chap 74
Con ngươi khát máu của Dương Nghiệp Minh đột nhiên thu lại. Cười lạnh đi tới cạnh Diêu Vọng, bàn tay hung hăng nắm lấy hai đầu nhũ lộ bên ngoài của cậu, nhẫn tâm giày vò.
Giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ tới từ địa ngục: "Diêu Vọng, tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới thật sự là bỉ ổi!"
Một tay kéo Diêu Vọng vào lồng ngực cứng như sắt của mình, bồng cậu lên, bàn tay ở trên người cậu không ngừng dao động, vuốt ve không có bất kỳ tình cảm nào, thuần túy là vì trừng phạt mà giày vò!
Diêu Vọng không nói lời nào, không phản kháng, cũng không nhìn hắn, vẫn để Dương Nghiệp Minh ôm lấy mình đi lên lầu. Trên gương mặt tái nhợt vẻ tuyệt vọng cũng không có. Chỉ là một gương mặt trầm lặng vô hồn!
Dương Nghiệp Minh thấy cậu bộ dáng quật cường, lửa giận trong lòng càng sâu, bàn tay gia tăng lực độ, ở trên người cậu vê ra từng mảnh máu ứ đọng.
Diêu Vọng cắn chặt cánh môi, không kêu đau, không giãy giụa. Tại sao lại nhìn ma quỷ kêu đau? Có kêu như thế nào thì Dương Nghiệp Minh cũng không bỏ qua, hắn sẽ dùng tàn bạo để chứng minh quyền sở hữu đối với Diêu Vọng.
Hai ba bước đã đi tới phòng ngủ trên lầu, Dương Nghiệp Minh ném Diêu Vọng lên giường, giường lớn mềm mại mặc dù có co dãn, nhưng Diêu Vọng vẫn theo bản năng che bụng của mình.
Cậu đột nhiên hoảng sợ, ý thức được trong bụng mình còn có đứa con. Ý thức được bé con không chịu nổi bất kỳ sự hành hạ nào của Dương Nghiệp Minh!
Không được! Cậu không thể đối kháng với Dương Nghiệp Minh, nếu như đối kháng, chỉ liên lụy cho đứa con vô tội trong bụng.
Ngập ngừng mở mắt, Diêu Vọng cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng nói mang theo sự khẩn cầu cùng cầu xin tha thứ: "Nghiệp Minh, tôi thật sự không làm chuyện có lỗi với anh. Anh có thể đừng hung dữ như thế hay không?"
Dương Nghiệp Minh cười lạnh một tiếng, lấn đến trước mặt Diêu Vọng, mặt hướng về mặt của cậu, từ trên cao nhìn xuống nói: "Diêu Vọng, cậu không phải là rất ngang ngạnh sao? Cậu không phải rất thích giả bộ làm xác chết sao? Tại sao bây giờ lại mềm nhũn như thế?"
"Tôi. . . . . . Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên ngủ lại ở bên ngoài, sau khi tôi bị bắt cóc người đầu tiên tôi nên liên lạc là anh. . . . . ."
Không nói những thứ này còn may, vừa nói những lời này, sắc mặt Dương Nghiệp Minh càng thêm khó coi. Đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cậu.
Đáng chết! Cậu bị bắt cóc, cư nhiên đầu tiên không phải hướng tới hắn nhờ giúp đỡ! Cư nhiên không phải trước tiên liên lạc mình!
Dương Nghiệp Minh giận dữ quát: "Cậu căn bản là không tim không phổi! Đừng giả bộ ra vẻ lấy lòng tôi! Nếu không phải trong bụng cậu có một nhãi con, chỉ sợ cậu sớm đã mắng mười tám đời tổ tông của tôi rồi!"
Không quan tâm đến lời cầu khẩn của Diêu Vọng, Dương Nghiệp Minh quặt hai tay Diêu Vọng chéo ra sau lưng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve vào vùng bụng khẽ đội lên của Diêu Vọng.
Động tác của Dương Nghiệp Minh rất nhẹ, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười, nhưng Diêu Vọng lại cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì?
Diêu Vọng trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Dương Nghiệp Minh: "Dương Nghiệp Minh, anh muốn làm gì!"
Dương Nghiệp Minh cong ngón tay lên, tạo thành một quả đấm, đặt trên bụng của Diêu Vọng. Mang trên mặt một nụ cười tàn nhẫn, nhìn Diêu Vọng nhẹ nhàng nói: "Diêu Vọng, nếu như quả đấm của tôi đập xuống, cậu đoán xem, đứa con hoang trong bụng cậu sẽ như thế nào?
Diêu Vọng sợ tới mức rơi nước mắt.
Cố gắng co rút cơ thể, muốn né tránh Dương Nghiệp Minh, khóc lóc cầu khẩn: "Đừng! Đừng đụng vào con của tôi! Nếu anh muốn trút giận, trút giận vào tôi đi! Đừng thương tổn con của tôi! Van xin anh!"
Từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cơ thể trắng nõn giống như một đóa hoa Ngọc Lan, làn môi hồng kiều diễm, vườn cỏ xanh đen, tất cả đều tạo thành kích thích đánh sâu vào thị giác.
Cổ họng Dương Nghiệp Minh không khỏi nóng lên. Đáng chết, người con trai này, luôn có thể dễ dàng khơi dậy lửa dục của hắn!
Dương Nghiệp Minh giật cái cà vạt trên cổ đã sớm bung ra, kéo hai tay Diêu Vọng trói lại. Lại từ trong tủ quần áo lấy ra hai cái cà vạt khác, rồi tách hai chân Diêu Vọng cột vào cuối giường.
Diêu Vọng không dám giãy giụa. Để cho Dương Nghiệp Minh tách hai chân của cậu ra, tư thế khuất nhục này cứ như thế xuất hiện trước mặt hắn.
Hàm răng hung hăng cắn vào cánh môi, một tia máu đỏ thắm từ khóe miệng chảy ra, trên gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt tạo thành màu sắc rất đẹp.
Dương Nghiệp Minh không kiên nhẫn được nữa, cúi người, đầu lưỡi theo vết máu từ từ liếm hôn dần lên, cằm, khóe môi, cuối cùng ngậm chính xác vào cánh môi mềm mại của Diêu Vọng.
Ánh mắt này khiến Diêu Vọng ý thức được, tư cách cơ bản nhất để kháng cự với Dương Nghiệp Minh cũng không có!
Hai mắt tuyệt vọng nhắm lại, ngoan ngoãn hé miệng, để cho đầu lưỡi linh hoạt của Dương Nghiệp Minh tiến quân thần tốc. Ở trong miệng cậu tùy ý hút lấy ngọt ngào cùng hương thơm của cậu. . . . . .
Dương Nghiệp Minh điên cuồng mãnh liệt hôn Diêu Vọng, đầu lưỡi ở trong miệng cậu cuốn lấy tất cả, từng góc đều không bỏ qua.
Bờ môi của hắn cùng đầu lưỡi nóng bỏng, giống như một quả cầu lửa đang thiêu đốt. Càng hôn càng sâu, càng hôn càng dày đặc. Thân thể của hắn cũng càng lúc càng nóng, khiến cơ thể lạnh như băng của Diêu Vọng như bị bỏng khẽ tê dại, trong đầu một mảnh hỗn độn!
Dương Nghiệp Minh vẫn không chịu buông tha cậu. Bàn tay mang theo kỹ xảo trêu đùa xoa lên nơi mẫn cảm nhất của cậu, đến mức cũng kích thích cậu run rẩy thật nhỏ.
"Diêu Vọng, thân thể của cậu so với miệng cậu còn thành thực hơn!" Dương Nghiệp Minh tà khí cười một tiếng. Gia tăng sức lực trêu đùa.
Đầu óc hỗn loạn của Diêu Vọng bị những lời này làm cho thức tỉnh. Cậu rốt cuộc đang làm gì? Cậu lại đang ngượng ngùng tiếp nhận trêu đùa của Dương Nghiệp Minh!
Giống như một con thú cưng bị nuôi nhốt, mong đợi thức ăn của chủ nhân!
Dương Nghiệp Minh hài lòng nhìn Diêu Vọng mở to hai mắt, sâu trong đáy mắt của Diêu Vọng, rõ ràng phản chiếu bóng dáng của hắn. Trong mắt Diêu Vọng có hắn, rất tốt.
Diêu Vọng bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Dương Nghiệp Minh làm cậu cảm thấy khó xử, một lần nữa nhắm mắt lại.
"Mở mắt, nhìn tôi!" Dương Nghiệp Minh ra lệnh. Diêu Vọng không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là mở mắt nhìn thẳng vào mắt Dương Nghiệp Minh.
Gương mặt anh tuấn của Dương Nghiệp Minh bị dục vọng làm cho đỏ ửng, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Thấy Diêu Vọng ngoan ngoãn mở mắt, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tà khí, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ khiến cậu rất thoải mái!"
Lời nói trắng trợn khiến hai gò má Diêu Vọng đỏ bừng. Dương Nghiệp Minh yêu muốn chết khi cậu có bộ dáng như vậy.
Dương Nghiệp Minh rốt cuộc muốn cậu mấy lần, Diêu Vọng nhớ không nổi rồi, cuối cùng cậu trong trạng thái mê man nửa mê nửa tỉnh.
Trong ánh trăng mờ, hình như Dương Nghiệp Minh ôm cậu đi tắm rửa, động tác dịu dàng mà che chở. Giống như cậu là búp bê dễ vỡ.
Chỉ có điều Diêu Vọng cảm thấy đó nhất định là ảo giác của mình. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Dương Nghiệp Minh hận đến muốn giết chết cậu, làm sao có thể dịu dàng như vậy với cậu?
Ánh nắng sớm xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào chiếc giường lớn. Khi Diêu Vọng mở mắt ra, phát hiện Dương Nghiệp Minh đang nhìn mình Diêu Vọng nhanh chóng dùng chăn bao bọc mình chặt hơn một chút, thân thể cũng lén ở phía dưới lớp chăn hướng bên giường di động, không muốn đụng phải cơ thể Dương Nghiệp Minh.
Bắp chân Dương Nghiệp Minh đang gắt gao cuốn lấy bắp chân của cậu, nhận thấy Diêu Vọng chuyển động, cánh tay dài căng cứng, đem Diêu Vọng ôm vào ngực mình. Ôm thật chặt.
Diêu Vọng không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ tươi cười, thận trọng nói: "A, tôi muốn đi toilet."
"Không cho đi. Ở cùng với tôi." Đôi mắt của Dương Nghiệp Minh vẫn nhắm, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt.
Thiệt là, sao lại có người bá đạo như vậy! Toilet cũng không cho đi! Thật là không có thiên lý! Tội phạm trong ngục cũng sẽ không bị mất tự do đến nỗi toilet cũng không cho đi như thế!
Diêu Vọng chỉ dám nói thầm trong lòng, chứ không dám nói ra bất kỳ phản kháng nào.
Được rồi, dù sao cậu cũng không phải gấp gáp cho lắm, cùng hắn trên giường dây dưa đi! Một lát ngộ nhỡ không nhịn nổi liền đi tiểu luôn trên giường, ghê tởm chết hắn! Tốt nhất để tên ác tâm như hắn về sau cũng không đụng tới mình.
Sau khi có tính toán, trên mặt Diêu Vọng thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này lại làm cho Dương Nghiệp Minh hiểu lầm. Cho là Diêu Vọng thấy hắn giữ cậu lại bên mình thật cao hứng, những đường cong trên gương mặt anh tuấn trở nên nhu hòa một chút.
Hai người cứ nằm im lặng như vậy. Nghe tiếng những chú chim nhỏ ríu rít trong vười hoa. Diêu Vọng đột nhiên có một loại ảo giác, giống như mình trở lại khi còn bé.
Khi đó, cậu cũng cứ lẳng lặng nằm ở trên giường như thế này. Chờ mẹ tới gọi mình rời giường. Cậu thích cảm giác đôi tay mẹ đưa vào chăn kéo mình lên. Thích biểu tình giận trách nhưng nuông chiều trên mặt mẹ. Khi đó, cậu còn là một cậu hoàng tử nhỏ được nâng niu che chở trong lòng bàn tay . . . . . .
Thời gian yên tĩnh thoáng qua rồi biến mất, giọng nói của Dương Nghiệp Minh phá vỡ sự yên lặng.
"Diêu Vọng, hỏi em một vấn đề." Giọng nói Dương Nghiệp Minh nhàn nhạt. Diêu Vọng hoàn toàn không nghe thấy phía sau giọng nói đó có một tí căng thẳng.
"Hả?" Diêu Vọng miễn cưỡng đáp lại.
"Diêu Vọng, em có yêu tôi không?" Dương Nghiệp Minh nhắm mắt lại hỏi.
Chỉ có nhắm mắt lại hắn mới có thể hỏi ra những lời này. Loại vấn đề này, nếu như mấy tháng trước, bị hắn nghe được, hắn sẽ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, quả thật không thể chịu được. Mấy tháng trước, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày, mình cũng sẽ hỏi một người như vậy!
Người tình, trong mắt hắn cho tới bây giờ đều giống như quần áo mặc đến lúc chán ghét liền vứt bỏ, ngay cả như thú cưng cũng không bằng. Bởi vì động tình với người tình, theo ý hắn, quả thực là người cấp thấp mới có hành động này!
Nhưng hôm nay, hắn lại hướng Diêu Vọng hỏi ra những lời này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro