Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 97


Hiện tại Diêu Vọng cũng không thể rời đi, bởi vì Tiểu Tư Hàn đã ỷ lại vào cậu.

Kể từ khi được Diêu Vọng cho bú sữa, Tiểu Tư Hàn không thèm bú sữa bà vú nữa. Mỗi ngày thà há cái miệng bé xíu khóc lớn, cũng không chịu bú sữa bà vú.

Dương Nghiệp Minh ước gì có thể dùng Tiểu Tư Hàn khóa Diêu Vọng lại mãi, vì vậy mỗi lần Tư Hàn vừa khóc, liền đáng thương hề hề chạy đến bên cạnh Diêu Vọng cầu khẩn: "Tiểu Vọng, Tư Hàn khóc thật đáng thương, em cho bé con bú đi!"

Trong lòng Diêu Vọng đã sớm như bị ai nhéo, vừa nghe Dương Nghiệp Minh nói như vậy, chạy nhanh như sợ không kịp cho Tư Hàn bú sữa.

Dáng dấp bé con trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy Diêu Vọng tới, giống như có linh cảm, lập tức toét cái miệng nhỏ nhắn không răng nhìn Diêu Vọng cười, lòng Diêu Vọng lập tức trở nên mềm nhũn. Chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tư Hàn, những vũ nhục kia của Dương Nghiệp Minh dường như tan biến không còn dấu vết.

"Bảo bối, bảo bối ngoan, bú đi! Bú nhiều một chút......" Diêu Vọng ôm đứa bé bú sữa, nụ cười trên mặt tràn đầy tình mẫu tử sáng chói, giọng nói dịu dàng mà Dương Nghiệp Minh chưa từng nghe qua.

Dương Nghiệp Minh ngồi trên ghế sa lon, làm bộ xem báo chí, ánh mắt lại không ngừng vụng trộm liếc nhìn Diêu Vọng cho bé con bú sữa. Nhìn bé con bú với bộ dạng vui mừng như vậy, trong lòng của hắn cũng có chút ngứa ngáy.

"Đừng giả bộ! Muốn nhìn thì nhìn đi!" Diêu Vọng đã sớm biết Dương Nghiệp Minh đang trộm nhìn, quăng một câu khinh bỉ.

"Diêu Vọng, em suy nghĩ nhiều quá! Em cho rằng ngực của em mê người như thế sao? Tôi chỉ đang nghĩ rằng, sữa ngon lắm hay sao mà Tiểu Tư Hàn lại bú hăng hái như vậy?" Dương Nghiệp Minh làm sao không biết là Diêu Vọng đang châm chọc, cũng hung hăng đáp trả.( đựu mọe nghiện còn ngại :]]]]])

"Anh......!" Lời nói của Diêu Vọng bị hắn lột trần khiến gương mặt đỏ bừng. Chẳng thèm nói nhiều với hắn. Chỉ lo chuyên tâm cho Tiểu Tư Hàn bú sữa.

Cuối cùng bé con cũng ăn no. Thỏa mãn nấc cục một cái rồi ngủ thiếp đi trong lòng Diêu Vọng.

Diêu Vọng nhẹ nhàng hát nhỏ một bản nhạc thiếu nhi rồi cẩn thận đặt Tiểu Tư Hàn vào trong chiếc nôi nhỏ.

Dương Nghiệp Minh thấy bé con đã ngủ, bèn nghiêm mặt tiến tới bên cạnh Diêu Vọng: "Tiểu Vọng, cho tôi nếm thử một chút......"
(cạn mọe lời :]]]]]]])

"Nếm cái gì?" Diêu Vọng kinh ngạc.

"Cái này......" Dương Nghiệp Minh đưa tay quẹt vào nơi Mạc Tiểu Hàn mới vừa mặc xong áo .

"Anh! Anh không biết xấu hổ sao?" Diêu Vọng vừa tức vừa xấu hổ. Chưa từng thấy qua loại người nào như người đàn ông này, lại cùng con trai giành ăn.

"Tiểu Vọng, cho tôi nếm thử một chút xem sao! Xem rốt cuộc ngon như thế nào mà lần nào Tiểu Tư Hàn cũng bú say sưa như vậy." Dương Nghiệp Minh tiếp tục năn nỉ Diêu Vọng.

"Cút!" Diêu Vọng đẩy ma trảo của Dương Nghiệp Minh ra rồi đi ra ngoài cửa.

Dương Nghiệp Minh đột ngột nắm chặt vùng eo nhỏ nhắn của Diêu Vọng: "Cũng không phải là chưa từng ăn, liếm qua mấy trăm lần. Xấu hổ cái gì?"

Nhìn ánh mắt lẳng lơ của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng cảm giác cả người giống như không mặc quần áo vậy. Tay Dương Nghiệp Minh đã đưa vào trong quần áo của cậu rồi, Diêu Vọng sợ tới mức liều mạng giãy giụa.

"Roẹt!" những nơi rách trên chiếc áo được ghim bằng kim băng một lần nữa lại bung ra!

"Dương Nghiệp Minh!" Diêu Vọng rống to. Lần này cậu giận thật! Hiện tại cậu chỉ còn chiếc áo này! Dương Nghiệp Minh đáng chết!

Nhìn bộ dạng Diêu Vọng một tay che trước ngực, một tay liều mạng túm chặt chiếc áo bị xé rách, Dương Nghiệp Minh không nhịn được cười ha ha: "Diêu Vọng! Em có biết bộ dạng này của em nhìn rất khôi hài không? Ha ha......"

Diêu Vọng tức chết, đưa tay hung hăng cốc vào đầu hắn hai cái: "Ai cho anh cười! Đều tại anh!"

Dương Nghiệp Minh cười kéo Diêu Vọng vào trong ngực: "Đi, dẫn em đi mua quần áo!"

Tùy tiện tìm bộ quần áo cũ của hắn đưa cho cậu mặc vào,  mang Diêu Vọng ra cửa.

Dương Nghiệp Minh đưa cậu đến một cửa hàng bán quần áo sang trọng nhất để Diêu Vọng mua quần áo.

Cô nhân viên nhiệt tình đi lên săn đón, Nhưng Dương Nghiệp Minh hoàn toàn lạnh lùng làm ngơ.

Đi tới trước giá quần áo, ngón tay thon dài của Dương Nghiệp Minh lướt qua một hàng quần áo, thấy bộ nào hợp với Diêu Vọng liền lấy xuống ném cho cô nhân viên......

Diêu Vọng không lên tiếng, nhìn Dương Nghiệp Minh chọn quần áo như thế, lại một lần nữa cảm nhận thật sâu cái gì gọi là những người có tiền.

Xem Dương Nghiệp Minh như bây giờ, y như tên nhà giàu mới nổi!

Phách lối, vênh váo, tự đắc, không ai bì nổi......

Thời điểm chọn giày, Dương Nghiệp Minh cũng là một tác phong kiêu ngạo như thế, hỏi số giày của cậu xong, liền một đôi một đôi giày chỉ qua: cái này, cái này, cái này......"

Nhân viên cửa hàng hết thảy đều dùng ánh mắt vừa thèm muốn vừa ái mộ nhìn Diêu Vọng.

"......"

Diêu Vọng không chịu nổi những ánh mắt của đám nhân viên đó, yên lặng thối lui đến khu giày nam, mặc cho Dương Nghiệp Minh ở nơi đó khoe khoang hắn lắm tiền nhiều bạc.

Hắn mua quần áo cho cậu nhiều tới nỗi nếu mỗi ngày cậu đổi một bộ thì phải mấy năm mới hết......

Một nhân viên đột nhiên đi tới bên cạnh cậu, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói ra một tràng bằng tiếng Anh.

Diêu Vọng có chút ngạc nhiên, cậu chỉ nghe thấy cái gì mà "Chồng cậu" "giày nam"..., cụ thể cậu nghe được cái hiểu cái không.

Đang chọn giày cho cậu, Dương Nghiệp Minh nghe vậy chợt đi tới, nhíu mày hỏi: "Em chọn giày cho tôi?"

"Hả?"

Diêu Vọng ngẩn người một chút, lúc này mới biết vừa rồi cô nhân viên nói là: Chồng của cậu rất anh tuấn, rất thích hợp đi đôi giày này.

Nhưng Dương Nghiệp Minh hoàn toàn không chú ý tới sự kinh ngạc của Diêu Vọng, đi tới bên cạnh cậu, cầm một đôi giày da màu đen sáng bóng trước mặt cậu quan sát một chút, hàng chân mày rậm nhíu lại: "Diêu Vọng, phẩm vị của em là như thế này sao?"

Loại giày da kiểu dáng đầu nhọn này quả thật đã không còn hợp mốt nữa rồi, nhưng nó là một đôi giày được chế tác thủ công, kiểu dáng và chi tiết đều vô cùng tinh tế và hoa mỹ.

Diêu Vọng im lặng, cậu chỉ là vừa khéo đứng ở khu giày nam mà thôi......

Cậu nói muốn giày cho hắn khi nào chứ?

Nhìn tâm trạng Dương Nghiệp Minh có vẻ không tệ, Diêu Vọng không thể làm gì khác hơn là cười khô khốc: "Ừ, ánh mắt thưởng thức của tôi đích thực không được tốt lắm, trả lại cho họ đi."

Không nghĩ tới Dương Nghiệp Minh cầm đồi giày da vứt trên tay cậu: "Cho tôi thử một chút."

Diêu Vọng giương mắt lên nhìn Dương Nghiệp Minh, thế nhưng hắn căn bản không chú ý tới ánh mắt của Diêu Vọng, tự nhiên ngồi vào ghế sa lon, vén hai chân lên, ánh mắt sâu đen nhìn cậu chằm chằm với một bộ dạng đợi cậu tới phục vụ.

Cô nhân viên lắm mồm này, làm hại cậu giống như một người hầu phục vụ cậu chủ Dương hắn đổi giày vậy.

Hít sâu một cái, Diêu Vọng dằn cảm giác khó chịu lại, ngồi xổm trước mặt Dương Nghiệp Minh giúp hắn đổi giày, loại tư thế này, mười phần giống y như một người hầu.

Mang giày vào chân xong, Dương Nghiệp Minh cũng không đứng lên đi tới đi lui mà chỉ ngồi ở chỗ đó quơ quơ chân, đôi giày trên chân lắc lư đung đưa, hiển nhiên đồi giày này quá lớn.

Nét mặt Dương Nghiệp Minh nhất thời tối sầm: "Diêu Vọng,sao chọn giày như thế này?"

Một lần nữa Diêu Vọng im lặng nhìn trời xanh......

Đôi giày này, căn bản cũng không phải là cậu chọn mà.

"Em không biết tôi mang giày số mấy sao?" Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm Diêu Vọng, giọng nói tức giận.

"Ách......" Diêu Vọng không biết trả lời như thế nào.

Cậu không có chuyện gì làm hay sao mà phải nhớ số giày của hắn bao nhiêu?

Nhìn vẻ mặt Diêu Vọng mờ mịt, sắc mặt Dương Nghiệp Minh càng ngày càng khó coi! Hắn rất nhớ số giày Diêu Vọng đi, mà người   này, thế nhưng hoàn toàn không biết số giày của hắn!

Rất tốt.

Dương Nghiệp Minh đang muốn nổi giận, chợt nghe Diêu Vọng dùng tiếng Anh nói ra số giày của hắn.

"Mới nhớ lại?" Sắc mặt Dương Nghiệp Minh hòa hoãn đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

"Ách...... Ừ......" Diêu Vọng có chút chột dạ trả lời. Thật ra thì cậu vừa nhìn thấy ở đôi giày hắn mang đang để trên mặt đất, bên trong có số giày.

Mới vừa rồi nhìn vẻ mặt của Dương Nghiệp Minh u tối, cảm thấy không giải thích được. Không phải chỉ là không nhớ số giày hắn mang thôi sao, vậy mà lại tức giận lớn như thế? Thật đúng là xem mình là người hầu của hắn rồi hả?

"Niệm tình em đã nhớ lại nên tha cho em lần đầu." Dương Nghiệp Minh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng. Đôi môi mỏng khiêu gợi cũng không tự chủ nâng lên, gương mặt lãnh khốc nhu hòa đi rất nhiều.

"Oa...... Mau nhìn!"

Mấy cô nhân viên đứng vây quanh bên cạnh len lén nhìn họ, ánh mắt hiện những trái tim hồng, bắt đầu si mê.

Diêu Vọng không thể không thừa nhận, những lúc Dương Nghiệp Minh không nổi giận thì đúng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.

Khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, trên chân Dương Nghiệp Minh mang đôi giày mới. Giày cũ đã ném vào thùng rác.

Gió đêm thật lạnh. Diêu Vọng co rụt cổ lại, Dương Nghiệp Minh cúi đầu nhìn cậu, đem cậu ôm vào trong ngực.

"Đùng......" Một tiếng súng phá vỡng dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trên đường cái nam nữ chạy tán loạn, rối rít chạy trốn.

Diêu Vọng cũng bị Dương Nghiệp Minh ôm té nhào xuống đất,Dương Nghiệp Minh ôm cậu lộn một vòng, lập tức núp sau một chiếc xe.

Diêu Vọng cảm thấy rất ngạc nhiên, cơ thể đang bị Dương Nghiệp Minh ôm trong ngực bỗng nhúc nhích, thò đầu ra muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng động. Nằm im ở đây!" Dương Nghiệp Minh ôm chặt Dieu Vọng, nhỏ giọng nói.

Nói xong, lộn một cái, từ phía sau xe hơi lật tới góc tường phía sau. Diêu Vọng nhìn thấy hắn đứng im rồi rút từ trong túi áo ra một khẩu súng.

Từ khe hở của bánh xe, Diêu Vọng thấy rõ bên cạnh mình có một người ngoại quốc đang nằm, hai mắt mở rất to, không nhúc nhích, trên đầu máu tươi chảy lênh láng, chảy đến ngay bên cạnh cậu.....

"A......" Diêu Vọng thiếu chút nữa bật hét to, cậu vội vàng lấy tay che miệng của mình.

Lúc nãy, người ngoại quốc này đã ở đứng ở bên cạnh cậu và Dương Nghiệp Minh!

Nếu như không phải Dương Nghiệp Minh kéo cậu nằm xuống, hiện tại người có đầu bị nở hoa chính là cậu!

Trong lúc hoảng hốt, Diêu Vọng nghe thấy một nhóm người đang nhỏ giọng nói với nhau bằng tiếng Trung Quốc: "Hình như chạy đến góc tường bên kia. Chúng ta chia nhau vây đánh!"

Rất rõ ràng, đám người này chính là muốn đối phó với cậu và Dương Nghiệp Minh trái tim Diêu Vọng siết lại thật chặt.

Cậu nghiêng đầu nhìn về hướng góc tường, Dương Nghiệp Minh vẫn lặng yên đứng ở nơi đó. Nếu như không phải Diêu Vọng biết hắn trốn ở đó, thì còn tưởng rằng đấy là một cái cây.

Bóng đen càng lúc càng gần, tim của Diêu Vọng cũng thót lên tới cổ họng.

"Bụp Bụp Bụp!" Ba tiếng súng liên tục vang lên, hai bóng người ngã xuống đất vang lên tiếng vang trầm đục. Dương Nghiệp Minh đã giết chết hai kẻ địch.

Còn một người đặc biệt giảo hoạt, vẫn dựa vào vách tường chậm rãi tiến gần về phía Dương Nghiệp Minh.

Diêu Vọng đang muốn cảnh báo Dương Nghiệp Minh một tiếng để hắn chú ý, chợt thấy Dương Nghiệp Minh từ góc tường vọt ra, “Bụp” một tiếng, bóng đen ngã xuống mặt đất.

Cuối cùng, Diêu Vọng cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp hô một tiếng a di đà Phật, Dương Nghiệp Minh đã kéo cậu chạy như điên vào một con hẻm nhỏ nằm bên cạnh!

Diêu Vọng bị Dương Nghiệp Minh kéo chạy như điên, chợt, cậu cảm thấy có một chất lỏng nóng dính theo cánh tay Dương Nghiệp Minh chảy xuống tay cậu.

Trong lòng Diêu Vọng cảm thấy căng thẳng, vừa chạy như điên vừa thở hổn hển hỏi: "Nghiệp Minh, anh bị thương sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro