Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14:

Đã xuất hiện những bông tuyết đầu tiên, một vài đứa bé đang hò reo thích thú, những đợt gió lạnh ùa vào phòng, khẽ lay chiếc chuông gió tạo nên những tiếng leng keng. Gray không thích mưa vì mưa làm người ta cảm thấy ảo não. Anh cũng chẳng ưa gì mùa đông, mùa đông trong tâm trí anh là những tiếng thở dài khi anh nghĩ đến nó.

Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anh lặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên cây thông. Những hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiên thần có ánh đèn chớp tắt, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùa đông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên, anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi, những món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những ly sữa nóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thênh thang, anh nghe những bản nhạc giáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé những hộp quà từ nhà bên cạnh. Mùa đông đầu tiên trong kí ức anh thật lạnh.

Mùa đông năm anh 15 tuổi, anh giật mình lúc nửa đêm vì nghe tiếng cãi vã. Anh nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh, phòng của bố mẹ anh. Những lời nói xúc phạm, sĩ vã lẫn nhau vang lên trong cái lạnh tê tái, tiếng mẹ anh khóc, có tiếng sập cửa thật mạnh, tiếng bước chân mà anh đoán có lẽ là của bố anh đang đi xuống cầu thang, kế đó là tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật trong đêm khuya yên tĩnh, một vài tiếng sủa của những chú chó nhà hàng xóm do những tiếng động lạ làm chúng thức giấc. Sự yên lặng đến ngột ngạt của căn nhà đang kéo dài bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng của lọ hoa hay một vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất. Một vài cô giúp việc gõ cửa phòng anh một cách hoảng loạn, có tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, anh chạy sang phòng bên. Một loạt những mảnh vụn thủy tinh nằm trên nền gạch màu đen, cổ tay mẹ anh ghim một mảnh vỡ lớn, máu chảy ướt đẫm chiếc áo ngủ bà đang mặc và tấm drap giường màu trắng. Mùa đông năm ấy có màu trắng của tuyết và màu đỏ của máu.

Mùa đông năm anh 19 tuổi, mẹ anh vẫn điên điên dại dại kể từ cái đêm ấy, bố anh chẳng một lần đến thăm bà, đó là lý do anh quyết tâm tìm hiểu về khoa thần kinh con người để một ngày nào đó chữa bệnh cho mẹ anh. Tuyết làm cho giao thông đi lại trở nên khó khăn, năm ấy có bão tuyết, hầu như mọi chuyến bay đều bị hoãn lại vì tuyết dày đặc, anh khó khăn lắm mới có thể trở về nhà từ bệnh viện sau khi thăm mẹ. Hôm đó là lần đầu tiên anh gặp nhân tình của bố mình, cô ta chỉ khoảng tuổi anh hay hơn một hai tuổi gì đó, lời dặn dò của bố anh kể từ đây phải gọi cô ta bằng mẹ làm đầu óc anh quay cuồng. Người " mẹ" ấy hai tuần sau nhảy bổ vào lòng anh, bố anh bất ngờ mở cửa bước vào, anh nhận được một cái tát đau điếng và kế đó là một chuyến du học sang Mỹ cho khuất mắt ông. Mùa đông năm ấy của anh là những lời độc thoại chào tạm biệt mẹ trước khi anh đi, là những bất đồng ngôn ngữ khi lần đầu sang nước ngoài, là những lúc vùi đầu vào sách vở để quên đi cái lạnh lẽo đang lờn vờn xung quanh.

Hôm nay, khi anh không còn phải một mình ngồi bên khung cửa sổ lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi, vì anh có cô, anh đã nghĩ sẽ ấm áp hơn, nhưng không phải vậy. Cái lạnh năm nay không chỉ đơn thuần là khoác nhiều áo hơn thì sẽ không lạnh nữa, một chút lạnh của mùa đông, một chút mòn mỏi của chờ đợi, một chút đắng cay của sự thật hòa quyện vào nhau, rồi đây anh sẽ càng ghét mùa đông hơn.

Chiếc áo sơmi mỏng manh không đủ để che chắn cho cô, thân hình nhỏ bé của cô run lên trong vòng tay anh , cô nắm chặt vào tay áo của anh, môi mấp máy gì đó, anh cúi xuống để có thể nghe rõ:

- Anh à, đừng bỏ em sang Paris như lần trước nhé, anh đi suốt hai tháng, em đã sợ anh sẽ không về.

Gray cố nén lại tiếng thở dài, cô không biết điều đó. Lời nói và hành động của cô sau tai nạn sẽ pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, đó là chuyện rất bình thường. Những tháng anh chăm sóc cô,.............không thể làm cô phân biệt giữa anh và một người nào đó. Hình ảnh một người xa lạ vẫn đang đâu đó trong tâm trí cô, không phải là anh, có một chút hụt hẫng.

Mùa đông đến đem theo cái lạnh tê tái, ban đầu chỉ là một vài bông tuyết nhưng dần dần tuyết phủ trắng xóa, người ta chỉ muốn trốn dưới những lớp chăn bông thật dày hay ngồi lì bên lò sưởi.

Trời cũng đã khuya, tuyết vẫn không ngừng rơi, Lucy đã dành cả buổi sáng đắp hai con người tuyết trước nhà, thật ra là ba mới đúng nhưng mấy chú nhóc nghịch ngợm gần nhà đã làm hư một người tuyết trong số đó, cô đã nài nỉ anh cho cô đắp lại người tuyết thứ ba đó, anh không cho phép, cô đã ở ngoài lạnh cả buổi rồi, làm cô buồn một chút nhưng anh không muốn cô bệnh.

Khác hẳn với cái dáng vẻ háo hức khi làm người tuyết, cô đang nằm co ro trong cái chăn bông, anh biết cô rất lạnh nhưng cái tính bướng bỉnh không chịu thừa nhận, anh đắp lại chăn cho cô và chỉnh lại máy điều hòa.

Khúc nhạc nhẹ vang lên, cô nằm rúc sâu hơn vào giường, giai điệu từ tiếng đàn của anh đưa cô vào giấc ngủ không mộng mị. Cô đã ngủ say, khuôn mặt khi ngủ không một chút muộn phiền, ngắm cô lúc say giấc đem lại cho anh cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.

Gray còn nhớ những ngày đầu khi đem cô về nhà, giấc ngủ của cô không bình yên như bây giờ. Đó là những đêm anh giật mình thức giấc bởi tiếng hét hoảng loạn, sợ hãi và những tiếng khóc nức nở của cô, không chỉ một lần trong đêm , việc đó cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhiều đêm ,anh phải ngủ cùng cô để cô không còn sợ nữa. Gray thấy một vết sẹo dài trên đùi trái của cô, đã có lúc anh không muốn cô nhớ về quá khứ của mình.

Là một bác sĩ, anh biết mình không được có suy nghĩ như vậy. Cô không thể cứ ngờ nghệch như một đứa trẻ được, cô phải có quá khứ của mình, rồi còn người thân, gia đình, bạn bè của cô nữa, có thể họ cũng đang tìm kiếm cô ở đâu đó. Nếu ký ức chỉ là những điều buồn bã, những nỗi đau , những giọt nước mắt thì tại sao ta phải cố nhớ lại. Có thể bây giờ cô ngốc nghếch như một đứa bé, nhưng là một đứa bé thì có gì không tốt, cả ngày thích thú chơi đùa với những con gấu bông, mệt thì đi ngủ , giấc ngủ đến một cách yên lành. Và khi đã là đứa bé thì cô sẽ không bao giờ rời khỏi vòng tay anh.

Từ lúc nào đó, cô đã trở nên thật quan trọng với anh, ngắm nhìn cô chơi đùa, ngắm nhìn cô thở đều đều trong giấc ngủ dường như đã trở thành một thói quen không thể từ bỏ của anh. Thế giới của cô chỉ có anh, anh không muốn có bất kì một người nào khác xuất hiện trong cái thế giới đó và rồi đem cô đi mất.

Cô không cần quá khứ, anh sẽ là quá khứ, hiện tại và tương lai của cô.

Gray đem về những con cá đủ màu, khuôn mặt háo hức của cô làm anh thấy vui. Nhẹ nhàng thả những con cá vào bồn, anh chỉ cô những loại cá khác nhau và dạy cô cách cho chúng ăn. Cô dính chặt lấy cái hồ cá từ ngày hôm ấy, anh luôn thấy cô ngồi ngắm chúng tung tăng bơi lội không biết chán.

Những ngày gần đây, Gray về sớm hơn trước, buổi trưa , anh luôn gọi điện về nhà nhắc cô ăn trưa đúng giờ. Thế giới của anh và cô luôn là những thứ có nhiều màu sắc với những con gấu bông, những con cá đủ loại, những cây bút màu, hòa với vị ngọt của sữa và giai điệu du dương từ tiếng đàn của anh. Anh là giấc mơ êm đềm nhất của đời cô, cô sẽ không phải sợ hãi nữa, không còn nhớ về một người nào đó tên Natsu mà anh luôn nghe cô gọi trong những cơn ác mộng của quá khứ nữa.

Giữa anh và cô lại tiếp tục là sự im lặng ngột ngạt nếu anh không bắt chuyện trước. Cô rất thích những người bạn mới nên suốt ngày ngồi ngắm những con cá không biết chán, cho chúng ăn, rồi lại ngồi nhìn, có khi cô ngồi đó suốt ngày. Cô không biết anh luôn lặng lẽ nhìn cô từ phía sau, chờ đợi khuôn mặt nhỏ bé quay lại cười với anh một lần.

- Anh à, nếu hồ nước có sỏi thì sẽ đẹp hơn phải không?

Không để cô thất vọng, ngay ngày hôm sau, anh đem về những viên sỏi nhiều màu, cô thích thú thả chúng vào bồn. Cô vẫn quay lưng lại với anh.

Những ngày làm việc mệt mỏi, kéo dài tại bệnh viện, anh về nhà lúc trời cũng đã tối, anh thấy cô đang ngồi trong phòng anh.

- Sao em chưa đi ngủ?

-Anh à, hết sỏi màu xanh ngọc bích rồi, anh thích màu đó phải không, ngày mai mua thêm cho em nhé.

-...........

- Hôm nay, hình như mấy con cá không được vui, em cho rất nhiều thức ăn ưa thích của chúng vào hồ mà chúng chẳng chịu ăn gì cả, anh à, phải làm sao đây?

- ................

- Hình như hai con cá vàng đang giận nhau anh à, bình thường em thấy chúng rất hay bơi chung với nhau, hôm nay mỗi con một hướng.

- ..............

- Mấy con cá rất thích những viên sỏi màu xanh, em thấy chúng cứ gặm mãi những viên màu ấy, à, anh thích màu xanh ngọc bích phải không?

- Anh à....................

- Gì nữa hả? - Giọng anh có một chút bực mình

- Không........không ạ........... Em đi ngủ đây- cô bước ra.

Hôm nay , anh đã không còn đủ kiên nhẫn nghe cô nói , lúc bình thường, dù cho anh có mệt mỏi đến đâu, những lời cô nói có vô nghĩa thế nào thì anh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Cô có thể dành cả ngày nghĩ về những con cá, lo lắng khi chúng không chịu ăn, nghĩ về những viên sỏi mà chúng thích, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về anh, nghĩ về một người đang dõi theo cô từ phía sau.

Cô vẫn vô thức gọi tên người nào đó trong những giấc mơ, anh nhớ là hình như cô chưa bao giờ gọi tên anh.

Cánh cửa được mở ra một cách rụt rè, cô bước vào, khi nãy , có lẽ đã làm cô sợ. Anh nghe giọng mình vang lên vô cảm:

- Gì đấy?

- Anh à........ anh đem cho người khác những con cá đi.

- Sao thế? Em chán rồi phải không?

- Không, là anh mua về, sao em có thể chán được.....

- ....................

- Em thấy anh không cười như lúc trước nữa, nhìn anh không được vui.................Em hay ngồi nhìn mấy con cá.................mà không thấy anh.................. Anh không còn đánh đàn như trước nữa. .................Em xin lỗi.

- ...................

- Anh à.................................

- Có lạnh không?

- Uhm............

- Lại đây.

Cô nằm trong vòng tay anh , anh ôm cô thật chặt. Hãy nói với anh rằng, cô sẽ không bao giờ rời xa anh.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, có tiếng lửa cháy bập bùng trong lò sưởi, hơi thở anh đều đều, khuôn mặt anh và cô rất gần nhau,cô nhìn thấy vết thâm quầng trên mí mắt anh. Anh chỉ ngủ khi nghĩ rằng cô đã ngủ say, chỉ để anh yên tâm, cô vẫn hay giả vờ.

Cô luôn chạy lên phòng mỗi khi anh sắp đi làm hay đi đâu đó, vì........................

Cô không bao giờ ngủ yên trong vòng tay anh, đợi anh ngủ say cô sẽ lẻn trốn ra, vì..............

Cô vẫn biết anh ngồi nhìn cô từ phía sau nhưng cô vẫn giả vờ chú tâm vào những con gấu bông hay những cây bút màu, vì...........................

Cô luôn thấy ánh mắt anh nhìn cô buồn bã phản chiếu qua hồ nước khi cô đang mải mê ngắm những con cá, cô giả vờ không thấy vì...........................

Anh đã ngủ say nên không thể nghe những lời thì thầm của cô

- Anh à đối với em,anh rất quan trọng...........................nhưng có gì đó không đúng

Cô đắp lại chăn cho anh rồi chạy về phòng, sáng mai khi thức dậy, anh sẽ lại thấy một bên giường lạnh lẽo, không có cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro