Chương 32
Phần 11.3
"Địa chỉ sai, xin tìm địa chỉ e-mail chính xác"
Nhìn màn hình máy tính trước mặt, khuôn mặt của Mew tối sầm cả lại. Từ khi nhận được bức thư nặc danh kia, anh không ngừng hồi âm lại cho đối phương, nhưng địa chỉ của đối phương lại không đúng.
Sẽ là ai?
Ai có thể gửi cho anh bức thư này? Sao Gulf lại có một người bạn mà anh không biết ? Không anh không tin, anh hiểu rất rõ Gulf , cái người không bao giờ giữ được bí mật trong lòng kia. Nếu thật có một người bạn như này thì cũng không có khả năng gạt được anh.
"Khụ khụ khụ... khụ khụ..."
Ho khan dữ dội, anh xoa bóp thái dương. Chẳng lẽ vào khoảng thời gian kia, Gulf quen một người bạn mới ? Không , cũng không có khả năng. Có thể là ai ? Giúp "MG" vượt qua nguy cơ lần này nhất định là người đó, nhưng nhân vật thần bí này đến tột cùng là ai ? Ôm lấy một con thỏ, Mew nằm trên chiếc ghế mà người nọ thích nhất không ngừng suy nghĩ.
Trên cổ anh không đeo bất kì một loại trang sức gì, kể cả chiếc vòng cổ thể hiện việc tiêu tan mọi xích mích với cậu .Khoác lên người của con mèo là một chiếc nhẫn bạch kim, ngoài ra cũng chẳng còn trang sức gì khác. So với chiếc nhẫn kim cương cực lớn ở trên tay Ammy , chiếc nhẫn của anh hết sức mộc mạc, giản dị.
"Khụ khụ khụ..." lại bắt đầu kịch liệt ho khan, Mew không thể không buông con mèo , đi đến phòng bếp lấy một cốc nước. Trên mặt bàn trong nhà bếp là một bát mì ăn liền mới được ăn qua một ít.
...
Kỳ nghỉ hè sắp tới, dù còn phải đi New York nhưng đội bóng tập luyện có thoải mái hơn một chút vì mọi người đang phải đối mặt với kỳ thi, ngoại trừ một người nào đó. Gulf kana đối với kỳ thi kết thúc cũng không có gì lo lắng, chương trình học cơ bản đã chấm dứt, mỗi ngày cậu đều ra sân bóng luyện tập. Thời gian trống thì lên mạng xem tin tức.
Muốn hỏi điều gì làm cho cậu khó chịu hả? Đó là Park Jimin và Ayaka vẫn không chịu rút đơn kiện với Ammy . Trình tự thẩm tra để xử lý một vụ kiện ở bên Mĩ tốn rất nhiều thời gian, mà đây còn là vụ án xảy ra đã lâu nên thời gian càng thêm dài, khả năng phải mất năm rưỡi.
Cậu không bị áp lực bởi kỳ thi, hơn nữa sự bài xích New York nhờ có sức hấp dẫn của đảo nhỏ mà có biến chuyển. Cậu đang hết sức kích động khi nghĩ đến phản ứng của mẹ lúc nhìn thấy món quà của mình. Luyện xong 200 lần đá bóng , Gulf kana ngồi ở sân nghỉ ngơi. Đột nhiên di động kêu lên, cậu đứng lên đi đến chỗ ghế cầm lấy di động.
"Kana , mau tới nhà ăn!"
"A.." r.ê.n rỉ một tiếng , Kana buồn bực, là Pink.
...
Trong nhà thăm, Mew sắc mặt bình thản nhìn người trông hết sức tiền tụy ngồi đối diện. Jimin vận dụng mọi mối quan hệ của mình khiến cho Ammy không được nộp tiền bảo lãnh mà Mew thì vẫn như trước bảo trì yên lặng đồng thời cũng rất ít tới thăm cô. Ammy cầm chiếc khăn mà chồng đưa cho, hốc mắt ướt át.
Mew mở miệng: "Gus vẫn tốt, cha và mẹ đã quay về, ở nhà trông chừng nó"
Ánh mắt của Ammy đầy phức tạp, cô cắn cắn môi: 'Mew , anh vì sao... không hỏi gì em?" từ đầu đến cuối, chồng của cô chưa từng mở miệng hỏi thăm cô lấy một lần, thậm chí ngay cả chuyện của người kia anh cũng không hỏi gì cô.
Mew không trả lời.
"Mew ... chẳng lẽ anh không trách em sao? Gulf ..." Ammy lấy hết dũng khí của bản thân nhắc lại tên người kia.
"Ammy " Mew cắt ngang lời cô, thản nhiên nói: "Cái chết của cậu ta không có quan hệ với em". Ammy rơi nước mắt song đó không phải là sự vui mừng.
Mew nhìn xuống chiếc nhẫn ở tay trái của mình, nói: "Ammy , em là mẹ của Gus , vợ của tôi, em xảy ra chuyện tôi không thể mặc kệ. Em phải gánh chịu trách nhiệm gì thì là do tòa quyết định"
"Mew ..." Ammy giọng run run: "Anh ... yêu em chứ?"
Mew lại yên lặng, vào lúc Ammy nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì Mew nhìn về phía vợ mình, bình thản nói: ' Ammy nếu như không có Faris thì em sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một người chồng, một người cha".
Ammy trào lệ, cô ngơ ngác nhìn chính chồng mình, thân thể dần dần run lên. Không còn áp chế nổi nữa, cô khóc rống lên.
"Em biết anh trách em... Anh trách em hại chết cậu ta...."
"Không tôi không trách em" Mew vẫn bình tĩnh như trước "Hại chết cậu ấy chỉ có tôi"
Ammy dùng sức lắc đầu: "Không! Không! Không! Là em! Là em! Anh đang trách em! Anh đang trách em.... Em sợ cậu ta sẽ cướp anh, em sợ cậu ta sẽ vạch trần em, em và Faris..."
"Ammy "
Đang kêu khóc, Ammy cả kinh ngẩn người, bị dọa đến quên cả khóc.
Mew giờ mang biểu tình nghiêm khắc mà chưa bao giờ Ammy gặp qua, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục nét bình tĩnh thản nhiên trong dĩ vãng. Làm cho người ta có cảm giác người vừa mới tức giận kia căn bản không phải là anh.
"Lần sau, tôi sẽ mang cả ảnh của Gus" thản nhiên nói một câu, Mew đứng dậy rời đi.
"Mew !".
Phía ngoài cửa cơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng Ammy kêu khóc
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi.... anh tha thứ cho em, tha thứ cho em..."
Chậm rãi rời đi, Mew dù mới vào tháng 9 mà anh vẫn cảm thấy rét đến dị thường. Người hại chết cậu chỉ có mình anh, không quan hệ đến bất cứ ai khác. Bởi vì chỉ mình anh mới có đủ khả năng bức người đó vào đường chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro