Chương 51
Thừa Lỗi giang rộng hai tay, hai người xa xa nhìn nhau. Lâm Dĩ Hiên yên lặng nhìn hắn, tươi cười chậm rãi nở rộ bên môi, đi về phía phu quân, bước chân càng ngày càng nhanh, thẳng đến khi nhào vào ngực hắn, trái tim mới trầm tĩnh lại, hai người gắt gao ôm nhau.
“Nhớ ta không?” Thừa Lỗi ôm tiểu phu lang, trái tim như được lấp đầy.
“Có, nhớ.” Điền Gia Thụy hung hăng gật đầu, tham lam hấp thụ hương vị trên người hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vô số nhớ thương trào ra, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương.
Hạ nhân chung quanh xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, Lưu má má ho khan một tiếng,
Điền Gia Thụy lúc này mới phản ứng lại, hai má đỏ rực, vội vàng rời khỏi ngực Thừa Lỗi, nhìn lướt khắp nơi trừng mắt, hạ nhân lập tức giải tán, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Thừa Lỗi nhẹ cười, vừa về tới nhà quả nhiên rất nhiều chuyện vui.
Điền Gia Thụy đỏ bừng mặt nhưng thấy hắn một thân phong trần, ánh mắt còn hằn sâu mỏi mệt liền đau lòng: “Nhanh đi gội rửa, chạy vài ngày đường ngươi cũng mệt rồi.”
Thừa Lỗi không cự tuyệt, mấy ngày nay đi cả đêm lẫn ngày, Trương Khải Hiền chỉ thiếu chút nữa kêu khổ thấu trời, mà hắn quả thật cũng mệt.
Điền Gia Thụy vội trước vội sau, sai người mang nước đến, lại chuẩn bị quần áo tắm rửa cho hắn, chỉnh chỉnh tề tề đặt một bên, tắm xong đi ra liền nhìn thấy.
Thừa Lỗi thấy tiểu phu lang bận việc vì hắn, trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua, nhẹ nhàng, ấm áp, lại chạy thẳng vào đáy lòng.
Tắm rửa xong, Thừa Lỗi đi xem nhi tử, hôn hai cái lên mặt Tiểu Húc Nhi liền ngủ thật say, Điền Gia Thụy không phiền hắn, chỉ sai người chuẩn bị thuốc bổ để buổi tối uống.
Nhìn khuôn mặt phu quân ngủ say, Điền Gia Thụy cũng thấy buồn ngủ. Để bà vú ôm hài tử đi, Điền Gia Thụy thực tự nhiên mà nằm bên người phu quân, sau đó kéo tay phu quân vòng qua người mình, tìm một tư thế dễ chịu, cảm nhận hương vị của phu quân, dần dần thiếp đi.
Hai người ngủ đến thực trầm, mãi đến buổi tối mới đứng dậy. Trong bóng đêm, Thừa Lỗi cảm giác bả vai hơi tê, thử nâng nâng cánh tay, phát hiện không động được, quay đầu nhìn sang, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.
Trong phòng ánh nến leo lắt, Điền Gia Thụy còn buồn ngủ, có chút mơ màng, Thừa Lỗi biết động tĩnh vừa rồi của mình làm y tỉnh, nhẹ cười hỏi: “Tỉnh dậy?”
Điền Gia Thụy nhíu nhíu mày, chậm rãi mở to mắt, phát hiện phu quân đang cười tươi nhìn mình, thoáng có chút ngại ngùng, lặng lẽ liếc hắn một cái, vội vàng ngồi dậy: “Đau không?”
Thừa Lỗi buồn cười, sớm đừng làm vậy, giờ lại hỏi hắn đau không? Nhưng tiểu phu lang thực đáng yêu, đặc biệt là cái loại hành động lén lút này, không làm người thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
“Làm đau ngươi nha.” Điền Gia Thụy ngượng ngùng nói, sâu trong ánh mắt lại cất giấu vài phần giảo hoạt.
“Không đau.” Thừa Lỗi ôm người vào ngực, phát hiện đối mặt tiểu phu lang, hắn thật sự không có biện pháp.
“Ta xoa bóp cho ngươi.” Điền Gia Thụy cười tủm tỉm nói, tay nhỏ rất nghiêm túc mà nắm bả vai cho hắn.
Thừa Lỗi nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, quả thật rất thoải mái, nhưng hắn sao nỡ để tiểu phu lang mệt, kéo tay y hôn hôn: “Được rồi, phu lang hạnh khổ.” Kỳ thật còn hơi tê, hoạt động một chút liền không có việc gì.
Điền Gia Thụy hé miệng cười nhạt, đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia sáng, mau đến mức không người nào có thể phát hiện. Tại thời điểm Thừa Lỗi không biết, một chút lại một chút thăm dò điểm mấu chốt của hắn, tằm ăn rỗi nội tâm của hắn, từng bước đi vào lòng hắn.
Điền Gia Thụy cười đến thực thanh thiển, thực dịu dàng, chỉ có bản thân y mới biết, vì nam nhân này, vì phần ấm áp này, y tiêu phí bao nhiêu tâm tư, lại trả giá bao nhiêu, nhưng hết thảy đều thực đáng giá, không phải sao? Phản ứng của Thừa Lỗi khiến y cảm động muốn khóc, phần tình cảm trân quý này y nhất định sẽ giữ chặt trong tay, vĩnh viễn không buông!
Hai người thu dọn một chút, chỉnh trang quần áo, Điền Gia Thụy dặn dò hạ nhân đốt thêm mấy ngọn đèn, trong phòng phút chốc sáng ngời.
Bụng Thừa Lỗi thầm thì hai tiếng, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, tội nghiệp mà nhìn phu lang, như con cún lớn đòi ăn.
Điền Gia Thụy cười khẽ một tiếng, vội vàng sai người bưng đồ ăn lên, đều là những món dinh dưỡng phong phú.
Khẩu vị Thừa Lỗi rất tốt, phỏng chừng là đói bụng lắm, ăn liền sáu bát mới thôi. Lần này thi hương không gặp phải người phiền toái, còn kết giao vài người bạn, có thể là do tâm tình tốt, cũng có thể là Thị Thư hầu hạ chu đáo, trừ bỏ mấy ngày thi nuốt không trôi, khẩu vị của hắn vẫn luôn không tồi.
Dùng xong cơm, thấy nhi tử đã ngủ, phu phu hai người không có việc gì, Thừa Lỗi hơi no quá, kéo phu lang đi dạo hoa viên. Đêm tháng mười gió lạnh từng cơn, Thừa Lỗi sợ y lạnh, còn choàng cho y thêm một cái áo khoác.
Hôm nay đúng là mười lăm tháng mười, trăng trên trời thực tròn, ánh sáng chiếu xuống đất cũng có một phen phong tình.
Đã lâu không thả lỏng như vậy, dắt tay tiểu phu lang, nhìn bóng trăng trên mặt đất, Thừa Lỗi đột nhiên cảm thấy kỳ thật cứ dắt như vậy cả đời cũng được.
Trong lúc nói cười, Thừa Lỗi nhắc đến mấy người bạn của hắn ở Kim Lăng.
Điền Gia Thụy nghiêng tai lắng nghe, bên môi thuỷ chung treo một tia cười nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện kinh dị trong mắt y. Thực đáng tiếc, bây giờ là buổi tối, Thừa Lỗi nói đến hứng khởi, làm sao chú ý đến mấy chi tiết đó.
“Ngươi nói Lý Minh Chương với Chu Tiềm?” Điền Gia Thụy trầm ngâm một khắc, suy nghĩ tên của họ.
Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn y, hiếu kỳ hỏi: “Sao? Ngươi nhận thức?”
Điền Gia Thụy lắc đầu, cười nói: “Chính là cảm thấy có chút quen tai, Lý Minh Chương hình như là đích tử nhị phòng Bắc Uy hầu phủ, Chu Tiềm là thứ tử nhà Tả đô Ngự sử.”
Thừa Lỗi kinh ngạc vạn phần, như vậy còn nói là quen tai, tiểu phu lang chỉ thiếu chút thuộc như lòng bàn tay đi, không nghĩ tới hai người bạn của hắn còn có lai lịch như vậy, không hiểu hỏi: “Vì sao bọn họ không thi ở kinh thành?”
Điền Gia Thụy thản nhiên nói: “Bắc Uy hầu phủ nguyên quán ở Kim lăng, Tả đô Ngự sử cũng xuất thân từ Giang Nam, bọn họ đến Kim Lăng thi rất bình thường, hơn nữa tình huống trong nhà bọn họ phức tạp. Bắc Uy hầu phủ từ khi lão thái gia qua đời, địa vị trong kinh xuống dốc không phanh, nhi tử trong nhà đấu đến đấu đi, Lý Minh Chương lần này chỉ sợ cũng là đập nồi dìm thuyền, muốn liều mạng. Về phần Chu Tiềm, ai! Hắn là thứ tử, bị đích mẫu chèn ép đến lợi hại, ngay cả khi tên đề bảng vàng chỉ sợ cũng khó có ngày nổi danh, phụ thân là một lão cổ hủ, đích tử trong nhà gây thất vọng, nhưng vì mặt mũi dòng chính, liều mạng ngăn chặn thứ xuất không tha.”
Thừa Lỗi nháy mắt sáng tỏ, khó trách mọi người cùng một chỗ chưa bao giờ nói việc tư, chỉ sợ mỗi người đều có không ít lời khó nói, quả nhiên mỗi nhà có khó xử của riêng mình.
Điền Gia Thụy rất rõ ràng, tương lai Lý Minh Chương sẽ được chiêu làm phò mã, tuy rằng từ nay về sau không còn thực quyền nhưng có thể bảo hộ Bắc Uy hầu phủ kéo dài, cũng không biết với hắn ta mà nói có phải là chuyện may mắn hay không.
Về phần Chu Tiềm, đó là một người thông minh, cũng là một người thành thật, nhưng người vừa thông minh vừa thành thật một khi bị ép đến tàn nhẫn, bộc phát ra sức mạnh lại càng kinh người.
Ánh mắt phu quân đúng là độc đáo, kết bạn cơ hồ mỗi người đều có khác biệt.
Chúc Hạo Diễm hình như sẽ trở thành một vị danh sĩ, thời điểm y chết đúng là lúc Chúc Hạo Diễm quật khởi. Mặt khác Tôn Thụy Tư y cũng từng nghe qua, chính là lúc đó, Tôn Thụy Tư tựa hồ bị huỷ hết dung nhan, cuối cùng đầu phục Thuận Thiên phủ doãn, tiếp đó được tiến cử cho Lục hoàng tử, cuối cùng bắt được thỏ khôn thì giết chó săn, chết thì bị ném đi bãi tha ma. Còn có Mẫn Bác Văn…
“Nghĩ cái gì vậy?” Thừa Lỗi thấy tiểu phu lang ngẩn người, vươn tay quơ quơ trước mặt y.
“Không có.” Điền Gia Thụy bật cười, nghĩ nhiều như vậy làm chi, phu quân là phu quân, người khác là người khác, tương lai có mình ở bên cạnh nhìn, còn sợ phu quân nhìn lầm người sao? Huống chi mấy người kia quả thật có thực học, chính là gặp nhiều đau khổ.
“Ngươi yên tâm, chúng ta không có thứ tử.” Thừa Lỗi vẻ mặt hiệp xúc, chỉ cho là y nghĩ nhiều, nghe giọng điệu tiểu phu lang nhắc tới Chu Tiềm tựa hồ thực tiếc hận.
Điền Gia Thụy thấy mừng hắn hiểu lầm, ra vẻ kinh hỉ ngẩng đầu: “Thật sự?”
Thừa Lỗi vỗ ngực cam đoan: “Đương nhiên, phu quân ngươi là lời nói gói vàng.”
Điền Gia Thụy oán thầm trong lòng, trên mặt lại một chút cũng không hiện, phu quân không cần thứ tử còn chưa đủ, nếu để y nói, phu quân còn phải không nạp tiểu, nhưng hết thảy từ từ sẽ đến, y không vội, hiện nay cấp bách nhất là bắt được phu quân.
“Phu quân thật tốt!” Điền Gia Thụy ngượng ngùng mỉm cười.
Trong lòng Thừa Lỗi thực thoải mái, ôm tiểu phu lang của hắn hôn một hơi.
Điền Gia Thụy cọ cọ trên người hắn, hai mắt sáng ngời lấp lánh. Ôi chao, quá câu nhân, Thừa Lỗi chỉ thiếu điều chạy trối chết nhưng ngẫm lại nên nhịn xuống, không thể xấu hổ trước mặt phu lang. Hành động Điền Gia Thụy càng quá đáng hơn, đùa đến long trời lở đất.
Thừa Lỗi rất sáng suốt quyết định, kết thúc cuộc đi dạo ban đêm này.
Điền Gia Thụy thấy thực đáng tiếc, lại để hắn trốn thoát, nhưng không sao, mai tiếp tục.
Thừa Lỗi thực rối rắm, loại chuyện này sao có thể để phu lang chủ động, này sẽ làm hắn thấy thật mất mặt, nhưng trong lòng lại có chút ngứa, trừ bỏ lúc mới đầu không quen, hắn vẫn rất hưởng thụ quá trình, đau cũng vui vẻ nhanh nhẹn.
Kỳ thật sở dĩ hắn chạy trốn nhanh như vậy tuyệt đối không phải như Điền Gia Thụy cho là trốn tránh, Thừa Lỗi rất bất đắc dĩ phát hiện mình cương. Từ trước khi thi hương hắn liền quyết định muốn ăn tiểu phu lang nhưng nếu tình huống ngược lại, Thừa Lỗi dao động bất định. Tuy rằng tiểu phu lang quyến rũ hắn, hắn cũng thích nhưng đây rốt cuộc là tiểu phu lang ăn hắn hay là hắn ăn tiểu phu lang, vấn đề mặt mũi nhất định phải làm rõ ràng.
Điền Gia Thụy nếu biết ý định của hắn khẳng định sẽ hộc máu tăng xông, sớm biết phu quân muốn ăn mình, y còn tích cực như vậy làm chi, phải biết y cũng là một người rụt rè.
Trờ lại trong phòng, hai người khôi phục lại bình thường, bọn họ có mỗi điểm này là tốt, sẽ không vì sự tình gì mà miễn cưỡng.
Đảo mắt, tình thú vừa rồi tựa như chưa từng phát sinh, nhưng giữa lời nói cử chỉ càng nhiều thêm một phần kiêm điệp triền miên, một ánh mắt ôn nhu quả thực có thể chết người.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, ngủ đến thơm ngọt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro