chap 96
Cơ thể Dương Nghiệp Minh hơi run rẩy, "Tôi mưu đồ gì không mượn cậu xen vào. Cậu chỉ cần đáp ứng, làm người của tôi."
Hai tay bên người Diêu Vọng nắm lại, khẽ dùng sức, nắm tay một cái, lại phát hiện giờ phút này ngay cả sức lực nắm tay cũng không đủ.
Làm sao lại trở nên vô lực như vậy, làm sao lại trở nên bất đắc dĩ như vậy!
"Nếu như tôi không đáp ứng?" Diêu Vọng cắn môi nhìn Dương Nghiệp Minh.
"Nếu như cậu không đáp ứng, CD hoan ái ngày hôm qua sẽ lan truyền toàn thế giới. Nếu như cậu không đáp ứng, cả đời này cậu sẽ mãi chỉ ở trong căn nhà này, một bước chạy cũng không thoát. Nếu như cậu không đáp ứng, tôi sẽ khiến cậu nghiện ma túy, lúc đó sống cũng không bằng chết!" Dương Nghiệp Minh nhàn nhạt nói, giọng nói lại cường ngạnh vô cùng!
"Anh!" Trong đầu của cậu kêu ong một một tiếng, "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói được là làm được!" Vẻ mặt của hắn tối tăm."Tốt nhất cậu không nên chọc giận tôi!"
Diêu Vọng buồn bã cười một tiếng, cố nén tiếng khóc, nhẹ nhàng nhìn hắn nói: "Nếu như anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!"
"Vậy thì sao?" Hắn đột nhiên bá đạo kéo cậu, cúi đầu cắn lỗ tai của cậu, hắn biết đấy là nơi mẫn cảm nhất của cậu."Cậu có thể thử xem! Xem tôi có nói láo hay không?"
Giọng nói của hắn, trầm thấp khàn khàn, nhưng lại tản ra hơi lạnh thấu xương.
Diêu Vọng không nhịn được giật thót mình.
Hắn cúi đầu nhìn cậu bình tĩnh lại, bàn tay nâng cằm của cậu, "Đúng, như vậy mới ngoan, cậu bé ngoan!"
Tầm mắt của cậu rơi vào mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai lộ ra góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen nhánh sâu như nước, chân mày đen rậm, không khỏi toát lên vẻ vương giả thanh nhã.
Ánh mắt lạnh của Diêu Vọng thoáng qua chút cảm xúc, người đàn ông này thật sự là khắc tinh của mình sao?
Cho dù hiện tại muốn thoát khỏi hắn như thế, hận hắn như thế, trái tim cũng đã tan nát, nhưng nỗi hận lớn nhất cũng không được áp chế được sự run rẩy sợ hãi, là thế này phải không?
Dương Nghiệp Minh nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ thương yêu, hắn duỗi bàn tay, kéo cơ thể vô lực của Diêu Vọng ôm thật chặt vào trong ngực, khi hơi thở mềm mại của cậu dán sát vào mình thì hắn lại có một mong muốn đem cậu dung nhập vào trong cơ thể đang kích động của mình.
Hắn cúi người xuống, làn môi nóng bỏng hôn nhẹ vào đôi mắt cậu, đau lòng lau khô dòng lệ của cậu, trên khuôn mặt nguội lạnh bị một cảm xúc thâm tình thay thế.
"Được rồi! Nếu như em ngoan ngoãn, tôi hứa sẽ tiêu hủy đĩa CD, em cũng sẽ có toàn bộ sự tự do! Em có thể ra cửa, có thể đi chơi, có thể kết giao bạn bè, cũng có thể mỗi ngày ở cùng với Tiểu Tư Hàn." Dương Nghiệp Minh nói.
Sách lược của Dương Nghiệp Minh có hiệu lực rồi.
Diêu Vọng không nói một lời, hàm răng run lên. Dương Nghiệp Minh lại ôm cậu vào lòng.
Cậu co rúm lại một chút, vẫn như cũ không hề lên tiếng.
Dương Nghiệp Minh nhìn cậu, cậu như vậy, hoàn cảnh như vậy, cũng làm cho hắn không tự chủ được nghĩ đến những triền miên đêm hôm đó, hắn phát hiện mình càng cố gắng đè nén, lại càng khó kềm chế.
Môi phớt qua gò má của cậu, nhưng theo phản xạ cậu chợt lui về phía sau.
Hắn trừ việc lên giường sẽ không còn việc khác có thể làm sao? Tại sao người đàn ông này khi muốn lại ghê tởm như vậy? Luôn xúc phạm cậu? Uy hiếp cậu?
Trên mặt cậu lộ ra chán ghét, nét mặt của cậu kích thích Dương Nghiệp Minh thật sâu, cậu thế nhưng lại thể hiện vẻ mặt chán ghét như vậy, quả thật quá ghê tởm!
"Diêu Vọng!" Đôi môi mỏng trên gương mặt anh tuấn mím chặt, trong mắt bắn ra tia lửa giận tựa hồ có thể thiêu đốt Diêu Vọng, sức lực trên tay Dương Nghiệp Minh tăng thêm, "Nhìn tôi!"
"Ma quỷ! Anh là ma quỷ!" Diêu Vọng lớn tiếng kêu. Dương Nghiệp Minh bị chọc giận rồi.
"Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa xem!" Một giọng nói lạnh lẽo giống như từ địa ngục phát ra bên tai Diêu Vọng, "Tôi nói cậu nhìn tôi!"
"Anh muốn như thế nào?" Ánh mắt trong suốt của Diêu Vọng lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đang trong cơn giận dữ của Dương Nghiệp Minh , mặc dù trong lòng nơm nớp lo sợ. Người đàn ông này lúc lên cơn giận quá dọa người rồi.
Dương Nghiệp Minh bá đạo ngăn chận cậu, khóe miệng hiện lên nụ cười tà tứ, nhưng trong ánh mắt không chút vui mừng, nhẹ giọng nỉ non: "Ừ! Rất ngoan, vật nhỏ bướng bỉnh lì lợm!"
"Anh thật rất hèn hạ! Anh đang uy hiếp tôi!" Diêu Vọng đón nhận ánh mắt của hắn, giọng nói tràn đầy khinh thường và lạnh lùng.
Người đàn ông này khiến người ta chán ghét, chẳng lẽ hắn chỉ có chiêu này thôi sao? Chẳng lẽ trừ chiêu đó, hắn không còn những chiêu nào khác sao?
Dương Nghiệp Minh nhìn cậu, không nói lời nào, cũng không hề nháy mắt, hai người giờ phút này nhìn nhau, ánh mắt của hắn phức tạp, quỷ dị và lóe lên những tia lửa kỳ lạ.
Không khí càng ngày càng nguy hiểm. Mà hắn ẩn nhẫn cùng với trấn tĩnh, khiến Diêu Vọng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm sắp đến, cậu càng thêm bình tĩnh, ưỡn cao sống lưng, không chịu yếu thế.
Khóe miệng Dương Nghiệp Minh một lần nữa nhếch lên, tươi cười nhưng không có phần ấm áp.
Diêu Vọng dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nhìn hắn, dù sao đi nữa ánh mắt hắn mà nhìn lâu sẽ trầm luân, dứt khoát không nhìn!.
"Mở mắt, tôi muốn cậu nhìn tôi hưởng dụng thân thể của cậu, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là người của tôi, đời này đừng mơ tưởng chạy thoát!" Hắn nói xong, trong ánh mắt sắc bén nổi lên ngọn lửa phức tạp.
Cậu nghe được lời nói của hắn, khó có thể tin trợn to hai mắt, khuôn mặt lạnh lùng kia đập vào mắt, sao ghê tởm như thế, ghê tởm đến độ cậu muốn xé rách bản mặt của hắn, tại sao hắn lại có thể nói rõ ra như thế, không biết xấu hổ như thế.
Tủi nhục xông tới một lần nữa khiến cậu đỏ mặt.
"Cởi quần áo! Vừa rồi đừng nên mặc!" Hắn trầm giọng nói: " Có phải muốn bị tiêm ma túy trở thành một kẻ nghiện hay không?"
Cậu nhìn hắn chằm chằm, hàm răng cắn chặt bờ môi, lửa giận bừng lên hắn dứt khoát buông cậu ra, ngồi ở ghế sa lon, co hai chân lại, lấy bao thuốc trong túi, theo thói quen hút một điếu: "Cậu có thể tiếp tục làm một anh thư trinh tiết, chẳng qua kiên nhẫn của tôi cũng có hạn!"
Hắn nhìn quần áo của cậu, là loại hàng rẻ tiền, nhưng khi mặc ở trên người cậu lại xinh xắn đến như vậy! Tôn lên dáng người mỏng manh nhưng đầy đặn của cậu, cậu đã sanh em bé, vì vậy so với trước kia đầy đặn hơn.
Đôi mắt chim ưng nhìn soi mói, cậu bắt đầu từ từ cởi hết y phục của mình. Ánh mắt đã không còn mục tiêu, giống như là đang làm việc theo lệnh chủ vậy.
Áo khoác từng nút từng nút được cởi ra, ngay sau đó, cùng nhau rơi xuống đất, lòng của cậu, cũng rơi theo xuống. Cho đến khi toàn thân trên dưới chỉ còn lại quần lót.
Diêu Vọng rõ ràng cảm thấy cả người mình run rẩy, cảm thấy toàn thân vô lực mềm nhũn.
Hắn nhìn cậu, sự nguy hiểm trong ánh mắt tăng lên.
"Tiếp tục cởi ra, tôi đi tắm!" Hắn lạnh lùng đứng lên, lúc xoay người, ánh mắt lóe lên một tia giãy giụa.
Đối với cậu như vậy, hình như quá tàn nhẫn!
Nhưng, hắn phát hiện, hắn càng muốn đợi cậu, cậu càng ghê tởm và đối nghịch với hắn. Có lẽ uy hiếp là quá hèn hạ, nhưng hắn xưa nay tin tưởng nếu tốc chiến tốc thắng sẽ nhanh chóng đạt được hiệu quả! Hắn chỉ muốn lấy được cậu, hắn không thể nào chịu được nỗi thống khổ nếu mất cậu lần nữa!
Cậu không nói gì, ánh mắt trống rỗng, bò đến trên giường, dùng chăn bao lấy mình.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Dương Nghiệp Minh tắm rửa xong, chỉ dùng khăn tắm bọc nửa người dưới, chân trần đạp sàn nhà đi ra.
Thấy cậu ngồi ở trên giường, chăn bao quanh mình. Bởi vì vừa thẹn thùng vừa hận, cậu càng thêm chán ghét hắn!
"Cởi ra!" Hắn tiếp tục nói.
Bàn tay cậu với vô trong nhẹ nhàng chầm chậm cởi quần lót.
Quần lót được cởi ra để bên cạnh giường, cơ thể không một mãnh vải của cậu lộ ra trước mắt hắn!
Dương Nghiệp Minh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, trong nháy mắt khi chiếc quần lót cởi xuống, hắn cảm thấy hơi thở của mình dần dần rối loạn. Nhìn thấy làn da trắng nõn của cậu hiện ra ít phần mềm mại đáng yêu, hắn không khỏi tâm thần nhộn nhạo. như có thứ gì đó che mờ ánh mắt thâm thúy, hắn chỉ muốn người này hoàn toàn thuộc về mình, hắn chỉ muốn chinh phục hoàn toàn người này!
Cậu xấu hổ! Cảm thấy không còn mặt mũi nữa!
"Dương Nghiệp Minh, nếu như anh muốn, anh làm gì thì làm đi!" Cậu không biết làm sao lấy lại được giọng nói của chính mình, giọng vừa nói ra, sao run rẩy như thế.
Sau một khắc, cậu cắn môi, nếm thấy một mùi vị ngai ngái, thì ra là cậu đã cắn rách môi của mình, nhục nhã như vậy, hắn là ác ma, là khắc tinh cả đời cậu.
Giờ phút này mái tóc đen của Dương Nghiệp Minh dán hết lên gương mặt, những giọt nước trên tóc rơi xuống, đôi tròng mắt đen phát ra ánh sáng lạnh như băng. Cả người tản ra sức hấp dẫn đặc biệt, đủ khiến cho người ta tim đập thình thịch. Nhưng Diêu Vọng như không có thấy, cậu cũng không muốn nhìn, cậu cảm thấy giờ phút này cậu chỉ còn lại sự khuất nhục!
Dương Nghiệp Minh bước từ cửa phòng tắm đi tới, hướng về phía cậu. Mỗi một bước tiến tới gần, lại càng cảm thấy sức hấp dẫn phát ra trên người cậu không cách nào khắc chế được.
Cuối cùng đi tới trước mặt cậu, thế nhưng hắn lại chỉ đưa tay, tùy tiện vuốt một lọn tóc của cậu, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi vị trên người cậu, vĩnh viễn tinh khiết như thế, không có mùi nưốc hoa gay mũi, cậu là khác biệt, giống như đóa hoa Lan dưới đáy hang sâu.
Dương Nghiệp Minh hôn tóc của cậu, đưa tay ôm cậu vào trong lòng. Bàn tay dán vào lưng cậu, cảm nhận được thân thể mềm mại và quyến rũ của cậu. Lòng hắn cảm thấy nhột nhạt khó chịu, hít thở thật sâu.
Diêu Vọng lại chỉ có thể nín thở, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Hắn và mặt của cậu, gần trong gang tấc.
Áo tắm màu trắng xanh trên người của hắn xanh rơi xuống, cơ thể của bọn họ dính vào cùng nhau.
"Vì sao em không chịu thuận phục tôi? Hả?" Dương Nghiệp Minh ôm trọn cơ thể mỏng manh gầy yếu của Diêu Vọng vào trong lòng.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, không nhịn được cúi đầu đòi hôn cậu, hắn khát vọng cái miệng nhỏ nhắn mềm mại và đỏ tươi của cậu, nhưng khi nếm thấy mùi máu tươi trên khóe miệng của cậu, trong lòng đột nhiên đau nhói.
Đôi môi mềm mại che lấy môi cậu, đầu lưỡi đẩy hàm răng cậu ra, khiến cậu xấu hổ thở gấp.
Hơi thở của cậu thơm như thế, làn môi của cậu trơn mềm, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, hôn cậu như mê muội. hai tay Dương Nghiệp Minh chạy trên người cậu, đôi môi lại bắt đầu mãnh liệt hôn cậu.
Nụ hôn này mãnh liệt mà kéo dài, khi Dương Nghiệp Minh vẫn chưa thỏa mãn buông Diêu Vọn ra thì gương mặt cậu đã ửng hồng, hai chân mềm nhũn cơ hồ đứng không vững, cậu thiếu chút nữa bởi vì hít thở không thông mà chết.
Dương Nghiệp Minh cũng khẽ thở dốc, hắn nhìn Diêu Vọng, lấy tay nâng phía sau lưng của cậu, nói khẽ với cậu nói: "Diêu Vọng, tôi muốn em mãi mãi là người của Dương Nghiệp Minh tôi!"
Diêu Vọng liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn tới Dương Nghiệp Minh.
Thân thể hắn cường tráng, phát tán mị lức phái nam, bao quanh chính mình, cậu cảm thấy nơi đó của hắn dâng trào, bọn họ dán chặt vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro