Phần 1
Cánh cửa phòng đẩy bằng chất liệu cách âm được đẩy nhẹ ra. Đoàn Nghi Ân một thân áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với chiếc quần dài đen tuyền bước vào, cậu mở miệng hỏi, ngữ điệu vô cùng nhỏ nhẹ thanh thoát, đặc biệt dễ nghe.
" Hai người kêu con đến đây là việc gì ạ? "
Trên ghế sofa, vợ chồng chủ tịch Vương đang ngồi thưởng thức từng ngụm trà thảo mộc thanh mát. Nghe được câu hỏi của cậu, bà Vương nhẹ đặt tách trà xuống. Con ngươi xinh đẹp cơ hồ hiện hữu tia phức tạp. Bước về phía Đoàn Nghi Ân đang đứng, đặt cậu ngồi xuống ghế đơn gần đấy, bà dịu dàng hỏi.
"Con...ừm, con có đối tượng chưa?".
Đoàn Nghi Ân thoáng qua tia khó hiểu, cậu nhíu đôi mày thanh tú. Con ngươi màu hổ phách xinh đẹp mà quật cường nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của bà Vương, như muốn xoáy sâu vào tâm can của người phụ nữ này.
Bác Vương sao lại đề cập đến vấn đề này?
Tuy vậy, ngữ điệu của cậu phát ra vẫn đặc biệt bình thản nhẹ nhàng.
"Con chính là vẫn chưa có đối tượng".
"Tiểu Ân, hai bác xin lỗi con". Bà Vương hướng về cậu nói, giọng nói có phần hơi nghẹn. Dòng nước ấm nóng trong suốt ở khóe mắt dường như rất nhanh liền có thể trào ra ngoài.
Đoàn Nghi Ân khó hiểu nhìn hành động của bà Vương, cậu nắm chặt tay bà.
"Bác gái, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
Bà Vương hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.
"Chúng ta, muốn con kết hôn với Vương Gia Nhĩ".
Sau khi câu nói được phát ra, không khí xung quanh dường như bị trì trệ nặng nề. Đoàn Nghi Ân lập tức rơi vào trầm mặc.
Kết hôn với Vương Gia Nhĩ? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu còn chưa tận mắt nhìn thấy chàng trai này...
Ông Vương trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nghi Ân, hai bác biết việc này rất thiệt thòi cho con. Nhưng...".
"Dạ không sao, con cũng sẽ không từ chối. Con...đồng ý".
Cậu nói, ánh mắt cũng bỗng trở nên bơ phờ lạ thường. Môi đỏ mím chặt, ngón tay thon dài trắng nõn cũng đan chặt vào nhau. Nghi Ân nhẹ cuối đầu.
Quay lại thời điểm ba mươi năm về trước, Nghi Ân voan là trẻ mồ côi không nơi nương tựa phải đi bán từng tấm vé số kiếm sống. Buôi tối đó, trời mưa rất lớn, cậu vì nhịn đói lâu ngày cùng với sợ sấm sét nên đã ngất xỉu ngay trên đường.
Ông Vương đi ngang con đường này, vô tình thấy thấm thân ảnh nhỏ bé của Nghi Ân đang nằm co rúm trên mặt đường. Ông vừa lo lắng lại vừa tội nghiệp nên đã mang về cưu mang. Kì thực ông bà Vương cực kì đặc biệt tốt với cậu, xem cậu như đứa con ruột thịt mà chăm sóc nuôi nấng, cho ăn học đầy đủ. Không để cậu chịu thiệt thòi với các bạn cùng lứa.
Tuy đã sống ở Vương Gia một thời gian rất dài nhưng Nghi Ân vẫn chưa hay biết về hai người con trai ruột của ông bà Vương. Cậu có nghe lỏm được mấy người giúp việc nói sơ sơ về hai vị thiếu gia này. Một người là Vương Khiết, hắn ta là con trai lớn. Năm mười một tuôi đi đến trường luôn bắt nạt, đánh nhau với đồng học. Ông Vương đã đánh và mắng rất nhiều lần nhưng vẫn chứng nào tật nấy, không những không học hành chăm chỉ mà càng ngày cang lưu manh hơn. Ông Vương vì một lần lỡ miệng mà đuổi hắn đi, vậy là hắn đã đi thật và chưa thấy quay lại. Lúc đó ông bà Vương cực kì hối hận và cho người tìm hắn, bây giờ vẫn vậy.
Còn về người con thứ hai, tên là Vương Gia Nhĩ. Được hai mươi ba. Không nhầm, cậu có nghe qua là khi sinh ra, cậu con này đã mắc một căn bệnh, hai bác Vương đưa anh qua Mĩ từ nhỏ để chữa trị, thỉnh thoảng hai người có qua đó thăm anh nhưng không để cậu đi cùng.
Chính vì lí do này nên đến giờ Nghi Ân vẫn chưa được tận mắt thấy Vương Gia Nhĩ, chồng tương lai của câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro