Chương 17: Ngày thứ mười ba
"Có việc gì?" Mặt Ji Hyo lạnh tanh, dường như người đang đứng trước mặt cô là một người lạ vừa mới biết.
"Anh tìm em lâu lắm rồi." Baek Um Joo lộ vẻ khổ sở "Khu nhà này anh không vào được, đành quanh quẩn ở đây mỗi ngày chờ em, Ji Hyo, em không thể tử tế với anh chút sao?"
Van vỉ tội nghiệp như thế, làm như là cô bỏ rơi anh ta không bằng. Lòng Ji Hyo tĩnh lặng như hồ nước, không chút gợn sóng vì câu nói của anh ta.
"Anh có chuyện gì? Thời gian của tôi eo hẹp lắm." Khó khăn lắm Kang phu nhân mới nhả ra cho cô được ra ngoài đi dạo nửa tiếng, cô không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.
"Ji Hyo." Baek Um Joo chụp vai cô, hết lời khuyên bảo "Đến tột cùng vì sao em phải nhịn chứ? Ly hôn không tốt sao? Anh nghe nói ngày hôm qua người đàn ông kia đã đi rồi, xem ra anh ta cũng không thích em, vì sao em cứ nhất định phải treo cổ trên cái cây đó chứ?"
Anh ta không thể hiểu được suy nghĩ của Ji Hyo. Người đàn ông kia mua cô như một món hàng, một chút tình cảm đều không có, còn anh ta đâu, quen cô bốn năm, chẳng lẽ không bằng được người đàn ông mới mười ngày kia?
Anh ta còn chưa chê cô, chê cô đã thành đàn bà của người khác, đến tột cùng cô còn vờ vịt gì nữa? Chẳng qua không liên lạc với cô có hai năm thôi, đấy là tại anh ta quá bận rộn, thậm chí có bữa không kịp ăn cơm nữa. Thế thì thời gian đâu mà đi để ý mấy chuyện trăng gió chứ?
Không phải hai người yêu nhau thì nên hỗ trợ thông cảm cho đối phương sao? Anh ta không hiểu, Ji Hyo hiểu biết quan tâm người khác lắm mà, sao tự dưng lại rúc vào sừng trâu như thế chứ?
Anh ta còn chưa đủ tử tế với cô sao? Vừa lấy được tấm bằng thạc sĩ liền tức tốc quay về ngay tức khắc, giáo sư hướng dẫn giữ lại cũng từ chối chỉ vì muốn thấy mặt cô, vậy mà chờ anh ta là cái gì? Cô đã kết hôn rồi!
Được, anh ta không trách cô, mắt cô bị mù, lúc ấy quả thật rất khổ, cưới thì cưới. Nhưng giờ anh ta đã về rồi! Anh ta có khả năng nuôi cô, vì sao tự dưng cô lại muốn vạch rõ giới hạn với anh ta chứ? Thật không hiểu nổi mà.
Sau khi bị Ji Hyo từ chối, quả thật anh ta vừa đau lòng vừa thất vọng. Nói thật, bây giờ cô đã không phải là Ji Hyo hăng hái muôn người chú ý năm đó nữa rồi, mắt đã mù, lại kết hôn. Còn anh ta ở nước ngoài phủ thêm một lớp vàng, còn chói mắt hơn xưa nữa.
Anh ta dư sức tìm được phụ nữ ngon hơn cô, chẳng qua tình đầu khó quên. Ban đêm nhắm mắt đều là điểm tốt hồi xưa của cô, từng nụ cười từng cái nhăn mày của cô, cứ lướt qua trước mắt.
Quên không được, vậy thì cố gắng tranh thủ. Cho dù cô đã trở thành vợ người khác, dù là bản thân đã ghen tị gần như phát cuồng!
Ji Hyo lạnh lùng hất tay Baek Um Joo ra, ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo. Cô túm chặt khăn quàng Gary đích thân đi trung tâm thương mại lựa cho cô, ngẩng đầu: "Xem ra trước đó tôi không nói rõ ràng. Baek Um Joo, anh nghe cho kỹ đây, tôi tuyệt đối không ly hôn với Gary, mặc kệ vì lý do gì. Còn anh," Cô ngừng một lát mới nói tiếp "Tôi xem như chưa từng quen biết."
Baek Um Joo hoảng hồn trước sự quyết liệt của cô "Ji Hyo, em..."
"Tôi không tức giận." Ji Hyo ngắt lời anh ta, hờ hững: "Anh nói anh tìm tôi lâu lắm, cũng chỉ mới vài ngày mà thôi. Nhưng năm đó anh đột ngột bỏ đi, tôi tìm anh bao lâu, anh có biết không?"
Nhớ lại chuyện cũ, miệng Ji Hyo đắng nghét, đó thật sự là những tháng ngày khó vượt qua.
"Tôi đến ký túc xá tìm anh, bọn họ cũng không biết. Tôi lại chạy đến khoa anh, thậm chí cả trưởng khoa của anh tôi cũng tìm, sợ anh gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả thì sao?" Cô cúi đầu, khóe miệng đầy châm chọc, không biết là châm chọc bản thân hay là Baek Um Joo nữa "Ông ấy rất sửng sốt, nói anh đã đi Melbourne rồi."
"Khi đó quả thật tôi rất giận nhưng vẫn ôm hi vọng, nói không chừng anh có chuyện gì khó xử, hoặc là đến nơi sẽ liên lạc với tôi. Nhưng mà chờ đến phút cuối ngay cả tìm cớ giùm anh tôi cũng không muốn nữa."
Mặt Baek Um Joo đầy áy náy, anh ta không nên không liên lạc với Ji Hyo. Nhưng mà đàn ông đều mang tư tưởng gầy dựng sự nghiệp, tuy nói anh ta bận song không bận tới mức gọi một cú điện thoại cũng không có thời gian. Chẳng qua anh ta nghĩ nhất định phải học hành đàng hoàng, lấy tấm bằng thạc sĩ trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng quay về cho cô một niềm vui bất ngờ.
"Ji Hyo, anh thừa nhận mình sai rồi, nhưng em cũng nói mà, lúc đó em cũng chờ anh đúng không? Anh có lỗi với em, anh dùng nửa đời sau bù đắp cho em được không?" Anh ta nhìn Ji Hyo chằm chằm, ánh mắt nóng cháy đầy khao khát. Đáng tiếc Ji Hyo không nhìn thấy.
Lúc đi học, tính Ji Hyo rất dễ. Mỗi lần bọn họ có va chạm nhỏ, chỉ cần anh ta nhìn cô thế này, cô sẽ bao dung tha thứ anh ta ngay.
Anh ta thích Ji Hyo dịu dàng, săn sóc, đây cũng là nguyên nhân anh ta không buông tay Ji Hyo được.
"Anh đang nói giỡn chơi à?" Ji Hyo nghiêng đầu, gương mặt thanh tú lần đầu tiên nở nụ cười với anh ta "Tôi đâu phải con ngốc, tại sao phải tin một tên đàn ông vô trách nhiệm!"
"Ji Hyo!" Tính tình có tốt mấy Baek Um Joo cũng không nhịn được nữa, anh ta đã vất hết tự tôn đi năn nỉ rồi, chẳng những cô mặt nặng mày nhẹ với anh ta, còn đổi cách làm nhục anh ta nữa!
Anh ta thích cô thật, nhưng nhục nhã thế này không người đàn ông nào nhịn được! Cái gã hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn kia sao bì được với anh ta! Nhất là gã kia còn là một tên lỗ mãng trong quân đội, anh ta ghét nhất là loại đàn ông đầu óc tóp teo tứ chi phát triển!
"Ji Hyo, chắc em không biết nhỉ" Gương mặt tuấn tú của Baek Um Joo đầy kiêu ngạo "Hiện giờ Lee Soo Hee đang theo đuổi anh. Cô ấy xinh đẹp hơn trước nhiều, giờ đang công tác ở CA." Câu tiếp sau anh ta không nói, không ngoài câu hiện tại cô không thể sánh bằng Lee Soo Hee.
Ji Hyo nhếch môi cười lạnh, cho dù không thấy đường cô vẫn ngẩng đầu lên "Ồ, cô ta tuyệt thế à?"
"Đương nhiên!"
"Vậy giờ anh còn chắn đường tôi làm gì? Thích bị nhụcà?" BaekUm Joo ngớ ra mấy giây không nói nên lời. Giờ phút này, Ji Hyo cảm thấy khoái chí, dường như bực tức hai ngày quatheo câu này đua nhau đổ ra.
Tiếc nuối duy nhất là cô không thấy đường, bỏ lỡ vẻ mặt BaekUm Joo bây giờ. Chậc, JiHyo len lén thở dài, nếu có Gary ở đây thì hay rồi, đợi về nhà cô có thể hỏianh.
Không muốn dây dưa với Baek Um Joo thêm nữa, JiHyo quay lưng bỏ đi, được vài bước sực nhớ ra gì đó, cô độtngột dừng lại, quay đầu gọi "Baek Um Joo?"
BaekUm Joo tưởng cô thay đổi ý định, đáp một tiếng, đương lúccân nhắc nên nói tiếp thế nào, thuận thế đáp ứng hay là nên hù dọa cô thì nghe Ji Hyo điềmđạm lên tiếng "Quên không nói, chúc các người hạnh phúc! Lúc kết hôn đừng quêngửi thiệp cưới cho tôi!"
BaekUm Joo không bám theo nữa, JiHyo thở hắt ra. Cô không phải kiểu người thích dẫu lìangó ý còn vương tơ lòng, quá khứ là quá khứ, chẳng có lý do gì có thể đảo loạncuộc sống hiện giờ của cô.
Thật ra mình cũng quá vô tình đi, JiHyo nghĩ thầm, Gary mà dám lâu không về như thế, cô cũng quên anh luôn! Hứ!
"Sao về nhanh vậy?" Đẩy cửa vào nhà, Kang phu nhân giật mình. Con bé này cứ quấn lấy bà đòi rangoài đi dạo, kết quả mới đi có mấy phút đã về rồi.
"Bên ngoài hơi lạnh, con không muốn đi nữa." JiHyo cười cười cởi khăn quàng trên cổ xuống, nương theo tiếngđi tới ngồi xuống cạnh Kang phu nhân.
Kang phu nhân ngước nhìn mặt trời chói chang bên ngoài,khóe môi cong cong, không nói gì.
"Nào, Ji Hyo,ăn thanh long đi con, Kim Jong Kook đưa tới đó, toàn đồ tươi nhất." Kang phu nhân nhét một miếng thanh long đã cắt xong vào miệngJi Hyo.
Khẩu vị của bà và Ji Hyo rất giống nhau, cơ bản bà thích ăn gì Ji Hyo cũng thích hết. Quả nhiên, Ji Hyo cắnmột nửa, cười tít mắt "Ngọt quá."
"Ăn nhiều vào." Kang phu nhân đẩy dĩa trái cây tới trước mặt Ji Hyo, bảnthân cầm khăn tay người làm đưa lau tay.
Ji Hyo gậtđầu, cũng không khách sáo, ăn xong miếng thứ nhất liền cầm lấy miếng thứ hai.
"Ngày mai đi tụ họp với mẹ nhé?"
"Khụ khụ," Miếng trái cây tuột xuống cổ làm JiHyo suýt nghẹn "Mẹ, con..."
"Đừng lo." Kang phu nhân vỗ vỗ lưngcô "Là sinh nhật một người bạn gái của mẹ, không bao nhiêu người, khó khăn lắmmẹ mới có một cô con dâu xinh thế này, dẫn đi ra khoe với họ!"
Ji Hyo bịKangphu nhân nói đỏ cả mặt, gương mặt trắng nõn ửng hồngcơ hồ nhéo ra nước. Kang phu nhân nuốt nước miếng, đột nhiên thò tay nhéo mặtcô, sau đó tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra, hiền lành dịu giọng "Không chotừ chối, mặc sườn xám mẹ may cho con!"
Nói tới mức này rồi, Ji Hyo cũng không thể cự tuyệt nữa, đành gật đầu vâng dạ, đổilại Kang phu nhân lại nhéo mặt cô cái nữa.
"Sếp, đây là bản đồ!" Một anh lính mặt đầy thuốc màu cung kính chào Gary, nhét một tấm bản đồ bịxếp nhăn nhúm vào tay anh.
"Vất vả rồi." Gary gậtđầu nói.
Không vất vả không vất vả! Anh lính còn định nói thêm thì Gary đã cúi đầu xuống nghiêncứu bản đồ, đành nuốt trở vào bụng, sùng bái nhìn Gary một cái, bấy giờ mới rời khỏi chỗ Gary gác.
Đó là thiếu tá Kang, từng đóng ở biên giới năm năm, khiến vô số trùm matúy nghe tên là vỡ mật! Hôm nay rốt cuộc anh cũng được gặp thần tượng của mìnhrồi!
Gary nhíu mày nhìn bảnđồ. Rõ ràng bản đồ này đã xưa lắm rồi, hơn nữa chỉ có một phần biên giới rừng rậm,trên đó còn có rất nhiều chỗ không rõ ràng, chỉ có thể tham khảo phương hướngqua loa, căn bản không dám căn cứ ký hiệu trên đó mà bố trí các chi tiết nhỏ.
Địa hình đất Jang Heung này vốn phức tạp, đây lại là một cánh rừng nguyên thủy,lúc anh ở trong quân từng nghe qua uy danh lừng lẫy của vùng đất hung hiểm nàynhưng chưa tới bao giờ.
Nhiều năm như vậy, bên trong không biết đã biến thành cái dạng gì rồi, bản đồnày, thật là vô bổ!
Gary than thở, xem rađành tùy cơ hành động thôi. Anh buông bản đồ, đi ra khỏi bóng cây, mặt trời rấtchói, vừa ra mắt liền bị chiếu không mở ra được, may mà anh từng nằm ở Seong San thời gian dài, khí hậu ở đây không khác Jang Heung bao nhiêu, cũngkhông đến mức không thích nghi được.
Lần này nhất định phải bứng ổ ma túy này! Anh sẽ càng nỗ lực càng cố gắng hơntrước! Nỗ lực có đủ thực lực bảo vệ cô, không để cô bị thương!
Gary siết chặt nắm đấm,càng nhanh càng tốt! Phép kết hôn của anh chỉ có bốn mươi ngày, nhất định anhphải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quay về với cô! Anh vò cái đầu đinh mới tựcắt, đáy mắt thâm trầm đầy dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro