Chap 37
Tiffany ngồi nhấm nháp ly kem lạnh. Cô thích vị lạnh buốt của kem. Có người bảo rằng kem ăn tuy lạnh nhưng vào đến cổ họng thì lại thấy ấm vô cùng và có thử thì mới biết điều đó là đúng hay không.
"Thích mùa đông, thích mưa, thích kem, tính cách cũng lạnh nốt. Cô là người gì vậy không biết?" – TOP kéo ghế ngồi trước mặt cô.
Fany chỉ lặng lặng không nói gì, chăm chú hoàn thành nốt ly kem của mình.
"Này cô có nghe tôi nói gì không vậy?"
Vẫn im lặng.
TOP bực mình đi về phía quầy phục vụ. Khi anh chàng quay về, trên tay đã thủ sẵn một chai tương ớt cay xé lưỡi.
Cậu dốc ngược chai và ớt đỏ từ trong chai tràn xuống ly kem của của Fany.
"Một sự kết hợp hoàn hảo giữa thích và ghét đấy. Ngon miệng nhé."
Fany thoáng bực bội nhưng rồi khẽ nhếch mép cười. Nụ cười làm TOP ngạc nhiên hết mức. Vẫn biết người con gái trước mặt cậu có một "sức nhẫn nhịn" phi thường và tính cách lạnh hơn cả băng Nam Cực nhưng trong trường hợp đó mà không phản kháng thì họa chăng có vấn đề về thần kinh.
Khi nhìn thấy cô cúi đầu ăn tiếp phần kem trộn tương ớt của mình, TOP đã không khỏi bàng hoàng.
Mặt Fany đỏ lừ, mồ hôi rịn xuống trán và cô... khóc.
TOP đứng sững, chẳng hiểu vì sao mình làm vậy và cũng chẳng hiểu vì sao Fany lại xử sự một cách ngốc nghếch như vậy.
"Này... Tiffany..." TOP lắp bắp.
Cô chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn TOP lấy một lần, vẫn lặng lặng ăn hết cốc kem của mình mặc cho mùi vị có khó chịu đến đâu đi chăng nữa.
Rầm! Chiếc ghế bị xô ngã, Fany chạy vụt đi, trên bàn, cốc kem hết sạch.
Con nhỏ đó bị làm sao vậy? TOP cảm thấy như vừa rồi không phải cậu đổ tương ớt vào ly kem của Fany mà là đang đổ tương ớt vào lòng mình.
**********
Trong nhà vệ sinh sinh nữ, tiếng nước chảy lấn át cả tiếng khóc của một đứa con gái. TaeYeon đã từng bảo rằng khi khóc đừng cố kìm nén mà hãy khóc thật lớn. Nếu không muốn ai nghe thấy mình khóc thì vặn nước thật to chứ đừng dại gì mà khóc trong câm lặng vì như vậy sẽ rất khó chịu.
Không hiểu sao lúc này lại thấy nhớ TaeYeon đến vậy. Muốn biết giờ cô bạn đang ở đâu, làm gì?
Rửa qua khuôn mặt ướt đẫm, Fany nhìn mình trong gương rồi khẽ mỉm cười. Cay quá... tất cả các giác quan đều cay.
But If you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who care for you.
Điện thoại reo dai dẳng trong túi áo Fany, cô mệt mỏi quệt đi làn nước mắt rồi đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại.
"Alo."
"Là mẹ đây!"
"Dae."
"Ba mẹ vừa ở tòa về. Họ phán xét xong rồi. Chiều mẹ sang Mỹ, con... đi cùng chứ?"
"Không ạ. Chúc mẹ vui vẻ. Con sẽ sống một mình."
Nói rồi, cô gập máy. Thật ra đây có phải là điều cô muốn hay không? Sống một mình chỉ với tiền trợ cấp hằng tháng của ba mẹ? Cô đã từng khao khát ngày này biết nhường nào nhưng khi ngày đó đến thì sao lại cảm thấy thật nhanh, nhanh như một cái chớp mắt.
Bước một mình trên hành lang đầy nắng, khẽ suy nghĩ vu vơ về cuộc sống mơ ước, chợt tay Fany bị ai đó níu lại, một chàng trai ngược chiều.
"Tảng băng di động... à không... Fany, xin lỗi! Lúc nãy...." – TOP lắp bắp.
Cô hít một hơi thật sâu, có lẽ đến lúc nên làm rõ tất cả những thắc mắc trong lòng cô đối với tên con trai này.
"Thật ra anh ghét tôi đến thế sao? Lúc nào anh cũng tìm cách gây sự, chọc tức tôi. Tôi có làm gì không phải với anh thì anh cũng nói cho tôi biết để tôi còn tránh chứ? Hay tại kiếp trước tôi nợ anh cái gì chưa trả nên trời định anh xuống cạnh tôi để đòi nợ?"
TOP ngớ người. Cậu ghét Fany sao?
"Tôi... tôi đâu có ghét bạn."
Fany nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Cô không biết hay là giả vờ không biết vậy. Tôi... thực ra... tôi thích cô nhiều lắm! Nhưng cô lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với tôi, lúc nào cô cũng xem tôi như những người bình thường khác, đối xử với tôi bằng thái độ mà cô vẫn đối xử với những tên con trai quanh cô không hơn không kém. Tôi chỉ muốn cô chú ý đến tôi, muốn cô phải nói với tôi nhiều hơn, không giữ khoảng cách với tôi nữa thôi mà. Những lúc tôi tỏ ra quan tâm đến cô thì cô lại gạt phăng như tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi vậy nên lần nào gặp cô, tôi cũng đều tìm cách gây sự với cô. Tôi ghét cô lắm vì... anh thích em mất rồi!
TOP nói hết những suy nghĩ trong đầu mình ra. Nếu không nói bây giờ thì bao giờ mới nói? Cậu thật sự ghét ánh nhìn lạnh nhạt từ Fany, càng ghét hơn khi thấy cô khóc một mình. Cậu muốn ở bên cô, che chở cho cô trong những lúc cô đơn, muốn chia sẻ niềm hạnh phúc cùng nhau, muốn nắm tay trên con đường đời.
Tiffany chỉ biết đứng sững vì tất cả những gì vừa nghe được. Cô có nghe lầm không? Người con trai lúc nào cũng chọc ghẹo cô, lúc nào cũng làm cô tức điên bây giờ lại tỏ tình. Tỏ tình?
Một khoảng lặng bao trùm lên hai người đang đúng đối diện nhau. Tuy gần mà xa, xa đến nổi không thể với tới. TOP thở dài tỏ vẻ thất vọng rồi quay mặt bỏ đi. Dù có đứng đây đến sàng thì cũng không thể moi ra lời nào từ Fany. Chi bằng để cô ở lại một mình suy nghĩ.
Còn lại một mình trên hành lang vắng, Fany khẽ cười. Một thứ cảm xúc mới mẻ đang len lỏi vào trái tim cô nàng 17 tuổi.
**********
Yoona nhảy cẫng lên và thả mình xuống nệm. Cô bé cười tươi và dường như đó là lần cô vui nhất kể từ khi người chị Yoon Hyun của mình mất.
Suy nghĩ một hồi, cô nghĩ rằng mình nên báo với một người.
"Alo, Suzy unnie!" – Yoona hí hửng.
"Yoona à?" - Giọng Suzy vui vẻ.
"Unnie sẽ không giận em nếu em... quay về bên Daesung oppa chứ?" – Yoona lo lắng hỏi.
"Yoona này. Chị xin lỗi em. Đáng ra chị nên nói với em chuyện này sớm hơn." - Giọng Suzy nghèn nghẹn.
"Unnie... sao lại nói vậy?"
"Chị hận Daesung không chỉ vì đã gián tiếp cướp mất người bạn của chị mà còn là vì anh chàng cũng gián tiếp phản đối việc chị đến với người mà chị yêu."
"Vậy nên unnie mới bảo em phải làm cho anh ấy đau khổ?"
"Chị xin lỗi Yoona."
Yoona nhếch mép cười. Thì ra không hoàn toàn là vì Daesung. Thì ra "tội" của anh trong mắt Suzy lại lớn đến vậy. Thì ra... cô cũng chỉ là con rối.
"Giờ thì kết quả là gì?"
"Chị thua. Chúc em hạnh phúc." - Suzy đáp gọn và dập máy sau khi chúc phúc cho người em gái.
Thật ra, đâu phải là cô thua đâu? Khi thành thật thú nhận thì cô đã chiến thắng lòng hận thù và chiến thắng chính bản thân mình.
**********
TaeYeon ngân nga một vài bài hát quen thuộc sau lưng Sungyeol. Anh chở cô đi dạo phố trên chiếc xe đạp trong cái nắng ấm dìu dịu của buổi chiều hoàn hôn trên biển.
"Em không gặp khó khăn gì cho việc nhập học chứ?" – Anh hỏi.
"Em chưa tìm được trường. Mà chẳng phải trong giấy khai sinh thì em đã là sinh viên năm nhất như oppa rồi còn gì." – Cô cười hì hì.
"Nhưng em vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba đâu." – Anh sém chút đã đưa tay cốc đầu cô, may mà đang cầm lái.
"Thôi thôi, em biết rồi. Hồi gặp oppa ở tiệm Windy Ice Cream, trông oppa cù lần lắm. Thế mà ai ngờ lại.. đanh đá thế này cơ chứ." – Cô bĩu môi.
"Tưởng đang cầm lái là không xả cho em một trận được hả? Nói ai cù lần vậy nhóc?" – Anh quay đầu dùng một tay cốc đầu cô đau điếng rồi nhanh chóng tăng tốc độ. Những vòng quay của xe đạp nhanh hơn.
Cô la oai oái, cảm giác như đang dần rớt khỏi xe ý.
Rồi như một phản xạ có điều kiện, cô vòng tay ôm lấy người con trai phía trước.
Khẽ cười, anh cố đạp nhanh hơn để gió át đi tiếng hét chói tai của cô.
**********
"Vẫn chưa có tin gì sao?" – Daesung lân la đến chỗ GD và hỏi.
Không trả lời. Vậy là tin tức về TaeYeon vẫn là con số 0.
Mới mấy ngày mà mặt ai nấy đều phờ phạc hẳn, nhất là GD. Cậu như một tên điên dại tìm cô khắp mọi ngóc ngách. Tất cả danh sách học sinh cả nước cậu đã xem đi xem lại cả hàng trăm lần nhưng vẫn không thể lần ra cái tên Kim TaeYeon. Rốt cuộc thì cô đang trốn ở đâu?
Nữ sinh trong trường cũng đang xôn xao bàn tán về việc thủ lĩnh BB "xuống cấp" quá nhiều.
GD tạt ngang qua lớp 11A3, chỉ đích danh Yuri và Fany ra gặp.
"Nói cho tôi biết đi, TaeYeon đang ở đâu?"
"Làm sao tụi tôi biết được." – Cả hai đồng thanh.
"Hai người là bạn của cô ấy mà." – GD gằn giọng.
"Còn anh là chồng của cậu ấy đấy." – Fany nhếch mép.
GD sững người. Phải, cậu là chồng cô nhưng chính cậu còn không thể biết được cô đang ở đâu. Cậu vô dụng đến vậy sao?
GD lững thững bước đi. Trong lòng chợt cảm thấy khó chịu. Không giữ được người con gái mà mình yêu ư? Nếu biết thế này, cậu đã nói cho cô biết sớm hơn. Nhưng thời gian đâu có cho cậu thêm một cơ hội nào nữa.
Đợi GD vừa đi khuất, Yuri nhìn theo lắc đầu:
"Có nên nói không?"
"Chuyện đó... nếu TaeYeon không muốn thì cũng chẳng làm khác được." – Fany nói rồi bước vào lớp.
**********
Tại phòng BB hội.
Một tên đàn em xồng xộc chạy vào trong.
"Hyung..."
"Có tin gì sao?" – GD chồm người khỏi ghế.
"Thực ra...." – Tên đó ấp úng.
Cậu bước lại và túm lấy cổ áo tên kia, giọng đầy đe dọa.
"Nói nhanh!"
"Có người bảo đã nhìn thấy cô gái ấy ở Busan."
Cậu buông cổ áo tên kia một cách bạo lực rồi bước chân vội vã ra ngoài.
"Cậu đứng lại. Đợi bọn tớ cùng đi." – TOP gọi theo.
"Để tớ đi một mình. Mặc tớ." – GD dừng lại đôi phút.
"Busan rộng lớn như vậy, biết đâu mà tìm? Vả lại cậu chưa bao giờ tới Busan mà." – TaeYang can.
"Đằng nào cũng thế cả. Không tìm được cô ấy thì có khác gì không thấy được sự sống đâu." – Cậu nhún vai, khẽ nhếch môi rồi bước ra xe.
Gió tạt mạnh vào mặt rát buốt. Mọi thứ xung quanh như mờ nhạt dần. Cậu đã tìm cô trong vô vọng như một tên ngốc, một cái máy chỉ biết làm việc hết công suất. Vậy mà chẳng có một tin gì về cô cả. Tuyệt vọng biết nhường nào. Có người nhìn thấy cô. Chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa màn tuyệt vọng vô biên nhưng chỉ cần như thế là đủ.
Ai đó đã từng nói con người ta chỉ biết được giá trị thực sự của một ai đó khi họ rời khỏi cuộc đời mình. Với cậu, cô quan trọng biết nhường nào.
**********
Đêm tự do đầu tiên của Fany, không hiểu sao lại cảm thấy buồn vô biên.
Vậy là ba mẹ đã li hôn, hai người họ mỗi người một nơi, chỉ có mình cô là ở nơi này, trong căn nhà này. Nhớ hồi còn là con nhóc bốn tuổi, cô đã tự khoe với bạn bè về gia đình hạnh phúc của mình. Khi biết sự thật về cái hạnh phúc ảo mà mình đang hưởng, cô không hề tham gia vào bất cứ cuộc bàn luận nào của tụi bạn nữa. Cô sợ bọn nó hỏi về gia đình, về ba mẹ, về cảm xúc của một người con. Rồi cô sẽ phải trả lời thế nào.
Giờ đây sao bỗng dưng lại thấy nhớ ba mẹ vô cùng. Cái gì đi rồi mới biết quý quả đúng không sai nhưng mà nếu có cho cô thêm một cơ hội để làm lại, hẳn là vẫn con đường này bởi chẳng ai muốn là người cướp mất hạnh phúc của người khác cả.
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who care for you
If you feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do.
Những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát Cry on my shoulder vang lên khe khẽ trong màn đêm tĩnh lặng.
Fany nở nục cười chua chát. "Nhưng nếu bạn muốn khóc, hãy khóc trên vai tôi". Còn cô? Cô sẽ khóc trên vai ai bây giờ bởi giờ đây cô thực sự muốn khóc...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hey nhóc!" – Sungyeol đứng trước cửa nhà trọ của TaeYeon.
"Oppa định rủ rê em đấy à?" – Cô cười khoái chí.
"Ai thèm rủ rê gì em cơ chứ? Trên thực tế thì em chẳng có gì để lợi dụng cả. Họa chăng chỉ có em rủ rê anh thôi." – Anh đáp rành mạch.
"Xí. Không cần. Oppa cũng đâu có gì?" – Cô bĩu môi.
"Anh là sinh viên đại học, có việc làm, có ngoại hình tốt, tính cách trên cả tuyệt vời. Còn em thì sao? Thất học, thất nghiệp, ngoại hình thì... tạm ổn đi, tính cách thất thường, dở dở ương ương." – Anh bụm miệng cười làm cô tức điên lên.
"Thôi nhóc, leo lên anh chở em đi xem vài nơi làm ngoài giờ. Em không đi học hay đi làm, lấy gì mà sống?" – Anh cười hòa.
"Sống chết mặc em, liên quan gì đến oppa?" – Cô lầm bầm nhưng vẫn yên vị sau lưng anh.
Anh không trả lời, chỉ lặng lặng đạp xe. Cô đến đây cũng đã một tuần. Quen thì cũng quen rồi hay nói thẳng ra là nhờ anh mà cô đã quen với cuộc sống, khí hậu lạnh nơi này. Mặc dù đôi lúc anh hay cố trêu chọc cô nhưng ở bên anh làm cô cảm thấy rất vui. Có lẽ anh nói đúng, cô nên kiếm một ngôi trường và một công việc part-time phù hợp, không lại mang tiếng là "ăn bám" anh.
"Sungyeol!" – Một anh chàng khác vỗ vai anh từ phía sau rồi đạp xe song song bên cạnh.
"Chào, lâu ngày nhỉ?" – Anh cười.
Người thanh niên lạ mặt đưa mắt nhìn TaeYeon, rồi lại nhìn anh.
"Người yêu à? Sao không ra mắt?"
Cô mở to mắt nhìn người kia, có vẻ là bạn anh. Nghĩ sao mà bảo cô là người yêu của anh cơ chứ? Cô có chồng rồi nhá! Trên giấy tờ thì cô vẫn chưa ký giấy ly hôn với tên kia.
Nhưng cô tức anh hơn. Tự dưng lại đi cười cái điệu cười vô duyên đó rồi khẽ gục đầu.
"Không biết người ta có đồng ý không."
Lại vỗ vai anh một cái nữa rồi người kia phóng vụt đi khỏi tầm mắt cô.
Không hiểu sao mặt cô nóng ran và theo giác quan, cô biết rằng hai má mình đã đỏ lên sau câu nói ấy của anh.
"Này nhóc! Em muốn làm ở đâu đây?" – Anh chuyển chủ đề, chắc là thấy ngại với cô.
"Ơ..." – Cô ngơ ngác – "Làm ở đâu cũng được ạ."
Thấy thái độ là lạ của cô, anh khẽ cười làm cô được thể cứ đỏ rần mặt lên.
"Vậy đến làm chung với anh đi. Anh cũng dễ quản lý."
Quản lý sao? Anh xem cô là trẻ con à?
"Oppa xem em là gì vậy nè?" – Cô nhíu mày, vẻ bực.
"Con nít mà cứ lên mặt giáo huấn người lớn vậy hả?" – Anh cười lớn rồi như những lần trước, hễ cứ không muốn xem phản ứng của cô thì anh lại phóng xe đi thật nhanh.
Chiếc xe đang bon bon ngon lành trên phố, cô lại khẽ hát nhẹ thì trời đổ mưa. Những giọt mưa lúc đầu còn nhẹ nhàng nhưng chẳng phút chốc đã nhuốm cả thành phố trong màn mưa và những tiếng mưa ngày càng nặng hơn.
Chỉ một lát, anh và cô đã ướt mèm. Anh đạp nhanh hơn và nhìn quanh tìm chỗ trú mưa.
Chiếc xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ, dưới mái hiên tạm bợ nhưng cũng không đến nỗi nào.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, cô nhanh chóng bước xuống xe và chạy vào đứng dưới mái hiên, bên cạnh anh, nhìn anh cười thích chí:
"Lâu lắm rồi mới được tắm mưa."
"Ướt hết rồi! Chắc sẽ cảm mất." – Anh đặt tay lên vai cô, nhìn cô rồi lắc đầu.
"Càng tốt, oppa sẽ đi làm kiếm tiền về chăm em." – Cô cười hì hì.
"Gì chứ? Anh đâu phải là chồng em?" – Anh nhún vai và cười ẩn ý làm cô ngớ người.
Cô quay mặt đi, vờ như đang ngắm mưa mà thực ra là không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ dần của mình. Đưa chân đá đá vài giọt mưa, cô ngả tay ra phía ngoài mái hiên, hứng những giọt mưa trong vắt tựa như pha lê và hệt như nước mắt của Thượng đế.
Bỗng một bàn tay ai đó nắm lấy tay cô, xiết chặt và kéo cô vào trong.
"Vào đây đi! Em không đùa với mưa ở nơi này được đâu, sẽ đau đấy. Nó không giống nơi em ở trước đây." – Anh vừa nói vừa kéo sát cô vào cạnh anh.
Rồi bàn tay cô cuộn tròn trong tay anh được anh đưa vào ủ trong túi áo khoác anh đang mang.
Một thoáng sững sờ và cô chợt mỉm cười, tay anh ấm thật.
Mưa chẳng những không thuyên giảm mà ngày một nặng hạt thêm. Những đợt gió mùa cứ lùa vào lạnh buốt. Cô khẽ rùng mình.
"Lạnh sao?" – Anh quay sang hỏi.
"Tại tay bên này ấm quá nên tay bên kia kiện cáo ý mà." – Cô nhìn xuống bàn tay đang nằm gọn trong tay anh rồi cười.
Anh cũng cười trước kiểu đùa của cô. Không chần chừ, anh vòng tay ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô khiến cô chẳng kịp phản kháng gì.
"Thế này cho công bằng, không cô chủ của tay này lại kiện." – Anh thì thầm vào tai cô.
Cô lặng người.
Tim cô đập trật nhịp và có vẻ như nhanh hơn.
Cả người cô không còn lạnh nữa mà nóng phừng phừng.
Cảm giác này quen thuộc quá.
Giống như lúc cô ở cạnh JiYong.
Liệu có một phút giây nào đó cô nhớ đến cậu khi đang ở cạnh anh chăng?
Anh ôm cô lâu thật lâu và tưởng chừng như có lúc cô không muốn rút ra khỏi hơi ấm từ anh. Cô muốn sống trong vòng tay che chở và bao bọc của anh mãi mãi. Suy nghĩ đó làm cô bật cười. Liệu có phải cô là người có hai trái tim không? Chẳng phải trước đây, vì yêu JiYong nên cô mới rời khỏi cậu sao? Giờ nếu cô cũng... yêu anh như cái tình yêu cô dành cho cậu thì có phải hai trái tim, hai con người đang tồn tại trong cô hay chăng?
"Có lẽ mưa không cho chúng ta về nhà rồi!" – Anh tặc lưỡi kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
"À... dạ."
"Nhưng một đứa cứng đầu như em thì chẳng bao giờ chịu thua ai, huống hồ chỉ là một cơn mưa phải không?" – Anh nháy mắt.
"À... dạ" – Cô đáp khẽ rồi cảm thấy hơi lạnh truyền qua người, cảm giác hụt hẫng dâng đầy trong lòng cô. Đó là khi anh buông cô ra, không ôm cô nữa, chỉ có tay cô là nằm gọn trong tay anh.
"Leo lên nhóc, anh chở em về nhà." – Anh kéo cô lên xe.
Cô bước lên xe như một người mất hồn. Ngồi phía sau anh, anh bảo cô đưa tay vào túi áo anh cho ấm, cô cũng làm theo nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Có lẽ là trong túi áo thiếu mất bàn tay mang hơi ấm của anh.
Lại một lần nữa, cô khẽ cười.
**********
Phòng trọ về đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài kia là rả rích não nùng đến lạ.
Mỗi lần Sungyeol đưa cô về là cứ y như rằng từ mấy bà chị đến các em tuổi trăng non đều nhìn ngó sang phòng cô. Lúc đầu thì còn ngường ngượng vì họ vẫn luôn thầm thì sau lưng cô mà có khi nói cả trước mặt nhưng mà nghe một thời gian thành quen nên cô cũng không để ý làm gì.
Anh bắt cô phải sấy tóc cho khô, thay lại áo quần thật ấm trong khi anh ướt bèm nhem từ trên xuống dưới.
"Oppa cứ giống như mẹ em không bằng." – Cô trêu.
"Vậy mà có người bảo anh là người yêu em mới đau chứ." – Anh đáp lại không kém phần dí dỏm làm cô tịt ngòi, chẳng biết nói thế nào nữa, chỉ lẳng lặng cúi mặt tiễn anh ra về.
"Nhớ đóng cửa cẩn thận trước khi đi ngủ nghen nhóc. Không người ta lại vào bắt đi mất đấy." – Anh dạo dẫm cô cứ y như đứa trẻ lên ba.
"Eo! Thế mà lúc chiều có ai bảo em không có giá trị lợi dụng thì bắt em đi làm gì?" – Cô chun mũi.
"Sao không? Giờ anh mới nghĩ ra thêm một giá trị nữa của em đó nhóc." – Anh nháy mắt.
Thấy cô nhíu mày, anh tiếp luôn:
"Bắt cóc em tống tiền anh chứ làm gì." – Trước khi rời khỏi, anh còn tranh thủ cốc đầu cô một cái làm cô ôm đầu, nhăn mặt, hai mắt nhắm tịt nên chẳng biết anh đi từ bao giờ.
Quay trở vào phòng, cô nghĩ miên man về anh, về cơn mưa chiều nay, về con hẻm nhỏ với cái ôm thật ấm, về nhịp đập trái tim cô và một phần nào đó, hình bóng của Nichkhun lại lảng vảng quanh đầu.
"Quên đi! Mình và cậu ta đâu còn quan hệ gì nữa." – Cô lắc đầu nguầy nguậy.
If you wander off too far.
My love get you home...
Tên Yuri hiển thị trên màn ảnh nhỏ của chiếc điện thoại. Cô khẽ cười rồi bắt máy:
"Bạn hiền!"
"TaeYeon à, cậu vẫn ổn chứ?" – Yuri lo lắng.
"Cậu nghĩ mình thì có chuyện gì được?" – Cô tự tin.
"TaeYeon này. Thực ra trên một lần JiYong hỏi bọn mình về cậu. Liệu..." – Yuri ngập ngừng.
"Mình và cậu ấy không còn quan hệ gì nữa mà." – Cô cười xòa mặc dù trong lòng có chút nhói đau. Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Vậy thì còn hỏi thăm về cô làm gì?
"Mình biết. Nhưng có vẻ cậu ấy rất..."
"Không có đâu. Mà cậu gọi chỉ để nói về cậu ta thôi sao?" – Cô chuyển chủ đề.
"À, không hẳn. Thế chuyện của cậu với anh chàng Sungyeol gì đó sao rồi?"
"Umk... vẫn thế thôi."
"Có thật vẫn thế không?" – Dù không thấy mặt nhưng cô vẫn đoán được rằng Yuri đang cười.
"Vẫn có chút chút cảm giác. Chiều nay... *^*$#^%&%" – Cô thành thật kể tuy có bớt mắm bớt muối.
"Anh ý thích cậu à?" – Yuri hỏi làm TaeYeon giật mình.
"Làm gì có." – Cô chối.
"Thế thì là gì? Có lẽ nên làm rõ tình cảm của cậu đi, đừng làm bản thân cậu đau và làm tổn thương người khác." – Yuri nói rồi chào tạm biệt TaeYeon
TaeYeon vẫn cứ lan man suy nghĩ. Làm rõ sao? Tình cảm là thứ khó mà có thể làm rõ được trong một hai ngày.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoàng! Tiếng sấm làm TaeYeon khiếp đảm nhìn ra ngoài bầu trời kia. Mưa vẫn rơi tạo nên bản giao hưởng trên mái tôn. Trời lâu lâu lại lóe sáng lên những tia chớp. Không khí nặng trịch. Bầu trời mang vẻ mặt đưa đám làm tâm trạng con người cũng chẳng thể vui vẻ hơn.
"Tin mới nhận: Một chiếc xe thể thao đời mới do một người thanh niên điều khiển vì tránh người nên đã bị rơi xuống dốc núi hiểm trở. Nhận định ban đầu cho rằng người thanh niên trên xe đã chết và cảnh sát khu vực đang nhanh chóng tìm ra chiếc xe cùng với nạn nhân xấu số.
Thực hiện bản tin: Nhóm phóng viên ở núi Nhất Thiên"
Cô đưa tay tắt phụt cái TV đang chiếu những tin nhảm nhí.
Đoàng! Lại là tiếng sấm, muốn dọa chết cô đây mà. TaeYeon khẽ nghĩ rồi vùi đầu vào chăn rồi không biết ngủ tự khi nào.
"TaeYeon!" – Một tiếng gọi cao vút cất lên.
Cô thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng lau thật lớn. Cánh đồng lau này dường như cô đã thấy ở đâu đó rồi. Quen quá, mọi thứ ở đây rất quen thuộc với cô.
"TaeYeon!"
Lại là tiếng gọi đó, lại là giọng nói đó, tên cô được xướng lên hòa cùng với tiếng gió và những bông lau trắng khẽ bay.
Cô quay lưng lại. Một bóng người đang đi về phía cô, trắng xóa.
"Là tôi đây. Em không nhận ra sao?"
Cô nheo nheo mắt nhìn và cô thấy hình ảnh GD hiện ra trước mắt. Cậu đứng trước mặt cô, mỉm cười đưa bàn tay ra.
Cô bất giác đặt tay mình lên tay cậu nhưng sao tay cô nhẹ bâng. Cô chẳng thể nào chạm vào được bàn tay của cậu. Cứ giống như cậu tàn hình trước mắt cô vậy. Cứ giống như một bóng ma lơ lửng mà giữa ma và người sẽ chẳng có cái gì gọi là khoảng cách...
Cô cố với đến cậu nhưng không được. Cô hoảng hột vòng tay ôm lấy cậu nhưng lại hụt hẫng khi nhận ra mình đang ôm không khí. Cậu vẫn nhìn cô mỉm cười. Cậu không hề bước đi nhưng dường như gió đang thổi bay cậu, thổi cậu xa dần cô.
"Anh đứng lại!" –TaeYeon hét lên tuyệt vọng rồi chạy đuổi theo bóng GD nhưng càng đuổi lại càng xa dần.
"Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..." – Giọng nói cậu nhỏ dần, nhỏ dần và rồi cậu biến mất. Cậu biến mất ngay trước mặt cô, bỏ lại mình cô giữa cánh đồng lau bạt ngàn.
"KHÔNGGGGG!!!!!" – Cô bàng hoàng tỉnh giấc. Mồ hôi thấm đẫm cả chiếc gối trắng xinh. Cô thẫn thờ nhìn xung quanh, vẫn đang ở trên giường, trong phòng trọ của cô mà. Làm gì có cánh đồng lau nào và càng không thể có GD ở đây.
Chắc có lẽ là cô nghĩ đến cậu nhiều nên bị ám ảnh thôi. Cô tự trấn an mình rồi nằm xuống. Nhưng giấc mơ đó rất thật, thật đến nổi cái cảm giác hụt hẫn khi nãy vẫn còn đeo bám cô.
Hai mắt cô vẫn mở thao láo. Cô sợ nếu nhắm mắt lại, cái hình ảnh ghê sợ kia sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ.
"Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..."
Cô bịt hai tai mình lại. Cái giọng nói đáng nguyền rủa kia cứ văng vẳng trong đầu cô, bao trọn lấy cô trong nỗi sợ hãi và trong màn đêm hiu quạnh chỉ có tiếng mưa và tiếng sấm là không ngớt trên nền trời.
Rồi thì cuối cùng bầu trời cũng sáng hơn tí chút. Cô đã thức trắng một đêm chỉ để đợi mặt trời lên. Ánh sáng mặt trời có thể xua đi những suy nghĩ mơ hồ của cô.
"TaeYeon, có ở trong đó không em?" – Chị phòng bên gõ cửa phòng.
"Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?" – Cô ló đầu ra khỏi phòng.
"Anh chàng Sungyeol tới tìm em kia. Anh ý ở dưới kia." – Chị ấy cười đầy ẩn ý nhưng cô chẳng thèm quan tâm, vác cái thân tàn ma dại xuống gặp anh.
"Sao mặt lại hằm hằm cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy nhóc?" – Anh trêu cô.
TaeYeon ghé sát tai anh, thì thầm:
"Sungyeol oppa! Hình như tối qua... em gặp ma."
Mặt anh đanh lại rồi giãn ra vì nghĩ cô nói đùa. Cốc đầu cô một cái, anh cười hiền:
"Có phải hôm qua dầm mưa về rồi mê sảng không?"
"Không, em gặp ma thật mà." – Cô làm vẻ thành thật khiến anh không thể nào không lo... cho thần kinh của cô.
"Thôi để tối nay anh sang ngủ với em nha?" – Anh lại đùa.
Cô vứt ngay cái vẻ mặt thẫn thờ, thay vào đó là khuôn mặt giận dữ đang chực bốc khói.
"Oppa nói gì đó?"
"Trêu thôi mà nhóc. Thôi, lên xe đi." – Anh hất mặt.
"Oppa không đi học à?" – Cô hỏi.
Bất giác, anh quay lại đặt tay lên trán cô:
"Đầu em đâu có nóng, sao hôm nay toàn nói linh ta linh tinh vậy nhóc? Hôm nay là chủ nhật thì ai dạy cho anh học đây?"
"Chủ nhật tuần trước oppa cũng đâu có chở em đi chơi thế này?" – Cô lại cãi.
"Anh có phải là tài xế của em đâu mà lúc nào cũng chở em đi khắp phố. Chủ nhật tuần nào anh cũng không chở em đi được vì có hẹn rồi. Chẳng qua là do tuần này số em hên, vì người ta hủy hẹn đột ngột thôi."
"Hẹn ai vậy?" – Cô tò mò và ngay lập tức ăn một cú cốc trên đầu.
"Con nít, tò mò gì." – Anh khẽ cười và một lần nữa, làm cô tức điên lên.
"Khi nào em bắt đầu đi làm được?" – Cô bực bội.
"Bắt đầu từ tuần sau. Đến đúng giờ nha nhóc." – Anh căn dặn.
"Biết rồi ạ. Khổ quá! Đúng là ông cụ non." – Cô lầm bầm rồi nguýt ngang nguýt dọc.
"Vậy để "ông cụ non" này dẫn nhóc đi thăm chỗ làm mới."
"Uhm." - Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ leo lên yên sau xe đạp mà ngồi thẫn thờ. Không biết là cô đang mơ hay là thật mà sao ngồi trên xe nãy giờ mà không thấy chiếc xe nhúc nhích gì hết.
"Oppa sao không đi đi?" - Cô bực dọc.
"Em đúng là thần kinh thiệt rồi." - Anh lắc lắc đầu.
"Sao nữa!?"
"Nhìn lại em đi, định ra ngoài với bộ dạng này sao? Sợ người ta sẽ làm em sợ mà không dám thuê em nữa."
Cô ngẩn tò te nhìn lại hình dáng của mình hiện giờ, bộ đồ ngủ ống thắp ống cao, đôi chân trần đang được đặt tự nhiên lên hai bên chiếc xe đạp, mái tóc không thể rối hơn nữa giống như vừa mới trải qua một trận ẩu đả quyết liệt, còn chưa kể đến gương mặt với hai quần thăm mắt y như gấu trúc vừa mới xổng chuồng.
"Ế chết!" - Cô giật mình rồi nhảy phóc xuống chiếc xe đạp chạy thẳng một mạch lên phòng trọ.
**********
Nơi mà TaeYeon sẽ làm việc cũng là một tiệm kem với một phong cách rất đặc biệt. Kiến trúc tiệm đa phần là kính bền và khung gỗ nâu láng bóng.
Tiệm kem có sân thượng và điều đặc biệt, tầng thượng đầy chong chóng và chuông gió tạo nên khung cảnh thật lãng mạn và nên thơ.
Cô chọn một chiếc xích đu phía bên phải sân thượng để ngồi. Chân đung đưa và nghiêng đầu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
"Sao?" – Anh ngồi cạnh cô hỏi.
"Trên cả tuyệt vời." – Cô cười thích thú.
Bỗng chốc, cô nhớ về câu chuyện hôm qua với Yuri, quay sang nhìn anh thắc mắc.
"Em làm gì mà nhìn anh ghê vậy?" – Anh hỏi làm cô giật mình, quay mặt đi hướng khác.
"Đâu có." – Cô chối nhưng rồi cái cảm xúc khó chịu cứ ray rứt trong lòng cô mãi không thôi. Một lần nữa, cô quay sang nhìn anh.
"Mà oppa này..." – Cô ấp úng.
"Gì cơ?"
"Sao... sao oppa tốt với em vậy?"
"Em không thích thế à?" – Anh hỏi lại cô.
"À không... ý em là... tại sao oppa lại tốt với em như vậy trong khi em chẳng làm được gì cho oppa cả?" – Cô vẫn không thôi nhìn anh.
"Em muốn anh trả lời sao đây?" – Anh nhíu mày.
Cô im lặng.
"Liệu có phải... oppa..." – Cô ấp úng.
Anh khẽ nghiêng đầu rồi bật cười:
"Em nghĩ là anh thích em?"
Không hiểu sao cô lại gật đầu. Cô là một đứa thành thật hay là ngu ngốc đây?
Đến đây, anh không nhịn nổi, bật cười thành tiếng làm cô sượng mình.
"Sao anh chưa nghe Pháp luật nào quy định hễ tốt với một người là thích người đó nhỉ? Em ngốc quá nhưng cũng rất... đáng yêu!" – Anh lại cốc đầu cô.
Cô há hốc mồm nhìn anh. Quả thật là cô chưa đủ cao siêu để hiểu hết những gì anh vừa nói. Rốt cuộc là có thích hay không đây?
"Anh... thích em." – Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.
Cô mở to mắt ngạc nhiên.
"Nhưng... anh có người yêu rồi nhóc ạ. Anh đã tìm được người anh yêu." – Anh cười.
Mắt cô lại chẳng thể nào thu nhỏ được. Tại sao lại có con người như anh nhỉ? Sao cô chẳng thể hiểu được những gì anh nói?
"Oppa đang đùa em đấy à?" – Cô trừng mắt.
"Đâu có. Anh đâu có đùa em. Anh nói thật mà. Anh thích em như một người anh trai thích một người em gái vậy. Còn người con gái ấy là người anh thực sự yêu." – Mắt anh nhìn xa xăm. Có lẽ là đang nghĩ về người anh yêu.
Cơ mặt cô giãn ra. Vậy là anh không thích cô như một người con trai thích một người con gái. Một chút hụt hẫng nhưng rồi cô khẽ cười.
"Unnie ấy là ai vậy?" – Cô lại tò mò. – "Có phải là người Oppa hẹn đi chơi mỗi cuối tuần không?"
"Em thông minh lên từ khi nào vậy?"
Biết là anh đang trêu mình nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vui vui.
"Cho em xem ảnh unnie ấy được không?"
Chần chừ suy nghĩ một hồi, anh cũng rút từ ví ra một tấm ảnh còn mới. Cô nhìn người con gái trong ảnh, lại cười nụ cười hạnh phúc, người đó mang vẻ đẹp của một thiên thần và thực sự rất xứng đôi với anh. Cô khẽ liếc nhìn anh, nụ cười trên mặt ấy cũng đủ khiến cho cô biết rằng anh yêu người con gái trong tấm ảnh này như thế nào.
Trời ngả bóng chiều, anh chở... cô về khu phòng trọ quen thuộc. Ít ra cô cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn sau khi nhìn thấy người con gái mà anh yêu.
"Đợi anh ghé qua đây một lát." – Anh tấp xe vào sạp báo và chạy vào trong tìm một vài tài liệu cho bài luận. Cô đứng chơ vơ ở ngoài.
Bàn tay miết nhẹ trên chồng báo tin tức, không hiểu sao, cô lại cầm một quyển lên xem mặc dù trước đây có cho vàng thì cũng đừng mong cô chúi mũi vào những tin tức vớ vẩn này.
Xoẹt! Một dòng điện chạy ngang qua người cô. Cảm tưởng như mình không thể đứng vững nữa, cô ngã người về phía sau, may mà có anh đỡ lấy cô.
Cô đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn anh.
Tờ báo trên tay cô phút chốc đã ướt nhòe, hai mắt cô mờ dần đi. Lúc này, cô mới nhận thức được rằng mình khóc, rằng thứ chất lỏng có vị mặn kia đã thoát ra khỏi mắt cô mà chảy vòng quanh khuôn mặt tự bao giờ.
Anh hốt hoảng nhìn cô, lo lắng cực độ. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy mà không hiểu lý do gì.
"Chính em đã giết chết trái tim tôi và giết luôn cả thể xác của tôi..."
Câu nói của GD lại hiện về trong kí ức cô như một lời nguyền lặp đi lặp lại, mà mỗi câu đều như muốn xé nát lòng.
GD chết rồi. Dòng chữ quái ác kia đập vào mắt cô như dập tắt ngọn lửa duy nhất đang nhói lên trong lòng cô, như cắt đứt mạch đập của con tim cô.
"Cậu chủ nhà họ Kwon – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông."
Sao lại dễ dàng như thế được? Cô không cho phép cậu đi một cách dễ dàng như vậy được. Cậu nợ cô nhiều lắm, cô còn chưa có cơ hội đòi lại những gì cậu nợ cô thì...
Có phải cô đang mơ chăng? Nhưng ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu rời xa cô, ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu và cô ở hai thế giới khác nhau. Cái cảm giác hụt hẫn ấy lại nổi lên trong lòng cùng hình ảnh GD từ từ tan đi trong làn gió ấy hiện rõ lên mồn một trong đầu.
Chết? Chết là chết được sao? Sao có thể cơ chứ? Cô mới chỉ không gặp cậu có hơn một tuần vậy mà đùng một cái cậu đã bỏ cô mà đi như vậy sao?
"TaeYeon, em làm sao vậy? – Sungyeol lo lắng hỏi.
Cô ngước khuôn mặt ướt đẫm lên nhìn anh.
"Sungyeol oppa.... có lẽ... em đang mơ... Em muốn gặp ma!" – Nói rồi cô khóc òa chưa để cho anh kịp hiểu ra mọi chuyện.
Cô khóc trong vô vọng, cô khóc trong sự nuối tiếc, khóc cho quá khứ và hiện tại, khóc cho tương lai với những đường nét mờ nhạt, khóc cho một người ở lại và một người ra đi...
"Tôi vẫn chưa kịp nói với anh là tôi yêu anh mà! Tại tôi sợ, tại tôi sợ bị từ chối, tại tôi sợ sự lạnh lùng của anh nhưng mà tại sao anh ngốc thế, đáng ra anh phải hiểu rõ hơn ai hết về điều đó chứ, còn chờ tôi nói sao? Đồ độc ác, đồ ích kỷ, lúc nào cũng chỉ biết đi một mình, đồ nhẫn tâm, đồ lạnh lùng, đồ người sắt, lúc nào cũng làm tổn thương người khác là sao!? Đồ tên chồng hắc ám, một con người vô lương tâm, đến một cơ hội được nói anh cũng không cho tôi là sao? Em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm, em muốn nói điều đó cả trăm ngàn lần nhưng giờ anh bảo em phải nói với ai bây giờ? Bảo em phải làm sao thì anh mới có thể nghe được hả? Tưởng chết là hết sao? Tưởng chết là xong sao? Tên chồng hắc ám kia, em sẽ nguyền rủa anh suốt đời.Làm sao bây giờ... anh có về đây không? Anh đang chơi trò ú tim với em đấy à? Muốn em lộ diện cũng không cần dùng chiêu ác vậy chứ? Anh làm được rồi đấy, anh làm em đau rồi đấy, anh làm em hoảng thật sự rồi đấy, anh làm em phải nói ra những điều mà có chết cũng muốn mang theo rồi đấy, anh còn lưu luyến gì cái chốn Thiên đường đấy mà không về đây hả?"
Cô đưa tay xé tan tờ báo trong tay và rồi bỏ chạy. Cô không muốn tin tất cả những điều mình vừa nhìn thấy là sự thật. Có phải chăng chạy thật xa rồi thì sự thật đau lòng này sẽ không thể tìm đến cô?
"TaeYeon, em đi đâu vậy?"
Tiếng Sungyeol văng vẳng phía sau nhưng cô nào có để ý đâu. Cô chạy miết, chẳng biết chạy qua những đâu, chỉ muốn quên hết tất cả. Cô đã quá mệt mỏi để phải đối mặt với tất cả những thứ ụp đến trong thời gian qua, giờ trốn chạy là cách duy nhất để cô không còn tổn thương nữa, hoặc ít nhất là không phải nghĩ về JiYong nữa. Nhưng càng muốn trốn tránh thì những mảng kí ức ngày ấy lại quay về, từng chút từng chút một ghép lại thành một cuốn phim chạy ngang qua đầu TaeYeon.
"JiYong!" - Cô hết lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro