Chap 2
Baekhyun từ bé đã được mọi người đặt cho cái biệt danh là 'công chúa nhỏ'. Đùa gì chứ! Có thế nào thì cậu vẫn đường đường là một thiếu nam chính cống sao lại bị ví với cái tên gọi 'công chúa' gì gì của bọn con gái được?
Chỉ tại cái gương mặt 'baby' mà cậu cho rằng cũng bình thường như bao cậu bé khác lại bị các cô các chị mang ra phóng đại như tạo hóa trời ban. Đi đến đâu cũng:" A... 'công chúa nhỏ' của cô đấy à!.." rồi lại:" Ui cha! Sao cháu xinh xắn thế không biết.."..v..v... Ai là con trai lại muốn được khen là 'xinh xắn' với chả 'đáng yêu' chứ, ít nhất thì cậu muốn được khen là 'men lỳ' như ba cậu cơ.
À thì nói đi cũng phải nói lại, không phải là gương mặt này không giúp ích được gì cho cậu.Được mọi người yêu quí nên hầu như cậu chẳng phải động tay động chân làm cái gì hết. Đến phiên trực nhật thì có người tình nguyện làm, trong lớp thì được thầy cô ưu ái việc gì cũng thuận ý, bạn bè lúc nào cũng tận tình quan tâm, hỏi han cậu từng miếng ăn, giấc ngủ. Cậu cảm tưởng mình giống như những thần tượng đang nổi được 'fan' chăm sóc vậy. Bởi cũng do cậu thân thiện mà đáp lại nên được hưởng những quyền lợi này cậu cũng không cảm thấy phiền mấy.
.
.
Cái suy nghĩ ấy hoàn toàn chấm dứt khi Baekhyun bắt đầu học trung học. Lúc đó thì cơ thể đã phát triển đủ để cậu không còn bị hình tượng 'công chúa nhỏ' trong mắt mọi người bám theo nữa. Nhưng tuyệt nhiên càng lớn cậu càng trở nên 'xinh đẹp', cậu nghe người ta bảo thế. Cậu bị cận phải đeo kính nhưng bà Byun lại bắt cậu đeo kính áp tròng vì sợ kính sẽ che đi đôi mắt to trong hút hồn của cậu khiến Baekhyun càng trở nên nổi bật. Điều này chẳng có gì đáng tự hào cả, nó chính là khởi điểm cho những rắc rối mà cậu đang phải trải qua.
Giờ không chỉ là những lời 'thăm hỏi' thông thường mà chủ yếu đều là hỏi làm quen, xin số có khi còn là hẹn hò nữa chứ. Mà quái hơn nữa người đến hỏi chủ yếu toàn là con trai, đầu óc bọn họ nghĩ cái gì vậy hả?
Từ chối thì có tên bám theo cầu xin, tên thì mua cho cậu đủ thứ lấy lòng, có tên còn biến thái lần mò ra địa chỉ nhà cậu rồi đến tận nơi thể hiện 'tấm lòng' chân thành. Thật quá sức chịu đựng của cậu.
Có hôm tên lớp bên cạnh làm liều bất ngờ ôm cậu từ đằng sau đã bị cậu đấm cho một cước không thương tiếc, máu mũi chảy thành hàng. Vậy mà cậu lại phải chứng kiến cảnh hắn vừa lau máu mũi,vừa cười mãn nguyện nói:
- Ôi... Baekhyun vừa chạm vào mặt mình.. ấm áp quá.. hạnh phúc quá... a... a...
Đến khi bạn bè lôi hắn lên phòng y tế, mồm hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu vô nghĩa, bệnh hết thuốc chữa rồi.
Nhắc đến lũ con gái thì cậu có chút may mắn hơn. Họ chỉ lập nên những nhóm, hội phát cuồng 'vẻ đẹp' của Baekhyun, rồi chỉ ngắm nhìn từ xa, chụp ảnh, tặng quà, xin chữ kí, cùng lắm là đăng những hoạt động cá nhân của cậu lên trang chủ. Nhưng lâu dần cũng cảm thấy bức bối, khó chịu. Đi đâu cũng có cảm giác bị theo dõi, nhất cử nhất động của mình hôm trước ra sao thì hôm sau ai cũng rõ. Cậu có phải diễn viên hay thần tượng gì đâu mà 'sasaeng fan' cứ hành cậu suốt vậy.
Gia đình không biết tình cảnh cậu ra sao lại bảo cậu nghĩ nhiều quá: " Là họ yêu quý con nên mới như thế, Baekhyun của mẹ dễ thương thế này ai không mê cho được." Lúc này cậu chỉ còn biết đỡ lấy trán, thầm cảm ơn mẹ đã sinh cậu ra trắng trẻo, xinh xắn để rồi 18 năm thanh xuân của cậu được sống trong 'sung sướng ' mà mình không hề hay biết. Băkhyun ra quyết tâm,cậu sẽ lên phố thị thật xa để học đại học, phải tránh khỏi cái địa ngục này ngay lập tức. Ba mẹ cũng đừng có trách cậu không thương gia đình mà đòi đi học xa nhà, chỉ là cậu không còn lựa chọn nào khác nếu còn muốn sống bình yên những tháng ngày còn lại.
.
.
.
.
.
.
(giờ là lời truyện nhé :v )
.
.
.
Baekhyun gặp Sehun lần đầu tiên là khi cậu cùng đám bạn đến chơi nhà Jongin,cậu em họ đang cho anh ở nhờ nhà để học đại học. Lần đầu tiên anh bị thu hút sự chú ý ngay chỉ khi vừa thấy mặt cậu nhóc ấy. Nói là cậu nhóc cũng không đúng lắm, cậu ta cao hơn anh đến cả cái đầu, giọng nói có phần trầm hơn so với tuổi, gương mặt tuấn mĩ, góc cạnh đầy nam tính, nói chung từ người cậu ta toát ra vẻ lạnh lùng ,ngang ngược và có chút bất cần. Sehun thi thoảng có đến nhà cùng với hội Jongin nhưng cậu ta chẳng mấy quan tâm đến sự có mặt của Baekhyun nên anh cũng chẳng bận để ý đến cậu. Nhưng đặc biệt hôm nay, Sehun khẽ liếc qua Baekhyun khiến anh có chút rùng mình. Cái cảm giác ấy không hề gây sợ hãi mà còn khiến Baekhyun thấy tò mò, thích thú không biết Sehun đang nghĩ gì về mình.
Baekhyun có chút thất vọng khi Sehun lập tức quay đi tiến gần đến chỗ đám bạn đang chơi game ở phòng khách. Anh đã mong rằng Sehun sẽ quan sát mình lâu hơn một chút và nhận ra điều gì đó.
"Ask..."_ Baekhyun nhìn vào trong gương rồi như thể mình đang nghĩ cái quái gì vậy. Baekhyun quên mất là suốt ba năm qua, anh đã tự 'tân trang' mình một cách hoàn hảo để đổi lại những năm tháng đại học bình yên. Đúng là anh có làm hơi quá tay nhưng cái cảm giác bị xa lánh thực còn thoải mái hơn làm 'thần tượng'. Nhưng rồi cái giây phút Sehun liếc qua anh, Baekhyun đã thực mong rằng cậu sẽ nhìn thấy được gương mặt thật của anh, rồi cậu phải chăng sẽ chú ý đến anh.. Liệu điều đó có cao siêu quá không?
.
.
.
-Hôm nay cá gì đây mày?_Chanyeol lên tiếng hô hào.
-Hôm nay chưa nói cá gì đi,đến khi nào tao thắng thì quyết!_Jongin vỗ ngực quả quyết.
-Xì...Mày làm như chắc thắng ấy mà bày đặt?_Sehun bĩu môi nói.
-Ừ đấy để rồi xem tao nói có đúng không._Jongin vẻ mặt tràn đầy tự tin.
"Đúng là cái khoản game giếc này thì Jongin hơn chắc nó rồi,bình thường 'song kiếm hợp bích' với Kyung Soo may ra còn thắng được vài lần. Đằng này hôm nay Kyung Soo yêu quý có việc không đến nên để cậu một mình chịu trận." Chanyeol thầm nghĩ, nếu kì này không tìm được 'vật thế thân' thì cầm chắc cái chết trong tay. Đầu óc linh hoạt điều khiển Chanyeol quay đầu hướng về phía Sehun..."Ở đây chứ đâu nữa,vật 'tế sống' đây rồi". Chanyeol không kìm được cười khàn, người run bần bật.
-Mày làm sao mà cười như trúng gió vậy?_Jongin quơ tay trước mặt Chanyeol hỏi.
-Hờ..hờ.. có gì đâu..._Cậu cố kìm sự sung sướng mà quay qua phía Sehun.
-Mày bình thường chỉ ngồi xem thôi, hôm nay D.O nghỉ ở nhà rồi ,mày vào thay chân đi.
-Tao không thích chơi._Sehun nhàm chán đáp.
-Mày không thích chơi hay không biết chơi, sợ thua không dám chơi mà còn bày đặt . - Chanyeol khiêu khích nói.
-Mày thì biết cái gì, tao thừa sức thắng được chúng mày._Sehun gắt lên.
-À.. ừ,vậy thì thể hiện đi, phải không Jongin?_Chanyeol nháy mắt ra kí hiệu.
-Ừ..thể hiện đi, nói là phải làm._Jongin làm như đã hiểu cũng góp lời hùa theo.
-Hừ..cứ chờ đấy!_Sehun liếc hai tên bạn một cách khinh thường rồi cầm lấy điều khiển game.
Chanyeol và Jongin quay ra nhìn nhau,cùng cười một cách đểu nhất có thể rồi hướng vế phía Sehun. "Sập bẫy rồi". Chanyeol thầm nghĩ. "Mày chết chắc" Jongin thầm nghĩ.
2 tiếng sau..
...
-Không!Tao không chấp nhận!_Sehun mặt nóng bừng, hét lên
-Có chơi phải có chịu chứ, mày như vậy là không được đâu nhá._Chanyeol bật dậy phản đối
-Rõ ràng là chúng mày hùa nhau để tao thua mà, còn chối cái gì nữa?_Sehun tức đến nghẹn lời.
-Ai bảo mày là bọn tao theo phe, chơi độc lập nha mày. Thua thì nhận đi cố cãi làm gì cho mệt. _Jongin nhếch mép nói.
.
.
-Hừ.. tao thua là được chứ gì.Chết tiệt. _Sehun đen mặt lại thừa nhận.
-Yeah!.. Vậy là thoát cái nạn này rồi._Chanyeol nhảy cẫng lên sung sướng.
-Sao mày làm quá lên vậy?Như kiểu mày biết chắc là tao thua ấy?_Sehun nghi hoặc nhìn Chanyeol
-Làm gì có chuyện đó,mày cứ khéo nghĩ._Bị nói trúng tim đen,Chanyeol liền ngồi xuống im bặt.
-Thôi thôi, vào việc chính đây này. Tao đã nghĩ ra hình phạt thua cược cho mày rồi._Jongin lớn tiếng hướng mắt về Sehun.
-Thua thì phải chịu, mày nói nhanh lên đi._Sehun cằn nhằn.
-Bình tĩnh đi,mày là thằng bạn thân nhất của tao. Làm sao tao để mày phải chịu khó khăn,khổ cực gì được._Jongin liếc khẽ Sehun cười khẩy. - Chỉ là việc cỏn con, đơn giản ,vừa không tốn sức lại còn tốt cho mày, lại còn ....
-Mày cứ vòng vo mãi,rách việc quá,nói thẳng ra đi._Sehun dùng chút kiên nhẫn cuối cùng đáp lại.
-Được rồi,tao nói đây.Đơn giản là tao muốn mày... 'đi hẹn hò'._Jongin khẳng định.
.
.
-Cái gì? _Cả Sehun và Chanyeol cùng đồng thanh.
-Gì mà phải ngạc nhiên, tao đã nghĩ ra việc nhẹ nhàng nhất cho mày rồi đấy._Jongin vờ như đăm chiêu, suy nghĩ.
Đúng là thằng bạn tốt, biết rõ tính cách cậu ra sao mới bày ra được cái trò 'đểu giả'này. Sehun ghét nhất là phải dành thời gian ra để làm mấy trò vô nghĩa, nhất là việc hẹn hò. Cậu không muốn đầu tư suy nghĩ vào mấy cái chuyện phải đối xử với người nào đó ra sao, như thế nào, con gái rất kiêu căng khiến cậu khó chịu còn hẹn hò là việc rắc rối nhất mà cậu từng biết. Thế mà giờ tên khốn Jongin bắt cậu phải làm chuyện đó ư. Nó đâu phải bố cậu,việc gì phải đồng ý.
-Việc gì khác đi chứ chết tao cũng không hẹn hò._Sehun đứng dậy hướng đến cửa lớn.
-Này nhá, mày định chạy làng à, không có được đâu nha. Mà tao đã nói xong đâu, đối tượng hẹn hò của mày tao còn chưa công bố. _Jongin chắn ngang không cho Sehun bước tiếp.
-Mày điên à, không muốn hẹn hò thì tao quan tâm làm gì người tao phải hẹn hò._Sehun ngán ngẩm nghĩ.
-Mày làm gì có quyền lựa chọn, nghe rõ những gì tao nói đây.Mày phải đi hẹn hò,và yên tâm không phải là.. con gái.
-Ơ... hơ... thế mày muốn tao hẹn hò với con cún yêu của mày à?_Sehun chế giễu chỉ vào con chó cảnh mà tên Jongin yêu chiều như con của mình.
-Mày làm gì đủ trình hẹn hò với em nó... À... ý tao là làm sao có chuyện đó được, mày phải hẹn hò với người chứ sao lại với ch... Mà thôitao nói thẳng toẹt ra đây,mày sẽ hẹn hò với.... anh họ tao. _Nói xong Jongin chỉ thẳng tay về phía Baekhyun,người đang đơ ra khi nghe thấy tuyên bố vọng lại của cậu em họ.
.
.
Không chỉ có mình Baekhyun đơ ra mà còn một người nào đó cũng 'sốc văn hóa 'không kém. Sehun theo phản xạ nhìn theo hướng tay Jongin chỉ, cả hai vô tình chạm mặt nhau. Baekhyun thì có thể nhìn thấy khuôn mặt xanh lét,t ái nhợt của cậu, còn Sehun căn bản là không thể biết được thái độ của anh ra sao nhờ vào cặp kính 'khủng' trên mặt anh .
-Đầu óc mày sao vậy?Sao lại có thể nghĩ ra chuyện đáng sợ như thế? _Sehun kinh hãi nắm chặt vai Jongin.
-Có gì đâu mà mày làm quá, chỉ là đi ra ngoài một lát với người ta thôi mà. Huống chi mày nhìn anh tao đi... được phết đấy._Jongin cố mím môi nói.
-Được cái đầu mày ... tao 'KHINH'._Sehun lườm Jongin với ánh mắt tóe lửa.
Từ nãy đến giờ bị coi như người dưng, chứng kiến hoàn cảnh có phần 'lâm li bi đát' của Sehun, Chanyeol có chút xót thương kèm nể phục yêu cầu quá bá đạo của Jongin .Nhưng cứ để thế này có khi lại sứt mẻ tình anh em mất,cậu phải ra mặt thôi.
-Mày cứ nghĩ thoáng chút đi,chỉ là đi xem phim với anh ta rồi về, có to tát gì đâu. Đi với lũ con gái lại phải mua cái này, chiều cái kia, mày có thích không? Mày là người giữ chữ tín, nói là làm. Thằng Jongin thì bảo thủ, cố chấp. Chúng mày cứ giằng co thế này biết bao giờ mới xong. Mày thua cược rồi thì cố chịu đi, làm xong chuyện là hết, có gì đâu. Thôi để an ủi mày, tao sẽ chuẩn bị hết cho mày từ A đến Z, mày không phải lo gì cả,được chưa?_Chanyeol lấy hơi nói một tràng dài
-Mày hôm nay văn hoa thế, thằng Kyung Soo nó dậy mày à._Jongin châm chọc.
-Mày đừng lắm lời, tao nói như thế mày nghĩ sao Sehun?_Chanyeol quay lại hỏi.
.
.
-Tùy mày._Nói xong Sehun liền đi thẳng ra cửa, nói trúng điểm yếu của cậu rồi thì còn làm gì được nữa, đến đoạn chỗ Baekhyun ngồi, cậu có liếc qua anh nhưng nhanh chóng quay đi rồi đóng sầm cửa lại.
-Mày giỏi thật đấy, động ngay chỗ 'ngứa' của nó. Mà có thật là mày sẽ chuẩn bị hết không đấy?_Jongin hỏi
-Chuyện đó đơn giản, tao sẽ lấy hết kinh nghiệm của tao với Kyung Soo ra, mày khỏi phải nghĩ. _ Chanyeol đập tay lên vai Jongin nói chắc nịch.
- Hề hề, tao tin mày mà. Giờ về mà nghĩ cái gì hay hay vào đi,xong rồi bảo tao duyệt.
-Ok!cứ yên chí.
.
.
.
-Sao em không nói gì đã đưa anh làm 'vật cá cược' vậy?_ Baekhyun bước vào phòng Jongin,giọng nói có chút tức tối.
-Việc gì anh phải tỏ ra khó chịu như thế? Chẳng phải là em đang tạo điều kiện cho anh sao.
-Điều... điều kiện gì? Anh... anh không hiểu._ Baekhyun lẩn tránh ánh mắt rò xét của Jongin.
-Cái gì mà không hiểu, cao thủ tình trường như em mà còn không nhận ra anh có ý với thằng Sehun thì bao nhiêu kinh nghiệm đúc kết của em để làm cảnh à. _ Jongin thích thú trả lời.
-Em... em... _ Bakehyun nói mà như ngậm hột thị trong mồm.
-Thôi anh không cần dấu em, em thấy được tấm ảnh của anh thời trung học rồi, cũng biết luôn chiến tích lẫy lừng của anh nữa. Phải tìm hiểu kĩ lưỡng em mới quyết giao thằng quỷ ấy cho anh đấy. Bằng này tuổi đầu mà chưa có mảnh tình 'vắt vai', ong bướm vây quanh mà nó có thèm để ý đâu. Để lâu em sợ nó bị 'lãnh cảm' mất, anh nhất định phải cưa đổ nó. _ Jongin nắm chặt tay Baekhyun, nói câu chốt hạ.
"Đúng là đôi lúc anh có liếc trộm Sehun,rồi thi thoảng vô thức nghĩ tới cậu ta mà bị phân tâm. Nhưng bảo anh có thích cậu ta không lại là chuyện khác. Chẳng lẽ chỉ nhìn, chỉ nghĩ đã kết luận mình thích cậu ta ư." Baekhyunrơi vào câu hỏi không lời đáp.
-Anh lơ ngơ suy nghĩ cái gì thế ?Quan sát anh bấy lâu cũng đủ để em khẳng định anh đổ đứ đừ nó rồi ,em không muốn anh ngậm ngùi ôm tình 'đơn phương' trong đau khổ nên mới giúp anh đấy nhé. Nhưng còn lại là do anh hết đấy, em bảo nó hẹn hò với anh được chứ làm sao bảo nó thích anh ngay được. Thôi anh cứ yên chí, khi nào lập xong kế hoạch em sẽ báo anh đầu tiên. Thế nhé! _ Jongin rời khỏi để mình Baekhyun đứng đó nghĩ ngợi.
Vậy đây đúng là sự thật, Baekhyun anh thực sự thích cậu nhóc Oh Sehun đó. Anh vừa mừng vừa lo, mừng vì đã nhận ra tình cảm của mình, lo là vì sợ tình cảm ấy sẽ không được đáp lại. Tất cả phụ thuộc hết vào cuộc hẹn hò sắp tới, nếu may mắn thì anh và cậu có thể nên duyên, còn không thì anh chỉ còn biết chấp nhận. Trong Baekhyun giờ đây hoàn toàn là sự kì vọng và chờ đợi.
.
.
.
end chap 2
*Note: chap sau sẽ nói về tâm trạng của Baekhyun trong buổi hẹn hò như ở chap 1 nhé :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro