Chap 16
Trên đời không có bức tường nào có thể chắn được gió.
Nửa học kỳ năm ba, Gia Nhĩ may mắn hoàn thành.
Lần này Bảo Bảo quyết tâm phải chia tay, thái độ vô cùng kiên quyết, làm Gia Nhĩ trở tay không kịp.
Rốt cuộc là ai đã làm lộ?
Hắn nghĩ mãi không ra, kỳ thật gần đây, hắn đã quyết định chia tay Úy Tư Tư, toàn tâm toàn ý đối xử với Bảo Bảo. Dù sao với người kia cũng chỉ là nhất thời bị hấp dẫn. Tuổi càng tăng, việc học theo đó cũng tăng thêm, Gia Nhĩ cảm thấy bản thân thật sự nên thu tâm (kiềm chế tính phóng đãng).
Tìm một vòng quanh vườn trường, cũng không thấy bóng dáng Bảo Bảo, đang lúc Gia Nhĩ gấp đến độ xoay vòng vòng, bạn cùng phòng với Bảo Bảo thấy khó chịu, mới tốt bụng nói một câu, "Vừa rồi tôi trông thấy Bảo Bảo cùng đi ra ngoài với Nghi Ân, hẳn là không ở trong trường, cậu tìm cũng vô ích".
Ra ngoài cùng Nghi Ân?
Trong lòng Gia Nhĩ đánh oanh một cái!
"Gia Nhĩ, cậu lại cãi nhau với Bảo Bảo à?"
Bạn cùng phòng với Bảo Bảo là cô gái có gương mặt tròn, phàm là con gái, đều thích bà tám, chú ý đến tiến triển của đôi tình nhân nổi tiếng nhất trường, cũng là một trong những chủ đề bàn tán yêu thích của các cô.
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mấy ngày gần đây, cậu không phải là bận tham gia hoạt động sinh viên sao, nên không có đi cùng với Bảo Bảo, cô ấy mới bắt đầu ở cạnh Nghi Ân, bọn này thường xuyên thấy Nghi Ân đến phòng ngủ tìm cô ấy. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Nghi Ân cũng không tệ, mà dù có nói gì thì hai người cũng là tình địch. Cậu ta thích Bảo Bảo, cả trường đều biết. Cậu hào phóng như vậy, xem cậu ta như anh em mình, sau này mà có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng hối hận nha."
"Nghi Ân không phải loại người như thế!" Gia Nhĩ cương quyết phủ nhận.
"Chính bởi cậu luôn nghĩ như vậy, nên tôi mới nhắc cậu đó, nếu không muốn nghe thì xem như tôi chưa nói gì vậy." Bạn cùng phòng nhún vai, cùng nữ sinh khác đến thư viện...........
Sắc mặt Gia Nhĩ sa sầm, đứng dưới lầu phòng ngủ của nữ sinh bồi hồi một lúc lâu, vẫn không thể tin chuyện đến tận bây giờ Nghi Ân vẫn chưa từ bỏ ý định với Bảo Bảo. Nghi Ân tuyệt đối không phải là người như thế, cho dù thật sự có theo đuổi Bảo Bảo, cậu ấy cũng sẽ không lén lút sau lưng, nhất định là làm quang minh chính đại!
Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có cảm giác hoảng loạn, là từ đâu mà ra?
Đêm đó, Bảo Bảo và Nghi Ân trắng đêm cũng không về.
Gia Nhĩ gọi điện suốt đêm, đều không nhận được hồi âm, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở cạnh nhau? Sẽ không trùng hợp mà cùng mất tích như vậy chứ? Muộn như vậy, họ đang làm gì?
Nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng sâu, Gia Nhĩ trằn trọc, cả đêm không ngủ yên, đến tận hai giờ sáng mới mơ màng chợp mắt.
Vừa nhắm mắt lại, lập tức liền bước vào một giấc mơ điên cuồng, từng đoạn ngắn hỗn độn chập chờn, cứ như những ánh chớp, không ngừng bay tới trước mắt......
Đầu tiên là cảnh hắn đang đứng cùng Nghi Ân, cạnh đó còn có Bảo Bảo, ba người cùng nhau dây dưa, hắn muốn chạy theo Bảo Bảo, rồi lại không muốn bỏ Nghi Ân lại phía sau...........
Đương lúc do dự, đột nhiên, dưới chân chợt hẫng đi, trong nháy mắt mặt đất kiên cố bỗng biến thành vách núi dựng đứng, hắn cứ thế mà lao xuống..........
Trong lúc rơi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bên bờ vực, Nghi Ân và Bảo Bảo đang tay trong tay, thờ ơ lạnh nhạt, chẳng những không đưa tay giúp, ngược lại còn lộ ra nụ cười quỷ dị khiến người nhìn không rét mà run.
Gia Nhĩ gào to, rồi cũng bị chính tiếng gào của mình làm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn dứt khoát ngồi dậy, thay bộ đồ thể thao màu trắng, mang giày, lấy máy MP3, đi ra vườn trường, dọc theo hàng cây dài, chạy ra hướng bờ sông.......
Bên trái là tảng đá to bị rêu phủ xanh, nước sông bên phải cũng không ngừng tuôn chảy, bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, tâm trạng phiền muộn dường như cũng tạm thời được bình phục.
Nhìn ra phía xa, chòi nghỉ mát dành cho du khách bên rìa sông, có một đôi thanh niên nam nữ đang dựa sát vào nhau, thật lâu cũng chưa buông ra, vừa nhìn đã biết là đôi tình nhân đang yêu rất nồng nhiệt.
Phong cảnh bờ sông tuyệt đẹp, vừa có công viên xanh, lại có khu bowling, KTV để giải trí. Trời vừa tối, thì có thể nhìn thấy năm ba đôi tình nhân cùng đến, là một nơi hẹn hò náo nhiệt, nhưng sao đôi này mới sáng sớm đã bắt đầu thân thiết, có cần làm quá vậy không?
Gia Nhĩ không khỏi liếc nhìn một cái, vừa nhìn, bước chân cũng ngừng...........
Một giây sau, máu nóng toàn thân đều bốc lên đầu........
Gia Nhĩ cảm thấy trong đầu như 'Ong' lên một tiếng, còn chưa kịp tự hỏi, thì người đã như mãnh hổ đi đến, một phen ngăn ra đôi 'cẩu nam nữ', cũng lôi áo người trai trẻ kia, đấm một cú thật mạnh lên gương mặt tuấn tú đó........
Ngay lúc Bảo Bảo hét một tiếng chói tai, Nghi Ân lảo đảo vài bước, ngã bệch xuống chiếc ghế trong chòi nghỉ mát. Cậu lấy tay che mũi, chỉ cảm thấy hơi âm ấm, một dòng nước nóng tuôn ra.
"Đoàn Nghi Ân, cậu chảy máu!"
Bảo Bảo chạy vội đến, tay chân luống cuống mở bóp ra, lấy khăn giấy, giúp cậu lau vết thương. Nghi Ân không muốn làm bẩn tay cô, nên ngăn lại, lắc đầu, tự mình lấy khăn giấy chặn mũi........
Cử chỉ, thần thái của hai người, có một cảm giác thân mật vô hình nào đó.
Gia Nhĩ đứng giữa chòi nghỉ mát, nhìn thấy một màn này trước mắt, sắc mặt tái xanh, ngực phập phồng kịch liệt, nắm chặt nắm tay..........
Nếu không tận mắt trông thấy, hắn không thể nào tin được, Nghi Ân và Bảo Bảo lại cùng nhau phản bội hắn! Cảnh tượng vừa rồi, đích xác là cơn ác mộng lớn nhất trong đời hắn!
Hai người họ một đêm không về, thì ra là ở đây nói chuyện tình yêu. Không chỉ ôm chặt lấy nhau, thậm chí, Nghi Ân còn đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của cô, trên mặt còn đầy vẻ dịu dàng không chút phòng vệ, hắn chưa bao giờ trông thấy qua dáng vẻ dịu dàng này của cậu.
Nằm mơ cũng không thể ngờ, Nghi Ân lại vẫn còn thích Bảo Bảo!
Tuy rằng ngay từ đầu, Gia Nhĩ luôn có địch ý với cậu, nhưng nhiều năm ở cạnh nhau, hắn đã xem cậu như người anh em, đều cùng cậu chia sẻ tất cả mọi thứ, kể cả chuyện tình cảm với Bảo Bảo. Giờ nghĩ lại, hắn đúng thật là tên đại ngốc!
Thiên hạ nhiều nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy, cậu lại không cần, vì sao lại cố tình cùng thích Bảo Bảo với hắn? Chẳng lẽ, cậu thật sự thích cô ấy như vậy, không phải cô ấy thì không được?
Trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, càng đốt càng bùng mạnh.........
"Anh điên rồi, Gia Nhĩ, vì sao lại đánh cậu ấy?"
Bảo Bảo đứng dậy, lên giọng trách cứ, cô luôn là một cô gái dịu dàng, như con chim nhỏ nép bên người hắn, giờ lại vì Nghi Ân mà mắng hắn?
"Tôi điên? Vậy các người thì sao?" Gia Nhĩ cười lạnh nói: "Đừng nói với tôi, hai người chỉ là đang biểu hiện tình cảm bạn bè."
"Gia Nhĩ, anh đừng quá đáng, chính anh là người phản bội trước, đừng trách tôi đi tìm người khác." Bảo Bảo bước tới, lấy di động ném vào người Gia Nhĩ, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ thương tâm, "Ảnh chụp anh và Úy Tư Tư, bị người ta gửi đến di động của tôi, anh còn có gì để nói hả?"
---------
Tôi quay lại rồi đây😂😂 tối nay 3 chap nhé=)) nhiều hơn thì 5 😂😂 tôi cx không biết nữa=))
Đọc vui vẻ nhaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro