Chap 18
- Anh thực sự đã làm hồ sơ kiện Baekhyun?_Hoàng Tử Thao chợt nhớ ra chuyện lúc nãy nên liền hỏi.
- Đó chỉ là văn bản giả anh soạn ra thôi,đâu thể nói kiện là kiện ngay được ._ Diệc Phàm lắc nhẹ đầu trả lời.
- Ây,anh ta đánh em ra thế này mà anh còn không kiện. Có phải anh cũng mê anh ta nên bất công với em. _ Tử Thao bắt đầu bật chế độ hờn dỗi.
- Anh nào đã gặp mặt cậu ta đâu, nghe bảo cậu ta là người mẫu độc quyền mới do tập đoàn họ Oh tài trợ. Nếu em lập đơn kiện, không chỉ cậu ta đâu mà chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ bởi cánh phóng viên. Em chưa có tiếng trong nước lắm, anh không muốn em gặp rắc rối. _ Diệc Phàm thật đang rất lo lắng cho cậu, sao Tử Thao lại không nhận ra chứ?
- Anh lại làm quá lên rồi, nếu không... thì ta dùng cách khác. Anh đã không muốn kiện anh ta, vậy... anh hãy dụ dỗ anh ta đi. _ Tử Thảo dửng dưng nói. Sau đó cậu kéo từ ngăn kéo tủ bệnh ,lấy lên một bức ảnh đưa về phía anh. - Đây, chính là hắn ta.
- Em... em làm vậy... thật không ra gì. _ Diệc Phàm dần cảm thấy bực dọc, gương mặt tối sầm lại khiến Tử Thao hơi hoang mang.
- Chẳng phải... đó là bổn phận của anh sao, là giúp đỡ em những lúc em cần. Thái độ của anh như thế là sao hả?
- Anh là muốn bảo vệ em thôi... còn em thì... em... đây là... Bạch... _ Diệc Phàm ngơ người nhìn vào bức ảnh trên tay Tử Thao. Người này chẳng phải là...
.
.
'Bình tĩnh, bình tĩnh. Mình đến là để hòa giải, là để đôi bên đều hiểu ra vấn đề của mình.'
Baekhyun thầm động viên bản thân. Hiện tại anh đang khá hồi hộp, cứ ngập ngừng mãi bên ngoài hành lang mà không dám đi tiếp. Anh sợ điều gì chứ, sợ hắn sẽ nói điều gì khiến anh xao động? Hay sợ khi đến lại thấy Sehun đang ở bên cạnh hắn. Suy nghĩ với hành động lại không thể ăn nhập với nhau khiến Baekhyun muốn bùng cháy. Cảm thấy ghét chính mình nhất là lúc không thể làm chủ nổi con người mình. Baekhyun trở nên tham lam rồi, anh muốn tình yêu của mình thật trọn vẹn như những gì diễn ra trong hơn 1 năm qua. Dũng cảm đối mặt thôi. Vì Sehun, và vì anh nữa.
- Tôi đang chờ cậu đấy, Baekhyun...
Baekhyun giật mình quay lại, âm thanh phát ra phía cuối hành lang nhưng lại không thấy chủ nhân của giọng nói đó đâu cả. Tiếng bước chân vang vọng dần như đang tiến về phía anh, rồi một bóng dáng cao với sải chân dài đang hiện lên ngày một rõ ràng. Và rồi... Ôi trời ơi!!!
*Flash back*
5 tuổi.
- Cậu là người bạn tớ yêu quý nhất trên đời. _ Ngô Diệc Phàm nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của người đối diện.
- Cậu cũng vậy, cũng là người bạn tớ yêu quý nhất. _ Bạch Hiền nở nụ cười như tia nắng ấm đáp lại rất mạch lạc.
- Hứa với tớ chúng ta sẽ mãi thế này nhé.
- Ừ, hứa nè.
10 tuổi.
- Cậu còn nhớ không, tớ từng nói tớ yêu quý cậu hơn bất kỳ ai. _ Ngô Diệc Phàm đeo vào tay người đối diện chiếc nhẫn cỏ mà mình tự đan, vẫn là câu nói đó.
- Chiếc nhẫn đẹp quá, cậu là người bạn tốt nhất mà tớ có được. _ Bạch Hiền vui vẻ trả lời, nhưng sao chỉ là 'bạn tốt'.
15 tuổi.
- Tớ yêu cậu, Bạch Hiền.
- Chúng ta là bạn thân, Diệc Phàm.
- Cậu đã hứa rồi mà, sao giờ cậu lại thay đổi?
- Tớ vẫn như vậy, vẫn rất yêu quý cậu, vẫn coi cậu là người bạn tốt nhất mà.
- Mãi là bạn tốt thôi sao? Cậu thật biết cách khiến tớ đau đấy.
- Tớ... không thể làm khác được.
- Tớ sẽ đi Anh, sẽ rời xa cậu. Bạch Hiền, cậu có muốn níu kéo tớ không?
- Tớ... xin lỗi. Thật xin lỗi Diệc Phàm.
- Tôi hận cậu, Bạch Hiền...
*end flash back*
Baekhyun đứng sững người, miệng ngậm chặt đến hơi cũng không thể thoát ra. Trái Đất này thật sự nhỏ bé đến vậy sao? Ngay lúc này đây, trong hoàn cảnh hiện giờ mà lại có thể gặp lại Diệc Phàm - người đã mang theo sự oán hận tình cảm mà rời đi, để lại nơi đó một lương tâm luôn bị thời gian hành hạ.
- Chúng ta thật là hữu duyên thiên lí đấy, Bạch Hiền... ý tôi là cậu Baekhyun. _ Diệc Phàm lạnh lùng nói.
- Cái này, Ngô Diệc Phàm sao cậu lại ở đây? Tôi... cậu... _ Baekhyun cảm thấy khó xử, thật không biết nên nói gì nữa.
- Baekhyun, cậu hình như vẫn giống như trước kia nhỉ? Vừa có thể khiến người này say mê cậu đến điên cuồng, lại vừa có thể khiến người kia tan nát cõi lòng khi bị tình yêu phản bội. Cậu có phải bổ đôi người ra để sống không thế?
- Cậu xúc phạm tôi hơi quá rồi đấy. Chẳng phải chúng ta lâu ngày rồi mới gặp lại nhau sao?ĐÚNG. Là tôi có lỗi với cậu, nhưng không vì thế mà...
.
.
Đúng vậy, trước đây Bạch Hiền không chỉ là thanh mai trúc mã đơn thuần. Đối với Ngô Diệc Phàm, tiểu Hiền luôn là cả thế giới đối với anh. Những kí ức mà cả hai cùng vui đùa, cùng quan tâm, cùng trao nhau những kỉ vật, những lời nói yêu thương ấm đến tận đáy lòng... làm sao mà anh có thể dễ dàng quên đi được. Nhưng đối với Bạch Hiền,đó không khác nào chỉ là những dòng nhật ký mờ nhạt về một người mà trong tim chỉ khắc hai từ 'bạn thân'. Quen nhau đã 10 năm, Diệc Phàm biết rõ về con người Baekhyun hơn bất cứ ai khác. Baekhyun là người rất dễ bị nhìn ra cảm xúc của mình, dù cho trong bất kỳ hình dáng, bất kỳ hoàn cảnh nào, Baekhyun lúc nào cũng dùng ánh mắt cười ngây ngô trong sáng đó để nhìn anh. Nhưng tất cả chỉ dừng ở tình bạn, chỉ có đến thế. Diệc Phàm luôn tự phủ nhận sự thật đó trong nhiều năm, cậu đã có gắng thể hiện, đã bày tỏ xúc cảm mãnh liệt bấy lâu nay mình dành cho Bạch Hiền. Và đến khi anh bị từ chối, bị tổn thương, thì mọi sự mất mát đau thương đó Diệc Phàm đã đổ hết lên đầu cậu ấy. Anh biết mình sai, là mình không nên làm như vậy, nhưng con người ta luôn yếu đuối trước sự ích kỷ của bản thân, và Diệc Phàm cũng không phải ngoại lệ.
Yêu và hận, đó là vòng luẩn quẩn mà một khi đã mắc vào thì khó lòng mà dứt ra được. Diệc Phàm đã chọn thời gian làm phương thức chữa lành vết thương cho mình. Qua Anh du học, làm việc, tạo dựng tên tuổi hiện giờ đã khiến anh nguôi ngoai được những vết nứt còn sót lại tận sâu trong tiềm thức. Và rồi Diệc Phàm gặp Hoàng Tử Thao, người đã khiến trái tim anh phần nào mở rộng ra, người làm anh tin rằng mình có thể tiếp nhận tình yêu một lần nữa. Nhưng kết quả sẽ ra sao giữa hai mối tình trước và sau mà Diệc Phàm phải đối mặt. Sự lựa chọn này... không phải rất tàn nhẫn sao? Mệt mỏi đã quá nhiều rồi, đến bao giờ hạnh phúc mới đón chào anh đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ưm... ưm... mau tránh... tránh...ra...
"Chát"
Baekhyun vì không cảnh giác đã đột ngột bị Diệc phàm cưỡng hôn, dù dùng sức cỡ nào cũng không thể thoát khỏi được sự khống chế này. Anh vung tay bừa trong lúc đùn đẩy đã tát mạnh lên mặt Diệc Phàm khiến hắn cũng lập tức phải buông ra. Điều làm Baekhyun không ngờ đến nhất là sẽ có ngày mình ra tay đánh Diệc Phàm, người đã từng là tri kỷ, người mà mình nợ không thể trao một tấm trân tình.
- Bạch Hiền,chúng ta thực vẫn mặn nồng như xưa nhỉ? _ Diệc Phàm cười nhếch môi, vừa nói vừa xoay người Baekhyun lại.
- Cậu đang nói cái quái gì vậy?Chúng ta có cái gì... Sehun ah!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro