chap 76
Diêu Vọng cố gắng khép hai chân lại, chiếc xích trên cổ chân đụng vào nhau, phát ra tiếng leng keng giòn giã.
Hết sức giãy giụa, khiến toàn thân Diêu Vọng đã rịn ra mồ hôi hột. Mùi mồ hôi nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm đặc biệt của cơ thể Diêu Vọng, giống như một liều thuốc kích thích dục vọng mãnh liệt nhất, khiến Dương Nghiệp Minh càng thêm hưng phấn.
Bàn tay mang theo nhiệt độ mê người đốt lửa khắp nơi, Dương Nghiệp Minh không hổ là cao thủ trên giường, mặc dù Diêu Vọng giãy giụa mãnh liệt, nhưng không thể che giấu được một sự thật rằng từ trong cơ thể cậu, có một cảm giác hưng phấn đang dâng cao, hơn nữa, loại cảm giác này dường như hội tụ lại và đang ngày càng trở nên mãnh liệt!
Nhớ lại câu nói vừa rồi Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng tủi nhục trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Dương Nghiệp Minh.
Hai mắt Dương Nghiệp Minh đang nhắm lại, hàng mi rậm rạp che lấp hết mí mắt, trên mặt lúc này chỉ còn vẻ si mê rất động lòng người. Diêu Vọng thừa nhận, đây là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nếu như tính tình Dương Nghiệp Minh không ngang ngược khiến mình ghét như thế, có lẽ, mình thật sự sẽ yêu hắn.
Những ngón tay Dương Nghiệp Minh mang theo kỹ xảo vuốt ve, phát hiện Diêu Vọng có phản ứng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà khí, ngón giữa thon dài, chậm rãi trượt miệng u cốc đã trở nên ướt át. . . . . .
"A!" Diêu Vọng hoàn toàn ngây người!
Người đàn ông này rốt cuộc không biết xấu hổ sao! Hắn, hắn sao lại dùng tay!
Diêu Vọng xấu hổ đỏ mặt lên, trợn to hai mắt kêu lên một tiếng: "Dương Nghiệp Minh!"
Dương Nghiệp Minh mở mắt, nhìn vào mặt Diêu Vọng nhỏ giọng nói: "Như thế nào? Thoải mái chứ?". Những động tác của ngón tay vẫn không ngừng, vẫn duy trì nhịp điệu ra vào như cũ. Thậm chí còn nhanh hơn một chút.
Diêu Vọng hoàn toàn không còn lời nào để nói. Lưu manh đến như vậy, cậu thật không còn gì có thể nói. Hắn không biết xấu hổ, đối với người không biết xấu hổ, thì có nói gì đi nữa cũng đều dư thừa. Phản ứng tốt nhất chính là không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Nghĩ như thế nên Diêu Vọng không giãy giụa nữa mà cứ nằm yên lặng ở trên giường, mặc kệ Dương Nghiệp Minh tác oai tác quái.
"Diêu Vọng, cậu là xác chết sao!" Phát hiện Diêu Vọng không có bất kỳ phản ứng nào, Dương Nghiệp Minh không vui nhíu mày, nhỏ giọng trách cứ.
"Đúng. Tôi chính là xác chết. Bởi vì tôi không có chút cảm giác nào!" Diêu Vọng lạnh lùng nói.
Dương Nghiệp Minh có cảm giác vô cùng nhục nhã! Hắn được mệnh danh là người có công phu hạng nhất ở trên giường, không có người nào chống lại được sự trêu đùa của hắn, thường thường chỉ không đầy mười phút, cũng sẽ ở dưới thân thể hắn mà vặn vẹo rên la.
Diêu Vọng nói như vậy, chẳng khác gì là đang cười nhạo hắn không có năng lực! Đối với đàn ông mà nói, đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã!
Trái tim Dương Nghiệp Minh hoàn toàn lạnh lẽo. Cơ thể hắn đè xuống, đầu lưỡi theo cánh môi Diêu Vọng một đường liếm hôn xuống phía dưới, lướt qua khuôn ngực trắng như tuyết, qua vùng bụng trắng mượt khẽ đội lên, cuối cùng dừng lại ở nơi đang ngẩng đầu. . . . .
Sử dụng toàn bộ kỹ xảo, kích thích từng giác quan nhạy cảm nhất, hai tay Dương Nghiệp Minh nhẹ nhàng mở đầu gối Diêu Vọng, vùi đầu vào vùng quyến rũ đó nỗ lực liếm, hút, cắn, tất cả những phương pháp dùng miệng đều được hắn áp dụng!
Diêu Vọng không thể kiềm chế được nữa, dù là người như thế nào cũng không chịu được những chọc ghẹo như vậy, một tiếng rên thật thấp từ trong cổ bật ra.
Dương Nghiệp Minh cười thắng lợi, hắn cảm thấy rằng trêu chọc Diêu Vọng phát ra một tiếng rên này thật sự không dễ dàng gì khiến hắn có cảm giác rất thành công!
Bộ vị nào đó của hắn đã sớm không kềm chế được nữa, đột nhiên nhấn vào thật sâu, cảm giác tuyệt vời như lên thiên đàng khiến hắn và Diêu Vọng đồng thời phát ra một tiếng rên dài thỏa mãn!
. . . . . .
"Cậu chủ, Cậu Diêu, đã đến giờ ăn cơm !" Vú Trương nhẹ nhàng gõ cửa.
Diêu Vọng vốn sắp ngủ thiếp đi, cơ thể quá mệt mỏi, Dương Nghiệp Minh giống như uống phải thuốc kích thích, muốn cậu không biết bao nhiêu lần, đủ các loại tư thế, khiến cả người cậu đau nhức. Hắn mới từ trên người cậu leo xuống, cậu liền mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Nhưng Dương Nghiệp Minh lại có vẻ rất tốt, trong chiến dịch này, hắn có cảm giác quá thoải mái, quá đầy đủ! Mặc dù cùng Diêu Vọng làm rất nhiều lần rồi, nhưng lần đầu tiên lúc mới bắt đầu, Diêu Vọng quá nhỏ, hắn không dám dùng quá sức, sợ cậu bị thương, sau đó cậu lại có thai, hắn lại càng không dám dùng sức, chỉ có lần này, hắn đạt được thỏa mãn hoàn toàn!
Cơ thể Diêu Vọng dường như có một loại ma lực không thể tưởng tượng nổi, nơi tư ẩn của cậu và hắn, dán sát tự nhiên như vậy, Diêu Vọng giống như là người được trời cao cố tình chế tạo riêng cho hắn, sự phối hợp của cậu và hắn ăn ý đến độ dù bất kỳ người nào cũng không thay thế được!
Giằng co lâu như vậy, thật là có cảm giác đói bụng. hắn vỗ vỗ vào mặt Diêu Vọng: "Đi, đi ăn!"
Diêu Vọng nhắm mắt lại, trong miệng thốt nhỏ: "Không đi, tôi muốn đi ngủ!"
Nhìn máu ứ đọng trên mặt Diêu Vọng, thoáng qua trong mắt Dương Nghiệp Minh một chút lo lắng. Người này, thật sự không nghe lời! Chỉ cần cậu ngoan một chút, hắn sẽ không đối xử với cậu như vậy!
"Đi, đi ăn cơm! Cậu không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng cậu lại muốn ăn!" Vốn trong lòng quan tâm, nhưng giọng nói của Dương Nghiệp Minh lại rất nặng nề.
Diêu Vọng miễn cưỡng bị Dương Nghiệp Minh kéo lên.
Đột nhiên, một luồng dịch nóng chảy ra từ giữa hai chân.
Diêu Vọng còn tưởng rằng đó là dịch của Dương Nghiệp Minh bắn vào cơ thể của mình, cậu dùng chăn che kín cơ thể của mình, cầm khăn giấy lau lau. Đến lúc ném khăn giấy đi, cậu hoảng sợ phát hiện, giữa những đốm dịch màu trắng đục còn kèm theo những tia máu đỏ tươi!
"A!" Thét lên một tiếng , Diêu Vọng hoảng sợ nhìn Dương Nghiệp Minh: "Máu! Có máu!"
Đôi mày rậm của Dương Nghiệp Minh cũng nhíu lại, nhanh chóng gọi một cú điện thoại: "Gọi bác sĩ Vương tới đây."
Bác sĩ Vương vội vã chạy đến khám bệnh tại nhà. Người giúp việc và quản gia nhà họ Dương đứng im trong đại sảnh tối om. Có chút kẹt xe, bác sĩ Vương chỉ tới chậm một chút mà Dương Nghiệp Minh đã đập bể mấy cái bình hoa cổ đắt giá rồi !
"Cái này. . . . . ." Bác sĩ Vương vuốt vuốt sống mũi, ánh mắt có chút khó xử nhìn sắc mặt âm trầm Dương Nghiệp Minh đang đứng bên cửa sổ.
"Sao! Cứ nói thẳng ra!" Dương Nghiệp Minh cũng không thèm quan tâm bác sĩ Vương là một bác sĩ nữ, không chút khách khí mở miệng.
"Tổng giám đốc Dương, vợ của ngài mang thai, vì vậy quan hệ tình dục nên tiết chế một chút thì tốt hơn." Bác sĩ Vương hâm mộ liếc mắt nhìn Diêu Vọng. Có thể thấy được quan hệ tình dục của bọn họ rất hòa hợp, cũng rất thường xuyên. Lại liên tưởng tới chồng mình, haizz, bác sĩ Vương thở dài trong lòng một cái.
Nghe bác sĩ Vương nói, gương mặt Diêu Vọng nhất thời đỏ như trái cà chua. Hai mắt khép hờ, cậu và bác sĩ Vương ngượng ngùng nhìn nhau.
Dương Nghiệp Minh chau chau mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu ấy ra máu như thế rốt cuộc có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ Vương bị hắn ánh mắt của hắn nhìn sợ tới mức run lên, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Không đáng ngại lắm, tôi kê thêm một toa thuốc dưỡng thai là được. Đây là thuốc đông y pha chế sẵn, không có ảnh hưởng đến thai nhi."
Không có việc gì là tốt. Diêu Vọng cùng Dương Nghiệp Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Em nên nằm nghỉ là tốt nhất. Tôi kêu Vú Trương làm chút gì cho cho em ăn." Dương Nghiệp Minh cùng bác sĩ Vương xuống lầu.
Diêu Vọng nằm ở trên giường, nhưng không có chút buồn ngủ. Không phải giữa thời kỳ mang thai thì quan hệ rất an toàn sao? Cậu thật không nghĩ tới, lại có thể ra máu! Động tác của Dương Nghiệp Minh quá hung mãnh, cũng quá thường xuyên!
Dương Nghiệp Minh là loại người có dục vọng rất mãnh liệt, muốn hắn tiết chế, rất khó! Không được, mình không thể ở bên cạnh hắn được nữa rồi, nếu như tiếp tục ở chung, bé con trong bụng sẽ không giữ được!
Chạy trốn, phải chạy trốn! trong lòng Diêu Vọng quyết định. Nhưng, ba sẽ làm thế nào đây?
Diêu Vọng cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số quen thuộc, cậu thật sự là đứa con trai bất hiếu, ba nằm viện lâu như vậy, cậu mới chỉ đi thăm ông ấy hai lần. Mỗi ngày đều bị Dương Nghiệp Minh cuốn thật chặt, hoàn toàn không còn thời gian riêng tư gì cả.
Không biết ba hiện tại có khỏe không.
Điện thoại thông. Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói hiền từ: "Alo? Tiểu Vọng sao?"
"Dạ, ba!" Giọng nói Diêu Vọng có chút nghẹn ngào, "Ba, bây giờ ba có khỏe không? Cơ thể như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, đã khỏe hơn rồi, ngày mai là phẫu thuật rồi. Bệnh viện đã sắp xếp cho ba một bác sĩ tốt nhất, Tiểu Vọng, con cứ yên tâm đi!" trong lòng Diêu Bạch Thạch cũng có mấy phần chua xót, lần trước nghe Tiểu Vọng nói chi phí phẫu thuật là do cậu hỏi mượn một người bạn. Có phải bây giờ thằng bé đang làm việc cật lực để kiếm tiền trả nợ không?
"Ba, ba không có việc gì là tốt rồi. Chờ khi ba phẫu thuật xong, con sẽ vào thăm ba!" Diêu Vọng vội vã nói, bởi vì cậu đã nghe được tiếng bước chân lên lầu.
Dương Nghiệp Minh không cho phép cậu liên lạc với những người bên ngoài, muốn đoạt lấy toàn bộ thế giới của cậu. Hầu như Diêu Vọng không còn liên lạc với những bạn bè trước kia.
"Ba, ba cố gắng giữ gìn sức khỏe, con cúp máy trước đây." Diêu Vọng vừa cúp điện thoại. Dương Nghiệp Minh cùng Vú Trương và má Vương bước vào.
Vú Trương bưng một cái bàn ăn lớn để trên giường. Còn trong tay má Vương là một cái khay bằng bạc, trong khay sắp đầy các loại thức ăn.
Nhanh nhẹn đem bàn để trên giường, để cái khay ngay ngắn, sau đó hai người giúp việc nhanh chóng lui khỏi phòng.
"Ăn." Dương Nghiệp Minh nhìn Diêu Vọng hạ lệnh, bản thân mình cũng cầm một đôi đũa lên ăn.
Diêu Vọng cũng đã đói bụng, nhưng nhìn chiếc còng trên cổ tay mình rồi lại trợn mắt nhìn Dương Nghiệp Minh một cái. Đôi tay bị còng, cậu ăn như thế nào!
Dương Nghiệp Minh ăn vài miếng, phát hiện Diêu Vọng không hề động đũa, chân mày cau lại: "Sao không ăn? !" Người này, lại tiếp tục bướng bỉnh sao?
"Tôi muốn ăn, nhưng không cầm đũa được nha!" Diêu Vọng tức giận nói.
"A!" Lúc này Dươnh Nghiệp Minh mới nhớ tới chiếc còng trên cổ tay cậu. Đưa tay lục lọi trong túi quần một hồi, không tìm được chìa khóa, có thể mới vừa rồi rơi ở dưới lầu.
Để cái bàn gần Diêu Vọng thêm một chút, Dương Nghiệp Minh đưa tay múc một muỗng canh, đút vào miệng Diêu Vọng.
Diêu Vọng kinh ngạc trừng lớn mắt Dương Nghiệp Minh muốn đút cơm cho cậu ăn? Cơ thể theo bản năng thụt lùi về phía sau một cái.
"Uống....uố...ng!" Giọng nói Dương Nghiệp Minh mang theo sự uy nghiêm không cho kháng cự. Lần lần đầu tiên hắn đút canh cho người khác, cậu lại có bộ dạng không muốn .
Diêu Vọng âm thầm liếc mắt, lại bị thần kinh gì đây? Vừa rồi mới bạt tai, rồi lại còng tay, bây giờ lại đút canh cho cậu? Chơi trò tình cảm hả?
Muỗng canh từ từ trở nên lạnh. Diêu Vọng vẫn không há miệng.
Dương Nghiệp Minh thu tay lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng như băng: "Được, cậu không uống đúng không? Vậy thì cậu đói chết thôi! Dù sao trong bụng cậu cũng có đứa con hoang! Hai người cùng chết, cũng không thấy cậu đơn!"
Một câu nhắc nhở Diêu Vọng, trong bụng của cậu còn có bé con, cậu không thể bướng như vậy được!
"Ai, tôi Uống....uố...ng!" Diêu Vọng gọi Dương Nghiệp Minh đang đứng dậy chuẩn bị đi. Ngoan ngoãn há miệng. Không để ý thấy ánh sáng trong mắt Dương Nghiệp Minh chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất.
Bữa cơm này, Diêu Vọng bị Dương Nghiệp Minh từng muỗng từng muỗng cho ăn no. Dương Nghiệp Minh là một người "chăn nuôi" rất nghiêm nghị, mỗi khi Diêu Vọng tỏ vẻ ra không muốn ăn, thì ánh mắt lạnh lùng của Dương Nghiệp Mimh sẽ khiến cậu ngoan ngoãn há miệng.
Diêu Vọng cảm giác mình chưa bao giờ ăn no như vậy. Thức ăn trên bàn, hơn một nửa đã vào dạ dày cậu. Món điểm tâm sau bữa ăn là hột đào chưng đường phèn. Diêu Vọng từ nhỏ không thích ăn hột đào, cậu ghét mùi vị của hột đào, nhưng lần này cũng bị Dương Nghiệp Minh ép ăn được hơn một nửa.
Khó chịu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn bày tỏ đã ăn rất no rất no, một muỗng cũng không ăn thêm được nữa, Dương Nghiệp Minh mới bỏ qua cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro