Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 99


Chỉ nói sai một câu thôi mà đã bị bắn hai phát?

Diêu Vọng ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng vào ánh mắt thâm trầm của Dương Nghiệp Minh , nhịp tim không khỏi đập lỡ một nhịp.

Thu hồi ánh mắt của mình, Diêu Vọng nhàn nhạt cúi đầu nói: "Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng anh không phải là con trai ruột của ông ta, bây giờ nhìn lại, anh thật sự là con ruột của ông ấy."

"Diêu Vọng, em có ý gì?!" Đôi chân mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhướng lên.

"Bởi vì hai cha con anh giống nhau, buồn vui bất thường."

Trong phút chốc Dương Nghiệp Minh đã bị Diêu Vọng chọc tức, nổi giận nói: "Diêu Vọng!"

Thấy Dương Nghiệp Minh cam chịu, tâm trạng Diêu Vọng không hiểu làm sao thấy thoải mái hơn một chút.

"Ăn táo đi." Cầm trái táo gọt xong đưa cho hắn.

Nhìn người con trai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khóe miệng chứa một nụ cười vừa dí dỏm lại vừa đơn thuần, Dương Nghiệp Minh cảm thấy không thể di chuyển được ánh mắt đi chỗ khác.

Dương Nghiệp Minh không nhận quả táo. Diêu Vọng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại chạm vào ánh mắt của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng như có lửa đốt.

"Diêu Vọng, tới đây."

Diêu Vọng nghĩ rằng Dương Nghiệp Minh muốn cậu đem táo đưa tới tay hắn, liền đi tới bên giường.

Dương Nghiệp Minh cũng không động tay, khẽ há miệng, ý là muốn Diêu Vọng đút cho hắn ăn.

Nhìn thấy ngực hắn bị băng trắng xóa, Diêu Vọng thở dài cam chịu, đưa táo tới miệng hắn.

"Ưmh......" Dương Nghiệp Minh không thèm cắn quả táo mà lại cắn vào ngón tay đang cong lên của Diêu Vọng.

Diêu Vọng kêu lên một tiếng. Muốn làm gì đây?

Diêu Vọng ngơ ngác nhìn Dương Nghiệp Minh, đầu ngón tay bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi một lần lại một lần liếm láp, một cảm giác khó chịu nhất thời lan tỏa toàn thân! Triền miên cọ sát.

Trong đầu Diêu Vọng kêu ong ong, chợt phản ứng kịp, Dương Nghiệp Minh, hắn đang sàm sỡ cậu!

Người đàn ông lợn giống này! Trên người đang mang thương tích mà lại không thể chờ đợi muốn làm chuyện đó rồi!

Diêu Vọng hung hăng đem ngón tay từ trong miệng hắn rút ra, "Bụp!" Ném quả táo vào thùng rác bên cạnh. "Diêu Vọng! Em làm gì đấy! Tôi còn chưa ăn!" Dương Nghiệp Minh kêu to.

"Tôi thấy hình như anh không muốn ăn. Không bằng vứt bỏ đi thôi." Diêu Vọng lườm hắn một cái.

Trừng mắt nhìn bộ dạng đang tránh né của Diêu Vọng vẻ không vui, đè nén cảm giác kích động muốn xông tới ôm cậu vào ngực, Dương Nghiệp Minh tức giận mở miệng, giọng nói bá đạo không cho thương lượng: "Diêu Vọng! Tới đây hôn tôi!"

Người đàn ông này có cần thiết phải bá đạo như vậy không?

Diêu Vọng đứng xa xa, vô cùng nghiêm túc ngước mắt nhìn Dương Nghiệp Minh: "Dương Nghiệp Minh, hôm nay lúc tôi bị người ta dùng súng gí vào đầu, có phải anh rất căng thẳng hay không?"

Không nghĩ tới Diêu Vọng đột nhiên hỏi như thế, Dương Nghiệp Minh ngẩn người một chút, đột nhiên quay đầu đi, giọng nói cứng rắn nhưng không được tự nhiên: "Cậu quản tôi sao?"

Thấy Dương Nghiệp Minh không trả lời, Diêu Vọng tự nhiên nói tiếp: "Tôi thấy ánh mắt của anh rồi, rất căng thẳng, rất đau lòng. Anh rất sợ tôi thật sự bị bọn họ giết chết. Có đúng không?"

Mang trên mặt vẻ khó chịu khi bị người khác nhìn thấu tâm can, Dương Nghiệp Minh không nhịn được cắt ngang lời nói của Diêu Vọng : "Sao hôm nay cậu lại dòng như vậy, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Diêu Vọng đứng bên cạnh giường của Dương Nghiệp Minh, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi và tiều tụy, đôi mắt quả hạnh lẳng lặng nhìn hắn, bờ môi trắng nhạt khẽ mở ra: "Dương Nghiệp Minh, anh yêu tôi đúng không? Thật sự...... Anh yêu tôi?"

Diêu Vọng hỏi thẳng, không có một chút ấp úng nào.

Dương Nghiệp Minh không nghĩ tới Diêu Vọng luôn luôn mang theo gai nhọn và lời nói lạnh lùng khi tiếp xúc với hắn thế nhưng lại hỏi thẳng một vấn đề tế nhị như thế. Nhất thời trở nên sững sờ.

Trái tim đột nhiên đập nhanh......

Một lúc sau, Dương Nghiệp Minh khẽ ngửa cằm lên, vênh váo tự đắc nhìn Diêu Vọng: "Vậy còn em? Diêu Vọng?"

Diêu Vọng chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thương hắn, nhưng Dương Nghiệp Minh không tin. Trên đời này tại sao có thể có người không thương hắn?

Tuyệt đối không có khả năng này.

Diêu Vọng nhìn Dương Nghiệp Minh.

"Vậy còn em, Diêu Vọng?" Tại sao hắn lại trả lời như vậy. Tại sao không trực tiếp phủ nhận câu hỏi của cậu..., tại sao không cười nhạo cậu suy nghĩ nhiều quá. Tại sao không châm chọc cậu quá coi trọng chính mình?

Câu hỏi này chính là câu trả lời, ý là thừa nhận mình đã đoán đúng. Dương Nghiệp Minh, hắn quả thật thích mình.

Hai mắt khép hờ, Diêu Vọng khổ sở cười một tiếng: "Dương Nghiệp Minh, tôi không thương anh." Diêu Vọng một lần nữa giương mắt lên, nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn, nói thật: "Cho nên...... Anh ngàn vạn lần không được yêu tôi."

Ngàn vạn lần không được yêu cậu.

Hắn yêu, cậu đảm đương không nổi. Cậu chỉ là một người bình thường. Cậu và Dương Nghiệp Minh, nhất định không thể nào cùng đi chung một con đường.

Hắn quá bá đạo, quá ích kỷ, chỉ biết kiêu ngạo hất hàm sai khiến. Mà Diêu Vọng, đặc biệt không chịu nổi một người đàn ông như vậy.

Nghe câu trả lời của Diêu Vọng, Dương Nghiệp Minh tựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt cậu, trên gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Lại là câu nói này, cậu không thương hắn.

Người ăn ở hai lòng này. Không thương hắn? Không thương hắn tại sao bất chấp nguy hiểm giúp hắn la mắng cha hắn?

Không thương hắn? Không thương hắn tại sao khi nằm phía dưới hắn lại uyển chuyển mê đắm như thế? Dương Nghiệp Minh không tin, trên thế giới này thật sự có người có thể đem cơ thể và tình cảm của mình hoàn toàn tách biệt?

Dương Nghiệp Minh yên lặng, cứ nhìn chằm chằm vào Diêu Vọng như vậy.

Thời gian dường như dừng lại, bầu không khí cũng trở nên mỏng manh.

Bị Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm như thế, nhịp tim Diêu Vọng cũng có một chút thay đổi khác thường, không khỏi nhắm mắt lại: "Tôi đi rót cho anh ly nước."

Xoay người tránh khỏi tầm mắt của Dương Nghiệp Minh.

Trong lòng hoảng loạn không thể tả, khi rót nước không cẩn thận, nước nóng rớt vào tay.

"A!" Đau đớn thấu xương khiến Diêu Vọng lập tức vứt cái ly trong tay, phát ra tiếng kêu.

“Choang….!" Tiếng chén sứ vỡ vụn chói tai đến như vậy.

Diêu Vọng tính dọn dẹp mảnh vỡ bỏ vào thùng rác, nhưng khi quay người lại, lập tức đụng vào một lồng ngực rộng rãi.

Ngước mắt nhìn lên thì thấy Dương Nghiệp Minh đang đứng ở cửa, ánh mắt đen thẳm chăm chú nhìn cậu.

"Dương Nghiệp Minh, anh điên rồi! Sao anh lại xuống giường?" Diêu Vọng cau mày, đẩy cánh tay Dương Nghiệp Minh: "Mau quay lại giường! Bác sĩ nói anh cần tĩnh dưỡng!"

"Diêu Vọng, cái người chuyên nói dối này!" Dương Nghiệp Minh hung dữ quát, hai cánh tay chợt dùng sức chợt kéo Diêu Vọng vào trong ngực, cố nén đau đớn, cậy mạnh quát lên rất vô lý: "Diêu Vọng, nói em yêu tôi!"

Diêu Vọng để cho Dương Nghiệp Minh ôm. Sợ giãy giụa sẽ đụng đến vùng ngực bị thương của hắn.

Ánh mắt từ đầu vai Dương Nghiệp Minh nhìn về chỗ rất xa.

Không, Dương Nghiệp Minh, tôi không yêu anh.

Tôi yêu Thân Hạo Khiêm, quá khứ như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế.

Người tôi yêu, không phải anh, cho tới bây giờ cũng không phải.

Cho nên, không cần yêu tôi, bởi vì tôi không đáp ứng lại được những gì anh muốn.

"Dương Nghiệp Minh, đừng làm rộn. Mau trở về nằm lên giường." Diêu Vọng cố gắng nói dịu dàng, đưa tay muốn kéo cánh tay hắn đang ôm mình thật chặt.

"Diêu Vọng!" Nhưng Dương Nghiệp Minh hoàn toàn bất kể, hai cánh tay vẫn ôm cậu thật chặt, giống như một đứa bé nhất quyết quấn cậu không tha, nói: "Nói, em yêu tôi! Em đã yêu tôi đấy!"

Đôi chân mày thanh tú của Diêu Vọng khẽ nhíu lại, hàm răng trắng cắn vào đôi môi đỏ thắm.

Tại sao hắn nhất định phải bá đạo như vậy? Ai quy định Diêu Vọng cậuphải yêu Dương Nghiệp Minh?

Không yêu không yêu chính là không yêu!

Sao lại có người bức người ta yêu mình? Dương Nghiệp Minh hoàn toàn không hiểu tình yêu. Hắn căn bản không biết cái gì là yêu, cái gì là đoạt lấy.

"Dương Nghiệp Minh, không nên ồn ào có được hay không?" Diêu Vọng bất đắc dĩ nói.

"Diêu Vọng, nói!" Dương Nghiệp Minh phách lối quát.

Hắn nhất định phải bá đạo như vậy, lớn lối như vậy sao?

Hắn không hiểu, dựa vào bá đạo và phách lối, căn bản là không thể lấy được lòng của một người.

Diêu Vọng có chút không nhẫn nại được nữa. Trực tiếp rống lên với Dương Nghiệp Minh: "Dương Nghiệp Minh, nói một trăm lần cũng như vậy! Tôi không yêu anh không yêu anh không yêu anh! Anh hài lòng chưa?"

Hai cánh tay Dương Nghiệp Minh ôm chặt Diêu Vọng, hai cơ thể dán sát vào nhau thật chặt không có một khe hở, Diêu Vọng cảm thấy hít thở không thông!

Một giây sau, Dương Nghiệp Minh đã giữ chặt đầu cậu, rồi áp môi mình hôn lên môi của cậu, mãnh liệt không chút thương tiếc ở trong môi cậu công thành đoạt đất!

"Ừmh......" Diêu Vọng cau mày. Nhưng vẫn không dám giãy giụa, sợ làm đau vết thương của hắn.

Dương Nghiệp Minh lại hoàn toàn như không biết xương sườn mình gãy, tựa như không có cảm giác đau, ôm Diêu Vọng thật chặt, đầu lưỡi cực nóng dò vào trong miệng cậu, cuốn lấy tất cả tùy ý mút lấy, một tay đi vào vạt áo của cậu dò xét, trực tiếp sờ vào nơi hai nhũ hoa trước ngực cậu!

Hơi thở nóng bỏng của hai người khiến nhiệt độ gian phòng cũng tăng lên vài độ!

Diêu Vọng không ngừng lui về phía sau, lùi một bước thì Dương Nghiệp Minh lại bước về trước một bước, cho đến khi lưng Diêu Vọng áp vào tường, không thể lui được nữa!

Vạt áo bị Dương Nghiệp Minh vén lên, bàn tay như có lửa của hắn tùy ý du ngoạn, những nụ hôn không ngừng rơi vào mặt của cậu, trên môi, trên cổ, hừng hực như thiêu như đốt.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Diêu Vọng cau mày thở hổn hển, sao cậu lại có thể quên chuyện Dương Nghiệp Minh là tên lợn giống rồi hả? Nói chuyện nghiêm túc với hắn, nhất định sẽ không có kết quả! Cho tới bây giờ đều là dùng phương thức này để kết thúc. Hắn chỉ biết cái này, cũng chỉ thích cái này.

Không dám giãy giụa, sợ làm đau vết thương của Nghiệp Minh, Diêu Vọng nhắm mắt lại, kệ cho Dương Nghiệp Minh quạt gió thổi lửa khắp nơi trên người cậu.

Dương Nghiệp Minh thấy Diêu Vọng phối hợp nên thái độ hài lòng vô cùng. Nhẹ hút làn môi đỏ tươi của cậu, bàn tay không buông tha một tấc nào trên người cậu......

"Ai...... Đừng......" Chỗ mẫn cảm bị tay hắn ác ý trêu đùa, Diêu Vọng không nhịn được nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

"Diêu Vọng, em còn nói em không yêu tôi?" Thấy Diêu Vọng bị mình kích thích đến ý loạn tình mê, cuối cùng Dương Nghiệp Minh cũng dỡ bỏ cảm giác tức giận không thể diễn tả trong tim, hài lòng nhếch khóe môi lên, xấu bụng ở điểm mẫn cảm của cậu xoa nắn, "Cơ thể của em nói cho tôi biết, em rất thích tôi!"

Thì ra theo hắn tình yêu chính là thỏa mãn sinh lý! Diêu Vọng cảm thấy buồn cười vô cùng.

"Dương Nghiệp Minh, đủ rồi...... Đừng náo loạn nữa! Mau...... Về giường nằm......" Điểm mẫn cảm bị vỗ về chơi đùa, nên lời nói của Diêu Vọng cũng bị đứt quãng.

Người đàn ông này, bị thương mà còn mạnh như vậy, nói hắn là lợn giống thật đúng là không có oan uổng cho hắn mà......

Dương Nghiệp Minh hung hăng hôn môi Diêu Vọng, ngăn chận tất cả những kháng nghị của cậu.

Đầu lưỡi lửa nóng ở trong miệng cậu xoay tròn, đây là một nụ hôn nóng bỏng khiến người ta mất đi lý trí, triền miên khiến lòng người rung động.

Diêu Vọng nhắm hai mắt thật chặt, cố gắng kềm chế, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Dương Nghiệp Minh đóan chắc Diêu Vọng không dám giãy giụa, cơ thể lửa nóng ép cậu sát vào tường, đôi tay và đôi môi mang kỹ xảo cố ý trêu đùa, hài lòng nhìn người trong ngực mình hai gò má trở nên ửng hồng, hô hấp cũng gấp rút và thẹn thùng.

"Thật xin lỗi...... đã quấy rầy."

Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh họ, cắt đứt nụ hôn sâu của Dương Nghiệp Minh.

"Shit!" Nghe thấy có người nói, Dương Nghiệp Minh lập tức rời đôi môi Diêu Vọng, nhỏ giọng mắng một tiếng, đưa tay kéo nhanh vạt áo đang bị kéo lên cao của cậu, che lại cơ thể mềm mại trắng như tuyết của cậu, chuyển ánh mắt không vui nhìn ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro