Chap 37
Chap 37:
"Không. . . Không đau. . ." Hắn hít thở khó nhọc, lớn tiếng rên rỉ.
Tâm trí bị chi phối theo từng chuyển động của cự vật trong hậu huyệt, hắn cảm giác được mỗi một cái gai nhỏ tồn tại, mỗi lần lang căn hơi động đều làm hắn không chịu nổi, hậu huyệt co rút ngày càng nhanh, gắt gao xiết chặt lang căn.
Hắn không thể chịu nổi loại kích thích này, hậu huyệt co rút quá mạnh, quá chặt, ngăn cản không cho lang căn to lớn tiến vào sâu hơn.
"Tiểu Vinh Vinh, cưng chặt quá, thả lỏng nào, bổn vương không muốn làm cưng bị thương." Bàn tay to xoa xoa chỗ kết hợp, Tể Phạm nhíu mày.
"Thả lỏng . . . lỏng . . ." Chân Vinh khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một lần lại một lần thôi miên chính mình, nhưng kích thích ở hậu huyệt quá lớn, hắn không thể thả lỏng được.
Hắn chỉ biết những gai nhỏ này đâm hắn rất thống khổ, hắn không muốn. . .
"Ai. . . Bổn vương thật sự không có biện pháp với cưng!" Lắc đầu thở dài một hơi, Tể Phạm từ từ rút lang căn ra.
"A. . ."
Thở dài một tiếng, hắn tưởng rằng đã chấm dứt, thể xác và tinh thần cũng trầm tĩnh lại, hậu huyệt trong nháy mắt lại có cảm giác hư không.
Tể Phạm cũng không tiến vào cơ thể hắn lần nữa, ngược lại cúi đầu ngậm mút phân thân hắn, đầu lưỡi tinh xảo khéo léo liếm từng chỗ mẫn cảm của hắn, cao thấp phun ra nuốt vào.
Kỹ xảo của y không chê vào đâu được, mút hai ba lần đã khiến đầu hắn choáng váng, thân thể như nhũn ra, đôi chân dài mở lớn.
". . ." Hắn đắm chìm quá sâu rồi, thân thể run rẩy không ngừng, trong nháy mắt phun trào kích tình vào miệng Tể Phạm.
"Thật là ngọt, cưng nếm thử hương vị mình đi." Nói xong, liền cắn mút đôi môi đỏ mọng, phảng phất mùi vị hắn.
"Đừng. . ." Há mồm nhưng nói không ra lời, Tể Phạm nhân cơ hội đẩy dịch thể vào miệng hắn.
"Mùi vị như thế nào?" Liếm liếm khóe miệng hắn.
"Ác. . ." Ngã xuống giường, đầu óc choáng váng rã rời.
Ngọt gì chứ? Rõ ràng vừa đắng vừa chát!
Hắn không khỏi hoài nghi khẩu vị Tể Phạm có vấn đề, sao có thể quái dị như thế a. . .
Hắn nằm trên giường suy nghĩ miên man, quên mất có đại sắc lang sau lưng, cặp mông trắng nõn căng tròn phơi bày trước mắt y.
Nhìn tiểu huyệt phấn hồng không ngừng co rút, Tể Phạm liếm liếm môi, không chịu đựng nổi.
"Tiểu Vinh Vinh, đừng nhúc nhích, bổn vương muốn vào!" Khóe miệng khẽ nhếch lên, sờ sờ phía sau lưng hắn, dùng tay mở rộng huyệt khẩu, từ phía sau đưa lang căn tiến vào.
"Aaa. . . A. . . Aa. . ." Tư thế này khiến lang căn tiến vào quá sâu, Chân Vinh cong lưng, hai chân quỳ chống lên giường.
"Tiểu Vinh Vinh, kêu thật dễ nghe." Cắm xuống nhưng không lập tức di chuyển, bàn tay to vuốt ve phân thân hắn.
"Dễ. . . Dễ nghe cái rắm. . . Ngươi muốn đâm chết ta!" Hắn đảo cặp mắt liếc y, khuỷu tay hung hăng thụi vào bụng dưới Tể Phạm, không ngừng thở dốc.
Hắn phát hiện tử sắc lang này luôn thích tiến vào từ phía sau, tư thế vô cùng thuận lợi cho lang căn trượt sâu vào cơ thể, độ sâu trước đây chưa từng khai phá qua.
"Đúng vậy, bổn vương muốn thao cưng đến chết, bổn vương tình nguyện chết trong tiểu huyệt của cưng a!" Đột nhiên rời khỏi, ngón tay thon dài luồn sâu vào nội bích, tìm kiếm chỗ mẫn cảm, đột nhiên, rút tay ra, thay ngay vào đó là lang căn hung hãn tiến vào.
"Ah. . . Ngươi muốn giết ta!" Thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả khí lực để trừng mắt cũng không có.
"Tiểu Vinh Vinh, đây là trừng phạt, cho nên cưng phải chịu đựng, biết không?" Gặm cắn cần cổ nhạy cảm, Tể Phạm không nhịn được muốn khi dễ hắn.
"Ngươi chỉ biết dùng đủ kiểu khi dễ ta, ta không muốn gả cho ngươi! Đại sắc lang!" Giãy giụa lung tung, Chân Vinh lệ rơi đầy mặt, liều mạng bò ra phía trước.
Cuộc sống như vầy hắn không muốn. . .
Tiểu thí thí (mông) đáng thương của hắn, lần nào cũng bị tử sắc lang ngược đãi, mặc dù cũng có lúc rất sướng, nhưng hoạt động quá độ hắn không chịu nổi a.
Dù sao, bây giờ hắn nên từ bỏ, nếu cứ bị lang căn đâm ngày đêm như vậy, hắn nhất định sẽ mất mạng!
"Cưng dám nói không lấy bổn vương?" Tể Phạm âm trầm nghiêm mặt, cầm phân thân đang bừng bừng phấn chấn của hắn.
"Không lấy, không lấy, lấy rồi ngươi sẽ khi dễ ta!" Điên cuồng lắc đầu, trong cơn giận dữ Chân Vinh cố không để tâm đến hạ thân trướng đến đau đớn, hồ ngôn loạn ngữ.
"Hảo, tốt lắm, chúng ta sẽ làm đến khi cưng đồng ý mới thôi!" Tể Phạm cũng nổi giận, hét lớn một tiếng, đặt hắn lên giường, mãnh lực xỏ xuyên.
"Ah. . . Cứu mạng a! Cứu mạng a!" Chân Vinh kêu khóc, đáng tiếc không có người nào nghe hắn.
Một thời gian trôi
Tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng rên rỉ, khiến người ta phải đỏ mặt, trống ngực cuồng loạn, phát ra từ miệng Chân Vinh, lúc này hắn đang ngồi trên người Tể Phạm, ra sức lấy lòng hạ thân y.
"Thoải mái không?"
"Thoải. . . Thoải mái. . ." Vừa rên rỉ, vừa giãy giụa thắt lưng mảnh khảnh, Chân Vinh cầm lòng không được, há miệng mút lang căn, trên dưới phun ra nuốt vào.
"Thích bổn vương đâm vào không?" Nâng thắt lưng hắn, lang căn đâm nhanh vào huyệt khẩu lại rút ra ngay.
"Ah. . . Muốn. . . Thích. . . Mau vào a!" Thét chói tai, bàn tay nhỏ bé quơ quào tìm lang căn, nhưng không bắt được.
"Mới vừa rồi ai nói không muốn vậy a?" Lang căn căng cứng tím đỏ to lớn chỉ lượn lờ ngoài huyệt khẩu nhất định không chịu tiến vào.
"Ô. . . Ta sai rồi. . . Ta nhận sai rồi còn không được sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thiết, Chân Vinh sụt sịt mũi, thèm muốn lang căn đến chảy nước miếng.
"Tiểu yêu tinh, cưng còn dám nói không lấy nữa?" Tể Phạm cười tà, tay trượt xuống, lang căn tiến vào một nửa.
"Ah. . . Lấy, lấy. . . Toàn bộ nghe lời ngươi còn không chịu sao?" Hơi thở thơm mát như hoa lan, Chân Vinh sắc mặt ửng hồng, kẹp chặt hai chân, đặt mông ngồi trên lưng Tể Phạm, chết cũng không chịu đứng lên.
"Tiểu yêu, nói không muốn là cưng, nói không lấy cũng là cưng, cưng muốn bổn vương làm sao bây giờ?" Tức giận nhéo đầu nhũ hồng một cái.
"Tể Phạm. . . Mau di chuyển. . ." Chân Vinh lúc này không nghe được gì nữa, chỉ cố sức lắc mông, quấn quít quấn chặt lấy y, nhiệt tình không thua gì yêu hồ.
"Tiểu yêu tinh, nếu ta không tận mắt thấy Hồ Vương mang yêu hồ đi, bây giờ ta còn nghĩ hắn trong cơ thể cưng đấy." Đây chính là tiểu Hỏa hồ y muốn, nóng bỏng nhưng không mất vẻ ngây ngô.
"Hức. . ." Phồng mũi thở, Chân Vinh không đồng ý lắc đầu, tiểu huyệt co rút ngày càng chặt.
"Là cưng câu dẫn bổn vương đó nha, chúng ta trên giường chờ đại hôn luôn đi!"
Quả thật như Lang Vương nói, y đặt Chân Vinh trên giường suốt bảy ngày bảy đêm, ngay cả Kim Hồ đến cũng bị chặn ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro