Chương 19: Mạng của cậu, tôi nhận
Âm thanh đột nhiên xuất hiện đánh gảy lời Kim Trọng, trong lúc nhất thời mọi người đều ngừng thở, theo tiếng nhìn qua, muốn xem thử cái kẻ không sợ chết nào dám dương oai diễu võ trên đầu Kim gia.
'Có người tới tìm đánh?' Đây là ý tưởng đầu tiên của Điền Nguyên Vũ. Nghi hoặc nghiêng đầu, ngẩng mặt lạnh nhạt nhìn Kim Mẫn Khuê.
Kim Mẫn Khuê cúi đầu, một bàn tay nhẹ nhàng áp lên mặt Điền Nguyên Vũ, trầm giọng: "Một hồi anh thu thập nó."
Xem ra là người quen. Điền Nguyên Vũ có chút đăm chiêu gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, thoải mái tiếp tục xem diễn.
Theo tiếng bước chân nặng nề truyền tới, một thiếu niên diễm lệ tinh xảo với mái tóc đỏ rực xuất hiện trong tầm nhìn. Thiếu niên mặc đồng phục đặc biệt của trường quân đội, tay áo cuộn lên một nửa, cổ áo mở rộng làm đồng phục vốn nghiêm túc thành chẳng ra ngô ra khoai.
Mà thiếu niên này cũng không phải ai khác, chính là em trai Kim Mẫn Khuê, Kim Hách Thiên. Đi cùng Kim Hách Thiên còn có hai người, lúc này đang đi theo phía sau, vẻ mặt khổ sở nhưng đành chịu.
'Cái đứa nhỏ hư hỏng này!' Kim Trọng nhìn Kim Hách Thiên, gương mặt già nua đen ngòm. 'Răng rắc' một tiếng, chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón cái bị bóp nát.
Đón nhận ánh mắt mọi người, Kim Hách Thiên kiêu ngạo đi tới trung tâm, vẻ mặt khinh thường nhìn bóng dáng gầy yếu phía sau thân mình cao lớn của Kim Mẫn Khuê.
"Tôi! Không đồng ý hôn sự này."
"Cái thằng nhóc thối này! Cả ngày lăn lộn bên ngoài, lúc tìm thì không thấy bóng dáng, hiện giờ lại chui ra." Kim Trọng trầm giọng quát lớn.
"Hứ! Lão quỷ! Nếu tôi đây không về thì anh trai bị ông bán đi rồi." Kim Hách Thiên xem thường xùy một tiếng. Hai người đi theo sau Kim Hách Thiên xoay mặt nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nguyên soái, này không liên quan tới tụi con." Một thiếu niên tuấn lãng, ánh mắt hẹp dài ần ẩn lộ ra khôn khéo, lúc này đang lộ ra biểu tình vô tội 'là Hách Thiên kéo hai chúng con tới làm cu li'.
"Ưm ưm." Thiếu niên thanh tú còn lại cũng gật đầu, dù sao, tội danh nháo loạn tiệc sinh nhật của Kim nguyên soái, hai bọn họ không đảm đương nổi.
"Hiên Viên Triết! Mục An Khí, hai người có thể cho tôi chút mặt mũi không hả? Có tiền đồ chút đi! !" Kim Hách Thiên quay đầu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai người.
Thiếu niên khôn khéo bị gọi là Hiên Viên Triết cười khổ nhún vai. Đó là ông nội cậu chứ đâu phải ông nội tôi, có xúi quẩy thì cũng là hai bọn tôi lãnh.
"Cái gì! ? Thằng nhóc này nghĩ mình là ai hả! !" Kim Trọng bị Kim Hách Thiên chọc tức, suýt chút nữa thở không nổi.
"Lão quỷ." Kim Hách Thiên ôm cánh tay, bộ dáng 'tôi vậy đó, ông làm gì được' kiêu ngạo nhìn Kim Trọng: "Hôm nay chỉ cần tôi ở, ông đừng hòng đóng gói anh trai đưa cho người ta."
"Hách Thiên, câm miệng." Kim Tuyệt nhíu mày quát: "Xin lỗi ông nội mau."
"Xin lỗi? Tôi làm sai gì chứ." Kim Hách Thiên trừng mắt, tăng lớn âm thanh: "Là lão quỷ đó tùy tiện đáp ứng người ta, sao không chịu hỏi ý anh trai? Thích thì ông ta cưới đi! Ông ta xem anh trai là gì chứ? Là quà đáp trả ân tình à?"
"Hách Thiên! !" Kim Tuyệt trầm mặc, hiển nhiên đã tức giận.
Lúc này yến tiệc một mảnh yên tĩnh, mọi người đều rụt cổ, thở nhẹ, không dám gây ra chút động tĩnh nào.
"Người kia vốn chỉ là thuộc hạ của lão quỷ thôi, cứu lão quỷ là đương nhiên! Dựa vào cái gì nhân cơ hội đó đặt điều kiện, có tư cách gì chứ!" Kim Hách Thiên châm biếm: "Gì mà tẫn chức tẫn trung, hi sinh tính mạng chứ? Tôi thấy ông ta chỉ muốn mượn cớ bấu víu Kim gia chúng ta mà thôi, một kẻ bình dân khu ba, ông ta nghĩ mình xứng sao! !"
Khu ba? Tin tức này giống như một tảng đá lớn hung hăng nện vào mặt hồ tĩnh lặng, gây ra một làn sóng lớn, nhất thời làm mọi người nhịn không được thì thầm nghị luận.
Trong góc, Điền Chí Huân chậm rãi siết chặt nắm tay, cúi đầu, ẩn dấu đi biểu tình của mình lúc này. Lời nói của Kim Hách Thiên giống như một cây gai độc, không chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim anh, tạo thành một mảnh huyết nhục mơ hồ. Phẫn nộ, đau đớn vẫn luôn đè nén làm thân thể anh không khỏi run rẩy.
Ba anh vì Lam tinh mà chết, vì Kim gia bọn họ mà chết. Từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, ba đã nói với anh em bọn họ, ở trên chiến trường, ba của bọn họ là một người anh hùng chân chính.
Không cho phép! Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mắng chửi ba mình, cho dù là Kim gia! !
Ngay lúc Điền Chí Huân chuẩn bị bước ra, một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh lao tới chỗ Kim Hách Thiên. Kim Hách Thiên vốn còn đang kiêu ngạo chỉ cảm thấy một luồng khí huyết tinh âm lãnh nghênh diện ập tới, còn không kịp phản ứng đã thấy bụng đau nhức, cả người ngã bật ra sau.
Yên tĩnh, yên tĩnh quỷ dị.
Cả yến tiệc to như vậy lại yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập 'thình thịch', tất cả giống như bị nhấn nút tạm ngừng, ngơ ngác nhìn khoảng trống ở trung tâm.
Điền Nguyên Vũ thẳng tắp đứng đó, giẫm dưới chân chính là bụng Kim Hách Thiên sắc mặt trắng bệch, trường đao đen tuyền trong tay vững vàng đặt ngay cổ họng đối phương.
'Tít tít tít! ! !' tiếng chuông báo động vang vọng cả biệt thự, một đám người máy được trang bị hoàn mỹ từ bốn phương tám hướng vọt tới, cầm vũ khí nhắm thẳng Điền Nguyên Vũ. Tề quản gia đang định tiến tới thì bị Kim Trọng lạnh mặt cản lại.
"Cậu..."
"Xin lỗi." Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh nhìn Kim Hách Thiên dưới chân, trong ánh mắt bình thản tĩnh lặng ẩn chứa huyết tinh: "Vì những lời vừa nói, hướng... ba tôi, xin lỗi!"
Ba Điền Nguyên Vũ là một chiến sĩ, một chiến sĩ chân chính, một lòng ra sức vì tinh cầu này, vì Kim Trọng, trung thành tận tâm, không quản bản thân, cuối cùng chết trận trên chiến trường.
Ba Điền Nguyên Vũ là một người anh hùng, mà cậu, tôn trọng anh hùng.
"Cậu, cậu là ai." Kim Hách Thiên sắc mặt trắng bệch giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không biết Điền Nguyên Vũ động tay động chân gì, lúc này Kim Hách Thiên chỉ cảm thấy bụng đau đớn vô cùng, cả người bủn rủn vô lực.
"Tôi gọi là Điền Nguyên Vũ, năm phút trước chính là chị dâu cậu, nhưng hiện giờ..." Thanh đao trong tay Điền Nguyên Vũ chậm rãi lướt qua cổ Kim Hách Thiên, vỏ đao lạnh như băng mang tới hàn khí dày đặc, làm Kim Hách Thiên nhịn không được nổi lên một thân da gà: "Hoặc là về sau, tôi không dám cam đoan."
"Điền Nguyên Vũ?" Kim Hách Thiên sửng sốt, tiếp đó lập tức gào lên: "Cái tên khốn khiếp này! Mau thả tôi ra! Có tin tôi giết cậu không! ! A a a ! ! !"
Dưới chân Điền Nguyên Vũ đột nhiên dùng sức, làm Kim Hách Thiên kêu la thảm thiết. An Như Tâm hoảng sợ nhìn đứa con, muốn tiến tới lại bị Kim Tuyệt giữ chặt. Kim Tuyệt nhìn vợ mình, khẽ lắc đầu, ý bảo cứ chờ xem. Trong lòng tuy lo lắng cho Kim Hách Thiên, nhưng An Như Tâm biết chồng mình làm việc luôn có lí do, chỉ có thể nén đau lòng, lo lắng nhìn qua.
"Ba của tôi, ông là chiến sĩ Lam tinh, lúc còn sống luôn không hổ thẹn với bộ quần áo trên người cùng hai chữ quân hồn trên đầu, ông là một anh hùng chân chính." Điền Nguyên Vũ lãnh tĩnh nhìn Kim Hách Thiên, âm thanh trong trẻo lạnh lùng, không hề có chút nhân khí. Ánh mắt nhìn Kim Hách Thiên hệt như đang nhìn một người chết, điều này làm Kim Hách Thiên lạnh người.
"Mà cậu." Vỏ kiếm lạnh như băng chỉa ngay cổ họng Kim Hách Thiên: "Cậu thực có lỗi với thân quần áo này, càng không xứng đáng, với hai chữ quân nhân."
"Cậu nói cái gì! Cái tên khốn này! Tôi ra lệnh cho cậu! Mau thả tôi ra ! !"
"Đối với tôi mà nói, cậu bất quá chỉ là một con sâu mọt, sở dĩ không bóp chết cậu, đó là vì, cậu thực may mắn, sinh ra trong một gia tộc hùng mạnh."
"Câm miệng!" Lời nói của Điền Nguyên Vũ làm Kim Hách Thiên vẫn luôn cao cao tại thượng nhịn không được thẹn quá thành giận.
"Tôi thấy cậu mới là rác rưởi! Một kẻ phế vật dị năng lẫn thể năng! Có bản lĩnh đừng đánh lén, một chọi một đi, tôi dùng một bàn tay thôi cũng có thể nghiền chết cậu."
"Này, là muốn hướng tôi tuyên chiến sao?" Điền Nguyên Vũ chậm rãi cúi thân, mặt không biến sắc nhìn Kim Hách Thiên.
Gương mặt phóng đại cùng ánh mắt vô thần chết lặng làm Kim Hách Thiên sửng sốt, một dự cảm bất an nảy ra trong lòng, chậm rãi dâng trào.
"Tôi không dễ dàng tiếp nhận tuyên chiến của người khác, nhưng..." Điền Nguyên Vũ chậm rãi buông thân thể Kim Hách Thiên.
"Chúc mừng, mạng của cậu, tôi nhận."
________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro