Chương 1: Ngoài ý muốn kết hôn
"Hắn là bạn trai của cậu, tại sao tớ phải đi." Lộc Hàm vừa mới cầm cặp sách chuẩn bị chạy đi, Lâm Thiên Thanh liền chạy theo, muốn tôi cùng cậu ấy đi gặp bạn trai, hắn đẹp trai lắm sao, con nhỏ này không phải nghĩ tôi đây vẫn chưa có người nào nên muốn khoe khoang đó chứ? "Mẹ muốn tớ về nhà sớm một chút, tớ đi trước."
"Lộc Hàm!" Không đi chính là không đi, cậu có giận, tớ cũng không đi. Lộc Hàm tôi đây cũng không phải là bạn trai của cậu.
"Thật sự không rảnh, tạm biệt!" Nếu mà thấy dáng vẻ cậu ấy vừa quệt cái miệng nhỏ vừa khóc, tôi sẽ không đành lòng, cho nên tôi nhanh chóng chạy tới cổng trường, Thiên Thanh so với tôi chạy còn nhanh hơn, cậu ấy hình như rất tức giận, chạy vượt qua mặt tôi. Có lẽ nên suy nghĩ lại một chút, nói thế nào thì Thiên Thanh cũng là bạn bè nhiều năm với tôi, nhưng bắt tôi làm bóng đèn cũng không tốt lắm, nhìn người ta tình chàng ý thiếp, sau đó lại thương tâm cảm thán: ông trời ơi vì sao ông không cho tôi một người đàn ông vậy! Kỳ thật bề ngoài của tôi cũng không tệ, mặc dù không có dáng vẻ diễm lệ như Thiên Thanh, nhưng cũng có thể coi là một người thanh tú đi, tôi lấy gương ra soi, đúng là không phải mỹ nhân, nhưng cũng không xấu ah! Làm sao lại không có người phát hiện nét đẹp riêng của tôi đây? Aizz!
"Lộc Hàm"
"Bạch Hiền!" Cậu ấy là chủ biên tình báo, đặc biệt là tình báo về các quan hệ bất chính trong trường, là siêu cấp bà tám lại là người không có việc gì thì thích kiếm chuyện gây sự. Hôm nay không biết lại mang đến chuyện tốt gì đây, chẳng lẽ có người bị phạt đứng ở cổng trường sao.
"Cậu không phải đi cùng Thiên Thanh sao?"
"Tớ không muốn làm bóng đèn! Tớ không đi!" Tin tức rất nhanh nha.
"Mới không phải! Cậu ấy chưa nói sao?"
Thấy bộ dạng tôi hoàn toàn không biết gì cả, cậu ấy liền trở nên rất hưng phấn, còn không phải sao, đây chính là lúc bộc lộ công lực chủ biên tình báo, những lúc như thế này ánh mắt của cậu ấy sẽ bắn ra những tia sáng kỳ dị
"Cậu ấy bị cái người gọi là... Đình Uy gì đó quăng rồi, cậu không biết sao."
"Nói bậy! Ngày hôm qua còn thề non hẹn biển mà."
"Chuyện đó là ngày hôm qua, cậu luôn không có đầu óc, cho nên chỉ có thể ở trong lớp 12 này thôi, tiểu tử kia học trường gì? Học viện My Angel đó! Là học viện số 1 ở khu này, còn là trường quý tộc, trường chúng ta thì sao? Trung học Little Love, trường hạng bét, cậu có nghĩ qua, vì sao cậu không có bạn trai không?"
"Chẳng lẽ vì tớ học ở trung học Little Love sao?"
"Bin¬go! Cậu không biết sao, tất cả nam sinh trong phạm vi 100km này đều cảm thấy hổ thẹn khi có một bạn gái học trường trung học Little Love đó? Vì nguyên nhân này Thiên Thanh mới có thể bị quăng"(^_^: Tên trường ta chém thôi mà haha)
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân tớ bị ế, cũng vì tớ là một học sinh trong trường trung học hạng bét." Mà trường chúng tôi dựa theo thành tích mà chia lớp, thành tích tốt ở A1, tôi ở A12. . . , trời ạ! Tôi là tệ nhất trong đám tệ nhất, "Vậy hôm nay cậu ấy kêu tớ đi đâu?"
"Rùa đất! cậu ấy đi tìm cái tên Hạo Đình Nhiên tính sổ ah."
"Thiên Thanh thân yêu, chẳng lẽ cậu điên rồi sao?". Tôi không thể để cho Thiên Thanh một mình đi mạo hiểm, vì thế tôi chạy như điên đi tìm Thiên Thanh. Nhưng Bạch Hiền kéo tôi lại.
"Cậu định tìm cậu ấy ở đâu?"
"Ờ!" Tôi thật sự gấp quá hóa ngu. Tôi đây chỉ là một học sinh trung học bình thường, bất kể là thành tích hay bề ngoài đều không hấp dẫn người khác.
"Không cần hỏi nữa, cậu ấy chắc ở XOXO."
"Cái kia ... có phải là ... khu trung tâm giải trí của bọn lưu manh?" Chỗ đó rất khủng bố nha, Thiên Thanh a, sao cậu lại chọn "nơi tốt" như vậy!
"Còn không đi!" Bạch Hiền đẩy tôi. Thôi nha, có bản lĩnh thì cậu đi thử coi. Tôi tuy rằng không phải là một học sinh tốt, nhưng cũng không phải là người lưu manh a. Quên đi, vì giúp bạn bè, tôi đây không tiếc cả mạng sống, tôi nhảy lên xe bus, hướng thẳng đến XOXO. Thiên Thanh ! Tớ tới đây, tớ sẽ cứu cậu. Tôi vọt thẳng vào bộ phận đầu não của XOXO, tìm kiếm Thiên Thanh. Cái chỗ ma quỷ này, khắp nơi đều là mùi khói thuốc lá, tiếng mắng chửi thô tục, còn có đủ loại tiếng ồn, rất may mắn, tôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được Thiên Thanh, hơn nữa cậu ấy hình như chưa tìm được tên khốn Hạo Đình Nhiên kia.
"Thiên Thanh!" Tôi giữ chặt cánh tay Thiên Thanh :"Theo tớ về nhà."
"Lộc Hàm? ! Cậu đã đến rồi!?"
"Vừa rồi xin lỗi, tớ nghe Bạch Hiền kể rồi, coi như hết đi, Thiên Thanh, không cần tìm cái tên kia nữa, loại khốn nạn đó không đáng để cậu như vậy, trở về đi."
"Không được!". Haiz! Chữ "Thanh" có nghĩa là dịu dàng mềm mại, nhưng mà cá tính của cậu ấy một chút cũng không giống như cái tên. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đã tổn thương mình, nhưng Hạo Đình Nhiên cũng không phải là kẻ dễ chọc, lần này phiền toái rồi.
"A! Tìm được rồi!" Tôi nhìn theo hướng Thiên Thanh chỉ, quả nhiên là tên kia. Thiên Thanh chạy tới trước mặt Hạo Đình Nhiên rồi chửi ầm lên: "Này ! Hạo Đình Nhiên ! Tên khốn khiếp, anh sẽ không được chết tử tế !"
Wow! Thiên Thanh, cậu chán sống sao? Cậu cũng không nhìn một chút sao, xung quanh tên khốn khiếp đều là mấy tên cao to vạm vỡ không àh! Đáng thương thay, chúng ta sẽ biến thành miếng piz¬za dẹp lép cho coi. Bất quá tên tiểu tử kia đúng là một thằng đểu, hôm qua mới chia tay với Thiên Thanh, hôm nay liền lại có món đồ chơi mới rồi. Lúc này hắn đang ôm một em gái đầy mùi nước hoa nồng nặc, wow ~~! Cô ta ít nhất có cúp C đó, ai da, tôi và Thiên Thanh cũng không thể bằng được, cả dáng người và khuôn mặt đẹp kia, ô ~~, Umma làm sao lại không sinh tôi ra thành cái dạng ấy vậy.
"Nữ sinh trường hạng bét đúng là ngốc thật, nơi này không phải là chỗ tụi bây có thể chơi đùa, trở về tìm mẹ đi!" Thối nam sinh, nói chuyện cũng không tích đức nha, trường Little Love hạng bét thì thế nào. Thiên Thanh hiển nhiên giận đến đòi mạng, "Tôi là học sinh Little Love thì sao nào, anh vì vậy mà đá tôi?"
"Nếu không thì là cái gì? Ai lại thích một đứa ngốc của Little Love, ha ha!" Nhìn tên khốn kiếp này, tôi thật muốn cho hắn một bạt tai để hắn hảo hảo hưởng thụ.
"Ba ! Ba !" Hai cái, hắn đúng là trúng hai cái tát, rất mạnh nha, là ai lại có tâm ý tương thông với tôi vậy. A ~~! Thiên Thanh! Sao cậu lại tự chui đầu vào rọ vậy. Tên khốn nạn họ Hạo không nghĩ tới nữ sinh Little Love dám đánh hắn, sắc mặt hắn từ đỏ thành xanh, từ xanh biến thành đen.
"Mẹ nó! Đồ 21!" Hắn giơ tay cho Thiên Thanh một cái tát. Thiên Thanh ngã văng ra ngoài.
"Tiểu Thanh! Nha đầu ngốc! Cậu không sao chứ?." Tôi nâng Thiên Thanh dậy, mặt của cậu ấy sưng phồng lên, khóe miệng chảy máu, tôi thật sự quá tức giận.
"Anh là đồ bỏ đi, khốn khiếp! Ngay cả con gái cũng đánh, anh đúng là con của thái giám!" Phẫn nộ quá mức, tôi cũng không lựa lời nói nữa, đem hết những lời khó nghe nhất đều mắng ra.
Điều mà một người đàn ông không bao giờ chịu được đó là bị người khác mắng mình là thái giám hoặc là con của thái giám. Việc này rất nghiêm trọng giống như việc chửi tổ tiên của hắn vậy.
"Cậu đồ điếm!" Hạo bát đản đi lên cho tôi một cước, nhóm anh em hắn cũng vây quanh, vừa đánh vừa đá tôi và Tiểu Thanh, hai chúng tôi chỉ là nữ sinh yếu đuối sao có thể đánh lại. Đau quá nha! Đám này đúng là con cháu thái giám, một bọn hèn nhát, đánh con gái cũng dùng sức như vậy, tôi và Tiểu Thanh ôm chặt nhau, chịu đựng quyền đấm cước đá của bọn hắn.
"Tụi bây đang làm gì vậy!" Đang lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên có một giọng vang lên, nghe thấy một câu ấy bọn họ liền dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng, wow! Tất cả đều là soái ca nha! Người nào cũng là nam sinh cao lớn tuấn mỹ, tất cả đều mặc đồng phục của học viện My Angel , còn là đồng phục của lớp đặc biệt nữa (lớp giỏi nhất trường). Trong học viện My Angel, đồng phục lớp đặc biệt cũng khác những học sinh lớp thường. Tên khốn khiếp trước mặt Little Love chúng ta thì lộ ra vẻ mặt tài giỏi, nhưng trong học viên My angel, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tốt. Ánh mắt của tôi tập trung trên người nam sinh cầm đầu, anh ta rất đẹp trai ! Tuổi cũng cỡ tôi thôi, dáng cao gầy, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt trái xoan trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ không có lời nào có thể tả hết, tôi lớn như vậy, lần đầu tiên thấy một nam sinh đẹp như thế. Hạo bát đản hình như rất sợ anh ta, luôn khom lưng cúi đầu, giống một con chó hèn nhát vậy, mọi người hình như đều rất tôn kính anh ta, xem ra anh ta chắc là đại ca rồi.
"Nhìn cái gì!" Thủ hạ đứng bên cạnh đá tôi và Thiên Thanh mỗi người một cước, lại hung hăng trừng mắt liếc hai chúng tôi. Đau quá nha! Làm sao có thể đá một con gái mạnh như vậy, không được! Không thể ngồi chờ chết, tiếp tục như vậy không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Tôi lấy hết dũng khí cả đời ra, vọt tới trước mặt tên cầm đầu: "Huân, sao anh tới trễ như vậy." Tôi không nói tiếng nào liền ôm lấy người anh ta, "Em bị tên khốn khiếp này khi dễ ah."
Tôi cũng không biết mình lấy đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm người khác phái đầu tiên hiến đi ra ngoài.
"Cậu. . . . . . !" Hạo hỗn đãn vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được tôi có một chân với đại ca bọn hắn. Vì muốn hắn nhanh chút cút đi, tôi lại tăng thêm uy lực đe dọa. "Tôi cho anh biết, tôi chính là vị hôn thê của đại ca anh!" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, khốn khiếp phản ứng lớn nhất, hắn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo. Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Hạo Đình Nhiên, ngươi bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm một nam sinh, mãi đến khi tôi cảm thấy có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
"Thế Huân, cậu ấy thật là vị hôn thê của cậu?" Anh chàng lạnh lùng này cũng không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, mày kiếm mắt sáng. Ai da, bây giờ không phải là lúc ngắm soái ca, hôm nay là ngày gì vậy, đột nhiên chứng háo sắc của tôi lại tái phát.
"Tránh ra!"Ngô Thế Huân đẩy tôi ra, tôi không đứng vững liền té lăn trên đất, xong rồi! Ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu liếc trộm anh ta một cái. Không tốt, hình như anh ta rất giận.
"Thực xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá. . . . . . ."
"Thì ra cậu nói dối à!" Vẫn là 1m88, "Này , lá gan của cậu nhóc trường Little Love không nhỏ nha!" Vừa thấy đồng phục Little Love của tôi liền bỉu môi.
"Tôi thật không phải cố ý , tôi chỉ là . . . . . ."
"Đi thôi." Thế Huân không hề liếc tôi một cái, ngạo mạn nói một câu rồi rời đi, những người khác cũng theo anh ta rồi đi, chỉ còn tôi và Thiên Thanh ngồi dưới đất. Wow ~~! Không hổ là đại ca, có tấm lòng rộng lượng, quả nhiên cũng không giống tên khốn khiếp, sẽ không so đo với tiểu cô nương như chúng tôi.
"Lộc Hàm, cậu điên ư!" Thiên Thanh nâng tôi dậy, "Cậu có biết vừa rồi vuốt ve ai không? Anh ta là Ngô Thế Huân, đại ca của học viện My Angel nha! Tất cả mọi người ở đây đều không dám đắc tội anh ta, cậu cư nhiên dám nói là vị hôn thê của anh ta."
"Tớ là vì ai, còn không phải vì cậu, cậu có lương tâm một chút được không!" Hai người chúng tôi khập khiễng bước ra trung tâm giải trí. Thì ra anh ta lợi hại như vậy a! Tôi đột nhiên có cảm giác mất mác.
*******
"Sao cậu không mang phù hiệu trường!" Ngày hôm sau đến trường tôi phát hiện không thấy phù hiệu đâu, cái này thảm nha, chủ nhiệm giống như chó săn luôn đứng ở cổng trường, mọi lúc mọi nơi kiểm tra đồng phục học sinh.
Nơi này, ngoại trừ học viện My Angel do học sinh tự quản lý, trường khác đều tìm các bà cô biến thái làm chủ nhiệm, hơn nữa cũng không biết bọn họ ở đâu tìm được nhiều bà cô biến thái như vậy, lại tình cờ tất cả đều làm chủ nhiệm, thật sự là khéo muốn chết.
"Tiểu Thanh, cậu vào trước đi, sau đó đưa phù hiệu ra tường rào." May mắn tường xung quanh trường có lỗ trống, lợi nước lợi dân.
"Biết rồi." Chỉ chốc lát sau, Thiên Thanh bước đến chân tường, vụng trộm ――
"Các trò đang làm gì?" Đang lúc tôi và Thiên Thanh trao đổi, chủ nhiệm giống như chó điên lao đến, bắt ngay quả tang, trời ạ! Chẳng lẽ vì ngày hôm qua tôi ôm soái ca nên bây giờ ông trời trừng phạt tôi như vậy sao. Vì thế tôi và Thiên Thanh bị phạt quét hành lang một tuần. Nhưng nỗi khổ của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
"Bà cô thối!" Vừa tan học không lâu lắm, tôi và Thiên Thanh bị tên khốn khiếp ngăn trên đường.
"Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là bọn hèn nhát tụi bây." Thiên Thanh ra vẻ bình tĩnh nói. Nhưng tôi cảm thấy tay cậu ấy đang run rẩy.
"Cậu dám gạt tôi!" Hạo Đình Nhiên hung tợn hét lên, hình như đã biết chân tướng rồi? Không được, tuyệt đối không thể yếu thế, bằng không sẽ bị hắn đánh thảm hại hơn, nói không chừng hắn sẽ đem hai chúng tôi thành bao cát thì mạng nhỏ của tôi còn dư lại cái gì.
"Anh không sợ tôi nói cho Thế Huân sao? Đến lúc đó anh đừng tới cầu cứu tôi." Đúng vậy giả bộ thì phải giả tới cùng.
"Ngô Thế Huân sẽ thích đứa ngu ngốc của trường hạng bét này sao? Cậu đừng giả bộ."
"Làm sao anh biết anh ta sẽ không thích?"
"Được! Vậy cô đi hôn Ngô Thế Huân coi, nếu cô dám, liền có thể chứng minh thôi."
"Tôi, tôi, tôi. . . . . ."
"Thế nào? cậu không dám? bởi vì cậu không phải."
"Ai nói tôi không phải, chúng ta đi bây giờ ."
"Lộc Hàm, cậu uống nhầm thuốc." Thiên Thanh đi đến bên cạnh tôi, nói nhỏ, "Ngô Thế Huân sẽ giết cậu."
"Đến rồi tính sau. Nếu không tớ còn có thể làm gì, nếu như bị tên khốn kiếp biết, chúng mình còn có thể qua các ngày tháng an lành sao! Ngày hôm qua, tớ nghe Bạch Bạch nói, trước kia có người đắc tội tên khốn khiếp này, mỗi ngày bị đánh đến chết, cuối cùng ngay cả đi học cũng không dám. Nói đi nói lại, đều là cậu không tốt, tự nhiên lại trêu chọc loại người này." Tôi nói xong cũng cảm thấy tay mình đang run. Lại vào trung tâm giải trí, Ngô Thế Huân đứng cách đó không xa.
"Nè, đang ở bên đó, qua chào đi." Hạo bát đản tựa hồ đoán được tôi không dám nên hung hăng đạp chân tôi và Thiên Thanh. Hắn giật tóc Thiên Thanh, "Đi đi, gọi ông xã của cậu tới cứu bạn đi."
"Anh... anh sẽ phải hối hận, đợi lát nữa anh kêu tôi là bà nội cũng vô dụng." Tôi lập tức đứng dậy, vì cứu Thiên Thanh tôi bất luận giá nào cũng phải làm, không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao! Sau này tôi không nói, cũng không có ai hỏi tôi việc này. Tôi vọt thẳng tới chỗ Ngô Thế Huân, bọn họ không ngờ tới tôi sẽ đi qua, tôi đứng trước mặt Thế Huân, hít sâu một hơi, dùng môi ngăn chặn đôi môi duyên dáng của anh ta. Tôi ôm anh ta thật chặt, thân là người bị hại, Thế Huân chỉ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không giãy dụa, tôi liếc nhìn tên khốn khiếp, ha! Tên này hoảng sợ không nhẹ a. Chủ yếu vẫn là Thế Huân hoàn toàn không giãy dụa, cũng không đẩy tôi ra. Vì thế tên thái giám lại một lần nữa bỏ chạy, lúc này Ngô Thế Huân đẩy mạnh tôi ra. Anh dùng sức chùi môi, giống như có cái gì rất bẩn dính ở đó. Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ. Tôi bị anh nhìn đến giật mình, hình như anh ấy rất chán ghét tôi, tôi lập tức giải thích: "Thực xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi thật không phải là cố ý làm như vậy , tôi ... tôi chỉ là muốn cứu bạn mới. . . . . . ."
"Đừng để tôi gặp lại cậu!" Đầu cũng không quay lại liền bước đi. Đại ca 1m88 đi ngang qua nhìn tôi cười quỷ dị, rất nhanh anh ta và những người khác cũng theo Thế Huân rời đi.
"Cậu không sao chứ." Thiên Thanh đi tới.
"Sao lại không có việc gì, thiếu chút nữa là chết rồi." Thế Huân khác tên khốn khiếp ở chỗ: cho dù Thế Huân giận đến như thế nào cũng không đánh con gái.
"Sao cậu lại dám làm."
"Thế nào?"
"Cái gì thế nào? Cảm giác kiss ah!"
"Rất đau a? Răng nanh đẩy răng nanh."
"Cậu đúng là ngu ngốc, trách không được chỉ có thể đứng mãi trong lớp 12 của trường Little Love."
"Cậu được đứa ngu ngốc như tớ đây cứu đó."
"Được được được, anh hùng của tớ, tớ mời, cậu muốn ăn gì?"
*******
Tôi cứ như vậy không rõ ràng đánh mất nụ hôn đầu, cho nên tim tôi cảm thấy rất đau đớn, bởi vì thương tâm quá độ nên tôi chỉ muốn ăn không ngừng.
"Tiểu Lộc, con sao vậy, con có phải hay không có...?" Umma lo lắng hỏi.
"Có cái gì?" Tôi lại ăn thêm một chén cơm.
"Có phải hay không có ... có . . . . . . ."
"Mẹ nói cái gì nha, mới không có, tâm tình con không tốt."Umma luôn như vậy, cái gì đều có thể liên hệ với việc mang thai, lần trước tôi ăn không vô, bà cũng hoài nghi tôi này nọ, hiện tại tôi nuốt trôi bà lại hoài nghi tôi có, làm gì cũng quá khó khăn đi. Ngay lúc ba người chúng tôi ăn cơm vui vẻ, cửa bị đạp mạnh ra, một đám người mặc đồ đen vọt vào, mang một nhà chúng tôi quăng ra ngoài .
"Mấy người làm cái gì vậy!" Mẹ tôi hét lớn, "Ba ba, ông lại đi bài bạc nữa àh."
"Tôi làm sao có thể, bà một tháng mới cho tôi tiền mua thuốc lá, tôi nào có tiền đi cá cược."
"Cứu mạng a ~~!" Tôi không muốn tham dự vào thảo luận của ba mẹ, tôi chỉ muốn thét lên. Tôi cũng không biết vì sao, đám người áo đen kia tự nhiên đưa tôi tới khách sạn Mĩ Hoa, nhưng tôi cũng chưa nghĩ tới mình có thể vào khách sạn năm sao này. Sau đó tôi bị nhốt vào một căn phòng, lại có một đám phụ nữ xông tới, "Mấy người muốn giết tôi sao? Tôi. . . tôi muốn chết cùng với ba mẹ."
"Ồn ào muốn chết, mau, mau hóa trang cho cậu ấy, thay quần áo, cậu trai này không có một chút đặc sắc, đại ca làm sao có thể muốn cậu ta được." Người nói chuyện là một bà thím, tôi cũng sắp chết rồi bà chị nói dễ nghe một chút cũng không được sao! Ba mẹ! Hai người đang ở đâu ah
~.
Nhưng tôi chưa chết, mà bị bắt trang điểm rất đẹp, mặc vest trắng như hoàng tử nhỏ, wow ~~! Xãy ra chuyện gì. Bà thím kia đem tôi dẫn tới nhà ăn ở tầng cao nhất trong khách sạn Mĩ Hoa, chỗ này tôi nghe nói qua, toàn bộ nhà ăn đều trong suốt , có thể nhìn thấy từng góc gách trong thành phố, tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ có ngày được tới chỗ này. Đi vào nhà ăn, ba mẹ sớm ngồi ở đó, ngồi cùng bọn họ là một đôi vợ chồng tôi không quen, ngồi trong phòng ăn mà chú kia còn mang theo kính đen, thoạt nhìn rất giống lão đại xã hội đen nha, vợ ông ấy nhìn rất đẹp, còn đẹp hơn đại minh tinh. Chung quanh có rất nhiều người mặc áo đen, người nào cũng giống hệt xã hội đen.
"Lão đại, thiếu gia đã đến ." Quả nhiên là xã hội đen, ông ấy muốn làm gì? Ba ba đã muốn chạy, Umma thì tỏ vẻ đừng uổng phí của trời, mà tôi cũng thấy mình đẹp như vậy cũng không muốn chạy nữa.
Thế Huân bước vào, nha, không, sao anh ta lại vào đây, chẳng lẽ anh chính là thiếu gia. Nếu ánh mắt có thể giết chết người, chắc bây giờ tôi đã ngã xuống đất cái rầm. Hình như anh thật sự thật sự rất giận, thực xin lỗi , Ngô Thế Huân, vạn lần xin lỗi. Lão đại xã hội đen đột nhiên đứng lên, ông ấy cũng giống Thế Huân cũng thuộc dạng cao gầy, "Thế Huân đi theo cha gặp con dâu đi!"
Con dâu? Ở đâu? Sao tôi lại không thấy. Ngô Thế Huân cực kỳ không tình nguyện bước đến bên người tôi, nắm lấy tay tôi,
Ôi! ! ! ! ! ! ! ! Con dâu chẳng lẽ chỉ ―― tôi sao! ! ! Đây là chuyện gì? Người ngoài hành tinh tấn công địa cầu sao?
"Hôm nay là hôn lễ của con trai tôi - Thế Huân, chúng ta cạn ly." Lão đại giơ ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Kết hôn? Tôi và Ngô Thế Huân! Ông trời a! Anh là người mà mỗi ngày tôi đều cầu khẩn ông trời sao đưa tới sao!
Cmt vote đi ạ có gì ý kiến vs mình nha
Có sai sót thì nhắc mình mình *cuối đầu*^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro