Chap 22
Chap 22:
"Tể Phạm, thắt lưng ta nhức mỏi quá, ô. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đầm đìa mồ hôi, tình cảm mãnh liệt vừa dứt, Chân Vinh liền kiến nghị, nhích sát vào lòng Lang Vương làm nũng.
Cứ làm mật độ dày đặc như vầy, hắn thật tin tưởng có ngày mình sẽ chết trên giường a . . .
Chết kiểu này thật mất thể diện, hắn không thể chết như thế được a!
"Bổn vương xoa xoa cho cưng nha." Lang Vương hôn lên khuôn mặt xinh đẹp, yêu thương đặt bàn tay to lên cái hông mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhân cơ hội ăn tí đậu hủ a, còn có thể làm cho tiểu hồ ly mình yêu nhất lộ ra vẻ mặt đáng yêu, nhất cử lưỡng tiện, đây là việc y cực yêu thích a.
"Ưm hừ. . ." Kêu lên một tiếng sảng khoái, hắn nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ.
Tể Phạm thật sự là hảo tình nhân, mặc dù có điểm háo sắc, cũng hơi bá đạo, nhưng đối với hắn rất ôn nhu, lại chăm sóc hắn rất chu đáo!
"Thoải mái không?" Ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non, lang căn lại ngẩng đầu lên, muốn xâm nhập tiểu huyệt ướt át.
"Ưm. . . Ta mệt mỏi quá, để ta nghỉ ngơi một lát. . ." Bĩu môi, đẩy đẩy, Chân Vinh bực mình nhíu mày.
"Rất mệt sao? Bổn vương lại rất có tinh thần a, như vậy đi, ta lại mang cưng đi ôn tuyền nha." Đau lòng nhìn tiểu tình nhân, Tể Phạm cố nén dục vọng, ôm hắn đi ra ngoài.
Vài lần y đều muốn nhịn xuống, nhưng mỗi lần nhìn Tiểu Vinh Vinh nằm dưới thân, y sẽ vô pháp khống chế chính mình. Để Tiểu Vinh Vinh chịu khổ, y cũng rất áy náy.
"Hảo. . . Ta ngủ một lát, ngươi ôm ta đi." Chân Vinh cũng không khách khí, thắt lưng đau xót cùng mệt mỏi làm hai mi mắt nặng trĩu.
Lắc đầu cười cười, Tể Phạm cẩn thận ôm hắn vào lòng, vận khởi pháp lực, bay nhanh tới ôn tuyền, đem hắn nhẹ nhàng để vào trong nước.
"Ưm. . ." Dòng nước ấm áp làm cho ý thức của hắn lại quay về, khẽ mở hai mắt.
"Bổn vương ấn ấn cho cưng." Y cũng trầm mình vào dòng nước, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp.
"Hả. . . Thật là thoải mái!" Chân Vinh không tự kìm được rên rỉ một tiếng.
Có thể là ôn tuyền hiệu quả hảo, một thân đau nhức giờ phút này đã biến mất hơn phân nửa, tinh thần cũng tốt rất nhiều.
"Tiểu Vinh Vinh, còn nhớ rõ buổi tối ngày đó không?" Tể Phạm sớm đã động tình, duỗi tay dưới nước, như có như không vuốt ve phân thân hắn, cố gắng câu dẫn hắn nhớ lại.
"Không nhớ rõ. . ." Chân Vinh lại đỏ mặt.
Hắn như thế nào lại không nhớ rõ? Một đêm ướt át phong lưu như thế, đánh chết hắn cũng quên không được!
Chỉ là lúc này, nhắc tới đêm đó, hắn sẽ không lại. . .
"Không nhớ rõ hả? Vậy bổn vương giúp cưng nhớ lại!" Thuận tay bắt lấy phân thân hắn, khi nặng khi nhẹ xoa nắn.
"Không. . . Không cần rồi. . . Ta cũng nghĩ tới. . ." Kinh hoảng thất thố, Chân Vinh lập tức đứng lên, cách xa Tể Phạm.
Mặc dù, hắn cũng rất muốn muốn, nhưng là sau huyệt vừa chua xót vừa lại tê dại. . .
"Tiểu Vinh Vinh, đừng chạy, hôm nay bổn vương sẽ không làm nữa." Đem hắn kéo trở về, vững vàng ôm trong ngực.
"Thật vậy chăng?" Hắn trừng lớn hai tròng mắt, không quá tin tưởng.
"Cưng lại hoài nghi lời nói bổn vương? Bổn vương đây là thương tiếc cưng, hay là nói cưng muốn bổn vương ở chỗ này ăn cưng?" Tức giận đảo cặp mắt trắng dã, Tể Phạm chọt chọt trán hắn.
"Không. . . Không phải hoài nghi ngươi, chỉ là. . ." Chỉ chỉ vào lang căn thật lớn trong nước, Chân Vinh nuốt nuốt nước miếng.
Xem gần thế này, lang căn thật sự lớn đến phi thường, thô to như cánh tay trẻ con, lại nổi đầy gân xanh, nghĩ không ra tiểu huyệt nhỏ bé của mình như thế nào lại có thể dung nạp nó a. . .
"Quên đi, bổn vương sẽ cố chịu đựng!" Cẩn thận quan sát sẽ thấy đáy mắt y toát lên ý cười khó hiểu.
"Ta. . . Ta lấy tay. . ."
Hình như nhịn như vậy không tốt cho cơ thể, hắn cũng không muốn Tể Phạm bị tổn thương, cắn răng hạ quyết tâm, quyết định giúp y.
"Không, không, bổn vương không muốn tay cưng, chỉ muốn cưng dùng cái miệng nhỏ nhắn thôi." Sớm có dự mưu Tể Phạm đắc ý cười cười, tựa hồ chính là chờ hắn nói những lời này.
"Miệng. . . Nó rất lớn, ta nuốt không được. . . Hơn nữa ta cũng không. . ." Thiếu chút nữa ngã sấp xuống nước, Chân Vinh vẻ mặt quẫn bách đến vặn vẹo.
"Sẽ không đâu, này đơn giản, bổn vương tự mình dạy cưng!" Gặp hắn trúng kế, Tể Phạm không thể chờ đợi được cầm lấy phân thân hắn ngậm tại trong miệng, lập tức phun ra nuốt vào.
"Ngươi. . ." Khóe mắt phiếm hồng.
Không nghĩ tới Tể Phạm ra tay nhanh như vậy, lời chống cự hắn còn chưa kịp nói ra liền luân hãm trong miệng y, lung tung rên rỉ .
"Hả. . . Oh. . . Đừng. . ."
Hắn rên rỉ phi thường khêu gợi, phi thường kích thích Lang Vương, Tể Phạm dùng hết mọi thủ đoạn mới lạ, đầu lưỡi không ngừng liếm láp phân thân hắn, nhiều lần nuốt sâu vào tận yết hầu, lại chậm rãi nhả ra, cuối cùng lại dùng lực hút mạnh một cái.
"Trời ạ!" Chân Vinh thét chói tai không ngừng.
Ôm đầu Tể Phạm, điên cuồng lắc lư thân thể, thẳng đến cao trào đã tới, tất cả đều phun ra trong miệng y.
"Ách. . . Không có cố ý. . ." Nhìn chất lỏng màu trắng đọng ở bên khóe môi y, hắn xấu hổ cúi đầu.
"Tiểu Vinh Vinh mùi vị thật tốt, giờ đến phiên Chân Vinh thưởng thức mùi vị của bổn vương rồi." Cười lớn một tiếng, Tể Phạm không thèm để ý, tùy tiện lau miệng, đem lang căn đưa đến trước mặt hắn.
". . ." Chân Vinh do dự rồi.
"Như thế nào, Tiểu Vinh Vinh đổi ý rồi?" Trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro