Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12:

Gray tới thăm cô trong một buổi chiều mưa tầm tã, cô không ở đó. Các cô y tá cũng đã quá mệt mỏi với một bệnh nhân điên điên dại dại, không chịu trả tiền viện phí, họ biết cô không ở trên giường từ nhiều giờ trước , bệnh viện còn rất nhiều việc để làm, còn nhiều bệnh nhân khác cần họ chăm sóc.
Gray chạy ra ngoài tìm cô, cô không thể đi xa được. Anh băng qua dãy hành lang lầu 3 rồi tiếp tục chạy xuống các lầu dưới. Anh vào tất cả các phòng nhưng không thấy cô. Gray gọi cho các bác sĩ ở những khu khác, nếu có bệnh nhân đi lạc thì báo ngay cho anh . Gray chạy ra khu vườn sau bệnh viện, mưa trắng xóa làm hạn chế tầm nhìn của anh . Vừa đi, anh phải luôn liên tục vuốt nước mưa trên mặt.
Anh tìm thấy cô trong một một bụi hoa gần đó, thân hình nhỏ bé của cô gần như biến mất sau cái bụi hoa rậm rạp ấy. Cô đào một cái hố trên mặt đất, đôi tay rướm máu vẫn đều đều xốc đất cát vứt sang một bên.
- LUCY, EM LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY VẬY?
Gray hét lớn làm cô giật mình. Lucy nghe tiếng anh thì vội vàng đứng dậy, cô để hai tay ra sau lưng, không muốn anh nhìn thấy cái gì đó.Cô sợ sệt cúi gằm mặt, đứng nép sát vào bụi hoa. Anh vẫn luôn là người điềm tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên anh nổi giận và nạt nộ người khác. Gray tiến lại gần , cầm lấy đôi tay dính đầy đất cát của cô kéo về phòng. Tiếng mưa, anh không nghe thấy tiếng cô rên ư ử trong cổ họng do anh nắm quá chặt.
Lấy một chiếc khăn lau đầu tóc và quần áo cho cô, anh quên rằng mình cũng đang bị ướt không thua gì cô. Anh rửa sạch đất cát bám trên tay , chặm nhẹ những vết thương. Cô vẫn nắm chặt lòng bàn tay, gỡ thế nào cũng không chịu buông ra.
- Em đang cầm cái gì vậy?
- ............
- Ngoan đi, đừng bướng nữa, tay em bị thương nhiều lắm, nếu cứ phá thế này thì anh sẽ bỏ mặc em muốn làm thì làm.
Gray giả vờ đứng dậy, xoay lưng bước đi. Cô vội níu áo anh lại, rụt rè nhìn anh rồi xòe lòng bàn tay trước mặt anh , một con cá màu trắng bị gãy đôi, do cô đã bất cẩn làm rơi sáng nay. Cô đã rất sợ, suốt buổi sáng cô ngồi ép chặt hai mảnh vỡ lại với nhau , ép đến đỏ cả các đầu ngón tay nhưng chúng vẫn không chịu liền lại. Lucy trốn vào chiếc mền khi thấy anh nhìn cô. Gray thở hắt ra, anh xoa nhẹ vào lưng cô , có ai ngốc như cô không?
- Ngốc quá, gãy thì thôi, anh sẽ đưa em con khác, ngồi dưới mưa làm gì?
- .............
- Nếu em cứ trốn mãi dưới đó thì anh sẽ đi thật đó.
- ...................- lấp ló đôi mắt dưới cái mền
- Tay em bị chảy máu nhiều lắm, đưa tay cho anh.
- Em muốn chôn con cá bị gãy vì sợ anh la phải không?
- ........... gật
- Lần sau đừng làm như vậy nữa, tay có đau không?
- .............gật
- Có biết anh lo thế nào khi không thấy em trên giường không ? Khi nãy anh lớn tiếng anh xin lỗi nhé.
- ...............
- Được rồi, đi ngủ đi.
Nghe thấy hơi thở đều đều của cô,nghĩ rằng cô đã ngủ say, anh kéo lại chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không biết rằng cô đã mở mắt khi anh đứng lên. Cô vẫn chưa ngủ, đêm nay cô lại thao thức, cũng như những đêm trước, cô với tay lấy chiếc đồng hồ trên bàn, ngồi nhìn những chiếc kim quay , chờ đến buổi sáng anh lại đến thăm cô, anh không biết điều đó...........
Gray nằm xuống giường sau khi đã thay bộ quần áo ướt sũng. Hình ảnh cô cứ lờn vờn trong tâm trí làm anh thao thức. Trong bệnh viện, anh chỉ chăm sóc một mình cô, phần vì không muốn làm việc nhiều , phần vì muốn chăm sóc cô thật tốt. Anh đã gắn bó với cô 3tháng, khoảng thời gian không phải là quá dài nhưng đủ để làm ta lưu luyến một ai đó. Anh chưa làm gì cho cô nhiều, chỉ là mỗi ngày đến thăm cô, chỉ là những con cá đồ chơi..........
Cô là bệnh nhân đầu tiên của anh, anh nói rằng sẽ làm thật tốt. Lúc đầu chỉ đơn giản là áp dụng những lý thuyết được học từ trong sách rồi ghi lại diễn biến bệnh tình của cô từng ngày. Nhưng dần dần một thứ cảm giác lạ lẫm len lỏi vào giữa anh và cô.
Tháng thứ 1 : Mưa nhẹ . Những viên thuốc đắng và cây lollipop vị dâu
- Em tên là Lucy Heartfilia phải không? Anh chỉ gọi em là Lucy thôi nhé.
- ................
Cô là bệnh nhân duy nhất của anh nên anh cũng không bận rộn với công việc lắm, phòng 302 giường số 7, mỗi ngày anh đều đi đến đó.
Một buổi sáng trời mưa, không khí lành lạnh. Anh đến, cô đã dậy từ lúc nào, ngồi nhìn miên man ngoài cửa sổ, mưa không lớn lắm nhưng thỉnh thoảng vẫn hắt một vài giọt nước vào người. Cô để hai tay buông thỏng ngoài thành cửa, rồi thỉnh thoảng lại xòe tay đón những giọt mưa.
- Nhóc con dậy sớm thế?
Cô cảm nhận được một bàn tay xoa nhẹ trên đầu. Những sợi tóc mềm làm tay anh khẽ co lại. Anh chống tay vào thành cửa nhìn ra ngoài. Mưa rơi lất phất, chẳng có dấu hiệu gì của ngày mới, trời âm u tối, những ngọn cỏ phất phơ trong gió. Hơi lạnh luồn vào khiến anh rùng mình. Cầm tay cô lên, nó cũng lạnh ngắt từ lúc nào.
- Vào trong đi Lucy, ngồi thế này dễ bị cảm lắm.
- ...................lắc lắc đầu
- Em thích mưa à?
- ..............gật gật
- Vậy sao? Anh không thích mưa, mưa làm mọi vật trở nên ảm đạm. Người ta thường không muốn làm việc vào những ngày mưa thế này.
- .................
Lau khô tay cô, anh siết nhẹ chúng, đôi tay cô nhỏ nhắn và mềm mại quá. Gray đưa chúng lên miệng, phả vào đó những hơi thở nóng hổi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh .
Mưa tạnh dần, cô leo lên giường, co ro trong chiếc mền màu xanh, cô lạnh lắm nhưng chỉ vì muốn ngắm mưa nên lì lợm ngồi đó. Tay cô chơi đùa với những con cá đủ màu, hai chân quẫy đạp trong không trung. Anh ngồi trên một chiếc ghế gần đó ngắm cô chơi đùa. Cô chơi một lúc rồi lại lăn ra ngủ, tay vẫn cầm những con cá, mền bị vứt sang một bên, đầu cô nằm chông chênh ngoài mép giường. Dọn dẹp mớ hỗn độn trên giường, anh kê đầu cô lên gối, chỉnh lại tư thế để cô ngủ thoải mái, kéo chăn đắp ngang người. Mới đó mà cô đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị. Thế giới của cô chỉ là những cơn mưa bất chợt,lúc nhẹ nhàng lúc rả rich, thế giới của những con cá đủ màu, chơi đùa, mệt thì lại ngủ. Phải chi cứ mãi như vậy.....................
Cô là một đứa trẻ to xác, mà là một đứa trẻ thì sẽ sợ uống thuốc. Gray đến vào một buổi chiều, nhiều cô y tá vây quanh giường cô, họ đang cố đè chặt cô xuống giường, nhét những viên thuốc vào miệng, môi cô vẫn mím chặt , cô không thích, thuốc đắng, vị đắng của nó đọng mãi ở cổ họng, có những viên thuốc có mùi thật tanh. Những cô y tá chẳng dịu dàng chút nào, cô không nghe lời họ, ngày nào cũng lớn tiếng, cũng siết chặt tay cô làm chúng đỏ ửng cả lên.
Thứ nhất , không được vây quanh người bệnh quá đông, phải để họ không cảm thấy ngột ngạt. Thứ hai , không được lớn tiếng với bệnh nhân , đặc biệt đối với những bệnh nhân có thần kinh không ổn định như cô. Hai quy tắc cơ bản mà họ vừa phạm phải.
Gray bảo họ rời đi, anh nhận lấy khay thuốc từ tay họ. Thật tốt khi hôm nay anh đem theo một cây lollipop cho cô.
- Lucy phải uống thuốc mới hết bệnh chứ?
- .............
- Sợ đắng phải không?
- .............gật
- Nếu em uống thuốc thì anh sẽ cho em cái này.
Gray cầm cây kẹo hưo hươ trước mặt cô, cô với tay đến gần cây kẹo nhưng anh không chịu đưa. Cô nhìn anh khó chịu, anh đưa những viên thuốc cho cô. Cô chán nản nhận chúng từ tay anh, tần ngần một lát rồi cho cả 4 viên thuốc vào miệng.
-Eeeeeee................
Gray phì cười trước những tiếng la của cô, khuôn mặt cô nhăn lại, nhắm tịt hai mắt. Anh tháo lớp vỏ bên ngoài cây kẹo rồi đưa cho cô. Vị ngọt của kẹo lan dần trên đầu lưỡi,át đi vị đắng của những viên thuốc, cô cười toe toét.
Cô chỉ uống thuốc khi có anh bên cạnh, anh đem cho cô những cây lollipop với những hương khác nhau, cô không thích, hương bạc hà thì the quá, hương chocolate thì quá ngọt, chỉ có lollipop dâu là chua chua ngọt ngọt. Lucy uống hết 4 viên thuốc nhưng cô không chịu ngậm kẹo nữa.
- Sao thế? Em không thích kẹo nữa à?
- .................
- Em chỉ thích lollipop dâu thôi phải không?
- ..............gật gật
- Anh biết rồi, sau này anh sẽ không đem cái khác nữa đâu.

Tháng thứ 2: Đôi găng tay màu trắng. Sữa mật ong nóng
Mưa vẫn mãi kéo dài,lạnh tê tái, ngoài đường vắng hoe, lác đác những bước chân vội vã, không ai nhìn ai, mọi người rúc vào những chiếc áo ấm hay những chiếc mền dày.
Từng đợt gió lạnh ùa vào, cái áo bệnh viện rộng thùnh thình chẳng thể che chắn cho thân người nhỏ bé của cô. Cô vẫn ương bướng không chịu kéo cửa sổ lại, cô thích nhìn mưa.
Cô bị sốt do không mặc áo đủ ấm. Hôm đó,anh đến, anh không thấy cô ngồi bên cửa sổ. Anh tưởng cô đang ngủ, khuôn mặt cô đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc, cô run rẩy bên dưới cái mền. Anh nhanh chóng lấy khăn chườm lên trán, gọi một người bạn đến khám cho cô .
Cô bị sốt nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi và được giữ ấm là khỏi. Anh đóng cửa sổ trong phòng , khóa chốt cẩn thận, khi cô dậy, thế nào cũng lại nhõng nhẽo đòi anh mở ra. Anh ngồi xuống mép giường, cô ngủ say quá, chắc là mệt lắm. Nhiều lần nhắc cô đừng có ngồi miết ở đó nhưng cô không chịu nghe, anh chưa gặp ai bướng như cô. Chắc anh sẽ ngồi với cô hết suốt hôm nay.
Khuôn ngực nhỏ bé của cô lên xuống một cách khó nhọc, bình thường cô nhảy nhót khắp phòng, anh phải hết sức dỗ dành cô mới chịu nằm yên. Hôm nay, anh tự nhiên muốn nhìn thấy một Lucy nghịch ngợm, mặt mày rặng rỡ, nhìn cô trong bộ dạng thế kia làm anh khó chịu. Nhất định khi cô dậy, anh sẽ la vì cái tội không nghe lời.
Cuốn tạp chí vô bổ với những tin tức nhạt nhẽo,vứt nó sang một bên, anh kéo ghế lại gần cô. Chỉ bệnh có một hôm mà cô đã hốc hác thế này. Dỗ cô uồng thuốc đã khó thì dỗ cô ăn cơm lại càng khó hơn, hôm nào anh đến trễ thì y như rằng cô không thèm đụng đến một muỗng cơm. Có những ánh nhìn khó chịu khi anh đút từng muỗng cơm cho cô, anh không quan tâm. Cô khỏe mạnh thì anh vui rồi.
Cô tỉnh dậy, anh vẫn nghĩ miên man đâu đó. Cái dự định sẽ la cô một trận vì tội không nghe lời đã biến mất ngay khi cô níu tay áo anh giật giật. Đôi mắt to tròn nhìn anh như mếu. Không la được thì đành cười vậy. Anh cười dịu dàng với cô.
Cái mà bệnh viện gọi là thức ăn được để trên bàn. Chúng đã nguội lạnh từ lâu, nếu là anh thì anh cũng sẽ chẳng nuốt trôi. Anh rời khỏi phòng mấy phút, khi quay lại tay cầm một ly sữa thơm lừng, tỏa khói nghi ngút.
- Cho em này
- ............
- Đây là sữa mật ong............Uống từ từ thôi nóng lắm đó.
- .................
- Sữa dính trên mép rồi kìa, ngồi yên cho anh lau.......... Lucy phải mau hết bệnh nhé.
- ....................
Vị ngọt của sữa làm cô thích thú, cười toe toét. Cô uống thuốc xong , anh đỡ cô nằm xuống. Cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì có thuốc an thần. Người cô cũng ấm dần lại. Anh lấy ra một đôi găng tay màu trắng bằng len, thấy chúng ở cửa hàng anh nghĩ ngay đến đôi tay nhỏ nhắn của cô. Khi anh không ở bên thì chúng sẽ thay anh sưởi ấm cho cô. Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, luồn vào từng chiếc, anh kéo mền đắp cho cô. Đêm nay cô sẽ ngủ ngon hơn.......................

Tháng thứ 3 : Một bài hát. Người lạ. Anh đi vắng
Những cô y tá nhìn cô khó chịu, cô chỉ nghe lời một mình anh , rất ương bướng, và chẳng chịu trả tiền viện phí. Chẳng ai muốn làm việc không công, họ bắt đầu lơ là , không chăm sóc cô như trước nữa.
Thế giới của cô chỉ có anh, cô không cần ai khác. Mỗi ngày anh đều đến, không chỉ là nghĩa vụ , là một cái gì khác rất khó giải thích. Anh muốn thấy khuôn mặt cô lúc say ngủ, muốn thấy nụ cười ngờ nghệch của cô.
Cô là bệnh nhân duy nhất còn ở trong phòng, mọi người đã xuất viện cả. Anh ở chơi với cô lâu hơn, bây giờ thì cô có thể thoải mái chạy nhảy mà không sợ làm phiền người khác. Mưa nhè nhẹ ngoài kia, anh mở bản nhạc yêu thích của mình.
So far away I can hardly make you mine
So long the day you were always on my mind
But in my dreams never try to hold you tight
Don\'t want awake find you ain\'t here by my side
DA...
So far away I can hardly make you mine
So long the day you were always on my mind
But in my dreams never try to hold you tight
Don\'t want awake find you ain\'t here by my side
So far away I can hardly make you mine
So long the day you were always on my mind
But in my dreams never try to hold you tight
Don\'t want awake find you ain\'t here by my side
When I wake up hope you were here by my side.....
Bài hát chỉ kéo dài 2: 47 , giai điệu sâu lắng , ca từ gần gũi. Xoay qua thì thấy cô nhóc đã ngủ gục trên vai anh từ lúc nào. Rất khó để dỗ cô ăn cơm hay uống thuốc nhưng cô rất dễ ngủ, đặc biệt là những ngày mưa, sau khi đã ngắm mưa chán, cô sẽ ngủ và ngủ lâu hơn bình thường. Anh bật đi bật lại bài hát nhiều lần, bài hát hôm nay du dương hơn những lúc anh nghe một mình.
- Lucy à, em thích cái gì nhất?
- .................
- Ba mẹ anh làm kinh doanh,lúc đầu khi biết anh muốn học y,họ phản đối dữ lắm, họ muốn anh phải vào làm trong công ty của gia đình. Hay ho gì cái trò tranh giành , chém giết trên thương trường chứ, anh không thích. Nếu anh không học y và trở thành bác sĩ thì anh đã không gặp được em......
- Lucy à, sau này khỏi bệnh, em có nhớ anh không?
- ........ gật gật
-Em có hiểu anh đang nói gì không?
- ............gật gật
- Em có phải là đồ ngốc không?
- ............gật gật
- Em đúng là đồ ngốc mà.....
- Này Lucy, hôm nay ba mẹ bắt anh đi xem mắt đấy. Người anh gặp là một cô gái xinh đẹp, anh không phủ nhận điều đó nhưng anh chưa muốn kết hôn. Học hành chưa xong mà đã bị gò bó rồi anh ghét lắm. Cô ta lắm mồm thật đấy, nói không biết mệt. Nếu cứ im lặng như em thì anh sẽ thích hơn.
- ................
Kitty là một con mèo có tai nhưng không có miệng. Bây giờ anh đã hiểu được dụng ý của người làm ra nó. Anh tâm sự với cô rất nhiều, cô không phản ứng gì nhưng luôn chăm chú nghe. Chẳng biết cô có hiểu không nhưng nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cô lắng nghe anh chăm chú làm anh phì cười.
Một buổi chiều, cô đợi anh đến. Cánh cửa mở ra, cô sẽ lại nhảy vào lòng anh như những ngày gần đây. Người bước vào không phải là anh, là một nữ bác sĩ nào đó cô lần đầu tiên gặp mặt.
- Chào em , em tên là Lucy phải không? Chị tên là Nami, anh Gray bận phải đi vắng vài hôm, anh ấy giao em cho chị chăm sóc.
- ............
Nami là một bác sĩ tốt, cô làm tròn bổn phận của một người bác sĩ. Bổn phận của một người bác sĩ là hai lần một ngày đến khám cho cô, cho cô uống thuốc, theo dõi và ghi lại những diễn biến mới. Không có những cây kẹo đủ màu, không thấy khuôn mặt quen thuộc khi mở mắt ra, không có những ly sữa mật ong nóng.............
- Cô thật lì lợm quá đi, không uống thuốc thì sao hết bệnh được, cô uống hay không thì tùy cô, tôi không quan tâm.
Nami mất kiên nhẫn với cô, cô ấy bỏ đi. Nếu là anh thì anh sẽ không to tiếng như vậy với cô. Cô không nhớ tên cô ấy, cô gọi cô ấy là người lạ. Người lạ này dữ lắm không hiền như anh. Người lạ hay nhìn cô một cách săm soi, thỉnh thoảng lấy đèn pin chiếu vào mắt cô , nói những điều vô nghĩa gì đó cô không thích nghe. Người lạ hay la cô lắm, thấy cô ngồi bên cửa sổ , la, thấy cô ngịch những con cá trên giường, la, thấy cô không chịu đi ngủ sớm, la. Giọng nói của người lạ thật chói tai, không trầm và dịu dàng như anh.
Trời sáng rồi, cô nằm rúc dưới chiếc mền màu xanh không chịu chui ra, cô không muốn gặp người lạ.
- Hôm nay đâu có mưa sao Lucy ngủ nướng thế?
Giọng nói dịu dàng của anh, một bàn tay xoa nhẹ lưng cô. Cô ló mắt nhìn ra ngoài, một khuôn mặt quen thuộc. Cô lấy cái gối trên đầu chọi vào anh, cô lại rúc dưới mền. Cô nghe tiếng anh cười.
- Lucy giận anh à?
- .............
- Tại anh có việc nên phải đi trong 1 tuần, vừa về là anh chạy đến đây ngay. Lucy có nhớ anh không?
- Xấu...........................
- Anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa, anh có mua quà cho em nè.
Một con gấu bông màu trắng,tay ôm trái tim màu đỏ,trên trái tim có ghi 3 chữ I love you. Cô cười toa toét và nhận con gấu từ tay anh.
- Vậy là hết giận anh rồi nhé.
- ............gật
- Lucy cũng không ngoan nhé, không chịu uống thuốc, lần sau không được như vậy nhé. Lại đây cho anh ôm một cái, nhớ em quá đi...............
Vì biết anh rất thích nghiên cứu về khoa thần kinh, ở Nhật có một cuộc hội thảo lớn, chú anh được mời nhưng đã nhường lại cho anh. Không chỉ là cuộc hội thảo, nó còn là một cuộc nghiên cứu xuyên lục địa, sau chuyền đi này, chắc chắn kiến thức của anh sẽ được mở rộng rất nhiều. Anh trở về chỉ sau một tuần vì lo lắng cho một cô nhóc không quen không biết, dĩ nhiên, chú anh không khỏi bực mình.
- Cháu đừng có lo lắng cho con bé ấy làm gì, về Nhật học hành cho tốt đi, không phải ai cũng có thể tham gia cuộc hội thảo đó đâu.
- Sao chú lại nói vậy, cô ấy cũng là bệnh nhân của cháu mà, cháu phải có trách nhiệm chứ.
- Rồi đây bệnh viện cũng sẽ tim cách tống nó đi thôi, chẳng lẽ cứ để nó ăn vạ mãi như thế sao? Cháu đúng là ngớ ngẩn thật.
- Ý bác là sao? Bác sẽ đuỗi Lucy ra khỏi bệnh viện à?
- Dĩ nhiên rồi, nếu cứ khoảng 3 người như nó ăn vạ thì bệnh viện sẽ đóng cửa sớm vì vậy cháu đừng có bận tâm nữa. Vì là cháu của chú nên chú mới nhường đó.
- Chú à, sau này chú chết chú cũng đâu có đem theo tiền được, sống phải để đức cho con cháu chứ.
- Cái thằng..... mày trù tao chết đấy à?
- Cháu quyết định rồi, cháu sẽ đem Lucy về nhà cháu, tiện cho việc chăm sóc cô ấy, chú không lo bệnh viện bị đóng cửa nữa rồi. Chú già mà ham tiền quá đi.
- Mày xỉa xói tao đấy à? Gray à, nghe chú đi, cháu có trách nhiệm với bệnh nhân là tốt nhưng phải có múc độ của nó, cháu không cần phải rước cục nợ đó đâu, ngay cả người nhà nó còn không quan tâm đến nó thì cháu đếm xỉa nó làm gì.
- Không nói nhiều nữa, ngày mai cháu sẽ thanh tóan tiền viện phí cho cô ấy trong mấy tháng qua và đưa cô ấy về nhà.

End Flashback

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro