Chương 5
Chương 5
Bạn giường? Sao lại thành bạn giường thế này?
Kim Mẫn Khuê ngước mắt nhìn người vừa cắt ngang lời anh đang bưng bát canh cá uống như không có việc gì, vẻ mặt hết sức bình tĩnh không chút thay đổi
Anh mở miệng ra tính nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng chỉ ủ rũ "Ừ" một tiếng, cái đuôi đang ngoe nguẩy phía sau cũng cụp xuống luôn
Thật ra nó cũng phù hợp với tình trạng hiện giờ của bọn họ, thời gian ở chung chưa bao lâu, Minh Hạo chưa hiểu gì về anh và anh cũng hàon toàn không biết gì về cậu, nếu thật sự bọn họ yêu đương chẳng phải là quá nhanh sao, nhưng trong lòng Mẫn Khuê lại không khỏi mất mát
Chắc hẳn cậu ấy đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định như vậy, Kim Mẫn Khuê nhìn chỏm tóc ngôc ngốc đang dựng lên của Minh Hạo rồi lấy lại tinh thần. Không có gì phải vội, có quan hệ với nhâu còn hơn không là gì của nhau, ít nhất có thể từ từ trói người ta bên cạnh mình
Nhưng trước tiên phải thăm dò xem liệu mình có đối thủ cạnh tranh nào hay không
"Ăn tiếp đi" Kim Mẫn Khuê gắp ray vào bát của Minh hạo "Tôi không phản đối, nhưng trong thời gian này chúng ta chỉ được có đối phương"
Minh Hạo gật đầu, thật ra cậu đã suy nghĩ về quan hệ của hai người rất lâu lúc đánh răng. Cuối cùng kết luận đưa ra vẫn nên làm bạn giường, Kim Mẫn Khuê rất hài lòng với cậu, khi cậu gặp anh thì lí do cũng vô cùng hợp lí
Cậu có thể nhận ra được Mẫn Khuê thích làm tình với mình, cơ thể hai người rất hợp nhau. Cậu không ngại chuyện này, Mẫn Khuê rất dịu dàng, hơn nữa làm chuyện thân mật với người mình thích thì còn gì tuyệt bằng
Vừa cúi đầu cắn cọng cảu dầu thì bỗng nghe thấy câu hỏi của Mân Khuê "Vậy cậu có đang thích ai không?"
May là cậu đang cúi đầu ăn nhai cơm nên Minh Hạo có chút thời gian để ổn định cảm xúc của cậu, lúc ngẩng lên cậu bình tĩnh lắc đầu phủ nhận mà không nhận ra hai vành tai của cậu đã ủng đỏ sớm đã bán đứng chính bản thân mình
Mẫn Khuê rũ mắt, nghĩ thầm bản thân còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Lúc nhìn lên thấy cậu đang luống cuống gắp đồ ăn để che giấu cảm xúc đang hỗn loạn của cậu thì cảm thấy rất đáng yêu, lại không khỏi chọc cậu thêm vài câu "Sao cậu lại không hỏi tôi?"
Minh Hạo giật mình, không ngờ lại có cơ hội hỏi câu đã giữ trong lòng mình lâu như vậy. Nhưng chính tai nghe Mẫn Khuê thừa nhận có người trong lòng chẳng phải còn khó chịu hơn sao, dù cho hiện tại anh chỉ xem mối quan hệ giữa bọn họ đơn giản chỉ là bạn giường
"Vậy...cậu..." nhưng liệu hỏi rõ thì sẽ tốt cho cả 2 người chăng?
Minh Hạo hít một hơi thật sau rồi buống đũa, hơi cúi đầu để tránh đi ánh mắt của Mẫn Khuê, nắm chặt lấy góc áo hỏi "Cậu còn thích lớp trưởng à?"
Dường như thời gian chưa từng trôi qua lâu đến như vậy, chỉ một giây mà cậu ngỡ như đã quan tận 10 phút, tại sao Mẫn Khuê vẫn chưa trả lời?
Bỗng dưng Minh Hạo lại thấy áp lực, cậu dứt khoát cầm đũa lên tiếp tục ăn, giả vờ như không để ý
"Đừng chỉ ăn mỗi cơm, ăn nhiều thức ăn và thịt vào" Trong tầm mắt xuất hiện một đôi đũa kẹp miếng sườn gắp vào bát cậu "Tại sao các cậu đều nghĩ tôi chưa quên được lớp trưởng nhỉ?"
Mẫn Khuê cười khẽ, Minh Hạp ngạc nhiên ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đang cong cong cười "Chuyện lớp trưởng tôi đã buông bỏ lâu rồi, quả thật trước đây tôi rất thích lớp trưởng nhưng bây giờ..."
Minh Hạo khó hiểu nhìn Mẫn Khuê vươn tay chạm môi cậu, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cậu. Khoẻ miệng bị dính cơm mà cậu không hay, cậu xấu hổ sờ sờ nơi mà anh vừa chạm qua, gương mặt lại ửng hồng
"Nhưng bây giờ không còn nữa, hiện tại người tôi gần gũi nhất chính là bạn giường của tôi"
Minh Hạo cảm thấy mặt mình lại nóng hơn vài phần. Cậu hiểu lầm Mẫn Khuê, anh không thích ai cả, người thân mật với anh nhất không ai khác ngoài cậu. Vậy liệu cậu cơ hội tiến xa hơn không?
Nhưng lớp trưởng là kiểu người sôi nổi hoạt bát chứ không chán ngắt như cậu, hẳn là Mẫn Khuê thích mẫu người này nhỉ, lại còn thích nhiều năm như thế. Nếu như vậy là bạn giường là quá đủ với cậu rồi
Mẫn Khuê nhìn người trước mắt mình hết đỏ mặt rồi lại hơi chu miệng như đang suy tư gì, hàng lông mày cau lại nãy giờ từ từ gian ra như thể đã suy nghĩ thông suốt, vẻ mặt đặc sắc ghê, anh khẽ lắc đầu cười
Anh chưa từng thấy cậu như vậy, chắc rằng còn rất nhiều mặt khác mà anh chưa biết hết được, anh muốn ở gần cậu muốn hiểu nhiều thêm
Ăn cơm xong Mẫn Khuê tự giác đứng lên rửa bát, còn đang lo không biết lấy lí do gì ở lại thì đã nhìn thấy Minh Hạo đang chọn phim để xem, không khỏi ngạc nhiên hỏi "Cậu cũng thích Marvel à?"
Minh Hạo mỉm cưởi rồi hỏi lại "Xem không?"
Lúc học cấp 3 cậu nghe nói Mẫn Khuê thích xem phim Marvel, mặc dù không hứng thú với loạt phim này lắm nhưng vì muốn gần gũi với anh hơn mà vẫn ngồi xem hết chúng
Theo lý thì giờ Mẫn Khuê nên đi nhưng cậu vẫn ngồi ngốc chờ anh thêm chút nữa, vốn không có việc gì làm nên cậu nghĩ tới nghĩ lui rồi mở TV lên, vừa khéo lúc Mẫn Khuê đi tới thì đang ấn tới khu Marvel
Anh gật đầu đồng ý mà chẳng hề do dự, ngồi xếp bằng bên cạnh Minh Hạo, rõ ràng là bộ phim anh thích nhất nhưng sự chú ý lại không đặt lên nó, mà chỉ mãi trộm ngắm người ngồi bên cạnh
Hàng lông mi dài hơi cong, mặc đồ ở nhà ngoan ngoãn ngồi bó gối, trông cậu cứ nhỏ nhỏ xinh xinh. Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh trên TV như thể cậu bị chúng cuốn hút và đắm chìm bên trong
Cổ chân thon nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài ống quần, khi quấn trên vai anh.... Mẫn Khuê tự véo mình một cái, ép bản thân phải dời mắt lại màn hình
Không phát hiện Minh Hạo cũng lén lút nhìn anh, suy nghĩ lát nữa làm thế nào để giữ chân anh lại
"Tay nghề cậu khá lắm", bộ phim kết thúc nhưng bọn họ không ai nhúc nhích, "Tối nay có thể ăn cơm cậu nấu không?"
Mẫn Khuê đương nhiên không từ chối,hai người đang định xuống siêu thị mua đồ thì chuống điện thoại Mẫn Khuê vang lên
Mẫn Khuê thấy anh nhìn di động rồi vội vàng đi ra ban công nghe điện thoại như đang có việc gì rất gấp, hình như còn bị mắng, lúc quay về lại nói câu không sao rồi cùng cậu sóng vai đi siêu thị
Dọc đường cảm xúc của Minh Hạo không tốt lắm, cứ mải nghĩ có phải do cậu giữ anh lại nên khiến anh gặp phải phiền toái hay không. Đến tận khi bàn tay cậu cảm nhận đucojw hơi ấm, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì đã thấy anh quay mặt đi, chỉ để lại một bên tai đã ửng hồng
"Có thể nắm tay không?"
Minh Hạo nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, cảm nhận ngón tay Mẫn Khuê chầm chậm đan tay mình, cứ thế nắm mãi tới khi về đến nhà cậu
Lúc này các lí do nên dùng đã dùng hết rồi, Kim Mẫn Khuê không có lí do gì ở lại nữa, dọn dẹp xong đành phải nói lời tạm biệt với cậu
Minh hạo nằm trên giường, nhớ lại cả một ngày hôm nay rồi không nhịn được mà trở mình vài lần, đây là ngày mà cậu và anh dành thời gian cho nhau nhiều nhất
Thế ngày mai thì sao? Ngày mai phải lấy cớ gì để gặp Mẫn Khuê đây. Đang nghĩ ngợi thì cậu nhớ ra Mẫn Khuê từng nói cậu hiếm khi nào chủ động liên lạc với anh, cậu vội vội vàng vàng nhắn tin hỏi Kim Mẫn Khuê đã về tới nhà hay chưa, nhưng mãi vẫn chưa thấy hồi âm. Sao giờ vẫn chưa về tới nhà cơ chứ? Không phải hôm nay còn nắm tay nhau suốt chặng đường đi sao? Vẫn còn điều gì ở cậu mà anh không vừa ý chăng?
Gần như cách một phút Minh Hạo lại kiểm tra tin nhắn một lần, thế nhưng màn hình vẫn chẳng hiện lên thông báo nào, dù cho cậu có cài đặt thông báo tin nhắn
Đang uể oải lướt lướt trang cá nhân của Mẫn Khuê thì nghe tiếng chuông cửa, muộn thế này ai còn đến vậy? Minh Hạo ủ rũ lê thân mình ra mở cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy vali hành lý, bên cạnh là KIM MẪN KHUÊ
"Sao cậu lại ở đây?" Minh Hạo vui mừng mở cửa, cậu nhận ra Mẫn Khuê mang theo rất nhiều đồ trông cứ như là chuyển chỗ ở vậy
Tò mò ngẩng đầu hỏi thì liền thấy đối phương nở nụ cười tựa như nắng mai "Nếu đã là bạn giường thì nên ở cùng nhau đúng không nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro