Chương 17: Kim Mẫn Khuê
Trên ban công, Điền Nguyên Vũ tùy ý khoát áo khoác trong tay lên lan can, chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi nằm úp bên cạnh, lãnh tĩnh nhìn ánh trăng đỏ rực trên bầu trời. Gió thổi bay những lọn tóc trên trán, cọ cọ, ngứa.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Điền Nguyên Vũ thả người nhảy lên lan can, nhàn nhã nằm xuống. Rời xa yến tiệc ồn ào, yên tĩnh lúc này làm cậu có chút buồn ngủ.
Có người! Hơi thở đột nhiên xuất hiện làm Điền Nguyên Vũ rùng mình, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều, chậm rì rì quay đầu nhìn lại.
Trong bóng tối, một nam nhân cao lớn chậm rãi bước ra. Theo nam nhân tới gần, Điền Nguyên Vũ cũng thấy rõ dung mạo đối phương. Người này cao tầm hai mét ba, thân mặc quân trang đen, thân mình rắn chắc khỏe mạnh, có thể cảm nhận được sức mạnh ngưng tụ. Mái tóc gọn gàng, làn da khỏe mạnh, khóe môi hơi mím, tròng mắt lạnh như băng thâm trầm lại sắc bén, cả người hệt như một con dã thú đang chờ phát động. Mà này không phải ai khác, đúng là Kim Mẫn Khuê không thể nghi ngờ.
Kim Mẫn Khuê nhìn Điền Nguyên Vũ không nói, Điền Nguyên Vũ cũng cứ vậy nhìn Kim Mẫn Khuê, hai bên nhất thời yên lặng.
Thật lâu sau, Kim Mẫn Khuê vươn một bàn tay, âm thanh trầm thấp ẩn chứa ra lệnh: "Leo xuống."
Điền Nguyên Vũ lạnh nhạt nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, bình thản hỏi: "Anh là ai?"
"Em không biết tôi?" Đáy mắt Kim Mẫn Khuê xẹt qua một mạt nghiền ngẫm, theo lý mà nói, Điền Chí Huân hẳn sẽ không dấu diếm tin tức cơ bản như vậy.
Không để ý tới nam nhân, Điền Nguyên Vũ chậm rãi xoay mặt, tiếp tục thẫn thờ nhìn ánh trăng trên bầu trời.
"Ai! Anh nói xem vì cái gì mặt trăng lại màu đỏ?" Gương mặt lãnh tĩnh thoáng hiện lên một tia mê mang.
Kim Mẫn Khuê nghe thấy câu hỏi của Điền Nguyên Vũ thì ngẩng đầu, sắc mặt hơi lạnh nhìn ánh trăng treo trên bầu trời: "Không có ý nghĩa."
"..." Điền Nguyên Vũ quay đầu lại.
Kim Mẫn Khuê đưa tay, tùy ý cởi bỏ hai nút thắt: "Màu gì cũng vậy, không có ý nghĩa."
"Tôi cảm thấy." Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu: "Nhất định là bị máu nhuộm đỏ."
Kim Mẫn Khuê giật mình.
Điền Nguyên Vũ đưa tay che trước mắt, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn mạt đỏ tươi trên bầu trời, bình thản nói: "Tuy vẫn không để ý, nhưng, cuối cùng có thể thoát khỏi tận thế thật sự hạnh phúc, cảm giác như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại."
"Thời tận thế đã chấm dứt ba ngàn năm." Kim Mẫn Khuê bình tĩnh nói ra sự thật.
"Ba ngàn năm, thật sự đủ lâu." Điền Nguyên Vũ lẩm bẩm.
"Leo xuống." Kim Mẫn Khuê lại trầm giọng ra lệnh, Điền Nguyên Vũ quay đầu, thờ ơ nhìn anh.
"Leo xuống, nguy hiểm."
"Anh lo cho tôi?" Điền Nguyên Vũ nhìn Kim Mẫn Khuê, gương mặt lãnh tĩnh lần đầu tiên xuất hiện chút kinh ngạc, giống như nghe thấy một chuyện không thể tin.
"Thực kinh ngạc?"
"Ừm." Ngây ngốc gật gật đầu: "Lần đầu tiên được lo lắng, có chút ngạc nhiên."
Lần đầu tiên? Kim Mẫn Khuê hơi nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của Điền Nguyên Vũ.
"Này!" Nhìn Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ gọi một tiếng, chờ Kim Mẫn Khuê nhìn qua, Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu, trên mặt xẹt qua một tia tinh ranh giảo hoạt.
Dưới ánh mắt chăm chú của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ vốn đang nằm trên lan can đột nhiên xoay người, cả người hệt như một con bạch tước gãy cánh rơi thẳng xuống lầu.
"Em!" Kim Mẫn Khuê cả kinh, nhanh chóng chạy tới lan can, đang định nhảy xuống thì thấy, thiếu niên một tay đang vịn mép lan can, thân mình gầy gò nhẹ nhàng lay động trong không trung.
"Hóa ra anh thật sự lo lắng cho tôi." Thấy động tác muốn nhảy xuống theo của Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ có chút đăm chiêu gật gật đầu.
"Em leo lên cho tôi! !" Kim Mẫn Khuê ló người ra, một tay túm lấy bạn nhỏ muốn chết nào đó, sâu trong âm thanh là ngọn lửa giận bị đè nén.
"Anh muốn đánh tôi sao?" Nhìn đáy mắt Kim Mẫn Khuê ẩn ẩn bùng lên tia lửa, Điền Nguyên Vũ có chút ngạc nhiên nghiêng đầu.
Lạnh lùng trừng mắt, Kim Mẫn Khuê cưỡng chế ý tưởng muốn hung hăng thu thập người nào đó, xoay người bước đi.
"Có phải anh sợ còn ở đây với tôi một hồi sẽ nhịn không được ra tay đánh tôi không?" Điền Nguyên Vũ vẫn muốn chết nói tiếp.
Kim Mẫn Khuê cứng ngắc khựng lại.
Làm như không thấy nắm tay siết chặt của nam nhân, Điền Nguyên Vũ nghiêm túc mở miệng: "Trước kia tiểu... có người nói, ở cùng tôi một hồi liền muốn đánh tôi."
"..." Kim Mẫn Khuê.
"Nhưng bọn họ không đánh lại tôi." Giống như cảm thấy lời mình nói rất có ý nghĩa, Điền Nguyên Vũ gật gù.
"Em cảm thấy tôi đánh không lại em?" Kim Mẫn Khuê quay đầu, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ.
Điền Nguyên Vũ vẫn thờ ơ chỉ chỉ lồng ngực dày rộng của Kim Mẫn Khuê: "Anh rất mạnh." Sau đó lại nhéo nhéo cánh tay mình: "Thực gầy, một quyền của anh đủ để đánh bẹp tôi."
"Cho nên?" Kim Mẫn Khuê nhướng mi.
"Anh nghe không hiểu sao?" Điền Nguyên Vũ nghiêng đầu nhìn Kim Mẫn Khuê, ngây ngốc vươn hai ngón tay, mặt không biến sắc làm thành hai dòng nước mắt run run trên mặt: "Tôi đang hướng anh cầu xin tha thứ."
"..."
Một luồng khí nghẹn trong ngực Kim Mẫn Khuê, phun không ra, nén xuống cũng không được, thực làm anh đau cả đầu.
Mà bên kia, đám người đang quan sát qua camera đã sớm cười lăn lộn.
"Anh cảm động không?" Điền Nguyên Vũ lại lãnh tĩnh nhìn Kim Mẫn Khuê.
"Tôi vì cái gì phải cảm động!" Hai nắm tay Kim Mẫn Khuê 'răng rắc' rung động.
"Tôi hướng anh cầu xin tha thứ, anh không cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?" Cậu là cường giả bậc nhất nhân loại, có bao người muốn quỳ dưới chân cậu, người có thể làm cậu quy phục chính là cường giả tiếp theo.
"Kia đúng là có lỗi, tôi không hề có chút cảm giác thành tựu nào." Kim Mẫn Khuê không ngừng phun băng tuyết ra xung quanh.
Chính là lúc này, đám người bên kia cũng nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác khí lạnh nồng đậm từ vũ trụ phóng tới.
"Anh thật ngốc." Điền Nguyên Vũ ghét bỏ.
Tôi ngốc! ?
"..." Luồng khí giận nghẹn lại ngay kì kinh bát mạch.
Không biết trải qua bao lâu, Kim Mẫn Khuê mới miễn cưỡng ngăn được cơn giận, chính là nhìn thấy gương mặt không hề biến sắc, thậm chí là có chút vô tội, trong lòng lại có chút mờ mịt, vô lực.
Đây chính là vợ mình? Người sẽ cùng mình vượt qua cả đời?
Một người 'ngốc' như vậy thực không thành vấn đề? ? ?
Thầm thở dài một hơi, nhìn tin tức phát tới quang não, ông nội đã đi xuống, yến tiệc sắp bắt đầu. Kim Mẫn Khuê hướng Điền Nguyên Vũ vươn tay, trầm giọng nói: "Lại đây."
Điền Nguyên Vũ nhìn tay Kim Mẫn Khuê, ngây ngô lắc lắc đầu: "Tôi đã xin thua rồi mà, tôi đánh không lại anh." Tuy vẫn chưa động thủ, nhưng cuộc sống bốn mươi năm ở thời tận thế đã hình thành trực giác dã thú. Người nam nhân trước mắt tuyệt đối không dễ chọc, cho dù cậu có dị năng dư thừa khi xưa cũng không đánh lại.
"..." Kim Mẫn Khuê nghiến răng.
"Lại đây, tôi không đánh em." Không muốn tiếp tục nháo nữa, Kim Mẫn Khuê tiến tới trước túm lấy cổ áo bạn Nguyên nào đó.
"Đừng đánh mặt, đêm nay tôi phải cưới vợ." Thấy trốn không được, Điền Nguyên Vũ dứt khoát từ bỏ chống cự, lãnh tĩnh bưng kín mặt, ngây ngô mở miệng.
"..." Cánh tay đang nắm áo Điền Nguyên Vũ không ngừng dùng sức, cố nén xúc động muốn giáo huấn nhóc con này một trận.
Thật lâu sau, một âm thanh lạnh lẽo hệt như giá rét mùa đông thổi qua bên tai Điền Nguyên Vũ.
"Tôi là Kim Mẫn Khuê."
Điền Nguyên Vũ cẩn thận rụt tay lại, ngây ngô từ trên cao nhìn xuống nam nhân cường tráng đang nhìn mình chằm chằm. Nghiêng đầu, ánh mắt xẹt qua một tia mê mang.
"Tên nghe thực quen tai."
"..." Kim Mẫn Khuê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro