chap 95
Diêu Vọng cảnh giác nhìn Dương Nghiệp Minh, muốn kéo cao cái mền bao lấy cơ thể mình. Dương Nghiệp Minh lại một tay kéo cái mền, cơ thể cường tráng áp tới người cậu.
"Anh đừng ôm tôi!" Cậu đẩy hắn ra.
Thế nhưng hắn lại ôm chặt lấy cậu."Hãy nghe tôi nói!"
Cậu cảm thấy xương cốt trong người đều sắp bị hắn siết nát vụn, mặc mặc dù cảm thấy lồng ngực bị ép chặt đến không thể hít thở được, nhưng cậu vẫn cương quyết không nhúc nhích, mặc cho hắn ôm cậu. Thái độ so còn lạnh hơn băng đá: "Dương Nghiệp Minh, buông tôi ra."
"Tôi không thả!" Hắn ôm cậu không chịu buông tay, giống như đứa bé đang ăn vạ.
Cậu có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn thoảng qua bên tai cậu, nhưng hắn không làm gì hết, chỉ ôm cậu thật chặt, thì thầm bên tai cậu: "Diêu Vọng, làm người của tôi được không? Tôi biết em rất thương yêu Tư Hàn, em hãy ở lại bên cạnh tôi, ở lại bên cạnh Tư Hàn, xem Tư Hàn như con của mình, được không?"
Cậu nghe được câu này, trong lòng lại dâng lên sự tức giận."Anh mang Tư Hàn ra ép buộc tôi sao?"
"Không phải như vậy!" Hắn gầm nhẹ.
"Vậy thì đó là gì?" Cậu trầm giọng hỏi, nhiệt độ trong giọng nói đã muốn đóng băng không khí xung quanh.
Cuối cùng, Diêu Vọng giằng co, dùng sức đẩy hắn."Anh buông tôi ra, tôi chán ghét anh!"
Hắn bị cậu đẩy ra, nhanh chóng lấy lại chủ động, đột ngột lột chiếc mền trên người cậu xuống, cậu tiếp tục giãy giụa, lôi kéo chiếc mền đã bị kéo xuống gần hết.
Nhất thời, chiếc áo lật lên làm lộ ra bờ ngực mịn màng của cậu, Dương Nghiệp Minh kinh ngạc nhìn chiếc mền trên tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cơ thể trắng nõn của cậu, hô hấp cũng dồn dập theo!
Diêu Vọng vừa thẹn vừa cáu, mặt cậu đỏ lên, đôi tay che trước ngực, cố che dấu cơ thể mềm mại trắng nõn của mình......
Gương mặt anh tuấn của Dương Nghiệp Minh hiện lên sự mị hoặc, hắn nhướng đôi mắt hẹp dài đang híp lại, tròng mắt đen nhánh thâm thúy.
Hắn thở dài, sắc đẹp trước mặt, khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh hùng, hắn không muốn làm anh hùng, vì vậy vươn tay ra, trực tiếp vuốt ve phía sau lưng của cậu, làm cậu sợ tới mức kinh hãi."A ——"
Thế nhưng hắn lại thu lại tay, nhưng cánh tay có lực chợt kéo mạnh, Diêu Vọng liền ngã vào trong ngực hắn, sau đó hắn lật người, đè cậu ở trên giường.
Cặp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng đầy vẻ sợ hãi của Diêu Vọng: "Xấu hổ cái gì? Cũng không phải chưa từng ôm qua sao?"
Bốn mắt nhìn nhau, cậu trong lúc nhất thời cáu đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn lại, xấu hổ tăng thêm, cậu muốn giãy giụa, nhưng cả người vô lực, chỉ có thể bị lồng ngực cường tráng của Dương Nghiệp Minh đè ép đến mềm nhũn, không thể động đậy được.
Dương Nghiệp Minh nhìn cậu, giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, mang theo chút khàn khàn, "Tôi không phải cố ý, là do em cố tình giãy giụa. Diêu Vọng, là em cố ý hấp dẫn tôi đấy!"
"Dương Nghiệp Minh!" Diêu Vọng rống giận."Anh rốt cuộc không biết xấu hổ sao! Tôi làm cái gì mà cố tình hấp dẫn anh! Tôi ước gì anh cút đi càng xa càng tốt!"
Hắn cau mày, tầm mắt thật sâu nhìn chăm chú vào mặt cậu, "Em cứ chán ghét tôi như vậy sao? Nhưng trước kia không phải em cũng có cảm giác sao? Em đối với tôi cũng không phải là không có cảm giác, một lần cùng nhiều lần có gì khác nhau chứ?"
"Dương Nghiệp Minh!" Mặt cậu đỏ lên, ngăn hắn nói tiếp.
"Tôi nhớ lại mấy đêm trước, em ở dưới người tôi rất có cảm giác đấy!" Hắn cười đến mị hoặc, nói ra rõ ràng."Không phải sao?"
Sắc mặt của Diêu Vọng vốn đã đỏ, giờ lại càng thêm đỏ như máu, cậu vươn tay, che miệng Dương Nghiệp Minh lại, rung giọng nói: "Anh, anh —— không cho anh nói lung tung nữa!"
"Tại sao tôi không thể nói?" Dương Nghiệp Minh nhỏ giọng nói, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ hiện lên một nụ cười vui thích, "Tôi muốn nói, càng phải nói ——"
Trong lòng Diêu Vọng chợt đau nhói, chật vật cúi đầu, giùng giằng đẩy hắn ra, nhưng động tác của hắn càng thêm nhanh chóng, gắt gao ngăn chận cậu, cậu thậm chí có thể cảm thấy lửa nóng của hắn.
Hắn nhìn cậu chằm chằm, hôn như mưa rơi lên mặt cậu, hắn khóa cậh thật chặt vào trong ngực, khống chế sự giãy giụa của cậu.
Mà cậu giãy giụa, mới đầu còn dùng sức, càng về sau dần dần càng vô lực, đến cuối cùng, chỉ có thể theo hắn, mặc cho nụ hôn điên cuồng của hắn xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh của cậu.
Cậu thật sự rất dễ dàng có thể kích thích dục vọng nguyên thủy của hắn, tay của hắn vội vàng cởi áo của cậu, vuốt làn da mềm mại trơn bóng của cậu. Nụ hôn của hắn cũng biến thành cuồng hơn dã, trằn trọc gặm, cắn, in những dấu hôn liên tiếp như đóa hoa mai lên chiếc cổ trắng nõn của cậu.
Chợt thấy trước ngực chợt lạnh, đến khi nhận ra thì hắn đã sớm cúi người hôn nơi mềm mại nhạy cảm này.
"A! Không ——" Diêu Vọng thét chói tai, hai tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lập tức bắt được hai tay cậu, kéo về phía sau lưng cậu, khiến ngực cậu ưỡn lên cao vút càng tiếp xúc chặt chẽ với hắn.
Nước mắt ấm áp làm nóng môi của hắn, hắn mơ hồ ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đã lệ rơi đầy mặt.
Diêu Vọng quay mặt sang một bên, không muốn nhìn vào gương mặt rất đẹp trai của Dương Nghiệp Minh, nhưng từng hàng nước mắt xấu hổ lại theo gương mặt của cậu chảy xuống, cậu hận mình tại sao không kháng cự nổi sự tấn công của Dương Nghiệp Minh, để cuối cùng đầu hàng hoàn toàn, đắm chìm trong sự xâm chiếm cuồng dã của hắn.
Cậu coi thường chính bản thân mình! Diêu Vọng cắn môi, không nhịn được nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào."Tôi không phải kỹ nam kỹ nữ, không nên đối xử như vậy với tôi!"
Dương Nghiệp Minh nhìn cậu khóc thút thít, vội vàng lật người qua, cầm bàn tay thon nhỏ của Diêu Vọng , không nói, chỉ dịu dàng dùng miệng hôn lòng bàn tay của cậu. Diêu Vọng cả kinh, muốn rút tay về, Dương Nghiệp Minh nhỏ giọng nói: "Được, tôi không động vào em nữa! Đừng khóc......"
Diêu Vọng xấu hổ run rẩy kéo chăn, muốn che cơ thể mình.
Dương Nghiệp Minh giúp cậu che người lại, rồi cứ như vậy ôm cậu, ngắm nhìn gương mặt của cậu, từ trong đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nho nhỏ của mình.
Dương Nghiệp Minh không nói nữa, chỉ cúi đầu xuống, dịu dàng hôn nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Diêu Vọng. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Diêu Vọng, em nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm người của tôi không tốt sao?"
Cậu ngơ ngẩn, cậu biết hắn là người đàn ông trong mộng của tất cả những người phụ nữ độc thân trên thế giới này, nhưng, cậu là ngoại lệ duy nhất.
Sau khi trải qua nhiều tổn thương như vậy, cậu làm sao có thể tiếp nhận hắn? Cậu không làm được.
Cậu không thương hắn, chưa từng yêu hắn.
Cậu nghèo khó, đê tiện, nhưng trái tim cậu không phải là hàng hóa. Không phải ai cũng có thể dễ dàng mua được. Trái tim của cậu, chỉ có một người đàn ông có thể đi vào, đó chính là học trưởng Hạo. Mãi mãi, mãi mãi không thể nào là Dương Nghiệp Minh!
Vừa nghĩ tới học trưởng Hạo, trái tim Diêu Vọng đau nhói! Vốn là, cậu có thể có một cuộc sống an bình, cậu có thể thản nhiên đứng ở trước mặt học trưởng Hạo, cậu có thể làm một người hạnh phúc. Nhưng tất cả những điều đó, đã bị Dương Nghiệp Minh phá hủy!
"Không! Tôi không đồng ý!"
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu, một lúc lâu sau, Dương Nghiệp Minh cúi thấp đầu xuống, nói vào tai Diêu Vọng: "Cho dù có thể ngày ngày thấy Tư Hàn, có thể hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi làm mẹ, em cũng không đồng ý?"
Hơi thở nóng rực của hắn thổi vào tai Diêu Vọng, khiến cậu lại bắt đầu run rẩy.
"Dương Nghiệp Minh! Tôi cảnh cáo anh, anh đừng mang Tư Hàn ra mà thỏa hiệp với tôi! Đó là con trai ruột của anh a! Làm sao anh lại có thể nhẫn tâm mang một đứa bé ra làm phương tiện cho anh lợi dụng? Anh rốt cuộc có nhân tính hay không!" Nghĩ đến bé con, lòng của cậu xoắn đau.
"Nhưng tôi thấy em rất thương yêu Tư Hàn! Xuất phát từ nội tâm! Con gái của em đã rời bỏ em, em xem Tư Hàn như con của mình không được sao?" Dương Nghiệp Minh nói vô cùng có lý lẽ.
Diêu Vọng ngây người, Tư Hàn, cậu quả thật rất thích bé con đáng yêu này......
Dương Nghiệp Minh thấy thái độ Diêu Vọng có thay đổi, lại nói tiếp: "Tôi không ngại trong lòng em không có tôi. Bởi vì tôi cũng không cho em một danh phận thật sự được, tôi không thể nào cưới em được!" Hắn nói thật nhỏ.
Cậu ngước mắt, "Cả đời không có danh phận, sau đó anh lại đi cưới người phụ nữ khác sao? Mà tôi chỉ có thể là người làm ấm giường cho anh phải không?"
Hắn sửng sốt, nhìn cậu."Danh phận rất quan trọng sao?"
Ít nhất hắn cho là, không phải rất quan trọng!
Hắn hỏi ngược lại thật giống như một thanh đao vô hình đâm thật sâu vào trái tim Diêu Vọng, đau đến độ không thể hít thở được.
Hai mắt mờ lệ, Diêu Vọng đột nhiên khép chặt mắt lại, trên gương mặt cũng đã lệ rơi đầy mặt.
"Tiểu Vọng!" Dương Nghiệp Minh cảm thấy nội tâm đau nhói, cúi đầu đưa mắt nhìn cậu.
"Dương Nghiệp Minh, anh tại sao nhất định muốn tôi tôi làm người của anh? Anh yêu tôi sao?" Cậu lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hắn sợ sệt.
Diêu Vọng tự giễu cười một tiếng, cho tới bây giờ cậu cũng không còn hy vọng vào một tình yêu đã trở nên xa vời, nhưng cậu cũng không muốn tự ái bị giẫm đạp.
Dương Nghiệp Minh vẫn yên lặng như cũ, hắn không thích nói yêu đương, ánh mắt thâm thúy dao động nhìn cậu, nhưng không có nửa phần ấm áp. Đáy mắt lạnh lẽo, sâu hun hút. Nhưng độ cong ở khóe môi lại từ từ cong lên.
"Em muốn tôi yêu em sao?"
"Dương Nghiệp Minh, anh nên biết là người nào cũng đều mong muốn được yêu, đã là người thì ai cũng đều mong muốn có một danh phận, muốn được che chở, tôi cũng không ngoại lệ!" Cuối cùng Diêu Vọng mở miệng, giọng nói êm ái bị gió thổi tan ra trong không khí."Chẳng qua tôi chỉ muốn ở bên cạnh người tôi yêu, hơn nữa cũng yêu tôi, tôi không muốn làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng!"
Từ lúc mới bắt đầu, bọn họ không phải vì tình yêu mà tới với nhau. Tất cả, cũng chỉ là sự trao đổi vì lợi ích cá nhân!
"Dương Nghiệp Minh, anh không yêu tôi. Tôi cũng không thương anh! Vì vậy, tôi sẽ không làm người của anh." Cậu nhìn chằm chằm vào hắn, thật ra cậu biết, loại người như hắn không có tình yêu, hắn làm sao có thể cho một người một tình yêu thật sự đây? Lãng tử không có tình yêu, bọn họ chỉ cần một người để giải quyết nhu cầu cá nhân mà thôi!
"Tôi cũng không thương anh" Năm chữ đơn giản, lại đâm sâu vào lòng Dương Nghiệp Minh đau nhói. Dương Nghiệp Minh cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Danh phận và tình yêu đều không có, nhưng không có sự đồng ý của tôi, cả đời này cậu đừng mơ tưởng ra khỏi nơi này!"
"Anh!" Nước mắt từ trong đôi mắt khép chặt rơi xuống không tiếng động. Diêu Vọng bi thương nhếch miệng, lộ ra nụ cười thống khổ: "Dương Nghiệp Minh, tại sao anh nhất định phải làm khó tôi? Anh muốn người làm ấm giường thôi mà, người trẻ tuổi xinh đẹp còn nhiều! Tại sao anh nhất định khinh thường tôi như vậy?"
Dừng lại, Diêu Vọng hít thở thật sâu, muốn trấn tĩnh lại trái tim đau như dao đâm, "Tôi đã mất đi ba, lại mất đi con gái, trên thế giới này tôi hoàn toàn mất đi tất cả. Anh muốn tôi làm người của anh, đến tột cùng là có mưu đồ gì?"
------------+++++-----------
Ngược.... Ngược nữa.....ngược mãiiii ┐(´д`)┌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro