Chap 4
Sau cái hôm 'hẹn hò' định mệnh ấy,Sehun thật sự cảm thấy choáng váng. Cậu chưa thể hình dung ra được mình rốt cuộc đang bị gì nữa.
Từ một người không gây cho cậu thiện cảm nào ngay từ lần đầu gặp mà giờ lại khiến Sehun cậu đây thức trắng cả đêm thao thức nghĩ ngợi lung tung .Kết quả là ngay lúc này, cậu đang phải ngồi tiếp nước thầy hiệu phó trong phòng giáo dục.
Tuy cậu cũng bị bắt vài lần vì trèo qua tường để trốn việc đi muộn. Nhưng lúc đó lí do của cậu rất chính đáng, có thể là do cậu ngủ quên, do chán hoặc cũng có thể là cố tình đi muộn. Trường học lúc nào cũng gây cho cậu cảm giác nhàm chán, bài học thì 'biết rồi, khổ lắm, nói mãi', ngăn bàn lúc nào cũng có vài lá thư tình sặc mùi nước hoa khiến cậu khó chịu. Việc duy nhất cậu muốn đến trường là ngủ và gặp đám Jongin. Chấm hết.
Nhưng chỉ vì nghĩ đến anh ta cả đêm mà cậu thành ra thế này thì không thể chấp nhận được.Cậu là Oh Sehun cơ mà, sao lại vì anh ta có chút 'nhan sắc ' mà để hình tượng lạnh lùng, kiêu ngạo của cậu sụp đổ như thế này được. Không thể được, cậu phải tìm anh ta giải quyết cho ra lẽ, phải chấm dứt ngay những suy nghĩ quái gở mà anh ta gây ra cho cậu. Mà anh ta tên gì nhỉ? BaekBaek... à không... Baekhyun. Được rồi Baekhyun, anh cứ đợi đấy, tôi không tha cho anh đâu.
.
.
-Sao thế, ngồi một tiết uống nước dưới đấy có thoải mái không?_ Chanyeol hỏi châm chọc
-Mày đi ra chỗ khác, tao muốn tìm thằng Jong... _ Vừa nhắc tên đã thấy ngay bóng dáng nó.
"Chậc!Lại ngồi tán gái." Sehun ngán ngẩm nghĩ.
-Mày chém gió với gái vừa thôi,không tao bảo với thằng Chen thì mày chết... uhm... uhm._ Chưa nói hết câu,Sehun đã bị Jongin bịt lấy miệng,luyến tiếc chào cô em xinh tươi rồi kéo đi chỗ khác
-Mày đừng có lắm mồm đi,hồi trước chỉ tại thằng Soo mách lẻo mà em Chen cho tao ăn bơ suốt hai tháng._ Jongin rùng mình nghĩ lại
-Ai bảo mày lăng nhăng. Cho chết. _ Sehun nhếch mép đáp.
-Tại mấy em cứ bám theo tao chứ bộ, tao chỉ 'thương hoa tiếc ngọc' thôi. Nhưng tao thề với mày là tao chỉ có mỗi em Chen thôi,nếu không thì tao... mà tao thề thốt với mày làm gì nhỉ? Sao nào, mày trốn suốt hai tiết giờ lại tìm tao có việc gì? _ Nói luyên thuyên một hồi, Jongin mới hỏi vào chuyện chính.
-Tao... tao muốn mày cho tao biết... biết trường anh mày đang học_ Chết tiệt. Sao cứ chuyện gì liên quan tới anh ta là cậu lại nói lắp nhỉ.
-Mày.. mày đang nói lắp kìa, Sehun. À mà mày muốn hỏi anh nào, tao có nhiều anh lắm._ Jongin có hơi ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra lí do khiến cậu cười thầm.
-Mày... mày đừng có giả bộ. Tao muốn tìm anh họ... anh họ Baekhyun của mày._ Cả đời Sehun chưa từng có cảm giác khó nói đến thế.
.
.
-Phư... Hahahaaaa.... _ Điệu cười ghê rợn của Jongin khiến Sehun có chút rùng mình.
-Bình tĩnh đi thằng bạn của tao ơi, thế là mày hết bị 'lãnh cảm' rồi đúng không? Đúng là tao tìm chuẩn người rồi mà. _ Jongin khoái chí nói.
-Mày điên à, cái gì mà lãnh cảm, cái gì mà tìm đúng người. _ Sehun nghĩ thằng bạn mình cũng có lúc thật quái đản.
-Đấy là mày không chịu chấp nhận đấy thôi, mày đổ Baekhyun rồi có đúng không? Điều đấy cũng dễ hiểu thôi, lúc nhìn thấy hình trước kia của anh ấy tao cũng sốc lắm. Nếu như tao không có em Chen thì có là anh họ tao cũng cưa cho bằng được. _ Jongin quả quyết.
-Mày bệnh quá đấy, nhưng mà sao anh ta 'đẹp' đến... à không bình thường thế sao lại biến mình thành như thế. _Anh ta dỗi hơi chắc.
-Mày phải đặt địa vị mình vào anh ấy mới hiểu cơ. Cái mặt đẹp của mày chỉ thu hút được mỗi con gái nhà lành, còn anh ấy thì được cả nam lẫn nữ quỳ xuống xin chết dưới chân. Mày là thằng bạn chí cốt của tao nên tao mới không tiếc mà dâng 'của hiếm' cho mày. Phải biết đường mà đón nhận chứ. _ Jongin dài dòng thuyết phục.
-Ai bảo tao cần anh ta, chỉ là tao cũng có chút ấn tượng về Baek... Baek gì nhỉ?
- Baekhyun nghe mày, nhớ cho kĩ cái tên ấy vào đến khi mất đi rồi hối hận không kịp. Thôi vào lớp đi tí tao đưa địa chỉ cho. _ Nói xong Jongin đứng dậy chạy một mạch
"Cái gì mà hối hận chứ, mình chỉ tìm anh ta giải quyết cho rõ thôi mà.. Nhưng mà nếu như có ngày.. thực sự hối hận thì sao." Aaa.. tên Jongin chết giẫm, tiêm nhiễm vào đầu cậu cái gì thế không biết. Hừ.. không thèm nghĩ đến nữa. Sehun đứng lên đi về phía lớp học.
.
.
.
Trường đại học *****
Trường hợp của Baekhyun cũng không tốt hơn là mấy. Anh cứ ngẩn ngơ, thẫn thờ như người trên mây. Cả buổi học hôm nay anh không ngấm được bao nhiêu chữ. Giờ trong đầu anh lúc này chỉ có hình ảnh đôi tai khẽ đung đưa khi vui của Sehun, rồi còn lúc cậu lúng túng, nói lắp nữa..đ áng yêu chết đi được. Lúc đó Baekhyun mới thấy Sehun sống đúng với cái tuổi 17 trong sáng, trẻ trung, chứ không băng lãnh, kiêu căng như hình tượng của cậu hiện tại. "Nếu như anh và cậu có thể thành một đôi, nhất định anh phải dậy lại cậu nhóc này tử tế mới được." Baekhyun thầm nghĩ.
Vì mải tơ tưởng đến Sehun mà Baekhyun không hề nhìn ra hơn trăm con mắt trong giảng đường đang nhìn chằm chằm anh. Vì chưa kịp đi đo kính mới nên anh đành lấy kính áp tròng ra đeo tạm. Do không có kính đỡ nên tóc mái anh bị hất ra một bên để lộ rõ gương mặt 'huyền thoại'. Dù hôm nay anh có ăn mặc như mọi ngày hay là tóc tai vẫn lộn xộn như xưa thì giờ đây trong mắt mọi người, Baekhyun đã trở thành 'tuyệt thế giai nhân' mà ai ai cũng thèm muốn.
Baekhyun bắt đầu cảm thấy có điều gì đó vừa lạ vừa quen. Lạ là tại sao anh đi đến đâu đều bị người ta liếc nhìn, bàn tán .Quen là những ánh mắt này chẳng phải là anh đã phải chịu đựng suốt 18 năm ròng rã sao. Hay tại anh không đeo kính nên mới ra nông nỗi này.
"Biết thế này thì mình đã nghỉ ở nhà cho xong, tiếc rẻ một buổi học làm gì." Baekhyun thầm trách. Chẳng lẽ quá khứ đau buồn sắp quay lại tìm anh rồi sao. Aaa... chết đi còn hơn.
.
.
.
-Anh ta làm gì lâu thế không biết? _ Sehun càu nhàu. Không biết số cậu là số con gì mà cứ phải chờ đợi anh ta mãi.
.
.
.
Sehun đưa mắt về phía bóng người đang lúi húi đi như ăn trộm phía sau bồn cây trong khuôn viên. Bộ anh ta làm gì sai trái hay sao mà mặt mũi xanh lét như vậy (tất nhiên là vẫn đẹp. :v)
-A..bạn Baekhyun chờ mình đã. _ một tên chạy đến bám chặt lấy cánh tay Baekhyun, trông rõ biến thái.
-Mình có việc bận thật mà, bạn buông tay mình ra. _ Baekhyun cố gắng bỏ tay hắn ra nhưng không được.
-Chỉ một cuộc hẹn thôi mà, mình thề với cậu đấy Baekhyun. _ Tên này bám dai như đỉa thế, còn không chịu buông tay anh ấy ra.
Sehun sôi máu, chạy đến giật nhanh cánh tay hắn bẻ ra sau lưng.
-Se..Sehun..a. _ Baekhyun mở to mắt,có chút bất ngờ.
Sehun quay qua nhìn, thấy mặt anh tái sắc, mắt thì long lanh nước (cái này là do lâu ngày không đeo kính áp tròng nên giờ đeo lại có hơi ngứa mắt ). Vậy là cậu quy ngay cho tên này cái tội dám bắt nạt Baekhyun khiến mỹ nhân đây phải rơi 'dòng lệ' sầu. Thế là 'thuận' tay, cậu cho hắn một đấm khiến hắn ngã quay ra.
-Mày... sao mày đánh tao. _ Tên kia khiếp đảm kêu lên
-Động đến người của tao thì mày ráng mà chịu. _ Sehun lạnh lùng nói.
Hắn bị cậu dọa sợ cho chết khiếp liền bỏ chạy. Còn Baekhyun thì cứ đứng đực ra, vừa rồi có phải Sehun nói anh là người của cậu.. thế là có ý gì?
- Này! Anh không sao đấy chứ _ Sehun có chút lo lắng hỏi.
-Ờ.. uhm.. tôi không sao, cảm ơn nhé, Sehun.
"Chưa bao giờ cậu cảm thấy thoải mái khi được người khác gọi tên mình như vậy. Mà điều đó chỉ xảy ra nếu người đó là Baekhyun" Sehun thầm nghĩ. Thật sự là cậu có chút cảm giác với anh sao? (không phải một chút đâu đấy nhé. ^^)
-Trước đây anh vẫn luôn bị như thế này à?
-Hả. .trước đây.. ừ.. ừ.. _ Baekhyun trả lời có phần không được tự nhiên. - Mà sao cậu biết tôi học ở đây? Còn đến tìm tôi nữa?
-Nếu anh hỏi tại sao tôi biết được trường anh thì thằng em họ anh chẳng lẽ để làm cảnh? Còn về việc tôi đến tìm anh là vì gì thì tôi quên mất rồi. _ Cậu thản nhiên đáp.
-Cậu.. cậu đến trọc tức tôi hả? _ Cậu nói năng kiểu gì vậy, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu tận hai tuổi. Baekhyun có chút nóng mặt.
-Ac.. thôi anh bớt nóng đi, để tôi đưa anh về. _ Ngay cả lúc giận, anh ta cũng hút hồn như vậy, cậu phải làm sao đây?
-Đưa.. đưa tôi về. Thật chứ _ Baekhyun như chưa tin đó là sự thật.
-Thật chứ sao không? Đi theo tôi nào. _ Nói rồi Sehun cầm lấy tay Baekhyun kéo đi theo mình, cảm giác ấm nóng từ bàn tay đối phương khiến những gì băng giá nhất trong cậu đều tan ra hết. Sehun thề là sẽ không để mất cảm giác này, sẽ độc chiếm nó chỉ thuộc về cậu.
Nhớ đấy Baekhyun, giờ anh là của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro