Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15 :

2 năm sau

- Alô tôi nghe

- Là mình, Natsu đây

- Natsu, cậu đang ở đâu vậy, mình gọi mãi mà không được.

- Ah, mình đổi số lâu rồi, đang ở Mỹ, có ghé qua trường cậu thì họ nói khóa học của cậu đã kết thúc , khoảng một tuần nữa mình về......................

..........................................................................

Flashback

" Tôi muốn học đàn, anh dạy tôi đi. "

Đó là câu nói đầu tiên Natsu nói với Gray khi cả hai gặp nhau . Hôm đó là một buổi chiều thu, nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, gió nhẹ nhàng lay động những cành cây ngoài vườn, anh đang ngồi trong phòng, mải miết nhìn hai con mèo đang vờn nhau ngoài sân mà không biết có người mới bước vào phòng. Tiếng nói trong trẻo cất lên, anh mới giật mình quay lại. Đó là một cậu bé tóc hồng, mà thoạt đầu anh cứ nghĩ đó là một búp bê sứ vì cậu bé rất xinh. Cậu mặc trang phục màu trắng, tôn lên làn da trắng mịn , dưới ánh nắng chiều , cậu đẹp như một nhân vật nào đó trong những câu chuyện manga mà anh đã từng đọc.

Anh đã gặp cậu vài lần trước đó, bố anh là đối tác thân thiết với nhà Dragneel, một vài lần, anh được dẫn sang nhà cậu hay những khi nhà anh có tiệc, cậu cũng hay sang đây. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn cậu là cậu có một đôi mắt rất buồn, cậu không thích chơi đùa với những đứa trẻ khác, anh thấy cậu luôn ngồi lặng lẽ một mình ở một góc nào đó. Có những đứa bé tới nói chuyện, và rủ cậu chơi cùng nhưng cậu chỉ lắc đầu hờ hững và lại đi tìm một nơi yên tĩnh khác không bị ai quấy rầy, đó là lý do anh không đến bắt chuyện với cậu. Anh đoán cậu là người nhút nhát và không thích kết bạn với người khác.

Chỉ với một cái bánh, một viên kẹo hay chỉ đơn giản là thấy thích nhau, hai đứa trẻ có thể trở thành bạn thân . Natsu và Gray cũng vậy, kể từ ngày hôm đó, Natsu đến vào những buổi chiều, (anh: Gray, cậu: Natsu) anh dạy cậu những điều cơ bản về vĩ cầm hay cũng có khi hai người cùng học với cô giáo dạy đàn. Cậu không thích những gì ồn ào, anh biết điều đó, khi chỉ có hai đứa, anh rủ cậu chơi game hay cùng đọc truyện tranh, không ai nói gì nhiều.

Vì những lý do con nít, Natsu và Gray cũng đã có lúc giận nhau, cả hai cùng tranh giành một chiếc xe đồ chơi, hay giành một viên kẹo gì đó, Natsu không qua nhà Gray vào những buổi chiều nữa . Hai người tuy cùng tuổi nhưng Gray luôn là người nhường nhịn Natsu, luôn chiều theo những điều Natsu thích. Chiếc xe đồ chơi là của mẹ Gray tặng, Natsu có một thói quen kì lạ , cậu không thích nâng niu những món đồ chơi đẹp, cậu thích vứt chúng xuống sàn, nhìn chúnh vỡ nát ra thành từng mảnh, cậu đã phá vỡ không ít đồ chơi của Gray, anh không bận tâm về điều đó nhưng chỉ có chiếc xe này là không được. Còn về những viên kẹo, Gray không thích ăn ngọt , anh không bao giờ ăn kẹo, nhưng Natsu thì khác, mỗi lần đến nhà anh, cậu đem theo rất nhiều kẹo. Cậu thích ăn ngọt, hôm đó, cậu đã ăn hơn 2 bịch kẹo, anh không muốn cậu bị sâu răng nên mới không đưa những viên kẹo cho cậu.

Đã một tuần, Natsu không qua nhà anh, anh đã định sang nhà cậu, làm hòa trước. Hôm đó, buổi chiều, anh chuẩn bị thật nhiều kẹo , anh nghĩ đến khuôn mặt cậu sẽ cười như thế nào khi thấy một giỏ quà với nhiều loại kẹo khác nhau. Trời bỗng nhiên mưa, anh không đi được, Gray hậm hực ngồi bên cửa sổ, nhìn cơn mưa dai dẳng trút nước. Một thân hình nhỏ bé hiện ra trong mưa, dù mọi thứ xung quanh có nhạt nhòa trong mưa, Gray vẫn nhận ra Natsu đang đứng ở dưới. Anh vội vàng chạy xuống, kéo Natsu vào nhà, cậu bị cảm lạnh một chút do đứng dưới mưa, giữ ấm cơ thể thì sẽ mau khỏi. Sau ngày hôm đó, Natsu lại đến nhà Gray vào những buổi chiều, hai đứa trẻ chẳng có gì để giận nhau cả, cậu cũng không ăn kẹo nhiều như trước, anh cũng nhắc nhở cậu nhẹ nhàng hơn.

Lên trung học, cả hai học cùng trường, Natsu đã vui vẻ, hoạt bát hơn khi còn bé. Natsu kể với Gray, cậu thích một cô bạn nào đó tên Lisana, hai người thì đẹp đôi thật, cô ta và cậu đều rất xinh. Chỉ là anh không thích Sana lắm, anh thấy Sana hay nói chuyện với những người không đứng đắn, và ả hay dẫn cậu đến những nơi không lành mạnh, anh cũnng nhiều lần nhắc khéo Natsu chuyện đó, cậu bảo sẽ chú ý nhưng cuối cùng đâu lại vào đó, đó là người mà bạn thân anh thích nên anh cũng không muốn có ý kiến nhiều.

Năm 19 tuổi, bố anh ép anh sang Mỹ, thời gian đầu, Natsu và Gray vẫn giữ liên lạc, rồi điều kiện học tập mới, những trở ngại về ngôn ngữ, bài tập dồn dập, Gray không liên lạc với Natsu nhiều nữa. Khi anh về Nhật, gọi rất nhiều cho Natsu nhưng không được, anh cũng có ghé qua nhà cậu nhưng người nhà cậu nói cậu đã dọn ra ở riêng và mới mấy ngày trước đã đi du lịch , không biết ngày nào về. Vì bận chăm sóc cho Lucy, anh gần như quên bẵng Natsu nếu cậu không gọi cho anh tối hôm đó.

End Flasback

Natsu hẹn Gray ở một quán nước nhỏ, nơi cả hai vẫn thường đến đây vào những ngày trốn học. Vẫn là 4 bốn chiếc ghế màu trắng xoay quanh một bàn, vẫn có cái chuông leng keng đặt trước cửa, mỗi khi có khách bước vào thì cái chuông lại tạo nên những âm thanh vui tai, và sau đó là lời chào vị khách vừa bước vào của những người phục vụ. Bác chủ quán đã xuất hiện một vài sợi tóc bạc trên đầu, nụ cười của bác vẫn hiền hậu và ấm áp như ngày nào. Bác nhớ hai vị khách nhỏ tuổi của mình, bây giờ đã trưởng thành hơn trước.

- Nhìn Natsu khác quá, trông chín chắn hẳn ra. Vẫn khỏe chứ, đi du lịch vui không?

- Nhìn Gray cũng khác trước nhiều lắm, Natsu nhớ ngày xưa Gray cao hơn mà, bây giờ nhìn cậu như cây nấm vậy, lo học nên bị bào mòn chiều cao lúc nào không biết phải không?

- Haissssssssssssss, cậu vẫn không bỏ được cái tật thích xỉa xói người khác. Cậu......................

Hai người nói chuyện rất lâu, có những người khác đến trước họ, những người đó đã rời quán, vậy mà cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn chưa kết thúc. Anh gọi một tách café đen, Natsu gọi một ly chocolate nóng, bạn anh vẫn là một người rất hảo ngọt. Gray kể cho cậu nghe cuộc sống và môi trường học tập ở Mỹ , rằng phong cách làm việc của người bên đó thật sự rất chuyên nghiệp. Anh cũng quen được rất nhiều người đến từ các nước khác nhau, nhưng lúc đầu, anh cũng bị tách biệt vì có một số người không coi trọng người Châu Á lắm. Anh cũng hỏi thăm về chuyện giữa cậu và Lisana, anh thấy cậu chỉ ậm ừ, anh đoán có lẽ mọi chuyện không được suông sẻ nên anh cũng không hỏi gì nhiều. Rồi cả hai nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ, rằng khi còn bé, cậu là người nhút nhát thế nào, mỗi lần đi đâu, anh phải luôn cầm tay cậu để cậu bớt sợ, rồi những lúc cả hai chạy khắp phòng giành đồ chơi rồi lại lăn ra ngủ. những chuyện nhỏ nhặt nhất, tưởng chừng đã quên từ lâu nhưng anh và cậu vẫn còn nhớ rất rõ.

Cuộc nói chuyện trở nên chậm lại, cả hai im lặng, khi không còn gì để nói, tiếng nhạc nhẹ vẫn đều đều vang lên, những hồi ức đẹp đang hiện về, ai cũng có những suy nghĩ riêng của mình, anh vẫn đang miên man nghĩ đâu đó, không hiểu thế nào anh lại nhớ đến Lucy, có lẽ giờ này cô đang nghịch những con gấu bông hay ngồi ngủ quên bên cái hồ cá, nghĩ đến đó, anh lại tự mỉm cười với mình.

- Cậu có người yêu rồi phải không?

- Sao cậu lại hỏi vậy?

- Mình đoán vậy, thấy cậu cười một mình...........

- ................... Xấu hổ

- Định chừng nào giới thiệu cô ấy cho mình biết đây, cậu giấu kĩ thật.

- Không phải cô ấy....................uhm........... mình........ cô ấy...........

- Thôi, mình biết rồi, ngại thì đừng nói, khi nào có dịp thì nói cho mình cũng được.

- Này Gray, chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, cùng sinh ngày 13, cùng thích màu xanh, cùng thích vĩ cầm............ vậy nếu sau này chúng ta cùng thích một người thì sao?

- Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, cậu đừng lo.

Gray nhận được điện thoại của bệnh viện, anh phải đi ngay, Natsu cho anh số điện thoại mới của mình , anh chào tạm biệt Natsu và nhanh chóng rời quán. Natsu vẫn chưa đi, anh ngồi ở đó thêm chút nữa, nếu bây giờ về nhà............ thì chỉ có mình anh .

Đến nơi rồi, ngôi nhà đã từng là của anh và cô. Natsu đi nhanh vào căn phòng có cánh cửa màu trắng , chỉ một lần thôi, khi mở cửa ra, anh sẽ lại thấy khuôn mặt cô say ngủ. Từ lúc nào , ngôi nhà im ắng quá, anh cứ nghĩ mình không thích ồn ào, sống như vậy thật thích, có lẽ anh sai rồi, chỉ là anh không dám thừa nhận điều đó.

Căn phòng nhiều bụi quá, cũng phải thôi, anh đi hai năm chứ không ít, anh cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Anh cứ nghĩ đi đâu đó thật xa,trải nghiệm những điều mới mẻ ở nước ngoài thì cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường, anh cũng đã từng có ý định sẽ định cư luôn ở Mỹ ,không về nữa, mỗi đêm, anh thao thức không ngủ được,trong một căn phòng xa lạ không có một chút gì thuộc về cô, anh lại nhớ đến căn phòng có cánh cửa màu trắng, có chiếc giường nhỏ và một cô bé ngủ say đến nỗi khi anh bước vào véo má cô vài cái nhưng cô vẫn chưa thức dậy. Anh về đây , cái sự thật cô đã không còn bên cạnh anh lại càng thêm rõ ràng, dường như anh lại muốn trốn thêm lần nữa.

Trước khi đi, anh đã cẩn thận cất cuốn tự điển lên kệ sách vậy mà nó vẫn dính bụi, đây là vật mà cô yêu quí nhất, trước kia, anh vẫn thắc mắc, một cuốn sách nhạt nhẽo chẳng có nội dung , sao cô có thể suốt ngày ngồi đọc rồi ghi ghi chép chép, cô bây giờ sao rồi ? Có còn thích học ngoại ngữ như trước không? Hay là đang trốn ở một góc nào đó ngồi khóc như một đứa con nít, cô rất mau nước mắt, nhưng cô có tật xấu là khi khóc thì không cho anh biết, miệng thì cười nhưng hai mắt thì sưng lên, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào cái lý do cô mất ngủ.

Phủi bụi trên giường, Natsu nằm xuống, cái mùi quen thuộc làm anh thấy thoải mái, khắp phòng đều có hình bóng của cô, ít ra thỉnh thoảng anh cũng có thể tự lừa dối mình là cô đang nấu cơm hay làm gì đó dưới nhà, cô sẽ lên ngay, cô vẫn chưa rời xa anh vì thoang thoảng đâu đây vẫn có mùi hương trái cây ngọt ngào của cô. Cô có đôi môi đỏ hồng, vòng eo nhỏ nhắn, tóc cô rất mềm, cô cười rất đẹp................ anh cứ tưởng là mình đã quên.

Ngón áp út của bàn tay Gray có vẽ một chiếc nhẫn, ngày xưa, cô cũng đợi lúc anh ngủ, vẽ lên tay anh như vậy, anh đã mắng cô rất nhiều và hỏi bị mắng nhiều thế sao vẫn không chừa. Anh còn nhớ cô nói, quậy một chút để anh la, ít ra lúc đó anh chịu nói chuyện với cô, sau đó cô cười ngờ nghệch không tả được, anh không biết nhìn cô cười mà mình cũng vô thức cười theo.

Natsu vẫn cố duy trì một cuộc sống bình thường, trước kia , khi không có cô, cuộc sống của anh vẫn diễn ra, bây giờ cũng vậy. Lúc đầu chỉ là một chút hụt hẫng , rồi cũng sẽ quen nhưng cái hụt hẫng cứ mãi kéo dài dai dẳng, khó chịu hơn những gì anh vẫn thường nghĩ. Ở bên anh, không có gì tốt, anh chỉ làm cô khóc, nhưng anh lại không có can đảm buông tay cô ra, như cô đã làm với anh.

Anh đã từng bỏ cô sang Paris 3 tháng, thật ra anh đã hứa với Lisana sẽ đi nửa năm nhưng anh không chịu nổi một cuộc sống suốt ngày chỉ có ăn , ngủ rồi làm tình , khi ở bên cô, cô hay nói những điều ngốc nghếch lắm, nhưng cũng có gì đó thật vui. Đêm đó, anh về, chắc là đã làm cô sợ, anh phải liên tục lau nước mắt cho cô, anh đâu có ngốc đến nỗi không biết mình đang ngủ với ai, chỉ là anh không dám thừa nhận hình như anh đã yêu cô rồi.

Cô không biết anh đã hoảng loạn thế nào khi thấy cô bê bếch máu ngồi trong phòng tắm, sau đó, anh không ngủ mà thức trông chừng cô, anh sợ cô sẽ lại làm điều gì ngốc nghếch nữa. Sáng hôm sau, anh rời phòng, chuẩn bị thức ăn cho cô, khi trở lại đã không thấy cô nằm trên giường, anh vứt cả khay thức ăn sang một bên rồi chạy đi tìm cô. Bước vào phòng cô, thấy cô lại đang cầm con dao, cô lại định làm gì nữa đây. Natsu tát cô thật mạnh, để cậu làm rơi con dao xuống sàn, vì anh biết hai người giằng co một con dao là rất nguy hiểm. Anh cất hết tất cả những vật dụng nguy hiểm trong phòng mình rồi nhốt cô trong đó, nhốt cô để cô không làm những điều ngu ngốc nữa.

Mỗi đêm , anh hành hạ cô rất nhiều, chỉ để anh biết chắc một điều là cô thuộc về anh. Anh cứ nghĩ mình chỉ đùa giỡn với cô nhưng càng ngày, hình ảnh cô lại càng không thể dứt ra khỏi tâm trí anh, anh sợ phải thừa nhận điều đó, anh gọi Lisana đến, ngủ với ả, chỉ đến phủ nhận một điều là anh đã yêu cô. Anh không nghĩ cô lại về sớm như vậy, từ miệng cô chảy ra một dòng máu, anh tưởng cô sẽ khóc thật nhiều nhưng anh chỉ nhìn thấy một đôi mắt vô hồn, cô đứng rất lâu ngoài mưa, anh phải kéo cô vào.

Natsu đi xuống nhà, có những mảnh giấy ghi những công thức nấu ăn, các loại nước trái cây mà anh thích dán trên tủ lạnh, sống chung với nhau 3 năm, anh vẫn chưa biết cô thích cái gì , ghét cái gì. Sinh nhật cô ngày mấy, cô có những thói quen gì, anh đều không biết.

Anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô , vậy thì hãy buông tay cô ra, để cô đi tìm người yêu thương cô, anh không muốn điều đó.

Nếu buông tay nhau ra chỉ đơn thuần là không nắm tay nhau nữa thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.

........................................................................

10h, Gray vẫn chưa về, Lucy đang ngồi đợi anh ở ghế, mấy ngày trước, anh có nói trong vài tháng tới sẽ về muộn vì anh phải tham gia khóa học nâng cao chuyên môn gì đó, anh đã dặn cô cứ đi ngủ trước và không cần đợi anh . Xung quanh cô tối om, cô không thích bật đèn sáng cô vẫn thích ngồi trong tối hơn. Anh không muốn cô bị muỗi chích nên đã nhiều lần dọa rằng, khi ngồi trong tối thì sẽ bị một con ma tóc dài cắn, cô biết anh nói đùa nên không sợ. Cô giúp việc cũng đã đi ngủ, các nhà hàng xóm cũng đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt, có tiếng dế kêu đâu đó, mấy con mèo lạc mẹ kêu meo meo, thi thoảng có tiếng xe chạy vội qua.

Hôm nay , anh về trễ hơn mọi ngày, cô mở tivi lên xem, chương trình buổi tối chỉ có những tin tức nhàm chán hoặc những bộ phim kinh dị chỉ chiếu vào ban đêm ,lúc trẻ con đã đi ngủ hết, chẳng có gì đặc sắc, cô tắt tivi, quăng cái remote sang một bên. Cô vào phòng , ôm mấy con gấu ra cùng ngồi đợi với mình cho đỡ buồn. Cô cố gắng mở thật to hai mắt, nói là đợi anh nhưng hầu như mỗi đêm, cô đều ngủ quên trên ghế, anh phải bế cô lên giường.

Lucy mở mắt ra khi lưng cảm nhận được sự êm ái , lại thêm một ngày nữa, cô ngủ quên và anh phải bế cô vào phòng

- Uhm...........anh về lúc nào vậy?

- Em đó, anh đã nói là không cần chờ anh mà, cứ ngủ trước đi, thức khuya không được thì đừng cố, ngày nào cũng ngủ quên trên ghế , bị cảm là anh đánh đó.

- Uhm....................

- Đi ngủ đi nhóc.

" Anh à,đây là những điều tối thiểu em có thể làm cho anh , em không thể cho anh nhiều hơn, nếu ngay cả những điều nhỏ nhặt thế này, em cũng không làm được cho anh thì em......................................... "

Buổi sáng Lucy dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhà đã có người giúp việc, cô không cần làm điều đó nhưng trong suốt hai năm nay, cô luôn là người chuẩn bị bữa sáng cho anh. Những ngày đầu luôn là những ngày khó khăn, nếu không phải bánh mì nướng bị khét, nước trái cây còn lẫn hột thì sữa cũng văng tung tóe khắp nơi, những ngày kế tiếp cô có tiến bộ hơn một chút, tuy không hoàn hảo vì thỉnh thoảng trứng còn sống hay cô nhầm lẫn đổ muối vào sữa , anh không đòi hỏi gì hơn.

Gray đi làm , cô ở nhà, cô lại quay về thú vui yêu thích của mình là chơi với những con gấu bông, bắn những viên bi, sau đó lấy những cây bút màu vẽ lung tung lên giấy. Tiếng chuông gió leng keng làm cô rất thích, cô cũng đã treo một cái có hình những trái tim màu đỏ trong phòng anh .

Lucy sang phòng anh , căn phòng có cánh cửa màu hồng nhạt. Phòng anh có rất nhiều sách, những cuốn sách nói gì đó, cô không hiểu nên cũng chẳng nghịch được gì ,một vài cuốn sách để lung tung trên ghế và những bộ quần áo mà có lẽ do vội vã nên anh chưa kịp xếp lại bị vứt trên sàn. Cô xếp tất cả một cách ngay ngắn.

Lucy ra vườn tưới cây , buổi trưa, nắng nóng, cây cối đang oằn mình hứng chịu cái nóng như thiêu đốt, cô mở vòi nước, để nước không quá mạnh, tưới khắp cả sân sau.Xong việc , cô lại chạy lên phòng, chơi đùa với mấy con cá rồi lại đi ngủ.

Cô mở mắt ra bởi tiếng rào rào của mưa, mùa mưa lại sắp tới rồi, cô thích mưa nhất. Cô nhảy lên một cách thích thú, những ngày sắp tới sẽ mát mẻ hơn, không còn cái nắng oi bức, khó chịu nữa. Lucy mở cửa sổ để mưa tạt vào người, khi vuốt nước mưa trên mặt, tay cô vô tình chạm vào cổ, sợi dây chuyền của anh tặng, cô không thấy. Cô mau chóng tìm khắp phòng, rồi lại chạy qua phòng anh, rồi lại chạy khắp nhà, nhưng đều không thấy.

" Ngoài vườn" , trưa nay cô có ra vườn tưới cây, cô lại chạy vội ra đó, mắt cậu không được tốt, cô mò mẫm dưới lớp cỏ dày, rồi dưới những gốc cây, ................mãi hơn một giờ sau đó, cô tìm thấy sợi dây vướng trên một cành cây.

Lucy lau khô tóc, nhất định không cho anh biết hôm nay cô đã dầm mưa, nếu không anh sẽ la cô. Cô cố gắng tỏ ra bình thường nhưng cô thấy lạnh, cô không ngồi run cầm cập trước mặt anh được, anh sẽ biết ngay. Lucy chỉ định ngủ một chút rồi sẽ thức đợi anh về nhưng cơn sốt đã làm cô mê man.

Anh đã từng dặn, cô không cần đợi anh về, cứ đi ngủ trước. Hôm nay , khi không thấy một thân hình nhỏ bé, nằm ngủ quên trên ghế, anh lại thấy buồn, anh cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn.

Anh thấy trên cổ cô có đeo sợi dây chuyền, sợi dây đã bị bạc màu, và nó cũng hay rớt, hôm qua, lúc cô ngủ, anh đã tháo ra, anh sẽ tặng cô cái khác. Sáng nay, do đi vội, anh đã vứt đâu đó ngoài vườn và quên nói với cô. Người nóng hổi, thở một cách khó khăn, nằm co ro trong giường, chắc là lại dầm mưa đi tìm sợi dây rồi.

Lucy tỉnh dậy khi anh lay vai cô, cô nghe mùi cháo thật thơm, anh cho cô uống thuốc rồi lại nằm xuống bên cạnh cô. Cô đang lạnh nên cứ nằm rúc vào lòng anh , tiếng mưa vẫn đều đều ngoài kia, anh lấy một mảnh vải gần đó, cột tay anh và cô lại với nhau.

- Chỉ hôm nay thôi, vì em đang bệnh, đừng trốn đi đâu, hãy để anh ôm em suốt đem nhé.

- Anh à, em không muốn làm anh buồn...................

- Anh biết rồi , anh không giận em đâu, ngủ đi, nhóc của anh dễ bệnh quá.

" Anh à, em không muốn làm anh buồn, vì anh quá tốt với em,vì anh là người rất quan trọng với em nên em không thể lừa dối anh , không thể giả vờ yêu anh được. "

" Ở bên anh thật ấm áp nhưng có gì đó không đúng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro