Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3:
Đến tận khi đã đứng trong thang máy với Kim Mẫn Khuê mà Minh Hạo vẫn còn hoảng hốt
Tại sao mình lại đồng ý cơ chứ, trong nhà vẫn còn lộn xộn chưa dọn dẹp, cho dù muốn mời Kim Mẫn Khuê đến chơi cũng không phải ngay thời điểm này
Hơn nữa, đã tối muộn mà còn muốn lên nhà cậu ngồi, cô nam quả nam... Minh Hạo không khỏi siết chặt mông. Nhà cậu cái gì cũng không có, huống chi đêm qua vừa mới làm lại còn là lần đầu, hôm nay thể trạng cậu có hơi khó chịu
Chẳng lẽ Kim Mẫn Khuê là người có nhu cầu cao vậy sao?
Minh Hạo liếc trộm anh một cái, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Mẫn Khuê, thế là vội vội vàng vàng quay mặt sang chỗ khác
Mẫn Khuê mỉm cười, khẽ liếc cần cổ thon dài trắng nõn của cậu. Khi nãy anh chỉ định ghẹo cậu chút thôi nhưng không ngờ Minh Hạo ngẩng đầu mở lớn mắt nhìn anh, ngây người một lát rồi lại mềm mềm nói "Được chứ, cậu lên nhà ngồi chơi một lát đi"
Mẫn Khuê cảm thán trong lòng "Sao cậu ấy lại đáng yêu như thế chứ"
Suýt nữa Kim Mẫn Khuê đã vươn tay xoa đầu cậu
"Tới rồi"
Kim Mẫn Khuê vội vàng thu tay lại rồi đi theo Minh Hạo
Lúc rời khỏi thang máy, Minh Hạo duỗi tay chặn cửa thang máy để anh đi ra nhưng lại bị anh nắm lấy tay cậu
"Hở?"
Cậu khó hiểu quay đầu nhìn anh, thấy anh đang nắm tay mình thì lập tức đỏ mặt. Đèn hành lang sáng tỏ, lần này gương mặt hồng hồng của Minh Hạo không thể lọt khỏi tầm nhìn của Mẫn Khuê
Lúc này Mẫn Khuê mới nhận ra mình hiểu sai ý của cậu, anh cứ nghĩ Minh Hạo muốn nắm tay mình nên mới vươn tay đáp lại, vội buông tay, mặt cũng ửng đỏ lên "Ừm... thật xin lỗi"
Minh Hạo lắc đầu nhẹ giọng nói không sao, trong lòng lại nghĩ tại sao anh không nắm tay mình lâu thêm chút nữa
Cậu đưa Mẫn Khuê đi tham quan một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở trước phòng ngủ, nói "Thật xin lỗi, phòng khá bừa bộn, sáng nay tôi chưa kịp dọn dẹp"
Kim Mẫn Khuê gật đầu, không hiểu sao lại thấy mong chờ
Bừa bộn trong miệng Minh Hạo không quá giống kiểu anh biết, chăn bông vẫn được gấp gọn, quần áo được treo ngay ngắn trên giá, có một quyển sách đang kẹp thẻ để ở trên bàn, bên cạnh là một cây bút và vài tờ giấy để loạn
Ngay cạnh đèn bàn là một khung ảnh, Mẫn Khuê ngồi xổm xuống nhìn nhìn "Đây là hình chụp tốt nghiệp của chúng ta?"
Trên mặt bàn chỉ có mỗi khung hình này là vật trang trí, không lẽ hồi cấp 3 có gì đặc biệt chăng
Minh Hạo hơi lo lắng gật đầu, vô thức nhẹ nhàng cắn cắn môi, giải thích "Cấp 3 là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, hơn nữa cũng gặp... rất nhiều người tôi thích"
Gặp người mà cậu đã yêu thầm hơn mười năm nay
Khi ấy Minh Hạo rất ngây thơ không hiểu hết được nhiều điều, học trung học là vừa lúc hôn nhân đồng tính được hợp pháp hoá
Cậu chỉ biết dường như mình luôn luôn chú ý đến Kim Mẫn Khuê, lúc lên lớp sẽ thường xuyên lén nhìn xem anh đang làm gì, thấy anh đang nói chuyện với người khác thì cũng muốn đứng sát lại nghe ngóng một chút, còn muốn được nói chuyện với anh dăm ba câu
Nếu nghe nói anh đang chơi bóng rổ ở sân thì sẽ lập tức ngồi dưới cây đại thụ ở cạnh sân bóng, âm thầm xem anh chơi, nhiều lần như thế từ một người chẳng biết gì về bóng rổ giờ đã hiểu hết luật chơi
Trong 1 lần vô tình, câu nghe thấy 2 bạn nữ ngồi bàn bên than thở tại sao Mẫn Khuê lại không thích con gái thì cậu mới giật mình hiểu ra, hoá ra là Mẫn Khuê chỉ thích con trai
Thích, hai người con trai cũng có thể thích nhau, vậy có phải cậu đã thích Mẫn Khuê rồi không?
Rồi lại nghe hai bạn nữ nói tiếp người Mẫn Khuê thích là lớp trưởng lớp họ, dù tỏ tình thất bạn nhưng vẫn không buông tay, sáng sớm nào cũng mua bữa sáng mang đến cho lớp trưởng, lễ Giáng sinh hôm trước còn tặng cả quà nữa cơ
Tiếc rằng không lâu sau lớp trưởng lại yêu đương với một bạn học khác, thế nhưng Mẫn Khuê vẫn chung tình với lớp trưởng, một lòng không thay đổi, cậu thấy anh lúc lên lớp vẫn không quên nhìn lén qua người ra rồi vội vàng quay đi hướng khác
Đến tận ngày bọn họ tốt nghiệp, ánh mắt Mẫn Khuê nhìn về phái lớp trưởng vẫn chất chứa nỗi buồn
Mấy năm nay Mẫn Khuê vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, một người ngoại hình đẹp trai điều kiện tốt như anh mà lại không có một mối tình vắt vai, chắc hẳn vẫn còn đặt tâm tư vào lớp trưởng
Nặng tình vậy, rất giống cậu nhưng cũng không giống
Ít nhất anh đã từng dũng cảm theo đuổi người ấy, còn cậu chỉ dám ôm mối tình đơn phương trong nhiều năm
"A! cậu ở đây này"
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Mẫn Khuê chỉ vào một người nhỏ con đứng ở góc ảnh rồi thích thú mỉm cười với cậu
Đây không phải là cậu sao? Dù nhắm mắt cậu cũng có thể chỉ được vị trí của 2 người ở trong ảnh, Mẫn Khuê đứng giữa ở hàng cuối còn cậu đứng ngoài rìa hàng thứ hai
"Minh Hạo, cậu biết tôi đứng đâu không?"
Gần như giây tiếp theo đầu ngón tay của Minh Hạo đã chạm lên mặt Mẫn Khuê ở trong ảnh, lại lập tức nói lảng đi "Cậu chẳng thay đổi gì cả"
"Ngày xưa trông non nớt hơn" Mẫn Khuê nói xong thì đứng dậy
Có lẽ vì ngồi xổm lâu quá nên anh không đứng vững mà hơi nghiêng người, Minh Hạo theo bản năng vươn tay đỡ lấy anh nhưng lại bị quán tính kéo ngã theo xuống giường
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người, Mẫn Khuê chóng chân quỳ ở ngay cạnh cậu. Một cảm giác không nói nên lời nhanh chóng dâng lên giữa hai người, dường như không khí xung quanh trở nên khô nóng hơn
Chỉ vài giây mà lại như quá dài, Minh Hạo nằm dưới thấy rõ hầu kết của Mẫn Khuê lên rồi lại xuống, gương mặt từ từ ửng đỏ
"Nhà... trong nhà tôi không có..."
Mẫn Khuê bật cười, dãn ra khoảng cách giữa hai người rồi giơ tay búng nhẹ lên trán Minh Hạo
"Cậu đang nghĩ gì đấy? Đêm qua vừa làm lại còn là lần đầu của cậu, hôm nay cậu làm nữa cậu chịu nổi sao?"
Minh Hạo giống như con cua bị hấp chín, xấu hổ đến mức cả cổ đều đỏ bừng. Lúc này Kim Mẫn Khuê mới tha cho cậu, đứng dậy kéo cậu đứng lên "Xin lỗi, không đứng vững"
Minh Hạo khẽ lắc đầu, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này "Cậu muốn dùng chút gì không? Cà phê nhé?"
Mẫn Khuê gật đầu, mỉm cười nhìn cậu "Cảm ơn"
Anh bám đuôi cậu đi vào phòng bếp, lại phát hiện cậu đang luống cuống tay chân, cà phê còn trào ra cả ngoài. Minh Hạo không để ý Mẫn Khuê đã đứng phía sau mình, càng không thể nhìn thấy được trong lòng anh có những suy nghĩ gì
Cậu bưng ly cà phê đột ngột xoay người, vô tình đụng trúng vào Mẫn Khuê
"A! Thật xin lỗi"
Áo trong áo ngoài của Kim Mẫn Khuê đề bị ướt, Minh Hạo mau tìm được bộ quần áo rộng rãi rồi nhanh chóng đẩy anh vào phòng tắm rửa thay bộ đồ mới
Nhưng ngoài trời gió lớn, không có áo khoác nào phù hợp đưa cho Mẫn Khuê...
"Nếu không thì... cậu... cậu ngủ tạm ở nhà tôi một đêm?"
Minh Hạo đứng ngoài cửa phòng tắm vừa mới mở miệng thì đã thấy Mẫn Khuê cả người mang hơi nước bước ra, trên người anh còn đang mặc quần áo của mình
Cậu nuốt nước miếng, đưa tầm mắt mình sang hướng khác
Mẫn Khuê gật đầu rồi hỏi xin chăn bông, anh sẽ ngủ ở sofa
Không biết có phải tác dụng của ly cà phê kia quá mạnh hay vì Mẫn Khuê đang ngủ trong nhà mình mà cả đêm qua Từ Minh Hạo cứ lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ được, đến tận bốn năm giờ sáng thì mới chợp mắt được một tí
Vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu dụi mắt đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng và nụ cười rạng rỡ của người trong lòng - "Chào buổi sáng, không quen phòng bếp nhà cậu lắm nên tôi xuống lầu mua bữa sáng, vừa về thì cậu đã dậy rồi"
Kim Mẫn Khuê dán sát mặt gần cậu, gương mặt anh phóng đại trước mắt Minh Hạo "Đêm qua ngủ không được à? Sao lại có quầng thâm mắt thế này?"
Minh Hạo ngượng ngùng khẽ lùi bước "Chắc do cà phê nên mất ngủ"
Kim Mẫn Khuê gật đầu không hỏi tiếp nữa chỉ khuyên cậu đêm nay nên đi ngủ sớm, ăn sáng xong liền cầm túi rác rồi rời đi
Giây phút tiếng cửa đóng lại vang lên, sự im lặng bắt đầu bao trùm cả căn phòng, bầu không khí mơ hồ cũng biến mất không chút tăm hơi
Lần đầu tiên Minh Hạo cảm thấy cô đơn lạc lõng khi ở một mình
Rõ ràng bình thường cũng chỉ có mình cậu, chỉ là tối qua bỗng dưng có nhiều thêm một người mà thôi
Nhưng tại sao Mẫn Khuê vừa rời đi thì căn nhà lại trống vắng đến lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro