Chương 2
Ngủ một giấc say sưa rồi tỉnh dậy, tôi khoan khoái duỗi người.
Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn bạn dạo phố mua ít đồ về xung hỷ.
Rút di động ra mới nhớ mình chia tay Chung Nhân xong thì tắt máy, chẳng trách hôm nay ngủ tới chiều cũng không có ai làm phiền. Vừa mở máy lên đã có một cuộc gọi tới. Hai chữ "Lộc Hàm" nhấp nháy vui vẻ. Tôi mỉm cười, không hổ là anh em tốt, lúc nào cũng có thần giao cách cảm.
"Alo. Em đang định..."
"Bạch Hiền. Mẹ mày chứ, cuối cùng cũng nhận máy rồi!".
Tức thế kia à, tôi sững người, chẳng lẽ đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi mượn anh hai trăm tệ vẫn chưa trả sao?
Giọng nói nghiêm túc pha lẫn tức giận của Lộc Hàm vang lên trong điện thoại, "Chung Nhân đá em rồi à?"
Lộc Hàm lớn hơn tôi một tuổi, khi tôi học năm thứ nhất thì anh đã học năm thứ 2, lúc chia phòng ký túc chẳng biết thế nào lại ở cùng nhau, dù nói là anh, nhưng tính cách còn trẻ con hơn tôi tới mấy phần.
Hai đứa cực kỳ hợp nhau. Ăn uống chơi bời thường hay có đôi, thế nên tôi có thể quên được hết đám bạn học của anh, đương nhiên Lộc Hàm cũng biết hết những chuyện của tôi. Sau này anh tốt nghiệp, đi làm, rồi đến khi tôi tốt nghiệp tìm được việc, may mắn là hai chúng tôi vẫn chưa từng mất liên lạc.
"Ừ, nhưng em khiến anh ta còn khó xử hơn em... ấy". Tôi thấy khó hiểu, nói "Sao anh biết?"
"Mẹ kiếp! Nó làm thật đấy à!". Lộc Hàm căm hận nói, "Hôm qua lúc đang ăn cơm với đồng nghiệp thì thấy em ném tiền vào mặt một thằng đàn ông, về cứ khen em mạnh mẽ tuyệt vời. Anh nghĩ, không phải hôm qua em gọi điện cho anh bảo Chung Nhân về à? Anh nghĩ người đó có lẽ là Chung Nhân, tối qua cứ gọi cho em mãi, kết quả em lại tắt máy! Anh lo cả đêm! Nói, đêm qua em làm gì hả?"
Đương nhiên không thể nói cho anh ấy biết đêm qua mình làm gì rồi, tôi ậm ờ mãi đành cười gượng: "Ha, em thì có thể làm được gì chứ, sau khi bị đá đương nhiên phải mượn rượu giải sầu rồi."
Bên kia im lặng một hồi.
Tôi nói: "Đừng nói chuyện này nữa, chiều nay đi dạo phố đi, em muốn điên cuồng mua sắm, thay đổi tâm trạng một chút".
Dĩ nhiên là Lộc Hàm sẽ không từ chối một người thất tình như tôi. Hai chúng tôi đi dạo cả một buổi chiều, ăn tối ở ngoài xong, Lộc Hàm đột nhiên kéo tôi lại nói: "Thù này chắc chắn anh sẽ đòi lại cho em".
"Thôi". Tôi ngượng ngập, "Anh có thể trói chặt Ngô Thế Huân là đã khá lắm rồi. Còn về phần Chung Nhân, từ nay về sau em không muốn gặp anh ta nữa, nửa phút cũng không."
"Giờ Ngô Thế Huân ngoan lắm, anh nói một anh ta không dám nói hai". Lộc Hàm kiêu ngạo nhướn mày, rồi lập tức nghiêm túc nhìn tôi, "Hiền Hiền, không phải anh không biết em Chung Nhân đến nhường nào. Nó đi du học, cả tháng trời gọi một cuộc cho em đã có thể khiến em vui tới mức bay lên trời. Nó nói mùa đông lạnh, em đan khăn rồi gửi sang. Nó nói thiếu tiền, tháng nào em cũng gom tiền cho nó, tiền đó em nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm thế nào anh đều biết hết. Em dốc gan dốc ruột đối xử với nó như thế, cuối cùng nó trở về lại đá em. Loại đàn ông ấy, em chịu được, nhưng anh thì không!".
Tôi khẽ nhếch môi, không nói được gì.
"Anh biết cái tính hiếu thắng chết tiệt của em. Làm bộ được đấy, nhưng chẳng biết trong lòng đã bị đâm bao nhiêu nhát rồi. Trước đây khi em yêu Chung Nhân, anh đã ngứa mắt với cái bộ dạng của nó rồi, lần này anh phải xử nó bằng được".
Lộc Hàm cay nghiệt bỏ lại câu ấy, rồi gọi taxi nghênh ngang đi mất.
Tôi về nhà một mình, ngồi trong phòng khách trống rỗng một lát, chợt thấy bốn bề yên tĩnh tới mức làm người ta không chịu nổi, bèn bật tivi lên, chỉnh âm lượng tới mức to nhất.
Ngẩn ngơ nhìn tivi, nhưng trong đầu lại là hình ảnh khi tôi gặp Chung Nhân tối qua.
Đột nhiên, một dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.
"A". Tôi không khỏi kêu lên kinh ngạc, đó là cậu bartender đẹp trai kia mà! Cậu ta đang sờ đầu cười ngượng ngùng. Trong tivi vang lên lời giải thích của phóng viên: "Tối qua một thanh niên trông thấy bóng đen giết người bằng súng trong con đường phía sau quán bar bèn báo cảnh sát, nhưng không ngờ khi cảnh sát vũ trang đầy đủ tới nơi thì phát hiện, đây chỉ là đoàn phim đang quay cảnh xã hội đen. Vụ việc nhầm lẫn này đã dẫn tới..."
Nhầm lẫn...
Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện nhầm lẫn này cũng không tồi, khiến tôi ăn được một cực phẩm như thế. Gã đàn ông đó... tôi nhớ lại hình ảnh phù dung ướt nước sáng nay của hắn, cùng với những hình ảnh ngắt quãng đêm qua, cảm thấy mặt dần dần đỏ bừng lên - đúng là cực phẩm mê người chết đi được!
Trong cuộc sống quy củ của tôi, có lẽ bữa ngon như thế chỉ xuất hiện một lần này mà thôi.
Từ nay về sau chẳng còn gặp được người như thế nữa. Thậm chí khi đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Nửa tháng sau, khi tôi đã sắp quên lời nói cay nghiệt của Lộc Hàm, anh đột ngột gọi điện tới cho tôi: "Tám giờ tối nay, bar Tuyệt Địa, tối nay anh cho em hồi sinh hoành tráng luôn!".
Cũng chẳng để cho tôi cơ hội được phát biểu ý kiến, anh thẳng tay ngắt máy luôn.
Tôi im lặng cầm điện thoại, suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên cho anh leo cây không, nhưng trong lòng thì vô cùng tò mò rốt cuộc ông anh này nghĩ ra cách gì để xử Chung Nhân
Cuối cùng tâm trạng muốn báo thù tên bạn trai cũ phụ bạc đã khiến tôi chuẩn bị trang phục, hồ hởi vui tươi đi tới quán bar.
Tám giờ tối, tôi vẫn chưa bước chân vào phòng Lộc Hàm đặt thì đã nghe thấy tiếng cười vang vang, xen lẫn trong đó là tiếng hô cao vút của Lộc Hàm: "Làm! Làm đi! Chung Nhân, là đàn ông thì làm đi!"
Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng chợt lắng xuống, ánh mắt mọi người lập tức quét tới chỗ tôi. Tôi nheo mắt nhìn lại, phần lớn người trong phòng này đều là bạn thời đại học của Lộc Hàm. Bọn họ đều quen tôi, chuyện giữa tôi và Chung Nhân hồi đó bọn họ cũng biết. Hôm nay tụ tập lại thế này... Nhất định là Lộc Hàm gọi bọn họ đến.
Cuối cùng ánh mắt của tôi rơi lên người đàn ông đứng bên quầy bar, cô nàng ngoại quốc ở cạnh anh ta đang nhoài người ngủ trên quầy bar.
" Bạch Hiền! Cuối cùng em cũng tới rồi!". Lộc Hàm uống đã ngà ngà, lảo đảo chạy tới kéo tôi, "Nào nào, mọi người nhìn đi, cô bạn gái Tây mà Chung Nhân mới cua được so với Hiền Hiền của chúng ta thì thế nào?"
Mọi người đều im lặng.
Tôi cẩn thận đánh giá cô gái ngoại quốc đang ngủ say kia. Đó là bạn gái anh ta quen ở nước ngoài sao? Dáng người rất được. Tôi hờ hững nghĩ thầm.
Chung Nhân quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, chắc là bị Lộc Hàm chuốc cho không ít.
Anh ta nói: "Thế này cậu đã hài lòng chưa?". Trong giọng nói đều là phòng bị và hận thù xa lạ. Dù đã chuẩn bị tâm ký, nhưng nghe câu nói ấy, trái tim tôi vẫn không dằn nổi mà thắt lại. Nghĩ đến nỗi nhớ mong anh ta triền miên tháng ngày, nghĩ đến nỗi chua xót của bao nhiêu đêm thức trắng làm thêm vì anh ta, tôi chỉ cảm giác được cơn giận dữ như chua như xót bức thiết tìm được nơi để trút ra đang nghẹn ở trong lồng ngực mình.
Lộc Hàm nghe anh ta nói vậy thì rướn cổ lên, cong mông định chửi mắng. Tôi kéo anh lại, lạnh lùng nhìn Chung Nhân, còn chưa lên tiếng thì anh ta lại nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện".
Tôi vốn có cảm giác mình và anh ta chẳng cần phải nói thêm gì nữa, nhưng thấy bộ mặt như sắp lột da rút xương anh ta của Lộc Hàm, tôi nghĩ ngợi một lát, vẫn gật đầu đồng ý. Lộc Hàm không chịu, kết quả là bị mọi người vừa khuyên vừa kéo giữ lại.
Chung Nhân dẫn tôi tới một hành lang rất ít người trong quán bar.
Trong ánh mắt hung dữ của anh ta có chút lụn bại: "Hiền Hiền, là tôi có lỗi với cậu, cậu muốn báo thù tôi, muốn khiến tôi khó coi. Cậu muốn làm gì với tôi cũng được. Nhưng cậu có thể đừng động tới Anna được không, cậu ấy không biết gì hết".
Tôi nghe anh ta nói, đầu tiên là sững sờ giây lát, rồi cười lạnh nhạt: "Chung Nhân, anh thấy tôi rảnh thế sao? Giờ tôi không biết rốt cuộc Lộc Hàm đã làm gì với anh và cô kia, nhưng nếu anh thật sự muốn bảo vệ cô Anna gì đó của anh, hôm nay đừng nên đưa cô ta tới".
Anh ta sững người, cau mày đáp: "Tôi chỉ muốn để cô ấy sớm hòa nhập với cuộc sống của tôi, tôi không ngờ cậu lại... lại đê tiện như thế".
"Đê tiện?". Tôi thấy nực cười, lập tức xù gai nhọn khắp người, lạnh lùng cười phản bác, "Anh thật sự đã coi trọng tôi quá rồi. Nghe anh nói thế, tôi rất hối hận khi ấy đã không nghĩ cách làm đêm nay càng "đặc sắc" hơn nữa với Lộc Hàm, phải để mình xứng với cái danh đê tiện này mới được".
Gương mặt anh ta giận dữ đỏ bừng lên.
Tôi nói: "Còn nữa, đó không phải là cuộc sống của anh, đó là cuộc sống của tôi. Anh đã rời khỏi cuộc sống của tôi thì đừng nghĩ đưa cô gái đó bước chân vào nữa". Tôi giơ ngón trỏ lên, gằn từng từ rõ ràng: "Cút, đi!".
Hơi men bốc lên, lửa giận cháy bùng, anh ta vung tay lên, làm bộ định đánh tôi.
Tôi sững sờ, không ngờ Chung Nhân lại ra tay với mình!
Trong tích tắc, cái tát của anh ta đã sắp rơi trên mặt tôi. Tôi ngẩn ra nhìn, quên cả tránh đi.
Chỉ chớp mắt, cánh tay của anh ta đã bị một người kéo lại, lòng bàn tay mang theo lửa giận chỉ cách tay tôi một tắc, gió quét qua má tôi, chỉ nhẹ thôi nhưng tôi lại cảm nhận được cái đau tới tận xương. Tóc mai khẽ bay lên, rồi lẳng lặng hạ xuống.
"Anh này...". Giọng nam trầm trầm trầm lại vô cùng hấp dẫn vang lên phía sau Chung Nhân, hình như đang khuyên anh ta ngừng tại. Chung Nhân giãy ra khỏi tay người kia, mắng: "Liên quan gì tới mày!".
Giọng nói của người kia lại hạ xuống thêm mấy phần, dường như rất không vui.
Cuộc đối thoại của bọn họ đều biến thành những tiếng ong ong hỗn loạn trong tai tôi.
Tôi cứ nghĩ hết lần này tới lần khác, Chung Nhân muốn đánh tôi, anh ta muốn đánh tôi! Tôi nhớ đến chiếc khăn màu đỏ mình gửi đi vào mùa đông năm ấy, lại nhớ đến những đêm một mình ăn mỳ gói sau vô số lần thức sách làm thêm, còn rất lâu trước đó nữa, tôi choàng tay anh ta, đi vòng quanh hồ, nói những lời ngốc nghếch "chồng Chung Nhân, vợ Hiền Hiền" với anh ta hết lần này tới lần khác.
Cái tát bây giờ...
Hoang đường biết bao, vô lý biết bao!
Anh ta dám đánh tôi, sau khi gây ra những chuyện như thế mà anh ta còn dám đánh tôi!
Giận dữ trộn lẫn ấm ức, tôi lập tức mất hết lý trí.
Tôi túm chặt lấy cà vạt của Chung Nhân, kéo anh ta ra khỏi cuộc tranh luận đang trên đà thăng cấp với người ông kia.
Động tác này quá mạnh mẽ, làm hai người kia kinh ngạc đến ngẩn ra.
Chung Nhân ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên phải gạt tay tôi ra khỏi cà vạt của mình.
"Anh muốn đánh tôi?". Cặp mắt của tôi đỏ lên xon xót, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn, không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của anh ta, "Mẹ kiếp, anh còn dám đánh tôi à!". Tôi vung bàn tay lên, đập vào vào đầu anh ta.
Tôi dồn hết sức lực đánh lên đầu Chung Nhân đang không hề có chút đề phòng, khiến anh ta phải ngã sang một bên.
Anh ta bị tôi đánh lăn ra đất, úp tay lên huyệt Thái Dương, nhìn tôi như không thể nào tin nổi.
Bốn bề chợt lặng ngắt.
Tôi cảm thấy chút đó vẫn chưa đủ để mình trút hết giận, giờ nhìn cái mặt của anh ta kiểu gì cũng thấy ghét. Tôi vừa mắng: "Mẹ kiếp chứ, anh ở nước ngoài lâu rồi, tìm được bạn gái mới thì quên tôi hả, anh quên tôi, cũng quên tính tình của tôi à. Mẹ kiếp, Bạch Hiền tôi là loại để người ta bắt nạt à?". Vừa đánh Chung Nhân, thừa lúc anh ta bị đánh cho choáng váng tôi bèn xông lên định đạp vào "thằng nhỏ" củ anh ta.
Một cánh tay to khỏe từ sau ngăn tôi lại. Mùi hương của người đàn ông kia khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc này tôi đã giận điên lên, chẳng còn sức mà để tâm tới mấy chuyện đó, làm ầm lên định làm cho Chung Nhân tuyệt tự tuyệt tôn.
Có lẽ Lộc Hàm trong phòng nghe thấy động tĩnh, vừa ra ngoài xem đã sợ xanh cả mặt, liền hô hoán một đám người tới cản tôi lại, đám kia kéo Chung Nhân ra ngoài.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tôi bị mọi người cản lại vẫn cố cởi giày ra ném mạnh về phía lưng Chung Nhân, cao giọng chửi mắng: "Mẹ kiếp, đừng để anh gặp lại mày nữa, thấy lần nào tao xuyên "thằng nhỏ" của mày như xuyên xúc xích lần đó. Cắt của mày đem bán! Mua một tặng một! Giảm giá chín mươi phần trăm!"
Tất cả mọi người nghe được mặt mũi đều tối sầm, Lộc Hàm vội vàng bịt miệng tôi.
Nghe nói từ đó về sau, tất cả những người có mặt ở đó lúc ấy cứ trông thấy xúc xích là đều tránh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro