Chương 10 (Phần 1)
Phần 1 :
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, không có tiếng trả lời, Natsu xoay nắm tay cửa, " Cạch" cửa khóa. Anh lên tiếng:
- Lucy à, mở cửa ra đi.
- ...........
- Tôi không có gì biện hộ cho những điều đã làm, tôi biết tôi làm em tổn thương , nhưng bây giờ em hãy mở cửa ra có được không?
- ............
Natsu nghe tiếng cô dựa vào cửa, anh nghe được tiếng thở của cô, anh cũng ngồi dựa lưng vào cửa, phải chăng bờ vai cô đang run rẩy hay chỉ do anh tưởng tượng, anh biết bờ vai cô rất nhỏ bé, rất cần được ôm ấp, bảo vệ.
- Natsu à, chúng ta chưa có nhẫn cưới.
- Hãy để tôi đeo nhẫn cho em.
- Không được đâu anh à....
- Tại sao?
- Chỉ là không được thôi.
- Natsu à, em lạnh.........
- Hãy để tôi ôm em vào lòng.
- Không được đâu, anh à.....
- Tại sao?
- Chỉ là không được thôi.
- Natsu à, em mệt.....
- Hãy để tôi chăm sóc cho em.
- Không được đâu, anh à....
- Tại sao?
- Chỉ là không được thôi.
- Natsu à, em không thấy gì trước mắt cả......
- Hãy để tôi dìu em đi.
- Không được đâu , anh à......
- Tại sao?
- Chỉ là không được thôi.
- Natsu à, em sợ.........
- Hãy để tôi bên cạnh, tôi sẽ bảo vệ em.
- Không được đâu , anh à.....
- Tại sao?
- Chỉ là không được thôi.
- Natsu à...........
- .............
- Anh ngủ rồi sao? Natsu à, chúng ta chưa có nhẫn cưới, anh không thể đeo nhẫn cho em được, vì anh không coi em là vợ. Chiếc nhẫn sẽ trở thành lố bịch nếu em ép anh đeo nó cho em. Natsu à, em lạnh nhưng em không thể để anh ôm vào lòng được, vòng tay anh đã ôm người khác rồi, và bây giờ em thấy nó thật tởm lợm. Natsu à, em mệt nhưng anh không thể chăm sóc em được vì anh đã bận chăm sóc người khác rồi, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Natsu à, em không thấy gì trước mắt cả nhưng anh không thể dìu em đi được vì đôi mắt anh không bao giờ hướng về em cả, nếu anh bỏ quên em giữa đường thì em phải làm sao? Natsu à, em sợ nhưng anh không thể ở bên cạnh em và bảo vệ em được vì em quá khát khao anh, yêu anh, và cũng hận anh, làm sao em có thể tha thứ cho anh đây, em không muốn làm tổn thương anh , nên em sợ.............
Natsu đang ngủ , khó thở anh cảm thấy khó thở , sao thế có cái gì nơi cổ họng làm anh không thở được. Natsu lờ đờ mở mắt ra, cái gì vậy anh không nhìn rõ? Một tia chớp lóe sáng, là cô, Lucy đang dùng đôi tay siết chặt nơi cổ họng khiến anh không thở được. Đôi mắt Lucy như hoang dại, nó nhếch lên một cách đầy man rợ khi nhìn anh quằn quại, rên xiết vì thiếu oxi. Natsu thều thào :
-D... dư....ng lại... e...m là... gì ....vậy?
Cười một cách đầy thích thú, Lucy lên tiếng:
- Sao thế? Anh và Lisana yêu nhau lắm mà, tôi chỉ giúp anh đoàn tụ với nó thôi.Nhìn cô người yêu bé bỏng của anh kìa.
Nói rồi Lucy nắm tóc Natsu , kéo anh ngồi dậy. Đập vào mắt Natsu là một cảnh tượng hãi hùng. Lisana ngồi đó khuôn ngực bị rạch nát, máu chảy bê bếch thấm đỏ chiếc áo trắng, miệng ả sùi bọt mép. Đôi chân cũng chi chit những đường rạch dài, máu, khắp người ả chỉ toàn máu. Mùi máu tanh hôi xốch vào mũi, khiến Natsu buồn nôn, anh phải quay đi nơi khác.Đột ngột Lucy lấy một sợi dây, cột hai tay Natsu vào thành giường
- Em muốn làm gì?- Natsu đáp trong sự hoảng loạn vì anh ý thức được hoàn cảnh của mình hiện tại. Trước mắt anh không còn là một con người.
-Đừng nóng , tôi đã dành cho anh một điều rất thú vị.
Nói rồi, cô tiến lại gần Lisana, rút ra con dao nhỏ vẫn loang lổ những vết máu.Cô đăm như điên dại vào khuôn mặt của Sana, khuôn mặt bỗng chốc biến dạng,máu chảy xối xả, những khối thịt vụn hòa lẫn vào nhau, hòa vào máu. Từng mảng thịt tách rời, rớt xuống đất. Cô thích thú đăm sâu vào một bên mắt ả, chọc thật sâu vào, khoét một con ngươi rớt ra. Máu chảy, văng cả lên tường, lên khắp người Lucy. Máu chảy thấm đỏ cả một nền đất, khắp người Lucy toàn là máu, trông cô lúc này chẳng khác gì một con dã thú đang hăng say xé xác con mồi.
-Không. Dừng lại đi. Dừng lại đi, tôi xin em.- Natsu thét lên trong sự đau đớn
-Sao, đau lòng khi thấy người yêu bé nhỏ của anh bị rạch nát mặt à? Anh yêu nó lắm phải không, vậy thì hai đứa bây cứ tiếp tục yêu nhau đi nhé.
Lucy liếm một đường dài trền khuôn mặt máu me của Lisana. Cô ngồi dậy, ném cái xác ấy vào Natsu. Một tia chớp lóe sáng, đôi mắt vô hồn của Lisana từ từ đổ ập vào Natsu. Anh thét lên hoảng loạn..........
-Không.......................................................
Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm rọi khắp phòng. Tiếng chim ríu rít ngoài sân, không khí vẫn còn lành lạnh. Là mơ, chỉ là mơ, anh vội nhìn vào nơi góc phòng, chỉ là một khoảng trống, không có cái xác Lisana đang nằm trong biển máu. Anh thở ra nhẹ nhõm, lưng anh ướt đẫm mồ hôi, giấc mơ đêm qua thật kinh hoàng quá!!! Đồng hồ đã chỉ 7h,anh vươn vai ngồi dậy, rảo bước vào phòng tắm. Ra khỏi phòng tắm, anh ăn mặc chỉnh tề, có lẽ giờ này Lucy đang chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Lucy đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp. Dáng người cô nhỏ bé, tất bật với các món nào trứng, nào bánh mỳ, nào sữa. Khẽ mỉm cười, Natsu bước đến, ôm Lucy từ đằng sau, cô nằm gọn trong vòng tay anh. Cô chẳng nói gì, chỉ im lặng, tiếp tục làm món ốp la. Hai người không ai nói gì một lúc , bất chợt Lucy lên tiếng:
-Trứng xong rồi, chúng ta ăn thôi.
Cô gỡ nhẹ tay Natsu và lách người sang, đi đến chiếc bàn và lặng lẽ ngồi xuống. Natsu cũng làm theo, cả hai bắt đầu ăn sáng trong im lặng. Chốc chốc, Natsu ngước lên nhìn cô, cô không hề nhìn Natsu một cái, chỉ tiếp tục bữa sáng của mình, thỉnh thoảng cô nhìn lơ đãng ra cửa sổ, bầu không khí im lặng ngột ngạt. Bất ngờ cô quay sang, cười với Natsu, nụ cười thật dịu dàng. Đùng rồi đây mới là Lucy của anh chứ. Natsu cũng cười lại, lòng cũng rất vui. Cô lên tiếng:
-Em có làm nước trái cây cho anh mà quên mất. Đợi em một chút nhé.
Cô tiến đến tủ lạnh, lấy ra một ly nước cam và đem đến cho Natsu
- Anh uống hết nhé, buổi sáng uống cam rất tốt đó.
Natsu lại cười, anh nhận ly nước từ tay Lucy và uống sạch, mùi vị thật tuyệt, không quá chua cũng không quá ngọt, vợ anh quả là người tuyệt vời. Khi đã uống cạn ly nước , anh quay sang nhìn Lucy mong chờ một nụ cười từ cô nhưng cô lại nhìn lơ đãng ra cửa sổ. Nhưng sao nóng quá, trong người anh sao nóng thế này, khó thở nữa , ruột gan anh như đang bị cào xé, anh như sắp bị nổ tung, đắng, đắng quá anh muốn uồng nước, cơ thể anh như bị rút cạn nước. Nước,anh cần nước... Natsu sùi bọt mép, Lucy vẫn thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Natsu khụy xuống đất, lê lếch đến bên chân Lucy, lúc này cô mới từ tốn nhìn xuống, đôi mắt vô cảm, không một chút cảm xúc.
- Em....em..........Lucy..............
Lucy mỉm cười, nụ cười sao mà tàn nhẫn. Đầu óc Natsu quay cuồng, trước mắt anh mọi vật tối sấm lại...........
- Natsu à, em vui lắm, bây giờ thì anh đã thật sự thuộc về em rồi, không ai có thể cướp anh khỏi em được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro