Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chừng mười một giờ tối hôm sau Ngô Thế Huân mới tìm tới bệnh viện.

Lộc hàm đang truyền dịch đã ngủ say, gương mặt tái nhợt đi. Mà sắc mặt của Ngô Thế Huân thì còn khó coi hơn Lộc Hàm tới mấy phần. Anh ta ngẩn ngơ đứng nhìn, không dám vươn tay chạm vào chị.

Tôi lẳng lặng nhìn Ngô Thế Huân, nhường chỗ cạnh giường bệnh lại cho cậu ta, chậm rãi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc cửa được đóng lại, tôi trông thấy anh chàng công tử xưa nay cao ngạo vùi đầu vào bên giường Lộc Hàm, khóc không thành tiếng.

Tình yêu là gì? Nếu nước mắt của Ngô Thế Huân vào giờ phút này là đau lòng mà không phải hối lỗi, tôi cảm thấy, có lẽ cậu ta thực sự yêu Lộc Hàm.

Vì đau lòng là quan tâm, mà hối lỗi là vì chuộc lại lỗi lầm của bản thân.

Chăm sóc Lộc Hàm trọn một ngày, tôi mệt mỏi tới nỗi không thể chống đỡ được nữa, về nhà tắm rửa qua loa rồi nhào lên giường. Tôi vốn nghĩ rằng lần này sẽ ngủ được một giấc rất say, chẳng biết thế nào mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Rõ ràng lúc ấy chẳng nhìn người đàn ông kia được mấy lần, vậy mà giờ trong đầu óc chỉ toàn hình bóng của hắn, ngón tay nam tính cầm lấy vô lăng, chất giọng trầm trầm ưu nhã như tiếng đàn cello, nhớ tới ngón tay ấy đã từng trượt qua lưng tôi, đôi môi ấy đã từng lướt qua chân mày tôi, những ký ức về đêm ấy cứ dâng lên từng hồi.

Tôi trở mình xuống giường rót một cốc nước lạnh thật lớn. Xoa lên gò má đang nóng rực, tôi chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái.

Được lắm! Mày thiếu đàn ông tới mức này cơ đấy!

Tôi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quy kết nguyên nhân là vì đã nợ người ta, khó tránh khỏi lương tâm bứt rứt. Mà ngay cả tên của người đàn ông kia là gì tôi cũng chẳng biết, đi đâu mà trả tiền cho hắn bây giờ.

Tôi bực bội đặt cốc nước lên bàn. Kệ hắn đi, dù sao người nợ ân tình này cũng là Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, chẳng liên quan gì tới tôi cả, hôm nào bảo Ngô Thế Huân tự đi tìm người mà trả nợ.

Cứ nghĩ như vậy, đêm ấy tôi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi. Nhưng trong giấc mơ ấy luôn có một người đàn ông lướt những ngón tay nam tính của mình trên cơ thể tôi, tựa như đang đàn một khúc nhạc tuyệt diệu.

Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt thâm quầng đi làm như thường lệ.

Giờ nghỉ trưa, chị Triệu ở bàn bên xích lại cười cười: "Hiền Hiền này, ăn chưa?".

Tôi cũng cười: "Em ăn rồi".

"Lần trước nghe nói bạn trai em đã đi du học về rồi, mọi người đều nghĩ em sẽ bàn chuyện cưới xin ngay thôi, mãi sau chẳng thấy tin tức gì, giờ..."

Trong lòng tôi cũng đoán chừng được ý của chị. Nếu là trước đây, tôi cùng lắm chỉ cười cười cho qua truyện. Nhưng sau việc tối qua, trong âm thầm tôi cũng cảm nhận rõ được rằng mình nên nghiêm túc giải quyết vấn đề cá nhân, bèn trả lời: "Vâng, đã chia tay rồi ạ".

Nụ cười trên gương mặt chị Triệu lại tươi lên mấy phần, vội vàng áp sát lại: "Nào, Hiền Hiền, chị với em nhé Thằng cháu lớn nhà chị cũng mới về nước cách đây không lâu. Tuổi tác khá hợp với em, mặt mũi cũng tạm ổn, học y đấy, mỗi tội hay thẹn. Hay là lúc nào hai đứa...".

"Vâng ạ" Tôi gật đầu đồng ý.

Chị Triệu vui tới nỗi không khép miệng lại được, nhanh chóng quyết định thời gian địa điểm, sợ tôi hối hận.

Tối thứ sáu, tôi đến trước cửa nhà hàng đã hẹn đúng giờ. Vừa ngẩng lên nhìn, đúng là khéo, hóa ra đây là nơi mình đã từng tạt trà vào mặt Chung Nhân.

"Chào cậu, xin hỏi cậu có đặt chỗ trước không ạ?".

"Có, anh Chung Đại". Tôi nói tên người kia.

Cô lễ tân mỉm cười lễ độ: "Vâng ạ, anh ấy đã đến rồi, mời cậu".

Khi nhìn thấy anh ta, tôi khẽ nhíu mày, hình tượng này quả thực không tồi. Chị Triệu không lừa mình. Tôi mỉm cười với anh ta: "Anh Mân Thạc ạ? Chào anh, tôi là Bạch Hiền".

Anh ta lập tức đứng dậy, hiển nhiên có chút luống cuống:

"Chào cậu, tôi là Kim Chung Đại"

Chúng tôi tự giới thiệu đơn giản rồi cùng ngồi xuống. Anh ta hay thẹn, nhưng không hề trầm, thậm chí sau cuộc đối thoại lịch sự lúc ban đầu còn thể hiện nét khéo ăn khéo nói, từng cử chỉ vô cùng nhã nhặn, hoàn toàn khớp với hình tượng bác sĩ lý tưởng.

Tôi vô cùng hài lòng.

Anh ta cũng chẳng có ý kiến gì về tôi. Tôi đoán chừng, nếu không có gì bất ngờ thì chuyện này chắc hẳn sẽ thành thôi. Nếu thuận lợi hơn chút nữa, chuyện trăm năm cũng xong luôn.

Khi miếng bíp-tết được đưa lên, đương lúc tôi cong môi suy nghĩ xem phải cắt từ chỗ nào thì anh ta đột nhiên lên tiếng: "Em không thích bíp-tết sao?".

Tôi lắc đầu: "Em thích ăn nhưng không thích cắt, tốn sức".

Khóe mắt tôi chợt bắt được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Kim Chung Đại. Anh ta ngượng ngùng cười nói: "Để anh giúp em". Nói xong anh ta bèn lôi ra một gói khăn giấy khử trùng trong túi phải, rồi thình lình rút con dao phẫu thuật ở túi trái ra, lấy khăn khử trùng lau dao một lượt, ánh sáng phản xạ lại khiến tôi chói mắt.

Chưa đầy hai mươi giây sau, miếng bíp-tết của tôi đã được cắt thành từng miếng vuông vức dài một centimet, rộng một centimet.

Tôi rớt cằm, nhìn cái đĩa hình vuông im lặng không thốt nên lời.

Anh ta tiếp tục cười ngượng ngùng: "Cảm giác cắt thịt sống và cắt thịt chín không giống nhau lắm. Có lẽ kích cỡ không được chuẩn, em ăn tạm đi nhé".

"Cắt thịt sống... là cảm giác gì?".

Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi chợt cười cười: "Dạo này nhà anh có người hảo tâm hiến tặng thi thể vật nuôi ngâm trong phoóc-môn, cảm giác rất giống như khi cắt vật còn sống, em có thể thử xem".

Tôi lau mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán: "Anh... anh Mân Thạc, em vào phòng vệ sinh trước đã".

Tôi đứng dậy định bỏ đi, nhưng anh ta đã gọi giật lại: "Hiền Hiền, ừm, anh có thể gọi em như thế không?". Anh ta cười cười, như có chút ngượng ngùng. "Trước đây anh cũng từng xem mặt mấy lần... cứ mỗi khi bên kia giữa chừng bỏ vào nhà vệ sinh thì đa phần là sẽ không trở lại nữa".

Tôi khựng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Anh ta đẩy kính lên, gương mặt ửng đỏ: "Cho anh hỏi một chút, điều gì khiến em rút lui giữa chừng vậy? Anh thấy trước đó chúng ta nói chuyện cũng khá vui vẻ mà".

Là khá vui vẻ. Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, nghĩ bụng, thời buổi này quả thực không còn nhiều những bác sĩ thật thà, nếu tôi còn có chút đạo đức xã hội thì đừng nên gạt anh ta. Tôi thở dài, thành thực đáp: "Những người anh xem mặt trước đó thì em không biết, nhưng nếu bạn trai em làm bác sĩ mà lúc nào cũng kè kè dao phẫu thuật, sử dụng thành thạo, hơn nữa nhà anh ấy còn ngâm thi thể động vật trong phoóc-môn... trong lòng em sẽ sợ lắm".

Anh ta sững sờ, sắc mặt tối đi, gục đầu xuống: "Như thế à...".

Tôi chợt mềm lòng: "Thực ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà".

Anh ta miễn cưỡng mỉm cười với tôi.

Bữa cơm tối nay nuốt cũng không khó trôi lắm. Cuối cùng anh ta lái xe đưa tôi về, khi chia tay mới hỏi xin tôi số điện thoại, nói: "Hiền Hiền, anh rất thích cá tính của em, sau này... chúng ta có thể tiến dần từ tình bạn".

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng từ đó về sau, anh ta không hề gọi cho tôi, cũng không hẹn tôi đi chơi nữa, đương nhiên tôi cũng quẳng anh ta ra khỏi đầu.

Mà qua một lần giày vò như vậy, nỗi sốt ruột muốn lấy chồng của tôi cũng nhạt đi rất nhiều, thế là tôi dứt khoát sống những tháng ngày độc thân yên bình.

Đến khi tháng mười một đã sắp trôi qua, Lộc Hàm đột nhiên gọi điện cho tôi, nói anh và Ngô Thế Huân sẽ đính hôn vào tháng mười hai.

Tôi sững sờ rất lâu mới phản ứng lại được, mắng sa sả trong điện thoại: "Đính cái đầu anh ấy! Giờ hai người tình chàng ý thiếp, cũng đã trải qua mưa gió bão bùng nhiều rồi, thế mà còn tiếc chín tệ tới cục Dân chính làm tờ giấy chứng nhận hả? Ngô Thế Huân keo kiệt tới mức đó rồi sao?".

Lộc Hàm ở bên kia dở khóc dở cười: "Sao mày còn nóng ruột hơn cả anh thế? Đính hôn là hình thức, nhà Ngô Thế Huân đặt nặng mấy thứ này. Cũng đúng lúc cho em nó cơ hội tặng anh thêm một chiếc nhẫn nữa". Hai chúng tôi hớn hở thảo luận xem nhẫn phải bao nhiêu. Rồi Lộc Hàm nói cho tôi biết, đã tìm được người tốt bụng giúp anh trả tiền hôm xảy ra chuyện rồi.

Tôi gần như đã quên chuyện này, anh vừa nhắc tới, tôi chợt nhớ đến người đàn ông kia, chẳng hiểu sao giữa ban ngày ban mặt mà mặt tôi lại đỏ bừng bừng.

Lộc Hàm nói, từ hồi nghe tôi nhắc tới người đã trả tiền giúp kia, Ngô Thế Huân bèn dốc sức đi tìm người ấy. Chẳng bao lâu sau thì tìm thấy thật. Người đàn ông đó tên là Xán Liệt, lại vừa hay có hợp tác với công ty của Ngô Thế Huân.

Tôi đang cảm thán thế giới này thật nhỏ bé thì Lộc Hàm lại vui vẻ nói: "Anh mời anh ta tới tham dự tiệc đính hôn rồi, người ấy đúng là quá đẹp trai! Hiền Hiền có muốn anh móc nối cho không?".

Tôi cười khan: "Không cần đâu ạ". Chúng tôi đã làm xong chuyện từ đời nào rồi... 

Tôi ngắt máy, nghĩ ngợi một hồi. Hắn sẽ tới đính hôn của Lộc Hàm, tôi cũng phải đi.

Giữa mùa đông mà tôi cũng nóng ruột như bị lửa đốt khi nhận ra điều này.

Ngày Lộc Hàm đính hôn, tôi tới từ lúc sáng sớm. Bạn bè thân thuộc của Lộc Hàm tôi quen gần hết nên giúp anh chào hỏi một chút. Còn đám bạn bên Ngô Thế Huân kia thì...

"Này! Hiền Hiền, cười một cái cho anh xem nào!".

"Ê, hôm nay người ta đính hôn đấy, em vừa thấy bọn anh đã xị cái mặt ra thế là không được, nào nào, cười lên đi!".

Một đám ăn chơi con nhà giàu...

Tôi quét mắt nhìn Ngô Thế Huân ở bên đang cười ngu ngơ, lạnh lùng nói: "Sao cậu không nhắc nhở bọn họ, tay Vương Đại Miêu gãy như thế nào hả?". Người Ngô Thế Huân, vội vàng vừa dỗ vừa khuyên, kéo đám bạn vào khách sạn.

Lộc Hàm vừa dẫn một đám người vào, khi ra nghe thấy tôi nói thế bèn tò mò hỏi: "Gãy kiểu gì?".

Tôi cười cười, để lộ hàm răng trắng sáng: "Bị em cắn".

Lộc Hàm im lặng, không dám đào sâu, ngoảnh đi bèn thấy chiếc việt dã phong cách dừng ngay trước cổng khách sạn.

Bắt gặp chiếc xe quen thuộc, tôi chợt ngừng thở. Ngô Thế Huân bước lên từ phía sau, miệng treo nụ cười khách sáo, lịch sự bước tới đón tiếp: "Anh Xán".

Lại nhìn gương mặt này, mặt tôi không khỏi đỏ ửng lên. Bạn nghĩ thử xem, có một người đàn ông vừa đẹp trai lại cứ năm lần bảy lượt giúp đỡ bạn, hơn nữa hai người đã từng có quan hệ với nhau, là ai cũng sẽ có suy nghĩ như thế thôi, huống chi là đứa con gái đã cô đơn tới cực điểm như thôi...

Hắn thản nhiên gật đầu với Ngô Thế Huân, rồi quay lại nói chúc mừng với Lộc Hàm. Ánh mắt rơi lên người tôi, giây phút ấy tôi loáng thoáng cảm nhận được cái nhíu mày rất nhỏ khó có thể nhận thấy của hắn.

Tôi áng chừng cũng biết được, vẻ mặt này gọi là ghét bỏ.

Âm thầm bĩu môi, tôi nghĩ bụng, dù tôi có suy nghĩ hơi đen tối với anh, nhưng vẫn chưa tới nỗi trơ trẽn xông lên. Anh không muốn gặp tôi, đương nhiên tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy anh.

Tôi trốn sang bên cạnh, tránh khỏi tầm nhìn của hắn. Nhưng chẳng dè Lộc Hàm ở phía sau bấm mạnh vào eo tôi một cái, tôi đau tới nỗi phải nhảy về phía trước, Lộc Hàm vội vàng đẩy tôi tới trước mặt hắn, nói: "Để Hiền Hiền dẫn anh đi nhé", rồi ngầm nháy mắt với tôi.

Tôi đành chịu... anh nghĩ rằng anh đang giúp em sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro