Chap 38
Trùm chăn kín đầu, TaeYeon rên rỉ trong đau đớn. Tại sao đến bây giờ cô mới thấy JiYong quan trọng với cô biết nhường nào? Tại sao đến bây giờ, cô mới nhận ra mình yêu cậu đến nhường nào? Tại sao đến bây giờ cô mới hiểu tình yêu của cô dành cho cậu còn lớn hơn cả cái tình cảm rung rinh của cô dành cho Sungyeol và rằng cô yêu cậu hơn ai hết và rằng hơn bao giờ hết, cô khao khát được yêu cậu như bây giờ, hơn bao giờ hết, cô ước mong được nói với cậu rằng cô yêu cậu. Nhưng... lại hai từ "số mệnh", chẳng bao giờ cho con người ta hưởng hạnh phúc trọn vẹn... Lúc nào cô cũng nghĩ về cậu, chỉ là cô phủ nhận suy nghĩ đó của mình mà thôi. Cô đã từng đinh ninh rằng cảm giác của cô khi ở cạnh Sungyeol giống như cảm giác lúc bên cạnh cậu nhưng chỉ là lầm tưởng mà thôi. Cậu có thể thay thế Sungyeol nhưng không ai có thể thay thế được cậu trong cuộc đời cô và ngay cả trong trái tim cô.
Giá như cô đừng gặp cậu, giá như cái ngày người ta đến đón cô ở nhà tình thương, cô kiên quyết không đi thì có lẽ số phận đã không có cơ hội để trêu ngươi cô như vậy.
"Tin cậu chủ tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông được ghi nhận như một tin nóng. Vào sáng nay, tất cả các báo đều đã đặt bài này ở trang nhất. Tập đoàn Fashin sẽ do ai tiếp quản vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn. Liệu có phải vì sự cố này mà tập đoàn sẽ ngừng hoạt động một thời gian dài hay thậm chí là phá sản hay không?
Theo điều tra của cảnh sát khu vực thì chiếc xe mang biển số XXX chính là chiếc xe độc quyền của cậu chủ nhà họ Kwon – JiYong. Đến sáng nay, người ta đã tìm thấy chiếc xe ở vách núi. Theo lời kể của người dân ven khu vực thì họ đã đưa người thanh niên trong xe, tức cậu chủ JiYong vào bệnh viện gần đó nhưng tim cậu ta đã ngừng đập vào 7h35' sáng nay và ngay sau đó, người nhà họ Kwon đã tìm cách giấu cánh báo chí để đưa thi thể cậu về nhà. Có lẽ đây là một cú shock lớn cho gia đình họ và cũng là một lợi thế lớn cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Fashin nên chủ tịch tập đoàn này đã cố che đậy bằng cách an táng ngầm cho con trai.
Dù sao đi nữa cũng xin chia buồn cùng gia đình về sự mất mát về cả vật chất lẫn tinh thần này. Xin hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai."
"Câm miệng!!!" – Cô ném cái điều khiển vào màn hình ti vi rồi hét toáng lên.
"Bịa đặt! Anh ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Nhất định là các người nhầm rồi!" – Giọng cô nhỏ dần rồi ngồi bệt xuống sàn.
Úp mặt vào hai tay, cô khóc nấc lên.
Làm sao mà cô tin được đây? Cậu bảo cô làm sao mà tin đây? Mới hôm nào Yuri gọi cho cô bảo rằng JiYong hỏi tin tức về cô, thế mà giờ đây trên các phương tiện thông tin đại chúng lại đầy tin của cậu. Họ bảo cậu đã chết. Đời nhiều người tên JiYong lắm, chắc không phải là tên chồng hắc ám ngày nào của cô đâu, chắc không phải là người đang nắm giữ trái tim của cô đâu. Nhưng mà người tên JiYong, là cậu chủ của nhà họ Kwon, là người thừa kế tập đoàn Fashin, là người sở hữu chiếc xe mang biển XXX chỉ có một mà thôi. Đau lòng thay đó lại chính là người duy nhất cô yêu, người thân duy nhất, và cũng là người quan trọng nhất trên đời này đối với cô. Ông trời đang đùa giỡn cô sao?
Cô là một người lạc quan, luôn có thể cười trong mọi hoàn cảnh. Nhưng bảo cô làm sao mà cười được khi mà những người cô yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ cô mà đi. Ông nội cô, ba mẹ cô rồi giờ đến cả JiYong nữa, Thượng đế cướp tất cả những "thiên thần" trong cuộc đời của cô, "chiêu mộ" họ về bên ngài để mình cô bơ vơ trên trần đời.
**********
"Xin cho em đặt một vé tàu đến..." – TaeYeon nói trong tiếng nấc rồi nhanh chóng gập máy sau tiếng "Được" của chị nhân viên ga tàu. Bám vào thành tường để gượng dậy, cô lau qua khuôn mặt rồi khoác áo vào. Cô phải về chứ. Dù có phải lết cô cũng phải lết về đó để nhìn cậu... lần cuối, để hỏi tội cậu sao lại bỏ rơi cô mặc dù chưa bao giờ cậu bảo rằng sẽ đến với cô cả....
**********
Tàu đến bến, cô bước những bước chân nậng nề xuống sân ga.
Nơi này thật quen thuộc đối với cô, nơi cô từng sống một thời gian dài và cũng chính là nơi có người mà cô yêu thương...
"Chở cháu đến bệnh viện tỉnh ạ." – Cô leo lên taxi.
Cô đã từng rất kỳ vọng vào xác suất sai lầm của bệnh viện này. Cô đã từng rất kỳ vọng rằng người đó không phải là JiYong.
Một bệnh viện bên vách núi có địa hình hiểm trở nên không có lắm bệnh nhân.
Tiếng bước chân dội vào tường khiến cho dãy hành lang trở nên trống đến lạ.
"Y tá!" – Cô gõ gõ tay vào bàn của bác sĩ trực.
Vị bác sĩ trẻ tuổi ngước khuôn mặt hiền từ nhìn nó.
"Unnie cho em hỏi có phải hôm trước có một vụ tai nạn ở đỉnh núi này và người thanh niên trong xe được đưa vào đây phải không ạ?" – Cô đặt tay lên ngực trái, như muốn giữ chặt trái tim mình, không để nó bất ngờ vỡ òa trước một tin gì đó thực sự khủng khiếp.
"Đúng rồi em! Nghe bảo cậu ta là cậu chủ nhà họ Kwon." – Cô ý tá khẽ kéo gọng kính xuống để nhìn TaeYeon.
"Cậu ấy..." – Mắt cô nhìn khẩn thiết.
"Cậu ta chết rồi. Người nhà đã đưa thi thể cậu ta về." – Cô y tá lại kéo gọng kính lên và chăm chú vào cuốn báo tin tức với khuôn mặt GD ở trang nhất, nói thản nhiên.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất rồi nhưng sao người cô cứ mềm nhũn ra như cọng bún, chân tay bủn rủn. Ai đó đang rút dần xương trong người cô, và rút luôn cái gọi là sự sống trong tâm hồn cô.
"Em không sao chứ?" – Cô y tá nhíu mày.
Cô không trả lời, chỉ thẫn thờ bước đi.
Lắm lúc, cô muốn nằm lăn ra mà chìm vào giấc ngủ, chìm vào những mộng mị ảo mà thực.
Cô đã mơ thấy JiYong. Và ngay lúc này đây, cô muốn được gặp cậu dù là trong mơ, muốn hỏi cậu tại sao lại rời bỏ cô.
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Nhẹ nhàng lau những dấu tích của nước mắt trên khuôn mặt, cô mở cửa xe, nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể.
"Bác cho cháu đến ga tàu Busan đi ạ."
Chiếc xe lăn bánh, cô tựa đầu vào cửa xe, lơ đãng nhìn bầu trời với một màu u ám. Là trời u ám hay thực chất trong lòng cô không thể trong xanh đây?
"Hơn một tuần không gặp, trông em cũng không khác xưa là bao nhỉ?" – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên.
Một luồng điện rút ngang cột sống, cô giật mình quay sang.
"Là... anh?" – Cô lắp bắp.
"Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?"
"Sao anh lại ở đây?" – TaeYeon ngạc nhiên.
"Giống em, tôi chỉ đến điều tra vụ của JiYong thôi." – Hắn nhún vai.
"Vì tập đoàn Hyunzy của anh à?" – Cô nhếch mép.
"Không phải vì Hyunzy mà là vì BB hội. Tập đoàn Hyunzy không phải là của tôi." – BaekHyun nhíu mày.
Cô không nói gì, thở dài rồi lại nhìn ra phía ngoài kia. Sao ai cũng "có hứng thú" với việc này vậy nhỉ?
"Tôi nhắc đến hắn làm em buồn vậy ư?" – Không nhìn cô, BaekHyun nói.
Cô im lặng và hắn xem như là một sự khẳng định cho câu hỏi ban nãy.
"Em đúng là một con nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ chịu tin vào những việc bày ra trước mắt."
"Anh nói vậy là ý gì?" – Cô bật người dậy.
"Chắc em hiểu." – BaekHyun nhún vai rồi lao xe đi với tốc độ kinh hoàng.
TaeYeon bàng hoàng. Phải, cô thừa hiểu cái "điều bày ra trước mắt" mà BaekHyun nhắc đến là gì. Đâu phải là cô không chịu tin? Chỉ là cô chẳng thể nào tin được, chẳng thể nào ép bản thân mình phải tin vào điều đó được dù chỉ là tin tưởng tương đối.
Không phải là cô cứng đầu nhưng mà đột ngột quá, kinh hoàng quá mà đối với một con bé như cô có lẽ là chưa thể thích ứng kịp với việc sống mà không có cậu trên đời mặc dù nếu cậu còn sống cũng sẽ không ở cạnh cô. Nhưng cô đâu cần cậu ở cạnh? Chỉ cần cậu sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc thì đối với cô thể là đủ rồi.
"Em quen với tốc độ rồi à? Nhớ hồi nào em còn la oai oái mỗi lần phóng xe." –BaekHyun cười.
Lại một lần nữa cô bàng hoàng. Ừ thì ngày nào JiYong chẳng chở cô đi với cái tốc độ đó. Chỉ có lúc đi xe đạp với Sungyeol cô mới sợ rớt khỏi xe chứ còn việc ngồi trong xe thể thao kiểu này có lẽ... cô quen rồi.
"Thành thói quen rồi." – Cô cười buồn.
"Kể cả việc có hắn trên đời?"
Cô nhíu mày nhìn hắn. Cô hiểu chứ, cô hiểu điều hắn nói nhưng cô lại không hiểu tại sao hắn biết những gì cô nghĩ.
"Có lẽ thế." – Cô chuyển hướng nhìn.
"Để tôi giúp em thay đổi thói quen nhé?" – BaekHyun nhìn cô khiến cô giật mình, lặng người nhìn hắn mà chẳng nói được gì.
Chiếc xe như biến mất vào trong những làn sương mù dày đặt, chỉ để lại tiếng gió thổi vút đằng sau.
"Đến nơi rồi." – Cô nhìn cánh cổng trắng quen thuộc rồi bảo hắn dừng xe.
"Có cần tôi vào cùng không?" – Hắn hỏi như một sự quan tâm.
"Không cần đâu." – Cô cố cười – "Cảm ơn anh. Ít ra không tốn tiền taxi."
Hít một hơi thật sâu, cô bước vào trong. Trước mắt cô tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh rằng trong ngôi nhà đó, ba mẹ chồng cô sẽ mỉm cười đón cô.
Rằng khi bước lên gác, khẽ gõ nhẹ cửa phòng và cánh cửa bật mở. Và rằng phía sau cánh cửa kia, cô sẽ lại được nhìn thấy cậu.
Chân cô bước nhanh hơn.
"TaeYeon hả con?" – Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ba mẹ chồng cô gầy đi nhiều quá.
"Nhà mình... có tang sao ạ?" – Cô hỏi một câu hỏi mà dường như đã tìm được câu trả lời cho mình.
Mẹ chồng cô không nói gì, chỉ thở dài rồi bước vào phòng riêng. Bố chồng cô cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ông nhìn xa xăm rồi nhìn lướt qua vai khiến cô thấy lành lạnh.
"Con đi theo ta." – Ông nói nhẹ nhưng chắc nịch.
Cô bước theo bố chồng vào một gian phòng cuối dãy nhà. Nơi đây chính là nơi đặt thờ ông nội và điều đó làm cô thấy sợ.
"JiYong... có lẽ nó đã gặp được ông nội nó rồi." – Bố chồng cô vừa dứt lời, cả thân hình cô quỵ xuống, hai bờ vai run lên.
Ảnh của cậu nằm ở kia, ngay bên ảnh ông nội. Cô tự hỏi nếu nói với bức ảnh kia liệu cậu có nghe thấy hay chăng?
Giờ thì cô tin rồi. Giờ thì cô có thể tin rằng cậu đã không con trên đời này nữa rồi.
Chào hỏi ba mẹ chồng xong, lấy lý do đi dạo, cô bước ra khỏi nhà.
Trời lúc nãy còn nhá nhem bây giờ đã phủ một màu đen. Lại là nước mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ khóc là yếu đuối nhưng giờ đây cô thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé biết nhường nào.
Một chiếc xe dừng lại cạnh cô nhưng không một tiếng còi xe.
"Lên xe đi."
"Cảm ơn anh vì lòng tốt đó nhưng tôi sẽ cảm ơn anh hơn nữa nếu anh... để tôi một mình." – Cô nói xong rồi bỏ chạy.
BaekHyun nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy trong đêm, lòng gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
"Sao em cứ thích làm cho người khác phải đau thế nhỉ?" – Hắn lắc đầu rồi lái xe đi theo cô.
Cô bảo cô rất sợ bóng tối. Nhưng giờ đây cô còn sợ cuộc sống này gấp trăm lần.
Có phải chăng lúc con người ta sợ hãi nhất cũng là lúc họ can đảm nhất hay chăng?
Tại sao cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Liệu người ra đi là tôi thì bây giờ em có như vậy không?
Trên một chiếc xe gần đó, BaekHyun vẫn lặng lẽ quan sát cô, lòng nhói lên những suy nghĩ khiến tim đau đớn.
Cô thực sự muốn ngủ.
Cô thực sự muốn mơ.
Cô thực sự muốn gặp cậu.
Và cô thực sự muốn nói rằng cô yêu cậu...
Dù không ở cùng một thế giới, một không gian, một thời gian nhưng cô vẫn muốn được yêu cậu mãi. Tình yêu vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Cô ngước mặt lên bầu trời để đón những giọt mưa. Mưa rơi như khóc thương cho một con người, một số phận. Mưa rơi xóa đi nước mắt cô nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi đau hằng sâu trong lòng.
Sáng quá.
Cô chợt thấy trước mắt mình một luồng ánh sáng đến chói mắt.
Khẽ nhắm mắt lại và cô nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần hơn.
Chân cô đặt xuống lòng đường từ bao giờ.
Kít... kít... kít
Cô khẽ mỉm cười. Tất cả những gì cô muốn bây giờ không phải là sự sống của thể xác mà là sự sống của trái tim mình. Mà sự sống của trái tim cô đang ở chỗ cậu. Cô phải đến đó và sống tiếp với trái tim đang đập dang dở.
Nếu có thế giới bên kia thật thì hãy cho nó được gặp cậu. Và nếu có Thiên đường, nếu Thiên đường là nơi những "thiên thần" của đời cô đang sống thì xin Thượng đế cho cô cơ hội được là một trong số những "thiên thần" bên cạnh người.
Chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió.
Để lại cô nằm bên vệ đường.
Trong tay cô những giọt mưa còn vương.
Bên tai cô còn nghe được tiếng BaekHyun thét gọi tên cô rồi đột nhiên im bặt. Cô chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mưa buồn.
Ấm quá.
Ai đó đang ôm trọn cô vào lòng.
Vậy là cậu đã đến.
Vậy là JiYong đã đến... mang cô lên Thiên đường.
Cô thầm cảm ơn Thượng đế, có phải chăng Người đã cử cậu đến đây để dẫn cô về nơi bình yên của Người?
Nhắm đôi mắt mệt mỏi, cô khẽ cười thật hạnh phúc trong vòng tay người mà cô yêu...
"Cho em nghỉ một lát thôi rồi em sẽ lại mở mắt ra nhìn anh mà... Em hứa đấy bởi hơn ai hết, em muốn anh mãi ôm em như bây giờ."
"Ngủ ngon nhé tình yêu của anh!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu anh chết, anh sẽ mang em đi...
Một nụ hôn nhẹ như gió được đặt lên trán cô.
Chẳng còn đau đớn gì cả mặc dù lúc ngã xuống thấy thân hình ê ẩm và nặng trịch.
Gần đến rồi chăng? Nơi ở của Thượng đế? Nơi ở của những "thiên thần"?
"TaeYeon"
Tên cô được xướng lên. Cô thấy mình nhẹ bẫng như đang bay vậy. Trong tưởng tượng của con người, bất cứ thiên thần nào cũng có một đôi cánh. Cô muốn sở hữu một đôi cánh hồng – màu mà cô thích. Cô cố mở to mắt để nhìn rõ hơn đôi cánh của mình.
"TaeYeon."
Một lần nữa và chỉ một lần đủ để cô nhận ra ai đang gọi tên mình. Giọng nói này giống như trong giấc mơ của cô vậy. JiYong cũng gọi tên cô và rồi nhẹ nhàng rời xa cô như một cơn gió.
"Mở mắt ra nhìn tôi đi."
Cô nhấc đôi mi ướt đẫm và trước mặt cô không ai khác chính là cậu. Cậu cười với cô giống như trong giấc mơ kinh hoàng kia và liệu có phải sau đó cũng sẽ giống trong mơ?
Cô vòng tay ôm lấy cậu và bật khóc.
Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô chần chừ không muốn ôm cậu bởi cô sợ cậu sẽ tan biến như bọt biển trong không trung. Cô sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô đã nghĩ rằng sẽ không được gặp cậu, sẽ không được nằm trong vòng tay của cậu như bây giờ. Cô cũng sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, cô hãi hùng khi nghĩ ở một thế giới khác, cô sẽ lại sống tiếp cuộc sống cô độc. Cô lại sợ!
"Tôi đã tưởng sẽ không được gặp anh nữa." – Cô khóc nấc lên.
"Tôi biết cô không phải là người mít ướt mà." – GD cười xòa.
"Anh sẽ đưa tôi theo chứ?" – Cô mở to đôi mắt ướt đẫm.
"Tất nhiên."
"Tôi chưa bao giờ được thấy Thiên đường." – Cô tỏ vẻ thích thú.
"Cô sớm muộn gì cũng được thấy thôi, nhưng là không phải bây giờ." – GD lại cười.
Cô giật mình, co rúm cơ mặt. Cậu nói vậy nghĩa là sẽ không cho cô đi cùng ư?
"Vậy sao anh bảo sẽ đưa tôi theo?" – Cô nhíu mày.
"Là tôi. Không phải là ma đâu." – GD nhéo má cô.
Từ ngạc nhiên, cô chuyển sang vui sướng và sau đó là hạnh phúc tột cùng. Tại sao cô có thể nghĩ là mình chết rồi trong khi cô đang nằm bên vệ đường và chẳng có giọt máu nào hòa lẫn vào mưa?
"Anh đã cứu tôi?"
"Ừ." – GD gật đầu.
Không phải là tôi cứu em mà là tôi đang cứu trái tim mình.
"Vậy mà tôi cứ tưởng anh chết rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng anh không cho tôi đi cùng. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Anh có biết tôi sợ lắm không?" – Cô òa khóc, đấm thùm thụp vào lưng cậu.
GD không hề phản kháng và cũng không hề né đi những cú đấm yếu đuối không sức lực. Cậu chỉ khẽ cười nhìn cô nói những điều "thật lòng".
Nhưng nếu anh sống, nhất định anh sẽ giữ em lại bên cạnh anh.
Trên một chiếc xe gần đó, có một người mà ai-cũng-biết-là-ai khẽ nhếch mép cười.
Vậy là tôi lại chậm một bước nữa rồi, chỉ một bước thôi để đến cạnh em...
BaekHyun lặng lẽ quan sát TaeYeon từ xa và rồi cũng lặng lẽ để tuột tay cô, lặng lẽ nhìn cô nằm trong vòng tay người con trai khác.
Đã gọi tên cô nhưng im bặt khi thấy bóng ai đó ôm trọn lấy cô, thoát khỏi chiếc xe tử thần.
Đã định chạy đến bên cô nhưng lại lặng lẽ trao cho cô một nụ cười chúc phúc.
Bởi hơn ai hết, hắn hiểu nếu hắn cứu được cô cũng chưa chắc đã cứu được trái tim ấy.
Có lẽ em không cần tôi để thay đổi một thói quen nữa rồi.
Trao cho hai người đang nằm bên đường dưới màn mưa một ánh mắt cười buồn rồi đặt nhẹ tay lên vô-lăng.
Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, JiYong.
**********
"Tại sao anh lại giả chết?" – Cô vừa hỏi vừa sấy tóc.
"Tôi không giả chết." – Cậu nói chắc nịch.
"Vậy tại sao người ta lại đưa tin anh chết?"
"Thương trường mà. Đúng là tôi có bị tai nạn nhưng người lái xe hôm đó không phải là tôi. Các đối thủ cạnh tranh với Fashin chỉ muốn loan tin vịt hòng làm suy sụp tinh thần mọi nhân viên trong bộ máy tập đoàn, công suất làm việc sẽ thấp và cuối cùng là đá Fashin ra khỏi top những tập đoàn phát triển nhất thôi."
GD nói một tua. Cô ậm ừ rồi khẽ cười. Ít ra cô chỉ cần biết cậu còn sống là đủ.
"Sao anh không thanh minh?" – Cô nhíu mày.
"Chỉ là thuật tương kế tựu kế thôi. Cho họ tưởng bở rồi sẽ không đề phòng đến mối nguy hiểm mà Fashin đem lại." – GD nhún vai. – "Nếu không có vụ này thì liệu cô có trở về không?"
Cô giật mình.
"Tại sao lại bỏ đi?" – Mắt cậu ánh lên sắc lửa, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô sợ.
"Chẳng phải anh hẹn tôi chỉ để ăn bữa cuối cùng rồi tạm biệt, ai đi đường nấy thôi sao? Ông nội mất xem như chúng ta không cần phải đóng kịch gì nữa. Tôi chỉ là đi sớm hơn một ngày thôi mà." – Cô phân bua.
Mắt GD dịu lại, cậu chết sững vì những gì cô nói. Không lẽ cô không hiểu tình cảm của cậu sao? Hay thật sự cô chẳng có tí gì gọi là thích cậu cả?
"Tôi đến chết vì cô mất." – GD đặt tay lên trán, ca cẩm. – "Trong hợp đồng đâu có nói là sau khi ông mất thì hợp đồng hết hiệu lực đâu."
Cô thẫn thờ.
"Nhưng mà JiYong này... Tôi đi thì có liên quan gì đâu. Chẳng phải trước đây khi ký hợp đồng, anh luôn mong thời gian trôi qua thật nhanh còn gì. Tại sao lại... tìm tôi?" – Cô nhìn cậu.
GD trừng mắt nhìn cô. Cậu biết trả lời sao bây giờ? Không lẽ lại bảo rằng cậu yêu cô mất rồi. Rằng trước đây và bây giờ, tình cảm của cậu đã thay đổi sao?
Ai lại... tỏ tình vào khung cảnh này nhỉ?
Nghĩ một hồi, GD đáp:
"Tôi là người giữ chữ tín. Tôi không cho phép tôi hay cô thất hứa. Nếu đã ký thì phải thực hiện dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
"Ra thế." – Cô cười buồn. – "Nhưng mà chưa đầy một tuần nữa hợp đồng sẽ hết hiệu lực..."
"Dù chỉ là một giờ cô cũng phải tuân thủ." – GD cắt ngang rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa kinh thiên động địa của cậu khiến cô giật bắn người.
Cô còn chưa đầy một tuần nữa để ở bên cạnh cậu.
Khẽ cười.
Không hiểu sao lại chẳng muốn nói cái điều mà trước đây cô cho rằng quá muộn để nói tẹo nào. Bí mật sống để bụng, chết mang theo.
**********
Cô sẽ không nhập học lại bởi cô nghĩ rằng chưa đầy một tuần nữa sẽ lại phải rời xa nơi này thì nhập học làm gì.
Đến một nơi mới và nhập học chắc gì đã muộn.
Nhắc đến một nơi mới, cô mới nhớ đến Sungyeol. Chắc giờ đang cuống lên tìm cô đây.
Khẽ cười, cô nhấc điện thoại gọi cho anh.
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nổ tung:
"Nhóc con, em đang ở đâu vậy hả? Sao lại trả phòng?"
"Suỵt! Oppa làm gì mà dữ vậy? Em đang ở nhà em. Em về nhà rồi." – Cô cười cười.
"Hả? Sao không báo với anh một tiếng?" – Sungyeol hậm hực.
"Tại em vui quá nên quên mất. Xin lỗi oppa nha!" – Cô nói ngọt. – "Mà em đi thì oppa càng có nhiều thời gian bên người ấy của oppa chứ sao?"
"Thôi thôi, đừng có đánh trống lãng."
"Có đâu." – Cô cãi.
"Em không về đây nữa à?"
"Um... Khoảng một tuần nữa chắc em lại bị "đuổi" đến đó lánh nạn." – Cô suy nghĩ.
"Khiếp! Cứ làm như đây là trại tị nạn không bằng." – Anh cười.
"Giờ oppa mới biết sao?" – Cô toe toét.
"Một tuần nữa anh giải quyết xong bài luận và vài công việc ở đây rồi sẽ đến chỗ em." – Anh hạ giọng.
"Đến làm gì? Em không cần tài xế."
"Ai bảo là anh đến đón em. Em giàu thế cơ mà. Anh đến vì việc riêng thôi." – Nhắc đến, giọng anh khẽ buồn.
"Vậy em ra đón oppa nha?"
"Đợi em ra đón thì khi nào mới bước ra khỏi nhà ga đây? Thôi, anh có việc, bye nhóc!"
Nói rồi, anh gập máy. Cô chỉ khẽ cười. Đời sao đẹp thế!!!
"Cô đang làm gì đấy?" –GD bước xuống cầu thang.
"Chuẩn bị bữa sáng." – Cô cười.
Cậu bước lại chỗ cô, nhìn nhìn ngó ngó một hồi rồi khuôn mặt chợt đanh lại.
"Nhẫn cưới của cô đâu?" – Cậu gằn giọng.
"Nhẫn... Nhẫn... á?" – Cô lắp bắp, hai tay run lẩy bẩy nhìn cậu.
"Ai cho cô tự ý tháo ra vậy hả? Cô có biết nó quan trọng lắm không? Hay là cô làm mất rồi?" – GD nhíu mày.
"Đâu có... Tôi để trên phòng."
"Lên lấy đi." – Cậu ra lệnh mà cô lại răm rắp làm theo mới khổ.
Đón chiếc nhẫn từ cô,GDnhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô. Đoạn cậu nhìn cô, hỏi như một tên trộm:
"Cô phát hiện ra gì chưa?"
"Gì là... gì?" – Cô mặt ngô nghê.
"Thì là... à mà thôi, đến lúc biết hẵng hay." – Cậu quay lại bàn ăn và ngồi, để mình cô đứng như trời trồng.
Nhún vai, cô quay lại với bếp núc còn dang dở.
**********
"Để nhìn cậu kỹ hơn nào." – Yuri đi vòng quanh TaeYeon, xem xét.
"Chẳng khác gì mấy." – Fany phán.
"Hai người lại sống cùng nhau à?" – Yuri nhìn TaeYeon cười.
"Ừ, sống nhờ thôi. Khoảng tuần nữa mình lại đi." – TaeYeon cười trừ. Cô vẫn chưa kể với các bạn về bản hợp đồng bởi trong đó có ghi điều kiện là không được tiết lộ cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng mà.
"Kỳ thật!" – Fany chép miệng rồi hí hửng – "Hay cậu đến sống với mình đi. Sống một mình cũng buồn thật."
"Nhưng mình lỡ hứa với Sungyeol oppa là tuần sau sẽ quay lại đó rồi. Sợ oppa ấy đến lôi cổ đi thì..." – TaeYeon ngập ngừng.
Hai đứa bạn mắt liền loé lên tia sáng, khẽ "À" một tiếng rồi nhìn cô nham hiểm như kiểu: "Hai người có quan hệ gì? Khai mau!"
"Ý, không phải như mấy cậu nghĩ đâu. Sungyeol oppa có người yêu rồi mà." –TaeYeon giải thích.
"Hả? Vậy còn cậu?" – Yuri tròn mắt nhìn TaeYeon.
"Mình thì liên quan gì. Thật là." – TaeYeon cúi mặt ngượng ngùng rồi kéo hai người bạn đi ăn kem.
**********
Đêm đến, Tiffany ngồi lặng yên bên cửa sổ.
Cả ngày cười đùa vui vẻ cứ như là muốn rút hết niềm vui của ban đêm vậy.
Thảo nào mà giờ đây thấy lòng buồn vô hạn, chẳng hiểu vì sao.
Lúc sáng cô gặp TOP trên hành lang trường. Không hiểu sao cậu lại tránh mặt cô và cố ý bước đi thật nhanh. Điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Ít ra cậu cũng đã nói là yêu cô mà, sao lại... vô tâm như vậy nhỉ?
Yêu?
Yêu là gì nhỉ?
Cũng một lần muốn thử yêu là thế nào bởi từ lâu từ "Yêu" đã không còn xuất hiện trong từ điển tình cảm của cô nữa rồi.
Điện thoại chợt rung, một tin nhắn và cái tên người gửi là TOP không hiểu sao lại khiến lòng cô vui lạ.
"Cậu có thể gọi cho tôi được không?"
Một dòng thật ngắn ngủi và khó hiểu. Những tưởng chỉ có mình mới là người khó đoán không ngờ trên đời còn có những người còn khó đoán hơn cả bản thân mình.
"Tại sao cậu ấy không tự gọi cho mình nhỉ?"
Nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn gọi cho TOP.
Áp tai vào điện thoại, cô bàng hoàng, cả thân hình như đông cứng.
Cô đang nghe cái gì thế này? Là nhạc chờ của TOP sao? Không phải vì vậy mà bắt cô phải gọi chứ? Chỉ để cho cô nghe bản nhạc chờ?
If the hero never comes to you
If you need someone you're feeling blue
If you wait for love and you're alone
If you call your friends nobody's home
You can run away but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I'll show you there's a destiny
The best things in life they are free
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you're feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
If your sky is grey oh, let me know
There's a place in heaven where we'll go
If heaven is a million years away
Oh, just call me and I'll make your day
When the nights are gettin' cold and blue
When the days are gettin' hard for you
I will always stay here by your side
I promise you I'll never hide
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you're feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
"Gọi cho anh bất cứ khi nào em muốn khóc nhé. Hãy cho anh một cơ hội được chia sẻ cùng em bởi nhìn em một mình cắn chặt nỗi đau khiến tim anh như bị xé nát vậy. Anh không chắc mình có phải là Hoàng tử của đời em hay không nhưng có một điều mà anh chắc chắn và có thể là em không biết rằng: Anh yêu em!"
Những giọt nước mắt khẽ đọng lại trên khoé mi của cô rồi rơi xuống lúc nào không hay.
"Mở cửa cho anh đi. Anh đang đứng trước nhà em."
Ngay sau đó, cô lao xuống dưới chỉ để mở cửa cho TOP.
Không hiểu sao lại hành động như vậy, chỉ biết là cô cần lắm một bàn tay, một bờ vai vào lúc này.
Cửa mở, TOP khẽ cười nụ cười quen thuộc mà có lẽ từ giờ chỉ dành cho một người.
"Em khóc thật đấy à?" – TOP tiến lại chỗ cô.
"Anh..." – Khẽ ngước khuôn mặt ướt đẫm, cô nhíu mày.
"Những gì anh đã nói thì nhất định sẽ làm. Nào, khóc đi." – TOP vòng tay ôm lấy cô.
Một thoáng sững sờ bởi lần đầu tiên có một người khác giới không phải là ba ôm cô như vậy.
Một thoáng sợ hãi bởi nếu đặt nhầm lòng tin thì sẽ bị tổn thương.
Một hoáng phân vân vì thật lòng không biết có phải là mình yêu TOP thật hay không, chỉ cảm thấy vui và thoái mái khi ở cạnh cậu.
Đó có phải là tình yêu?
Nước mắt lăn ướt đẫm vai áo TOP.
"Anh không hứa sẽ làm em hạnh phúc nhưng anh dám chắc sẽ yêu em thật lòng."
Yêu?
Là vậy sao?
Khi mà trái tim ta cảm thấy hạnh phúc và tìm đến một trái tim cùng đập chung một nhịp.
Khi mà con người ta xóa đi tất cả mọi khoảng cách, mọi lớp vỏ bọc giả dối để sống thật với bản thân mình.
Vậy thì cô - Tiffany đã tìm thấy thứ gọi là Tình yêu và cảm giác khi yêu và được yêu.
"Anh không dám chắc sẽ yêu em suốt đời nhưng ngay lúc này đây là khi anh biết rằng anh yêu em mất rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro