đi đâu vẫn chưa về. Anh tiến đến bên lò sưởi, lửa cháy bập bùng, sự lạnh giá vẫn bao trùm, có cảm giác từng hơi thở đang bị bào mòn. Natsu sực nhớ ra cuộc hẹn với Remi, anh phóng xe thật nhanh đến chỗ hẹn.

Remi ngồi co ro dưới gốc cây thông , đôi môi cô tím tái vì lạnh , anh nghĩ cô sẽ rất giận.

- Anh tới rồi, em gọi điện mãi mà không được, em còn đang lo anh có chuyện gì, tốt quá, anh không sao.

Remi ngất trong tay anh , hôm đó đôi tay cô rất lạnh, Natsu không cảm nhận được hơi ấm từ tay cô như lần đầu gặp mặt nữa.

Bế Remi vào phòng, cô bị sốt, người run cầm cập, có lúc còn mê sảng nói gì đó không rõ ràng , Natsu đắp lên người cô nhiều lớp chăn dày , đắp nước lên trán, anh đang định thay một chậu nước khác thì bị cô kéo lại, giọng cô thều thào:

- Anh à, đừng đi đâu nhé.
"

- Ngốc quá, anh sai rồi, anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .

Remi nhanh chóng khỏi bệnh, kì nghỉ đông trôi qua, Remi lại đến trường, Remi có những biểu hiện kì lạ, cô hay lén nhìn anh và khi bị anh bắt gặp, cô quay mặt chỗ khác cười một mình . Natsu cũng hay nhận đước những tin nhắn không đâu không đuôi từ cô, anh không để ý lắm vì nghĩ rằng cô đang đùa.

Valentine, Remi mò mẫm dưới bếp làm gì đó, Natsu nhìn thấy những cái khuôn hình trái tim và những vật liệu làm chocolate, anh phì cười, chắc cô nhóc đang muốn làm tặng cho bạn trai. Trán Remi lấm tấm mồ hôi, Remi băm nhỏ thanh chocolate nhưng bất cẩn lại chặt vào tay, cô rửa vết thương rồi lại tiếp tục. Cô cho vài thìa sữa vào khuôn rồi lấy đũa trộn đều, sau đó cho vào nồi có nước sôi trên bếp, bật lửa thật nhỏ lấy đũa trộn đều và khuấy đều. Remi lại bất cẩn chạm tay vào nồi nước sôi ấy, tay bị phỏng, đỏ ửng cả lên. Natsu vẫn lén nhìn cô nãy giờ vì Remi không cho anh xuống bếp, tim anh lại nhói, nếu anh biết làm chocolate cực khổ như vậy anh sẽ không quăng hộp chocolate mà Lucy tặng anh , anh còn nhớ ánh mắt cô khi ấy rất buồn. Đợi anh vào nhà,cô lặng lẽ nhặt hộp chocolate lên , anh thấy hình như tay cô cũng bị phỏng.

Tối đó, Remi và Natsu ngồi trong phòng khách, anh còn đang định hỏi sao không đi chơi với bạn trai. Remi bất ngờ xòe hộp chocolate trước mặt anh ,mặt cô đỏ ửng:

- Anh à, hình như em thích anh rồi.

" Natsu à, dù anh hay bắt nạt tôi, nhưng hình như tôi thích anh rồi. "♥♥♥

Gray nhắm mắt nằm yên trên giường, anh nghe tiếng cửa mở, mỉm cười trong lòng nhưng anh vẫn không mở mắt ra. Lucy nhẹ nhàng tiến đến gần anh, bất chợt anh dùng cánh tay không bị thương kéo cô nằm xuống.

- Đi đâu về trễ vậy nhóc?

- Em đọc sách ở thư viện.......quên giờ về...........

Lucy nằm trong lòng anh nhưng vẫn tránh các vết thương , cô mân mê những sợi tóc mai trên gương mặt anh , anh thỉnh thoảng hôn nhẹ vào gò má mịn màng của cô. Cô nhìn anh rụt rè, rồi lên tiếng:

- Anh à, tối nay...........tối nay........em ngủ ở đây được không.- càng về sau cô càng lí nhí nói không nên lời.

- Em nói gì, anh nghe không rõ.

- Em nói là........tối nay em ngủ ở đây được không?

- Anh nghe không rõ, em nói lại đi......

- Ah, anh không nghe thì thôi, em về phòng ngủ.

Lucy hậm hực đứng dậy, định bỏ về phòng thì bị anh kéo lại. Gray chỉ muốn giỡn với cô nên mới giả vờ không nghe , anh sợ đây chỉ là giấc mơ và những điều anh nghe cô nói là do anh mê sảng. Sáng hôm sau, như một con mèo nhỏ, cô nằm trong vòng tay anh, anh khẽ siết chặt cánh tay nhưng vẫn không làm cô thức giấc. Nếu đây là mơ thì anh không muốn tỉnh dậy nữa.

Lucy đỡ Gray ra khu vườn sau nhà, Gray ngồi trên một cái xích đu nhìn cô chạy theo mấy con mèo, cô thích mèo thì phải, thấy mèo là chạy theo. Hôm đó, Lucy mặc bộ quần áo màu trắng , dưới ánh nắng buổi sớm,trông cô như một con búp bê bằng sứ, con búp bê đẹp nhất mà anh từng thấy. Ánh nắng làm rạng rỡ từng đường nét trên gương mặt thanh tú. Lucy mải mê chạy theo mấy con mèo, không thấy cục đá gần đó và vấp phải, ngã xuống. Đầu gối cô chảy máu, đau nhưng cô vẫn cười toe toét, Gray đến đỡ cô dậy, cốc một cái vào cái đầu ngốc nghếch của cô, Gray dọa rằng sẽ khóa cửa nhốt cô trong phòng, anh phải quay vội đi nơi khác để không thấy cái gương mặt đang mếu máo của cô, anh..............................

Vết thương chưa khỏi hẳn nhưng Gray đã có thể đi làm trở lại. Nghỉ được vài hôm thì công việc lại chất đống,những bệnh án dồn dập, anh lại thức khuya làm việc. Lucy chuẩn bị cho anh những ly sữa nóng và chỉ chịu đi ngủ khi anh làm xong, dù cho anh có bảo cô đi ngủ trước và không cần đợi anh . Nhìn cái dáng cô ngủ gật ở ghế , anh chịu không nỗi nên cũng gác công việc qua một bên rồi bế cô lên giường, sáng mai thế nào cũng bị chú anh la.

Gray quyết định nghỉ hẳn ở nhà, không đến bệnh viện làm việc nữa, anh không muốn bỏ cô ở nhà một mình rồi tối đến vùi đầu vào xấp giấy mà không có thời gian chăm sóc cho cô . Cô tưới cây ngoài vườn và rất thích nghịch nước, cô cẩn thận rửa những cái chén nhưng thỉnh thoảng tiếng chén vỡ vẫn vang lên và những lúc cô phơi áo ngoài vườn, dây treo quần áo cao hơn so với cô nên cô phải liên tục nhón chân thật cao. Tất cả, anh đều rất thích ngắm, Gray cũng nhiều lần muốn giúp cô một tay nhưng cô không chịu, anh chỉ có thể ngồi ngắm.

Một buổi chiều, anh chở cô ra biển, hoàng hôn ở biển là đẹp nhất , ánh chiều dát bạc những con sóng lăn tăn, loang ra , lan xa, đây đó là những cánh chim hải âu. Cả hai im lặng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, có những khoảng khắc ước gì là mãi mãi. Anh chỉ muốn bên cạnh cô, êm đềm như lúc này. Gray khẽ gọi tên cô, cô xoay lại. Gray đặt lên bờ môi cô một nụ hôn dịu dàng , liếm nhẹ lên đôi môi mọng nước, anh luồn lưỡi vào trong cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của cô, anh vòng tay sang ôm lấy eo cô kéo lại gần để nụ hôn sâu hơn. Cô thoáng ngỡ ngàng nhưng cũng không phản đối. Thật giống với giấc mơ của cô: Mưa..............ánh hoàng hôn ấm áp........nụ hôn....................vẫn không phải cảm giác đó.

Khi đã về nhà, cô đi lên phòng không nói gì, anh đi theo sau cô, im lặng làm anh khó chịu, anh lên tiếng trước:

- Lucy à, giận anh hả?

- Anh đó, hôm nay tự nấu cơm đi, em không biết đâu. - cô chui vào mền.

Vài tháng sau, có một chuyến nghiên cứu quy mô bên Mỹ, anh được mời tham gia , lần này đi, không biết chừng nào mới về, có thể sẽ không về nữa. Gray đã nói với Lucy và Lucy cũng không có ý kiến gì, dù sao cô cũng không có người thân ở Fiore , nên anh đi đâu cô đi theo đó. Buổi chiều hôm đó là tiệc chia tay, Gray đã dặn Lucy sẽ có một vài người đến để cô đừng sợ.

Thật ra chỉ có Natsu và Remi, Juvia cũng đã rời khỏi nhà anh từ lâu, cô đang kẹt tour lưu diễn nên không về được. Remi còn đang có cuộc hẹn với nhà thiết kế nên chưa đến được, Gray đang mua một vài món đồ lặt vặt, Natsu đến nhà Gray sớm nhất, cô giúp việc mở cửa rồi đưa anh vào phòng khách. Lucy vẫn đang ngồi chơi với mấy con gấu trong phòng.

Trời mưa, một cơn mưa trái mùa, đây không phải là tháng mưa, nhưng không sao, chỉ cần mưa là cô thích . Cô chạy vội xuống nhà, chạy ra vườn , thích thú hứng những giọt mưa trong lòng bàn tay.

Natsu đang nghe bài nhạc yêu thích của mình bằng ipod, anh chú ý vào cái hồ cá mà lần trước anh chưa có dịp xem qua . Rồi anh lại lấy một cuốn tạp chí gần đó , tạp chí tiếng pháp anh không đọc được nên bỏ xuống, giai điệu bài hát vẫn đều đều vang lên. Natsu nhìn ra vườn, trời đang mưa, anh nhìn thấy....................

Nước mắt chẳng thể nào hóa giải nỗi đau
Cơn mưa đầu mùa không làm tan cơn khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa
Em có thấy niềm đau dịu bớt
Khi em khóc
Nước mắt lòng em hoà mặn dưới mưa
Mặt đất nứt chờ mưa
Và mưa
Mặt đất dịu dàng khi mưa rơi xuống
Có những cơn khát mà ta không thể uống
Và những nỗi đau lòng chẳng hóa được thành mưa.
Nước mắt không hóa giải nỗi đau
Nhưng xoa dịu niềm đau khi em khóc
Mưa không làm tan cơn khát
Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Giữa cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa.
(Trích bình minh mưa)

Anh đã từng ghét cay ghét đắng những cơn mưa, nhưng mưa đã đem cô đến bên anh , vậy thì một lần nữa, mưa hãy đem cô về .

Lucy giang rộng hai tay để có thể hứng những giọt mưa, một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một mùi hương quen thuộc.

- Ngốc à, anh sẽ không bao giờ buông tay ra đâu, anh sẽ không để mất em lần nữa.

Trời mưa lớn qua, không biết cô bé của anh có nghịch dưới mưa không, nếu anh không về sớm thế nào cũng bị cảm. Gray lái xe nhanh hơn. Remi cũng nhận được cuộc gọi từ nhà thiết kế , họ không đến dược vì bận đột xuất, cô cũng nhanh chóng đến nhà Gray.

- Hai người..........đang làm gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro