chap 89
Hihi e đã trở lại :3 sr mấy chế đã để truyện lâu hk up >~<
-----------
Diêu Vọng nằm trên giường ước chừng hơn một tháng, tinh thần mới tốt hơn một chút.
Lâm Vũ Yên và Dư Phong cho cậu một khoản tiền sang Pháp du lịch. Như vậy cũng tốt, Diêu Vọng hiện tại thật không muốn nhìn thấy bọn họ.
Mặc dù biết chị muốn tốt cho mình, nhưng vừa mới sinh con ra, thậm chí nhìn một cái cũng không có, liền xử lý xong, thật sự khiến Diêu Vọng khó có thể tiếp nhận.
Thời tiết bên ngoài rất tốt. Diêu Vọng đột nhiên rất muốn ra cửa đi dạo một chút. Từ lúc tới Chicago cho tới bây giờ, cậu chưa hề bước ra khỏi cửa.
Quần áo trước kia khi mang thai không mặc được rồi, thật may là Lâm Vũ Yên để lại một đống quần áo. Diêu Vọng lục lọi nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái váy đen.
Mặc bộ áo đen, đơn giản, quấn lên cổ thêm một cái khăn mỏng màu vàng nhạt, Diêu Vọng khoác giỏ đi ra cửa.
Bầu trời rất xanh, trên đường trai thanh gái lịch, tất cả đều là người xa lạ, Diêu Vọng chợt phát hiện mình rất nhớ nhà. Vào mùa này chính là mùa hoa nở rộ ở thành phố C, trong không khí đều là mùi hoa thoang thoảng. . . . . .
Ba có khỏe không? Cơ thể đã hoàn toàn bình phục chưa?
Học trưởng Hạo, hắn có khỏe không? Đã kết hôn rồi chứ?
Còn nữa, còn người kia, Dương Nghiệp Minh, hắn như thế nào? Hắn đã sớm quên mất trên thế giới còn có một Diêu Vọng chứ? Trong mấy tháng, đủ để thế sự xoay vần.
Người con trai nhỏ bé đi trên đường, trên nét mặt là sự yên tĩnh sau khi trải qua sự đau thương to lớn, gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa trở nên trong suốt. Ngũ quan xinh xắn, khiến những người mĩ xung quanh đi ngang qua nhìn chăm chú. Là một mỹ nhân Đông Phương điển hình. . . . . .
Đám chó săn cầm máy chụp hình tìm kiếm vị hôn thê cho Dương Nghiệp Minh, cũng thấy Diêu Vọng. Diện mạo không cần thật xinh đẹp, nhưng khí chất nhất định phải tốt, nhìn qua phải thanh thuần. . . . . . người con trai trước mắt, không phải là vị hôn thê mà Ông cụ Dương yêu cầu cho Dương Nghiệp Minh sao?
"Click…Click" Máy chụp hình từng trận chớp động, Diêu Vọng ngồi ở quán cà phê góc đường lại hoàn toàn không phát hiện ra. Cậu đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, những bi thương cùng thống tựa như đang từ từ trở nên nhạt dần. Hàng mi dài rủ xuống, dáng vẻ yên tĩnh giống như một bức tranh.
"Cậu chủ, cậu nhìn xem người này như thế nào?" Dương Nghiệp Minh vừa đến nhà, quản gia liền lấy ra một xấp hình đưa cho hắn.
Dương Nghiệp Minh tùy tiện nhìn qua, trong lòng thấy chán ghét: "Không đủ tư cách! Tìm thêm đi!"
"Cậu chủ" Quản gia uất ức nói, "Ngài xác định một cái đi! Er¬ic nói nhóm này chất lượng rất cao, đều là loại ngài thích. Ngài lựa chọn lần nữa đi!"
Dương Nghiệp Minh tháo cà vạt ngồi xuống ghế salon. Tiện tay cầm lấy những tấm hình xem xét.
Những người trong hình hầu hết là đang ở trên đường, trong cửa hàng, trong quán cà phê, chỉ cần hắn muốn, lập tức có thể tìm được vì Chicago là tổng bộ của Dương thị.
Đây là chủ ý của ông cụ Dương. Dương Nghiệp Minh chau chau mày, ông nội thật đúng là quan tâm đến hắn.
Quan sát một lúc, hắn chán nản rồi tiện tay ném xấp hình lên trên bàn. Bất chợt một tấm hình rơi dưới chân của hắn.
Khom lưng nhặt tấm hình lên, Dương Nghiệp Minh đột nhiên sững sờ. Trong hình, là một cậu trai có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, quấn quanh cổ là một chiếc khăn màu vàng nhạt, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời, không phải Diêu Vọng thì là ai nữa!
"Chú Lý! Giúp tôi đi tìm người này!" Giọng nói trầm thấp của Dương Nghiệp Minh có chút run.
! Khó trách lật tung hết tất cả các ngõ ngách của thành phố C cũng không tìm được cậu, thì ra cậu đã trốn đến Chicago rồi!
————————————————
Trong căn hộ đang ở, Diêu Vọng đang thu dọn hành trang. Cậu muốn trở về nước, bây giờ con cậu đã không còn, vì vậy cậu không cần phải tránh né Dương Nghiệp Minh nữa rồi. Cậu muốn về nước chăm sóc cho ba.
"Chị, chị có thể nói cho em biết ba đang ở bệnh viện nào được không? Em muốn về nước chăm sóc ông ấy." Dương Nghiệp Minh gọi điện thoại cho Lâm Vũ Yên.
Lâm Vũ Yên đang cùng Dư Phong vận động trên giường, đang trong lúc đạt tới cao trào thì bị cú điện thoại của Diêu Vọng quấy rầy. Trong lòng tức giận toát ra. Tức giận nói: "Chăm sóc cái gì mà chăm sóc! Ba cậu chết từ lâu rồi !"
Lâm Vũ Yên nói xong, thấy Dư Phong đang nằm trên người trợn to hai mắt, mới ý thức được mình vừa lỡ lời! Trong lúc cô đang sắp được thỏa mãn dục vọng thì Diêu Vọng lại gọi điện thoại tới! Cô có thể không tức giận sao!
Thôi, đã lỡ nói rồi, vậy thì nói cho cậu ta biết hết chân tướng đi! Dù sao bây giờ một triệu Đô-la đã tới tay, Diêu Vọng đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng!
"Chị, chị nói cái gì!" Diêu Vọng có chút không tin vào lỗ tai của mình. Mặc dù Lâm Vũ Yên tính khí là có chút xấu xa, nhưng những lời như thế tại sao có thể thuận miệng nói lung tung như vậy!
"Tôi nói là ba cậu, Diêu Bạch Thạch đã chết từ lâu rồi!" Lâm Vũ Yên nói với vẻ rất sung sướng, "Từ lúc nghe nói cậu chạy trốn, Dương Nghiệp Minh liền khống chế ba cậu, hoàn toàn không cho bất kỳ ai trị liệu cho ba cậu, để cho ba cậu tự sanh tự diệt!"
Trong lòng Diêu Vọng chợt quặn đau, như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, giọng nói cũng lắp bắp: "Chị nói, Dương Nghiệp Minh khống chế ba em, lại không cho ông ấy trị liệu?"
"Đúng! Lúc ấy tôi muốn đem chú Diêu dời ra ngoài, nhưng người của Dương Nghiệp Minh canh giữ quá nghiêm ngặt! Hoàn toàn không cơ hội! Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách thì chỉ có thể trách Dương Nghiệp Minh!" Lâm Vũ Yên đem toàn bộ trách nhiệm đùn đẩy cho Dương Nghiệp Minh, đổi trắng thay đen.
"Vậy. . . . . . Vậy tại sao chị không nói cho em biết sớm một chút?" Giọng nói của Diêu Vọng không thành câu.
"Trong lúc cậu đang mang thai, nếu tôi nói cho cậu biết, cậu quýnh lên sảy thai thì làm thế nào!" Lâm Vũ Yên lấy cớ.
Rắc rắc, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đứt rồi. Tất cả hy vọng của Diêu Vọng, tất cả nhớ thương cũng hóa thành bọt nước! Từ nay, cậu thật sự chỉ là một người cô độc! Chỉ còn một mình cậu trên thế giới này mà không có một người thân nào!
Điện thoại di động rớt xuống, Diêu Vọng chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, che miệng lại ho khan một tiếng, mở tay ra, lòng bàn tay là một bãi máu tươi.
——————————————
Gương mặt tái nhợt, cơ thể gầy đến mỏng manh, Diêu Vọng soạn hành lý đơn giản bỏ vào túi du lịch, nhìn xung quanh phòng trọ nhỏ để lại cho cậu quá nhiều tổn thương, rồi đón xe đến sân bay.
Sân bay luôn luôn bận rộn, Diêu Vọng nhìn đám người lưu luyến chia tay xung quanh, trong lòng càng cảm thấy thê lương. Không có ai đưa cậu, cũng không có ai mong đợi cậu đến. Ở trên thế giới này, không còn một người thân nào nhớ thương cậu nữa.
Diêu Vọng kéo cái vali vào bàn đăng ký.
"Thưa cậu! Xin chờ một chút!" Ở khúc quanh đại sảnh, hai người đàn ông người Hoa cao lớn, đeo kính mát, mặc áo khoác to màu đen tiến tới ngăn cản cậu.
"Xin hỏi các người là?" Nhìn đối phương có bộ dáng như xã hội đen, trong lòng có chút cảnh giác.
"Chúng tôi là do ngài Dương phái tới. Mời đi theo chúng tôi tới gặp ông ấy." Người đàn ông có làn da trắng hơn mở miệng nhẹ nhàng nói .
"Ngài Dương?" Trong lòng Diêu Vọng chợt có một loại dự cảm xấu.
"Dương Nghiệp Minh." Màu da hắc một chút người đàn ông lạnh lùng nói.
Giống như một chậu nước đá từ dội trên đầu, toàn thân Diêu Vọng thoáng chốc lạnh như băng! Dương Nghiệp Minh! Hắn đã đến Chicago tìm cậu rồi!
Chạy! Phản ứng đầu tiên của Diêu Vọng chính là chạy! Chụp lấy cái vali, Diêu Vọng xoay người hướng lối ra vào chạy nhanh!
Hai người đàn ông bên cạnh tựa hồ đã có dự liệu. Hai bàn tay mang theo sức lực kềm chặt cánh tay của Diêu Vọng. Diêu Vọng còn chưa kịp kêu, một bàn tay đã bụm miệng cậu lại.
Trong tay người đàn ông đó có một cái khăn lông tẩm một mùi gay mũi. Một giây sau, Diêu Vọng liền hôn mê bất tỉnh.
Khúc quanh của đại sảnh vốn là vị trí thường ít người qua lại, là góc chết, hai người đàn ông này vóc người lại cao lớn, một loạt động tác làm rất nhanh chóng, do đó không có ai chú ý tới bọn họ.
——————————
Dương Nghiệp Minh đang nóng nảy lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Mặc dù nói thế lực nhà họ Dương ở Chicago là rất lớn, tìm người căn bản không có khó khăn gì, nhưng cũng khó nói được. Thời gian chụp hình đã qua mấy ngày rồi, nếu như Diêu Vọng chỉ tới đây du lịch? Nếu như cậu đã rời đi Chicago thì sao?
"Cậu chủ! Họ đã trở lại!" Quản gia cung kính báo cáo.
"Mau dẫn tới đây!" Một Dương Nghiệp Minh luôn luôn có ánh mắt bình tĩnh và lạnh như băng, hiếm thấy có lúc lại xuất hiện sự kích động và nóng nảy như bây giờ.
Người đàn ông áo đen ôm Diêu Vọng đang hôn mê đi tới. Trong lúc ánh mắt đang rơi xuống người con trai trên tay thì Dương Nghiệp Minh giận tím mặt quát to:"Để xuống!"
Người đàn ông áo đen bị Dương Nghiệp Minh quát sợ hết hồn, nhanh đưa Diêu Vọng đặt trên ghế sa lon.
Đáng chết, tại sao mỗi khi hắn nhìn thấy người đàn ông khác đụng chạm vào cơ thể Diêu Vọng, hắn cảm thấy không chịu nổi !
Dương Nghiệp Minh đi tới cạnh salon, từ trên cao nhìn xuống quan sát người con trai . Chân mày nhíu lại thật chặt.
Diêu Vọng, sao lại gầy như vậy! Gương mặt vốn có chút tròn trịa như trẻ con, đã hoàn toàn mất đi sự đẫy đà, gò má gầy gò . Cả người cũng trở lại bình thường như xưa, bờ vai mảnh khảnh dường như muốn đâm rách lớp áo khoác thật mỏng.
Tựa như cảm thấy ánh mắt rực lửa của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt mơ hồ từ từ nhắm ngay tiêu cự, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt. vùng ngực nho nhỏ chợt phập phồng, tựa như cố gắng kềm chế cảm xúc nào đó.
Dương Nghiệp Minh cũng lẳng lặng nhìn Diêu Vọng. Người con trai nhỏ bé này, gầy đến nỗi không còn dáng vẻ gì!
"Diêu Vọng, sao cậu lại trở thành bộ dạng như thế này!" Dương Nghiệp Minh ra vẻ ghét bỏ dùng ngón tay đâm đâm vào gò má của Diêu Vọng.
Vừa đâm một cái, khiến cảm xúc bị đè nén cúa lâu của Diêu Vọng chợt bộc phát ra. Bật dậy từ trên ghế salon, vung tay cho Dương Nghiệp Minh một bạt tai!
Dương Nghiệp Minh bị đánh cảm thấy bối rối! Đáy mắt tức giận, một động tác đã kềm chặt vào hông của cậu, một tay khác hung hăng giữ chặt chiếc cằm nhọn của cậu: " Diêu Vọng, cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết sao!"
Cảm xúc bị dồn nén đã lâu của Diêu Vọng hoàn toàn bộc phát ra, tâm trạng đã mất khống chế, hét lên lanh lảnh : "Dương Nghiệp Minh, tên súc sinh này! Anh cút đi! Anh cút đi ngay cho tôi!" Tay chân liều mạng đấm đá, muốn thoát khỏi sự kềm chế của Dương Nghiệp Minh.
"Diêu Vọng! Cậu phát thần kinh à!" Dương Nghiệp Minh vững vàng bắt được tay Diêu Vọng. Đáng chết! Tâm trạng vui sướng khi gặp lại cậu hoàn toàn biến mất! Không nghĩ tới mới mấy tháng không thấy, người con trai không những không có một tia vui vẻ, ngược lại vừa thấy mặt đã cho hắn một cái tát!
Cậu vẫn hận hắn như thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro